Mỗi lần nhớ tới chuyện Tô Nhan xa cách, lòng của nàng như bị siết chặt khó chịu.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Thục Phân, cố cong khóe miệng nhưng cuối cùng lại thất bại. Nàng gục đầu xuống: “Bà ngoại, cháu trưởng thành rồi, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Trần Thục Phân lại thở dài một hơi, khoác tay, khó khăn xoay người đưa lưng về phía nàng.
Sở Ngữ Hâm thấy vậy định há to miệng giải thích, nhưng ý nói đã đến bên miệng lại không thể nên lời.
Nàng không thể nào làm trái lương tâm, nói với bà ngoại rằng nàng không hối hận.
*
Tô Nhan càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cô ra khỏi bệnh viện đi về phía Hâm Trạch.
Cô gõ vang cửa văn phòng giám đốc, nghe thấy tiếng đáp, cô bước nhanh đi vào rồi ngừng trước làm bàn việc, nói với Liễu Văn Hân đang xem số liệu: “Mẹ, con muốn biết năm con chín tuổi đã xảy ra chuyện gì.”
Liễu Văn Hân nghe thấy hai chữ “Chín tuổi”, bà vội thả văn kiện trong tay xuống, hỏi ngược lại: “Sao thế? Chuyện quá khứ đã qua rồi, hơn nữa chẳng phải con đã nói mọi chuyện tùy duyên à.”
Bà mãi mãi không quên được năm đó, bà chỉ đi qua một bên nghe điện thoại, khi quay trở lại con gái đã không còn ở đó.
Lúc ấy, bà chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trời đất quay cuồng.
Khi bà hoàn hồn lại tìm khắp sân chơi cũng không tìm được con gái.
Bà không biết ngày hôm sau mình trở về nhà thế nào, không biết ông Tô an ủi bà cái gì, trong đầu bà bị sự hoảng sợ khi đánh mất con gái.
Bà hối hận, nếu như mình không nhận cuộc gọi kia thì có phải con gái sẽ không mất tích không.
Bà không dám tưởng tượng con gái sẽ gặp phải tình cảnh gì.
Lúc nhận được điện thoại của cảnh sát, bà còn ngơ ngác, đến khi nhìn thấy con gái đang nằm trên giường bệnh, bà mới sống lại lần nữa.
Sau khi cảm ơn cảnh sát, bà và ông Tô thấy con gái tỉnh lại, tình trạng xem như tốt đẹp. Khi được con gái đồng ý, bà mới đồng ý để cảnh sát hỏi thăm con gái việc gì đã xảy ra khi con bé mất tích.
Khi đó bà mới biết được con gái đã mất đi ký ức hai ngày đó.
Theo cách nói của bác sĩ là trong đầu con gái có máu bầm nên mới khiến ký ức bị thiếu.
Sau khi liên tục hỏi bác sĩ thì biết rằng phần máu bầm kia sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của con gái, bà và ông Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, khi nhìn thấy tình cảnh thảm hại của con gái khi được đưa đến bệnh viện, không khó tưởng tượng mấy hôm trước con gái bị đối xử không giống người. Lại thêm con gái không nhớ đoạn ký ức kia, bà và ông Tô cũng che giấu việc này với con bé.
Tô Nhan nhíu mày, thành thật nói: “Nhưng trong chuyện kia liên quan đến Ngữ Hâm.” Cô nắm chặt tay: “Con đã quên cậu ấy.”
Liễu Văn Hân nghe vậy hơi trừng to mắt, thảo nào khi lần đầu tiên bà nhìn thấy Sở Ngữ Hâm đã cảm thấy quen mắt, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.
Nếu đúng như con gái nói, Sở Ngữ Hâm chính là cô bé rụt rè, không dám nhìn bà, luôn miệng nói xin lỗi kia.
Bà nghe cảnh sát nói, cậu của cô bé kia là một trong những kẻ buôn người.
Nếu thật sự như thế, vậy Sở Ngữ Hâm và con gái…
“Mẹ, mẹ nói con biết đi!” Tô Nhan cầu xin, trong hốc mắt hiện lên nước mắt.
