"Đương nhiên rồi." Đại tiểu thư thở phào, "Nhưng, người nên cảm thấy may mắn nhất là em."
Tô Châu dịu dàng vén lọn tóc bị gió thổi bay của nàng ra sau tai, mỉm cười nói: "Đại tiểu thư, em may mắn cái gì?"
"May mắn vì em có thể gặp được chị, may mắn vì chị không phải người ham mê phú quý danh lợi, cũng may mắn vì em có cơ hội được ở bên chị."
"Vậy may mắn của em, có lẽ là bất hạnh đi?" Gió mát côn trùng kêu, ánh nắng dễ chịu, cô và nàng mười ngón đan xen bước đi trên đường đá xanh, "Em khờ thật đấy."
"Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Em thích chị, đây là phúc phân lớn nhất của em." Đại tiểu thư ghé sát vào tai cô, thầm thì, trông vừa thân mật vừa xinh đẹp, "Đừng lo lắng nhiều như vậy, chị chỉ cần cân nhắc một điều, đó là chị có nguyện ý gả cho em hay không."
"Được thôi." Mặt mày Tô Châu dịu dàng, khóe miệng chứa nụ cười, đồng tử sáng ngời rực rỡ.
Hai người thoải mái bàn tán về những chủ đề vui vẻ, không ai đề cập đến Lương Tiểu Nguyệt. Chỉ cần hạnh phúc là được, những người khác, những chuyện khác, chớ nên chen vào giữa hai cô.
Trở lại sân vườn, đại tiểu thư trêu chọc Đại Hoàng một chút rồi đi rửa tay. Tô Châu vào phòng bếp, dạo gần đây cô học được cách làm vài món điểm tâm ngọt, muốn làm cho đại tiểu thư ăn.
Đại tiểu thư vừa lau tay vừa bước vào, thấy Tô Châu bận rộn liền đừng ở một bên nhìn Tô Châu.
Có hai kiểu phụ nữ cuốn hút nhất, một là xinh đẹp, một là có khí chất. Tô Châu cúi đầu điêu luyện đánh trứng, ánh đèn vàng lờ mờ chiếu sáng căn bếp gọn gàng, đem lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc khi ở nhà.
Tô Châu nghiêng mặt nhìn nàng, thấy nàng đứng bất động, khẽ cười: "Lát nữa tôi cho em ăn trứng hấp nhé, được không? Ừm, em muốn ăn gì tôi sẽ làm cho em."
"Hay là chúng ta làm bánh vân phiến, bánh táo, bánh hạt sen..." Liệt kê các tất cả các loại bánh mà mình biết, nheo mắt cười, nàng mừng rỡ như một chú mèo con thỏa mãn sau khi được chủ cho ăn cá.
Nàng không có đam mê ăn uống, nhưng mỗi lần Tô Châu muốn làm bánh ngọt, nàng đều sẽ cười như đứa trẻ háu ăn, lập một danh sách dài toàn những yêu cầu vô lý.
Đây đại khái là sự lãng mạn không có chỗ cho người ngoài của đại tiểu thư và Tô Châu.
Tô Châu cũng phối hợp ngẫm nghĩ: "Không có hạt sen, không có táo tàu, không có long nhãn, không có khoai môn... đậu xanh có, mà tối nay em muốn ăn chè đậu xanh, hay là vậy đi, làm một đĩa bánh quê hoa."
"Vậy Đại Hoàng thì sao? Đại Hoàng cũng phải ăn chứ." Đại tiểu thư yêu thích chú chó này và không bao giờ quên chia chó nó một phần thức ăn của mình.
"Nó lại không thích ăn đồ tráng miệng."
"Vậy chị làm hai phần. Em mang bột mì tới đây." Tô Châu ngẩng đầu, dịu dàng nói.
Đại tiểu thư lấy bột mì đến.
"Coong coong coong..." Tiếng chiêng khai màn vang lên, âm thanh gõ mõ nổi dậy.
Những người phía dưới đang mong chờ sự xuất hiện của hai diễn viên tối nay.
