Vương Ngải đứng dậy khỏi ghế salon, đưa tay vỗ trán, chần chừ nói: “Cô mặt dày như thế từ khi nào vậy?”
“Tôi chỉ cung cấp cách trị Sở Ngữ Hâm cho cô, là cô giải quyết mạnh tay. Chuyện bây giờ sắp không giấu được nữa thì cô lại trách tôi, sao trên đời này không có lý lẽ như thế. Dù sao bây giờ tôi không còn gì cả, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Hoàng Y dùng giọng điệu bất cần khiến Vương Ngải vô cùng tức giận, cô ta nghiến răng nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cô.”
Ánh trăng ở phía tây dần tan đi, mặt trời màu hồng hồng âm thầm ló đầu khỏi rặng mây chậm rãi hiện lên treo giữa không trung.
Keng keng…
Vương Ngải bị tiếng chuông cửa đánh thức, cô ta xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vẫn chưa thay đồ ngủ đã đi đến trước cửa. Cô ta nhìn màn hình khóa điện tử, thấy cảnh sát đứng ngoài cửa thì cơn buồn ngủ đã biến mất, sự hoảng sợ hiện lên trong đầu.
Sao lại là cảnh sát? Cảnh sát tới làm gì, đã điều tra được mình sao?
Không đúng, rõ ràng cô ta đã đồng ý với Hoàng Y rồi.
Cô ta hít sâu mấy hơi, duỗi tay run rẩy mở cửa.
“Xin hỏi cô là Vương Ngải sao? Có một vụ án cần cô giúp đỡ điều tra, xin mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Nữ cảnh sát nói xong giơ tay chuẩn bị đọc lệnh đã chuẩn bị sẵn: “Đây là lệnh triệu tập, mời cô phối hợp.”
Lúc này trong lòng Vương Ngải lộp bộp một tiếng, nở nụ cười: “Chờ một lát, tôi đi thay quần áo.”
Cô ta đi lên lầu vội gọi cho luật sư, sau khi nói rõ tình hình với luật sư lại gọi cho Kiều Tùng Lâm, để Kiều Tùng Lâm ngăn chăn tin tức tiêu cực khi cô ta bị đưa đế cục cảnh sát. Một khi dân mạng biết cô ta bị cảnh sát đưa đi thì chắc chắn hình tượng của cô sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, những đại ngôn mà cô ta ký kết sẽ bị hủy hợp đồng.
Dây dưa một lúc, cô ta mới thay xong quần áo đi xuống lầu, theo cảnh sát đi về cục cảnh sát.
Cô ta thật sự không biết vào giây phút mình đi ra ngoài đã bị phóng viên chờ ngoài cửa chụp hình, chụp liên tục cho đến khi cô ta lên xe mới kết thúc.
Ba giờ sau, Vương Ngải lên hot search.
# Ảnh hậu Vương Ngải đang nổi bị cảnh sát đưa đi #Ảnh hậu Vương Ngải giội nước bẩn Sở Ngữ Hâm #Vương Ngải sợ bị Sở Ngữ Hâm trả thù nên ra tay trước #Hoàng Y bị cảnh sát đưa đi# Weibo đã giội nước bẩn Sở Ngữ Hâm, người bị hại lúc trước đã bị vạch trần#
#Từ khi Sở Ngữ Hâm ra mắt đã âm thầm cống hiến cho sự nghiệp phúc lợi #Vương Ngải giẫm lên Sở Ngữ Hâm để trèo cao #Vương Ngải ghen ghét, cố ý trả thù Sở Ngữ Hâm # Vương Ngải và Hoàng Y xấu xa hợp tác hãm hại Sở Ngữ Hâm #Từ khi quỹ từ thiện Duy Ái được thành lập vẫn không nghe thấy gì #Tham dự quỹ từ thiện Duy Ái là anh hùng dân gian#
Công ty truyền thông Bác Vũ, Kiều Tùng Lâm đi qua đi lại trong văn phòng.
Từ khi phát hiện những tin tức này, anh ta ra lệnh cho bộ phận PR phải dìm những tin tức này xuống. Một khi những tin tức này lên hot search thì không chỉ danh dự của Vương Ngải bị tổn hại mà danh dự của công ty truyền thông Bác Vũ cũng bị mất.
