Thời gian và tuổi tác lúc nàng và Vương Ngải ra mắt cũng không chênh lệch là bao. Sau này con đường phát triển thuận lợi, cả hai đều ký hợp đồng đại điện với công ty truyền thông Bác Vũ, có mối liên hệ này, theo lý thì mặc dù bọn nàng sẽ không trở thành bạn tốt không có bí mật nhưng cũng sẽ không đến mức đứng ở thế đối đầu.
Lúc mới đầu, nàng vẫn có thể nói chuyện vài câu với Vương Ngải, sau nương theo độ nổi tiếng của nàng, các tác phẩm, hình ảnh nổi bật cũng ngày càng nhiều, ánh mắt Vương Ngải nhìn nàng cũng dần dần không phù hợp, nói chuyện thì toàn những lời ghen ghét.
Chuyện này lại càng rõ ràng hơn sau khi nàng cầm giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, cho dù là người đại diện hay trợ lý đều nói cho nàng biết để nàng cẩn thận với Vương Ngải hơn một chút, bởi vì Vương Ngải đã nói xấu sau lưng nàng không chỉ một lần.
Nàng nửa tin nửa ngờ, theo như nàng thấy, tuy Vương Ngải mang lòng đố kị nhưng cô ta vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, sẽ không làm ra những chuyện mất giá như vậy.
Bà ngoại mắc bệnh nặng, nàng phải chăm sóc cho bà nên đưa ra lời đề nghị rút lui khỏi giới giải trí vào thời điểm đang nổi nhất.
Tổng giám đốc lúc đó của Bác Vũ cũng không phải là Kiều Tùng Lâm mà là một người khác họ Tống, vì chịu để cô ta đi mà thậm chí còn lôi cả hợp đồng ra, kiên quyết không thả người.
Nàng không phải là người giỏi giao tiếp nhưng cũng có đầu óc, trong những năm ký hợp đồng này Bác Vũ đối xử với nàng như thế nào, nàng hiểu rất rõ, đương nhiên cũng nắm trong tay một vài chứng cứ bất lợi cho Bác Vũ.
Nhìn thấy những chứng cứ này, giám đốc Tống mới chịu thả, đồng ý giải trừ hợp đồng.
Thủ tục giải trừ hợp đồng còn chưa hoàn tất, những tài nguyên vốn là của nàng đều rơi vào tay Vương Ngải.
Chỉ chuyện này thôi cũng chưa đủ để làm cho mối quan hệ của nàng và Vương Ngải tệ đến mức không thể cứu vãn, làm cho nàng thật sự sinh ra oán hận với Vương Ngải chính là vì Vương Ngải thế mà liên tục nói xấu nàng trước truyền thông, muốn đạp nàng để đi lên, cũng bởi vì thế mà nàng đã trải qua một lần bị bạo lực mạng.
Sau việc này, sao nàng có thể tươi cười với Vương Ngải?
Giơ tay không đánh mặt người cười, nàng cũng không thể làm thế trước mặt công chúng: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi vẫn muốn tự mình đi đường này.”
“Vậy cô đi cẩn thận, đừng để vấp cục đá té ngã.” Nghĩ đến điều gì đó, Vương Ngải lại hỏi: “Nghe nói cô rất thân thiết với công chúa nhỏ của Hâm Trạch, sao không nhờ công chúa nhỏ giúp một chút, có thể bớt chút đường vòng.”
Nghĩ đến Tô Nhan, lòng Sở Ngữ Hâm bỗng thắt lại.
Nàng từ chối sự giúp đỡ của Tô Nhan chỉ là vì muốn giữ lại một chút tôn nghiêm trước mặt cô.
Nàng vốn đã nợ Tô Nhan, nàng không muốn lại tăng thêm khoản nợ ban đầu.
Lúc nàng đang suy nghĩ phải đáp lời như thế nào thì giọng của Tô Nhan đã vang lên.
“Đang nhắc đến tôi sao?” Tô Nhan đi tới cùng Bạch Duyệt, đứng bên cạnh Sở Ngữ Hâm nói: “Hâm Hâm có sự kiêu ngạo của cậu ấy, không như một vài người, vì để đạt được mục đích của mình mà có thể dùng mọi mánh khóe.”
Nói rồi cô đá một ánh mắt cho Bạch Duyệt.
Bạch Duyệt lập tức tiếp lời, nhìn Vương Ngải từ trên xuống dưới rồi nói: “Trước trận này tôi có đi một chuyến đến khách sạn Lam Hồ, hình như có nhìn thấy cô.” Ánh mắt cô ấy chuyển sang Kiều Tùng Lâm đang ở bên kia nói chuyện với người khác “Còn có Tổng giám đốc Kiều.”
Mặt Vương Ngải trắng bệch, khóe môi đang cười cũng có chút cứng đờ, có điều chỉ trong nháy mắt lại khôi phục trạng thái bình thường, giả vờ bình tĩnh nói.”Chắc là cô nhìn nhầm rồi.”
Cô ta vẫn luôn nói với bên ngoài rằng mình độc thân, cô ta cũng không muốn bị người khác biết quan hệ của mình và Kiều Tùng Lâm.
Vì Giám đốc Tống chọc giận cấp trên nên sau khi Sở Ngữ Hâm rời đi chưa tới năm ngày thì ông ta cũng tự động từ chức.
Thế là Kiều Tùng Lâm liền nhảy dù vào trở thành Tổng giám đốc của Bác Vũ, vốn dĩ cô ta không muốn khuất phục nhưng không chịu nổi thủ đoạn của Kiều Tùng Lâm.
Bạch Duyệt giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Cô không biết sao? Khách sạn Lam Hồ là của nhà tôi.”