Giám đốc Đường và ông chủ Triệu đang ngồi cạnh chiếc bàn vuông ở hàng ghế đầu, trà nước điểm tâm đều được phục vụ đầy đủ. Nhìn tư thế này, giám đốc Đường đắc ý nói: "Ông chủ Triệu, anh xem, từ khi bà chủ Hình đi theo tôi, giá trị con người đã cao hơn nhiều, phía sau không ít ông bà chủ đến ủng hộ!"
"Tôi nói nè giám đốc Đường, bà chủ Hình người ta hát hay nên mới được tán tụng. Anh chỉ vừa ý xác thịt đó, vừa vặn Tô Châu lại rút lui, cô ta thiên thời địa lợi nhân hòa, anh ấy, cũng quá trùng hợp đi!"
Giám đốc Đường khinh thường: "Chỉ cần kiếm tiền cho tôi, tôi không cần biết ai là đầu bảng. Nhắc tới ả tiện nhân Tô Châu, nghe nói trước đây người của anh theo dõi cô ta, cuối cùng người ta đánh cho bất tỉnh?"
"Ờ," Ông chủ Triệu có chút mất hứng, "Hai tên tiểu tử đều vô dụng. Thù này tôi sẽ ghim! Anh đợi đi, mấy ngày nữa chủ tịch Ngô sẽ 'mời' Tô Châu tới hát kịch, mà chủ tịch Ngô lại chẳng phải người biết thương hoa tiếc ngọc."
"Haha, anh thật là, vậy Đỗ đại tiểu thư cũng không ăn chay, tuy rằng Đỗ tam gia bề ngoài mặc kệ Đỗ đại tiểu thư, nhưng rốt cuộc không thể không quan tâm, cái này còn phải xem Đỗ tam gia đi được đến đâu. Chẳng phải thương hội Đỗ thị của hắn mập mờ không rõ với bên đại sứ quán hay sao? Bây giờ Đỗ đại tiểu thư âm thầm thoát ly Đỗ gia, ở bên một đứa đàn bà thấp hèn, để xem đại sứ quán có chú ý đến tình yêu này không."
"Giám đốc Đường, nhờ có anh mà Triệu mỗ mới có thể làm trâu làm ngựa cho chủ tịch Ngô."
"Nào có, nào có."
A Đoan cầm một lá thư vội vội vàng vàng gõ cửa thư phòng, nghe Đỗ tiên sinh đáp lại, ông mới dè dặt đi vào rồi đóng cửa lại, giao bức thư cho Lão Hổ bên cạnh Đỗ tiên sinh.
Lão Hổ đưa thư cho Đỗ tiên sinh, nhận lấy rồi mở ra đọc, Đỗ tiên sinh cau mày.
"Lão Ngô muốn đưa Tô Châu về làm vợ lẽ?" Đỗ tiên sinh đưa lá thư cho Lão Hổ, tận mắt nhìn Lão Hổ đốt bức thư.
"Tam gia, vậy đại tiểu thư nên làm sao? Cô ấy bây giờ đang ở với Tô Châu." Lão Hổ đứng bên cạnh như một khúc gỗ, A Đoan chỉ có thể cắn răng hỏi Đỗ tiên sinh.
Đỗ tiên sinh cúi đầu, ngồi phía sau án thư, vô cảm cầm cuốn sách vừa đọc dở lên, lạnh nhạt nói: "Chẳng phải nó đủ lông đủ cánh rồi sao? Hừ, không nghe lời thì phải được răn dạy, không chịu thì chịu khổ, làm sao để giác ngộ triệt để?"
"Lỡ như..."
"Lỡ như? Con gái của Đỗ tam gia ta chọn đã con đường của nó thì phải gánh chịu hậu quả. Các anh không ai được phép can thiệp, tôi muốn xem xem, bản lĩnh của Đỗ Như Mộng nó lớn đến mức nào! Sẽ có ngày nó trở về, nếu không thể sống sót, cũng là Đỗ mỗ tuyệt hậu."
Hắn từ từ ngẩng đầu nhìn chằm chằm A Đoan, đôi mắt vẩn đục nheo lại: "Chuyện của Đỗ Như Mộng, sau này không cần nói cho tôi. Ra ngoài đi."