Rõ ràng bộ phận PR đã đốt hơn hai triệu vào đó nhưng hiệu quả quá nhỏ bé. Điều này nói rõ chuyện gì, nói rõ người ở phía sau thao túng chuyện này có tài lực và thực lực hơn.
Anh ta đã đoán đúng, nhưng chỉ đoán đúng một nửa, Bạch Duyệt vẫn luôn làm đối thủ của anh ta đã tìm một đám hacker.
Tìm những hacker này từ đâu? Đương nhiên là tìm trên mạng, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là có thể khiêu khích bộ phận PR của công ty truyền thông. Nếu có người truy trách nhiệm sẽ có người chịu trách nhiệm, vì thế bọn họ thi nhau muốn thử. Đương nhiên, còn vì một chuyện, đó là nhóm hacker này chính trực, khi bọn họ biết là vì trút giận cho Sở Ngữ Hâm thì đồng ý ngay lập tức.
Không phải tất cả bọn họ đều là fan hâm mộ của Sở Ngữ Hâm, mà là nhiều năm Sở Ngữ Hâm âm thầm ủng hộ quỹ từ thiện Duy Ái. Nhìn toàn bộ giới giải trí, không ai có thể làm được.
Hâm Trạch, văn phòng giám đốc.
Tô Nhan nhìn tin nhắn Bạch Duyệt gửi từ WeChat, khóe môi cong lên, lão hổ không phát uy còn tưởng tôi là Hello Kitty.
Từ trước đến nay cô là người nói lý lẽ, chỉ khi cảnh cáo không được mới dùng thủ đoạn.
Ngoại trừ việc bảo Bạch Duyệt để lộ chuyện Vương Ngải cố gắng che giấu trước truyền thông, cô còn có ý tốt gửi tin tức nội bộ của của truyền thông Bác Vũ khi điều tra Hoàng Y cho công ty đối thủ của truyền thông Bác Vũ – Truyền thông Gia Duyệt.
Bây giờ chủ của truyền thông Gia Duyệt nổi tiếng là hồ ly trong giới, vì muốn chứng mính với bố mình có bản lĩnh nên chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội đạp truyền thông Bác Vũ xuống.
Cô trả lời tin nhắn WeChat của Bạch Duyệt, liếc nhìn giờ trên điện thoại, thấy đã đến giờ cơm nên đứng dậy đi xuống lầu.
Cô không muốn ăn bữa cơm của nhân viên vô vị nhạt nhẽo ở Hâm Trạch, cô muốn ra ngoài kiếm thức ăn.
Lúc đi xuống đại sảnh dưới lầu, cô nhìn thấy một cô gái bước lảo đảo về phía này. Khi cô gái bước đến gần, cô mới phát hiện tình trạng của cô gái kia hơi khác lạ, ánh mắt không có tiêu cự, sắc mặt nhợt nhạt, hít thở khó khăn.
Tô Nhan thấy trên ngực của cô gái còn đeo thẻ nhân viên của Hâm Trạch, cô vội bước lên, vừa định hỏi cô gái kia sao rồi, cô gái lại ngã xuống đất.
Cô vô thức đưa tay đỡ, túm cánh tay của cô gái kia kéo lại.
Lễ tân và nhân viên đi qua đi lại thấy vậy vội chạy đến, bọn họ nhìn nhau không biết rốt cuộc cô gái kia đã gặp chuyện gì.
“Gọi điện thoại cho cấp cứu.” Tô Nhan nghĩ đến chuyện gì đó, lại hỏi: “Có nước không?”
Nhân viên có nước vội đưa chai nước vẫn chưa khui cho cô. Tô Nhan cầm lấy, vừa vặn ra chai nước vừa đỡ cô gái, cẩn thận cho cô gái uống nước.
May mà cô gái vẫn còn ý thức, vừa được uống nước đã uống từng hớp nhỏ. Sau khi uống gần nửa chai nước, cô gái mới khá hơn, sợ hãi chỉ ra ngoài, trong lòng vẫn hoảng loạn nói: “Người, người đàn ông Hoa kiều kia có vấn đề.”
Tô Nhan nghe vậy lập tức ra lệnh: “Đi đến phòng an ninh, gọi người trực camera mười lăm phút trước đến dây.”