Cô ấy chỉ còn chưa trực tiếp nói nếu như cô không tin, tôi có thể cho người kiểm tra camera ngay lập tức.
Nghe thấy lời này, không chỉ mặt mũi Vương Ngải trắng bệch mà cả Tô Nhan cũng cảm thấy lạ.
Cô không có nghe Bạch Duyệt nói gì về chuyện này.
Bạch Duyệt đương nhiên hiểu được ánh mắt của cô, bĩu môi đến gần cô một chút rồi nói nhỏ vào tai: “Mấy ngày nay cậu đang dưỡng thương.”
Nghe thế, Tô Nhan bỗng có chút không được tự nhiên.
Khắp thiên hạ này sợ rằng cũng chỉ có một mình cô là đồ ngốc, chia tay rồi còn ra mặt cho vị hôn thê cũ,
Không được, lần này là lần cuối cùng.
Kiều Tùng Lâm đi chào hỏi xong thấy Tô Nhan và Bạch Duyệt ở bên này thì lập tức qua đây, đưa tay ra trước Tô Nhan: “Chào cô Tô, tôi là Tổng giám đốc của Bác Vũ Kiều Tùng Lâm.”
Bây giờ trong giới đều đang truyền tai nhau, người thừa kế của Hâm Trạch không phải cô Tô Mạch mà là công chúa nhỏ Tô Nhan này.
Nếu như có thể rút ngắn quan hệ với Tô Nhan thì cũng sẽ có lợi cho sự phát triển của Bác Vũ.
Tô Nhan nhìn lướt qua tay Kiều Tùng Lâm một cái, quay đầu nói với Bạch Duyệt: “Ban nãy cậu mới nói cái gì?”
Bạch Duyệt giận đến ngứa răng, lại bảo cô ấy làm mấy chuyện mất lòng người khác như này.
Thế nhưng cô ấy cũng vui vẻ làm, khóe môi cười nói: “Còn không phải là nhìn thấy Tổng giám đốc Kiều và ảnh hậu đang nổi đây ở khách sạn Lam Hồ à.” Cô ấy chớp chớp mắt, không để ý đến vẻ mặt lúng túng của Kiều Tùng Lâm hỏi thêm: “Tổng giám đốc Kiều, tôi rất tò mò nha, anh đều phải tự tay dạy dỗ tất cả các nghệ sĩ ký hợp đồng với Bác Vũ sao?” Cô ấy đưa tay che miệng: “Vậy thì cũng cực quá rồi.”
Câu này vừa được nói ra đã chắc chắn chuyện Kiều Tùng Lâm dùng quy tắc ngầm với Vương Ngải, còn kéo theo tất cả những nghệ sĩ khác của Bác Vũ.
Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì cũng đừng hòng giữ được danh tiếng của Bác Vũ.
Kiều Tùng Lâm cố căng môi lên cười: “Phải chăng là có hiểu lầm gì trong chuyện này?”
“Còn có hiểu lầm gì được?” Tô Nhan tốt bụng nhắc nhở: “Chỉ là muốn nói với Tổng giám đốc Kiều một câu, tuyệt đối không nên dối gạt người khác, dù sao anh có thang của anh thì tôi cũng có người của tôi.”
Nói xong cô xoay người rời đi, lời nên nói hay không nên nói cô cũng đã nói luôn rồi, nếu Kiều Tùng Lâm và Vương Ngải vẫn không biết điểm dừng, cô đây cũng không ngại tặng cho bọn họ một món quà lớn.
Kiều Tùng Lâm là người khôn khéo, đương nhiên hiểu được ý của cô, nhìn về Sở Ngữ Hâm cười nói: “Ngữ Hâm gặp được quý nhân rồi.”
Sở Ngữ Hâm phớt lờ Kiều Tùng Lâm, nàng hiểu là Tô Nhan đang bảo vệ nàng.
Còn về vì sao Tô Nhan lại nói câu cuối cùng đó với Kiều Tùng Lâm, xem ra Hoàng Y vẫn còn chuyện giấu giếm nàng.
Là ai không mong muốn nàng quay lại giới giải trí, ngoại trừ Vương Ngải thì tạm thời cô không nghĩ ra được người thứ hai.
Liên tục bị người khác phớt lờ, vẻ mặt Kiều Tùng Lâm đương nhiên chả đẹp đẽ gì.
Vương Ngải đứng bên cạnh anh ta mặt thì tươi cười nhưng trong lòng bừng bừng lửa giận, cô ta nghĩ sao cũng không ngờ được Tô Nhan sẽ bảo vệ Sở Ngữ Hâm đến độ này.
Nếu như Sở Ngữ Hâm đổi ý nhờ Tô Nhan giúp đỡ, vậy ở trong giới giải trí này còn chỗ cho cô ta đứng sao?
Cô ta quay đầu nhìn Kiều Tùng Lâm một cái nhưng lại rước lấy ánh mắt cảnh cáo từ Kiều Tùng Lâm.
Anh ta cũng không ngốc, không đáng để vì một người mà làm mích lòng tư bản.
Càng huống hồ hôm nay Tô Nhan đã nhắc nhở anh ta.
Kiều Tùng Lâm quyết định xong liền xoay người rời khỏi chỗ này, anh ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội làm quen với người trong giới kinh doanh.
Tô Nhan cùng Bạch Duyệt chưa đi được bao xa cũng nhận ra Sở Ngữ Hâm đang đi theo mình, cô đứng lại nhưng cũng không xoay người.
Bạch Duyệt quay đầu liếc nhìn Sở Ngữ Hâm, cười lạnh hỏi: “Sở ảnh hậu, cô làm như này là có ý gì? Ai không biết còn tưởng cô không ngừng theo đuổi Tô Tiểu Nhan đó.”