"Vâng." A Đoan đè nén lo lắng trong lòng, cúi đầu lui ra ngoài.
Đợi A Đoan ra ngoài rồi, Đỗ tiên sinh mới ngẩng đầu hỏi Lão Hổ: "Bà ấy vẫn không chịu uống thuốc?"
Lão Hổ biết Đỗ tiên sinh hỏi về Đỗ phu nhân, gã gật đầu: "Từ khi đại tiểu thư đi, phu nhân vẫn luôn đau lòng, thể theo dặn dò của tam gia, không cho phu nhân đi gặp đại tiểu thư, dường như phu nhân càng thêm đau buồn."
"Nghịch nữ chính là nghịch nữ, thậm chí còn không về thăm mẹ ruột mình. Bỏ đi, cậu nhắc nhở thím Lâm chăm sóc phu nhân nhiều hơn." Đỗ tiên sinh lại cầm sách lên đọc.
Một lúc sau, hắn lại nói: "Vậy hai nữ nhân phản chủ đâu? Tên..."
"Kim Hoa, Ngân Hoa."
"Ừ."
"Vì chiếu theo gia quý, bọn chúng đã bị đuổi khỏi Đỗ gia," Lão Hổ vẫn luôn xử lý những việc này dựa trên ý muốn của Đỗ tiên sinh mà không có bất kỳ sơ suất nào. "Tam gia không phân phó, chúng tôi không theo dõi tung tích của hai nữ nhân này."
"Hai nữ nhân này căm thù Đỗ Như Mộng đến xương tủy, sớm muộn gì cũng gây phiền phức cho Đỗ Như Mộng. Đặc biệt hai người này còn có cái miệng biết sinh sự."
Lão Hổ nói: "Có cần chúng tôi đuổi họ ra khỏi Thượng Hải không?"
"Không cần. Không gặp trắc trở thì làm sao thành người? Đỗ Như Mộng đầu óc mê muội muốn ở cùng nữ nhân Tô Châu kia thì nên nếm trải thứ gọi là đường đời hiểm nguy. Nó vẫn luôn ngây thơ như vậy."
Đỗ tiên sinh lật một trang, ngón tay thô ráp trên lướt tờ giấy mỏng manh. Mí mắt hắn giật giật.
Lão Hổ không hỏi nữa, đứng ở một bên như tượng đá.
A Đoan ra khỏi thư phòng, đi xuống lầu, A Tứ kéo ông lại, dùng ánh mắt tỏ ý hỏi như thế nào rồi.
A Đoan thở dài, lắc lắc đầu, hạ giọng: "Lão gia quyết tâm tách đại tiểu thư khỏi Tô Châu, cho dù lần này chủ tịch Ngô có làm gì, lão gia cũng sẽ không quan tâm."
"Như đại tiểu thư là đại tiểu thư của chúng ta, lỡ như có chuyện..." A Tứ có chút lo lắng.
"Tôi khuyên cậu, nên nhận thức rõ ràng sự thật. Cậu là thuộc hạ của lão gia, đã không còn là vệ sĩ của đại tiểu thư nữa rồi. Nếu lão gia biết cậu hai lòng, e là tiền đồ của tiểu tử cậu sẽ chấm dứt mất!"
A Đoan không muốn nói nhiều nhưng A Tứ lại kéo ông lại: "Chú Đoan, chú đã nhìn đại tiểu thư lớn lên cơ mà!"
"Dù sao thì tôi và cậu đều ăn cơm của Đỗ tam gia, tôi biết cậu trọng tình nghĩa, trung thành, nhưng tiểu tử cậu đừng làm chuyện dại dột! Đại tiểu thư mà tôi nhìn cô ấy lớn lên là người tốt nhưng đại tiểu thư vẫn là khuê nữ thân sinh của lão gia! Cậu đó, đừng để ý chuyện này nữa." A Đoan vẫn đánh giá cao người vệ sĩ xuất thân tá điền này, nhưng A Tứ xem ra là người ngu trung*, những gì có thể làm đều ông đều đã làm rồi, còn lại phải phụ thuộc vào số phận của đại tiểu thư.