Cô gái uống hết mấy hớp nước, thở dốc lại tiếp tục nói: “Tôi đi Đông Phong lấy tài liệu, lúc đi đến vỉa hè chờ đèn xanh, có một người Hoa kiều bỗng nhiên đi đến, cầm giấy hỏi tôi trên đó viết gì thế. Anh ta nói mình không rành tiếng Trung.”
Cô ấy lấy hơi tiếp tục nói: “Tôi thấy chữ viết trên đó rất đẹp, lại thêm tiếng Anh của tôi không tốt, sợ mất mặt nên nhẹ nhàng từ chối nói không biết. Tôi đi qua lối giành cho người đi bộ, đi vào nơi vỉa hè chờ đèn xanh trước công ty của chúng ta, gã Hoa kiều đó lại tìm tôi, nói hỏi mấy người nhưng chỉ có tôi nghe hiểu lời anh ta nói. Anh ta nói đã hẹn với người ta, nếu không tới chỗ hẹn đúng giờ thì hợp tác sẽ thất bai.
Tôi nghĩ đi xa nhà không dễ dàng gì, tôi còn nhận tờ giấy kia nhìn kỹ lại, trên đó viết bên cạnh phố công nghệ Huệ Hữu. Tôi sắp xếp lại lời nói, nói với anh ta phải đi thế nào, nhưng lo lắng anh ta hỏi lại nên đưa anh ta đi. Khi đi đến bên ngoài Hâm Trạch, tôi cảm thấy chóng mặt, khi đi vào đại sảnh tôi cảm thấy choáng váng nhìn không rõ.” Trong mắt cô gái ngập nước mắt: “Trước, trước kia tôi chưa từng gặp tình huống như thế.”
Cô gái nghe thấy tiếng xe cứu thương bên ngoài, vội đứng dậy đỏ mặt nói: “Không cần phải đi bệnh viện, bây giờ tôi cảm thấy khỏe rồi.”
Tô Nhan đỡ cô gái đứng dậy, kiên trì nói: “Đi bệnh viện kiểm tra toàn diện đi, tôi chi trả cho cô.”
Cô gái cúi người nói cảm ơn, sau đó được y tá đỡ lên xe cứu thương.
“Được rồi, tất cả mọi người đi ăn cơm đi, sau này gặp người lạ hỏi đường, xin giúp đỡ, nếu có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt.” Tô Nhan nhắc nhở.
Chuyện của cô gái ban nãy khiến cô nghĩ đến chuyện bị lừa bán. Mặc dù cô không nhớ chuyện sau khi bị lừa bán năm chín tuổi thế nào, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy tin tức bị lừa bán, trong lòng vẫn kích động. Vừa rồi, khi nghe cô gái kia nói tình cảnh mình gặp phải, trong lòng cô siết chặt, lại một lần nữa cô cảm thấy chuyện lừa bán cách mình rất gần.
Nếu như khoảng cách ở Đông Phong cách xa Hâm Trạch hơn một chút, cô gái đó nhận tờ giấy ở ngã tư đầu tiên, chỉ đường cho kẻ tự xưng là Hoa kiều kia thì có lẽ sẽ không kiên trì đến lúc đến Hâm Trạch mới ngất xỉu. Khi đó, cô gái kia sẽ bị người ta đưa đi, người đi đường sẽ không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ người đàn ông kia có lòng tốt giúp người.
Tô Nhan nghĩ thế, cô vội bước đến phòng an ninh.
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy cô, nói: “Tổng giám đốc Tiểu Tô, đã trích xuất video rồi, cô xem đi.” Đội trưởng đội bảo vệ nói xong gõ phím, bóng dáng cô gái xuất hiện trên màn hình.
Cô nhìn thấy bóng đen phía sau cô gái, lập tức chỉ chỗ đó nói: “Phóng to chỗ này.”
Sau khi đội trưởng đội bảo vệ phóng to lên, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông. Sau khi người đàn ông kia thấy cô gái đi vào Hâm Trạch thì thay đổi phương hướng, nhanh chóng rời đi.
Tô Nhan quyết đoán nói: “Giao đoạn video này cho cảnh sát đi.”
“Ừm.”
Bây giờ xảy ra chuyện này, Tô Nhan cũng không còn tâm trạng ăn cơm. Cô thay đổi phương hướng trở về văn phòng, gọi cho chị Vương của quỹ từ thiện Duy Ái.