Liễu Văn Hân nghiêng người nhìn cô, bà suy nghĩ một lúc chậm rãi nói: “Lúc chín tuổi con bị bắt cóc, chuyện khác, để Ngữ Hâm nói với con đi.”
Bà từng trải qua tuổi trẻ, biết chữ tình này khắc cốt ghi tâm thế nào, bà cũng tận mắt thấy con gái xem trọng Sở Ngữ Hâm thế nào. Chuyện năm đó bà chỉ biết một phần, bà không muốn vì lời nói không biết rõ của mình mà khiến con gái quyết định sai lầm.
Cho nên chuyện này, về tình về lý đều nên để Sở Ngữ Hâm chính miệng nói với con bé.
Tô Nhan mở to mắt, không ngờ có lúc mình lại bị bắt cóc.
Vậy Ngữ Hâm thì sao, nàng cũng giống cô bị bắt cóc à?
Trong lòng cô nảy sinh rất nhiều dự đoán, cho dù Ngữ Hâm gặp hoàn cảnh như cô hay Ngữ Hâm cứu cô trong cảnh nước sôi lửa bỏng cũng không thể giải thích được chuyện vì sao Ngữ Hâm lại muốn giấu diếm cô.
Cô còn muốn hỏi tiếp, Liễu Văn Hân đã ra lệnh đuổi khách.
“Ra ngoài đi!”
Cô biết tính cách của Liễu Văn Hân, cũng biết bà ấy quyết định không nói với cô, cô chỉ có thể ôm sự khó hiểu trở về căn hộ của mình.
Từ lúc vào nhà, cô vẫn tra trên mạng chuyện mười sáu năm trước. Thời gian trôi qua quá lâu, cô chỉ có thể tra được cảnh sát bắt được mấy kẻ buôn người, giải cứu hơn mười đứa bé bị bắt cóc.
Ọc ọc…
Cô cúi đầu nhìn cái bụng trống rỗng của mình, nhìn đồng hồ dưới góc phải laptop, thế mà đã hơn mười giờ tối. Cô đặt laptop trên chân xuống, lấy một túi bún ốc ra khỏi tủ lạnh, đứng trước bếp nấu ăn.
Bốn mươi phút sau, Tô Nhan uống một hớp canh, đứng dậy muốn đi rửa chén, chợt chuông cửa vang lên
“Ai vậy?” Cô dùng khăn tay lau sạch miệng, bước đến trước cửa.
Cô nhìn qua mắt mèo thấy Sở Ngữ Hâm đứng ngoài cửa hai má đỏ ửng, hơi nghiêng người qua một bên, sao Ngữ Hâm lại đến đây?
“Tô Nhan, mở cửa.” Sở Ngữ Hâm đập tay lên cánh của.
Tô Nhan nghĩ đến chuyện lúc trước mình nấu bún ốc ở trong biệt thư bị bà Liễu và Tô Mạch chê bai, cô vội kéo cổ áo hít hà, không ngừi thấy mùi gì cả, lúc này mới mở cửa.
Cô còn chưa nói “Sao cậu lại đến”, Sở Ngữ Hâm đã nhào về phía cô. Vì đề phòng Sở Ngữ Hâm ngã sấp xuống, cô không né tránh, ôm trọn Sở Ngữ Hâm vào lòng.
Khoảng cách quá gần khiến cô ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người Sở Ngữ Hâm.
“Sao còn uống rượu?” Cô khẽ lẩm bẩm.
“Tô Nhan, cậu không hiểu, cậu không hiểu gì cả.” Sở Ngữ Hâm ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn cô: “Không phải mình không muốn nói với cậu, là mình không thể nói với cậu.”
Sở Ngữ Hâm nói xong đẩy cô một cái, bước chân lảo đảo đi đến ghế sô pha.
Lời này lại nhóm lên ngọn lửa nghi hoặc vẫn chưa tắt trong lòng Tô Nhan, sau khi cô đóng cửa lại thì đi theo Sở Ngữ Hâm đến ghế sô pha, muốn hỏi Sở Ngữ Hâm tại sao.
Cô vừa định mở miệng, lại nghĩ mình thế này chưa chắc có được đáp án, sửa lời nói: “Mình biết cả rồi.”