*Ngu trung: Trung thành với cấp trên một cách mù quáng
"Đại tiểu thư tin tưởng tôi có thể bảo vệ cô ấy, tôi phải xứng đáng với sự tín nhiệm của cô ấy!"
A Đoan lắc lắc đầu, nhìn A Tứ vững vàng kiên định bước ra khỏi cổng. "Ấy, đồ ngốc. Hi vọng tam gia sẽ mềm lòng, sao đại tiểu thư lại cố chấp như vậy..."
Tô Châu đút bánh cho đại tiểu thư, đôi mắt Đan Phượng quyến rũ của đại tiểu thư thích thú nheo lại. Ngón tay thon dài trắng trẻo của nàng cong cong, xắn một miếng bánh đặt lên cánh môi hồng của Tô Châu, nhìn Tô Châu mặt đỏ bừng khẽ hé môi và rặng, ăn bánh ngọt từng chút một.
Trò thú vị này khiến đại tiểu thư chơi không biết mệt.
Đút cho đại tiểu thư ăn miếng bánh cuối cùng xong, Tô Châu muốn rút tay lại nhưng lại bị nàng tóm lấy, ánh mắt quyến rũ nhìn Tô Châu, đưa từng ngón tay mảnh khảnh của cô vào miệng.
Hô hấp của Tô Châu ngưng trệ. Đám mây hồng trên khuôn mặt cô từ từ trôi khắp nước da trắng trẻo mềm mại, màu hồng nhạt dần dần chuyển sang màu đỏ đậm, sắp sửa chảy máu.
Cô cảm thấy những ngón tay của mình bị mắc kẹt trong nơi chật hẹp, ẩm ướt và mềm mại. Mười ngón liên tâm*, lưỡi đại tiểu thư từng chút một vuốt ve những đốt ngón tay cô, vướng víu khuấy động, hóa thành âm thanh chọp chẹp đầy dục vọng.
Tô Châu cúi đầu, cần cổ trắng như ngọc đỏ bừng, làm lộ vành tai ngọc bích cũng đang sung huyết, làn tóc mỏng mềm phơi trong nắng chiều dịu nhẹ, ướm lên một lớp vàng óng.
Thật sự là người đẹp như ngọc.
"Nhả ra..." Tiếng phản đối nhỏ nhẹ như muỗi kêu, dường như còn mang theo hờn dỗi.
Đại tiểu thư cho cô rụt tay về.
Giây tiếp theo, nàng liền kéo Tô Châu lại, hôn đến choáng đầu váng mặt.
Món bánh ngọt mĩ vị như vậy, nàng ăn làm sao đủ? Phải tìm kiếm lại trong miệng cô, hương vị cuốn hút ấy liệu có còn lại chút gì không. Có chút mềm mại dinh dính, hương vị trong miệng rõ ràng chính là mùi vị của mĩ nhân, biết đi đâu để tìm chiếc bánh ngọt ấy đây?
Ý không trong lời, ai thèm quan tâm vị ngọt trong miệng cô có phải là do ăn mật ong hay không, triển chuyển liếm láp, chỉ để làm cho cô hổn hển trầm luân.
Tuy không đặc quánh như mật ong, cũng không hấp dẫn như bánh ngọt, nhưng vẫn giống như còn sót lại dư vị hương thơm của trà xanh, trôi xuống cổ họng giữa cơn say, ngay cả trong phế tạng cũng đều là mùi vị của cô.
Đôi tay đặt trên vai cô nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô, dẫn dắt nụ hôn đi sâu hơn.
Hốc mắt của Viên Viên ửng đỏ khi diễn kịch, rất đỏ.
Mấy người bạn thân thiết thấy tinh thần của cô ấy không được tốt, đều đến quan tâm. Nhưng Viên Viên lại mỉm cười miễn cưỡng nên không làm phiền cô ấy nữa.