Cô nghe chị Vương nói mới biết, tình huống hôm nay cô gái kia gặp phải đã xuất hiện ở những thành phố khác, nhưng không có ai như cô gái đó. Những người bị bắt cóc đến nay vẫn chưa tìm được tung tích. Ngoài ra, khi cô ấy biết đến một tình cảnh, mặc dù quỹ từ thiện Duy Ái đã cố hết sức lợi dụng internet để tăng tốc tìm kiếm trẻ em và các cô gái mất tích nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé, vẫn chỉ có thể chọn cách tìm kiếm truyền thống.
Điều này khiến cho cô có một suy nghĩ, sáng tạo ra một app chuyên tìm người, cũng kêu gọi toàn dân xem trọng chuyện bị lừa bán này. Nhân dân có sức mạnh to lớn, nhất định như thế có thể làm giảm bớt chuyện bị lừa bán, cũng có thể kêu gọi mọi người tham gia việc này, như thế có thể làm ít mà ăn nhiều.
Cô nghĩ như thế, vội gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Duyệt.
Nhan Nhan không có sừng: [Có muốn làm một chuyện có ý nghĩa không?]
Chị Duyệt xã hội của mi: [Nói nghe thử xem.]
Nhan Nhan không có sừng: [Ngày mai cậu đi đến Duy Ái với tớ, rồi tớ sẽ nói cho cậu biết kế hoạch cụ thể.]
Chị Duyệt xã hội của mi: [Xem như cậu giỏi.]
Đã quyết định sẽ đi Duy Ái thì phải đích thân tìm hiểu tình hình của Duy Ái, vậy không chỉ phải giải quyết hết việc trong tay mà còn phải giải quyết hết việc của ba ngày.
Cô bực bội gãi đầu cố động viên tinh thần của mình, sau đó bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Mãi cho đến rạng sáng cô mới giải quyết hết công việc trong mấy ngày tới. Cô nhìn đồng hồ cảm thấy quá muộn nên quyết định chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, ngã vào ghế salon chịu đựng một đêm.
Sau khi bị dì tạp vụ đến đánh thức, Tô Nhan gọi điện thoại cho Bạch Duyệt, bảo Bạch Duyệt đến đón mình.
Cô trở về thay quần áo khác, lại cầm theo mấy bộ quần áo để thay, hai người bước vào hành trình đi đến quỹ từ thiện Duy Ái.
Quỹ từ thiện Duy Ái xây sát vách Xuân Thị, từ bên này đi đến bên kia khoảng năm trăm cây số. Khi cô và Bạch Duyệt đi đến đó đã giữa trưa.
Hơn ba giờ ngồi trong xe, khi hai chân vừa chạm đất cô đã bắt đầu vận động chân tay. Cô còn chưa vận động xong đã thấy một bóng người xinh đẹp đi về phía mình.
“Sao cô ấy lại ở đây?” Bạch Duyệt xuống xe, chỉ vào Sở Ngữ Hâm hỏi Tô Nhan.
Tô Nhan rụt tay lại, nhún vai tỏ ý mình cũng không biết.
Sở Ngữ Hâm không hề bối rối, chủ động chào hỏi: “Hôm qua mình nhận điện thoại của chị Vương, chị ấy nói cậu muốn đến đây, hỏi mình có đi cùng không, mình đồng ý.”
Hôm qua nàng đã muốn đi tìm Tô Nhan nhưng lại sợ chọc Tô Nhan không vui nên chỉ có thể kìm nén. Cho nên, khi nghe chị Vương nói Tô Nhan muốn tới Duy Ái, nàng không nghĩ ngợi đã đồng ý. Nàng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ở cạnh Tô Nhan.
“Ừm, vậy là vẫn chưa từ bỏ đâu.” Bạch Duyệt vòng qua xe đi đến cạnh Tô Nhan: “Tô Tiểu Nhan, gặp lại rồi hãy để cô ấy biết bức tường nam này cứng thế nào.”
Sở Ngữ Hâm không chớp mắt chăm chú nhìn Tô Nhan, nàng không muốn bỏ qua thái độ của Tô Nhan, trong lòng lại hơi lo lắng sợ Tô Nhan sẽ đồng ý với Bạch Duyệt.