Hình sư muội ngồi cách Viên Viên không xa, nghiêm túc vẽ lông mày, thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là buồn bã. Kẹp nhẹ chỉ kẻ, đầu bút đen nhẹ nhàng quét trên lông mày, để lại vết tích, phác họa nên chân mày phong lưu.
Không còn vẻ non nớt và không chút mưu mô, chỉ có hình tượng rập khuôn như một tại ma thành Thượng Hải. Nó trang điểm rõ ràng là rất tuấn tú gọn gàng, nhưng chì kẻ đã vấy bẩn màu mực lên vẻ khôi ngô ấy. Khóe mắt nó tràn đầy niềm vui của sự giải thoát, nhưng cũng có sự quyết tâm bị đè nén.
Ấn đường Viên Viên nhăn lại, vẻ ưu sầu hiện lên nhàn nhạt, trong gương phản chiếu một ảnh ảo hờ hững. Dáng người cô ấy gầy gò, vầng trán lành lạnh, mặc kịch phục, đứng dậy ơ hờ liếc nhìn Hình sư muội trong gương.
Ánh mắt hai người bất ngờ gặp nhau, nhất thời cứng đờ.
Ánh mắt của Hình sư muội bướng bỉnh lại không vui không buồn. Cũng đứng dậy. Nở một nụ cười không tự nhiên.
"Sư muội, em..." Viên Viên mấp máy miệng, muốn nói gì đó.
Hình sư muội xoay người, cúi đầu sửa sang thủy tụ.
"Sư muội, em đã suy nghĩ kĩ càng chưa." Không thấy được vẻ mặt của nó, Viên Viên khó có thể níu kéo nó ở lại, trơ mắt nhìn Hình sư muội đang dần xa cách mình.
"Em đã quyết rồi." Hình sư muội khẽ phẩy thủy tụ, động tác này có lẽ là vô ý, thế nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy đây chính là tâm ý của nó.
Tiếng chiêng khai cuộc vang lên mấy lần, thúc giục Viên Viên và Hình sư muội, cũng thúc giục Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài bắt đầu biệt ly.
Hình sư muội không nói gì cũng không ngoảnh đầu lại, xách váy lên sân khấu.
Viên Viên che miệng ho khan, không biết là vì tức giận hay đã bị bệnh. Cả người lung lay, có người đi đến đỡ cô ấy, lo lắng hỏi: "Cô ổn chứ?" Thăm dò nhiệt độ trên trán một chút, không khỏi kêu lên, "Cảm lạnh rồi! Ôi, sốt cao quá!"
Viên Viên lắc lắc đầu, tay để sau lưng nắm lấy người kia: "Không sao. Phía trước gọi tôi rồi." Cụp mắt che đi sự đau buồn và bất lực trong đó, nhìn sắc mặt phờ phạc của mình trong khác, liền hít một hơi thật sâu, sải bước vén rèm đi lên sân khấu.
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, vở kịch đã khiến Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt nổi tiếng, không ai biết đây cũng là bài tủ của Viên Viên và Hình sư muội. Vốn dĩ khi họ hát kịch tại Thặng Châu, chính là hát Lương Chúc.
Hình sư muội diễn tiểu sinh, cô ấy diễn tiểu đán, phối hợp ăn ý. Từ khi cô ấy nhận được chiếc áo dệt trắng từ đoàn trưởng Hình, cô ấy đã quyết định kiếp này sẽ "trong sáng hát kịch, liêm khiết làm người", cô ấy nhất định phải tiếp tục gắn bó với Việt kịch. Cô ấy vốn tưởng rằng Hình sư muội sẽ là Lương Sơn Bá của cô ấy cả đời, nhưng tiếc là điều đó đã không còn như vậy nữa.
Sân khấu kịch mà cô yêu thích, Hình sư muội nói, muốn rời bỏ nó...
Em ấy muốn đi theo Đường Kiệt.
Em ấy bất chấp tình cảm chị em hơn mười năm, cũng mặc kệ lý trí làm mà người mà rời đi. Em ấy đã bị thành phố Thượng Hải ma quái này đồng hóa. Tình yêu của cô thù hạn của cô, cũng không thể xoay chuyển quyết tâm của Hình sư muội.
Cô ấy bệnh cả một đêm, từ lúc Hình sư muội bước ra khỏi cửa, cô ấy đã chìm trong tâm bệnh.
Viên Viên ho khan một tiếng, kìm nén những giọt lệ nơi khóe mắt, đi về phía Lương Sơn Bá anh tuấn trên sân khấu. Linh hồn cuồng si của Lương Sơn Bá, vậy mà lại cũng không thể nhìn ra sự cay nghiệt ở phía dưới sân khấu.
Hình sư muội mặc trường sam hoa mơ hồng, hơi giơ tay lên, khẽ mỉm cười với cô ấy, giống như dáng vẻ chị em của hai người họ rất lâu rất lâu trước đây. Nhưng đáy mắt lại không chịu nổi.
Không chịu nổi cái gì? Không chịu nổi làm tổn thương em ư?
Viên Viên chưa bao giờ cảm thấy Hình sư muội bên cạnh đang hát lại cách xa cô ấy đến thế, một tiếng Lương huynh nặng nề khiến cô ấy không thể mở lời.
Vì sao nhỉ?
Đường Kiệt thì có gì tốt? Tiền à? Hay là vì lời ngon tiếng ngọt của hắn? Em ấy thật tàn nhẫn...
Cô ấy rưng rưng hát: "Tiễn huynh tiễn đến nam tiểu lâu, huynh hôm nay trở về ta sẽ không yên lòng." Nhìn Hình sư muội, mi tâm nhíu chặt, tựa như ngập tràn bi thương.
Đôi mắt của Xing em gái nhắm hờ, trên khuôn mặt trẻ trung hiện lên một tia quyết tâm và tàn nhẫn, sau đó chuyển thành quyến luyến bịn rịn: "Ta và nàng, kiếp này không duyên phận, kiếp sau sẽ lại đoàn tụ với nàng."
Người trên sân khấu hát đến xúc động, người dưới sân khấu nghe đên mê mẩn.
"Muốn đoàn tụ nhưng lại khó đoàn tụ, lòng này đã cách xa ngàn dặm." Hai người nhìn nhau đồng thanh hát.
"Tiễn huynh tiễn đến đại môn, níu Lương huynh lại không cho đi." Nhìn thấy trong mắt có màn sương mờ mịt, cô ấy cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, tim như bị ai đó bóp nghẹt, cau mày nắm lấy cổ tay Hình sư muội, mũi đau nhức, nước mắt sắp rơi xuống.
Hình sư muội sửng sốt, lời này không phải nguyên bản của bọn họ, hiển nhiên là Viên Viên đã nhất thời thay đổi. Nó lúng túng nhìn dưới đài có chút lao xao, vôi vàng khẽ lắc đầu và nháy mắt ra hiệu với Viên Viên, Viên Viên lại làm ngơ, nó sốt ruốt đến mức lén xua tay bảo Viên Viên đừng gây chuyện.
Nhưng Viên Viên lại dùng lực siết chặt cổ tay nó, đột nhiên quỳ xuống, bi thương nói: "Nhớ đôi ta xưa kia kết nghĩa trên sân khấu, chàng ta sống chết không ly biệt."
Bất ngờ bị kéo xuống, đầu gối yếu ớt khuỵu xuống, nghe lời hát ấy, Hình sư muội bỗng ngồi sụp xuống. Cảnh tượng hai chị em kết nghĩa vẫn còn in sâu trong tâm trí, câu "chị" "em" vẫn chân thành như xưa.
"Không ly biệt cũng phải ly biệt!" Bàn tay run rẩy của nó, đẩy Viên Viên mặt xám ngoét ra. "Nàng ta..." Nó nghẹn ngào nói, "Không thể đi đến khi bạc đầu!"
Không, không!
Viên Viên lảo đảo một lúc, những sắc màu tối tăm bùng nổ trong tâm trí. Cô ấy cảm thấy trước mắt choáng váng, lồng ngực càng lúc càng nóng. Trong lúc ngơ ngác, cô ấy nghe thấy người con gái bên cạnh nói: "Không cho đi cũng phải đi, chỉ cần tiễn huynh đến cửa."
Không! Không!
Cô ấy đứng dậy, vội vàng ôm lấy Hình sư muội đang chuẩn bị rời đi, lời thốt ra chính là chút hy vọng cuối cùng: "Trước mặt đã là Thượng Mã đài, hôm nay huynh đi rồi khi nào mới tới?"
Sắc mặt Hình sư muội u ám, sâu sắc nhìn người chị luôn yêu thương và bảo vệ mình. Nó có còn cơ hội quay lại không? Có lẽ, lần ly biệt này, chính là vĩnh biệt...
Quay người trầm giọng hát: "Ta trở về chữa bệnh rồi sẽ tới thăm nàng, chỉ sợ ta đoản mệnh không thể tới, không thể tới."
"A Viên, hôm nay chúng ta kết nghĩa tỷ muội, chị chính là chị gái của em. Vậy chị phải ở bên em cả đời đấy nhé."
"Tất nhiên chị sẽ ở bên e, cả đời."
"A Viên A Viên, vậy chị đã muốn gả đi chưa?"
"Gả đi?" Viên Viên nhìn khuôn mặt của em, hiện ra một nụ cười đẹp đến mức khiến cả thế giới trầm lặng.
Cô ấy nhìn em.
Em cũng ngoái lại nhìn cô ấy, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
"Vậy thì, chị cả đời này sẽ không gả cho ai hết, được chưa?"
Cô và em cùng lúc cười rộ lên.
Bây giờ, cô và em cùng lúc khóc.
Cô vừa giống như khóc, lại vừa giống như cười.
Em đã trở thành một người khác.
Trên sân khấu năm xưa, vẻ mặt tươi cười khi bẻ cành kết nghĩa, không ngờ nó lại trùng khít với khuôn mặt đẫm nước mắt trước mặt, không biết cái nào đã khiến lòng cô ấy dịu dàng hơn.
A Viên.
A tỷ.
Sư tỷ.
Tạm biệt.
"Sư muội! Lương huynh——" Đầu óc cô ấy càng lúc càng nặng trĩu, hô hấp cũng gấp gáp không thông. Đứng có chút loạng choạng, lắc lư một chút, không biết mình đang Hình sư muội hằng mong mỏi trong lòng, hay là Lương Sơn Bá kiên định.
"Hiền muội——" Cái nhìn trân trọng cuối cùng rồi không nhìn nữa, cụp mắt xuống, lạnh lùng bước đi.
Nhìn Hình sư muội đang dần đi xa, cũng không hề ngoái lại, cô ấy vội vàng muốn đuổi theo nhưng giữa mi tâm lại có cảm giác choáng váng. "Không! Không!... Sư muội——"
Thấy Hình sư muội hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô ấy đột nhiên cảm thấy ngực đau nhức. Cổ họng dâng lên vị ngọt, đôi môi nhợt nhạt mím chặt lại, bất lực nhìn Hình sư muội khuất bóng, vị máu trong miệng cuối cùng cũng tấn công vị giác của cô, thị lực cũng mất đi, trước mắt hoàn toàn chìm trong bóng tối.
"Sư muội..."
Cúi đầu nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, từ từ siết chặt các ngón tay, siết chặt từng chút một cho đến khi cạn kiệt sức lực.
"Phụt——"
Máu tươi như màn mưa bụi đẹp đẽ, một cỗ khí tức lan tràn trong không khí, vẻ đẹp kiều diễm, đẹp đến thê lương.
Cô ấy đứng thẳng người, dường như linh hồn đã bị hút cạn, không có chút phản kháng nào, từ từ ngã về phía sau.
Sư muội, sư muội.
Máu đỏ nhuộm đỏ phần ngực và vạt váy kịch phục, tựa như tân nương xinh đẹp nhất trên đời khoác lên chiếc váy cưới lộng lẫy nhất.
Tất thảy đều đã kết thúc.
Khi cô ấy khép mắt lại, hô hấp cũng chầm chầm ngưng trệ.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)