Vì phòng ngừa Sở Ngữ Hâm chạy trốn, Tô Nhan không nghĩ nhiều, cô cúi người giữ Sở Ngữ Hâm ở trên ghế.
Sắc mặt của Sở Ngữ Hâm càng lúc càng đỏ, nàng thử mấy lần nhưng chính bản thân mình cũng không có cách nào rời đi. Trong đôi mắt của nàng hiện lên nước mắt, căng thẳng nói: “Mình phải về, cậu thả mình đi được không?” Nói đến lời cuối cùng, nàng như đang cầu xin.
Tô Nhan chưa từng thấy dáng vẻ Sở Ngữ Hâm bất lực như thế, không khác gì con thỏ con bị bắt nạt. Đôi mắt hồng hồng, trong mắt lóe lên nước mắt khiến Sở Ngữ Hâm càng có vẻ đáng yêu. Chỉ một chút nữa đã khiến sự phòng ngự trong lòng cô sụp đổ.
Trong giây phút đó, thậm chí cô nghĩ: Nếu không thì như thế được rồi, không ép nàng nữa.
Nhưng nếu cô bỏ qua cơ hội này thì không biết khi nào mới nghe được đáp án từ miệng Ngữ Hâm.
Cô nghĩ như thế, trong lòng trở nên cứng rắn, giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng: “Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, huống chi mình còn là người trong cuộc. Cậu nghĩ rằng cậu không nói thì mình không biết sao, Sở Ngữ Hâm, cậu đừng quên mình chỉ tạm thời quên đi ký ức hai ngày, không phải mình vĩnh viễn không nhớ được.”
Lời này như sấm ầm vang lên, dội vào bên tai của Sở Ngữ Hâm.
Tô Nhan nhớ lại sao, nàng không chắc nhìn qua Tô Nhan, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, vẻ tức giận và phức tạp xen lẫn nhau, đáy lòng của nàng dâng lên cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
Không đi được, nàng chỉ có thể cố gắng co rụt người lại, hai tay ôm chân dựa vào ghế salon, không dám nhìn Tô Nhan nữa.
Nàng sợ, sợ nhìn thấy sự oán hận trong mắt Tô Nhan, cho dù Tô Nhan hận nàng thì cũng là chuyện bình thường.
Mười sáu năm trước, sức khỏe bà ngoại không tốt nên đã đồng ý với cậu cho nàng về ở với ông ta một thời gian.
Nàng không muốn đi cùng cậu, nhưng nàng không muốn để bà ngoại khó xử nên chỉ có thể chịu đựng đi cùng ông ta.
Trên đường đi, cậu nói trước khi đi về nhà sẽ dẫn nàng đi chơi. Ông ta đỗ xe ở ven đường, dẫn nàng đi vào sân chơi.
Đi không bao xa, nàng đã thấy Tô Nhan nhỏ đứng một mình.
Cậu nắm tay nàng đi đến trước mặt Tô Nhan nhỏ: “Sao cháu lại ở đây một mình? Bố mẹ cháu đâu?”
Ban đầu Tô Nhan nhỏ không nói gì, vì thế cậu đã để nàng hỏi.
Lúc nàng nghĩ rằng Tô Nhan nhỏ không để ý tới mình, Tô Nhan nhỏ mới khẽ nói: “Cháu không tìm thấy mẹ.”
“Đừng sợ, chú dẫn cháu đi tìm mẹ có được không?”
Tô Nhan nhỏ mím môi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng, nàng không suy nghĩ đã đưa tay với Tô Nhan nhỏ.
Trước khi vào xe, Tô Nhan nhỏ hỏi câu y hệt nàng đang thắc mắc: “Không phải đi tìm mẹ sao, sao phải lên xe?”
“Vừa rồi cháu bảo cháu gọi điện thoại cho mẹ cháu nhưng không liên lạc được, chú đoán mẹ cháu không tìm được cháu nên đã báo cảnh sát rồi. Bây giờ chú sẽ đưa cháu đến sở cảnh sát, nói không chừng mẹ cháu đang ở đó chờ cháu.”
Tô Nhan nhỏ hơi do dự, nhưng dưới sự thúc giục của ông ta nên vẫn lên xe. Nàng và Tô Nhan nhỏ uống nước cậu đưa đến, hai người mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, nàng đang ở trong một căn phòng nhỏ rách nát, ngẩng đầu có thể nhìn thấy mạng nhện ở góc tường.
Nàng không thấy Tô Nhan nhỏ đâu, vội vàng tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được Tô Nhan nhỏ trong lồng sắt. Nàng tìm cậu mình, hỏi cậu tại sao lại gạt Tô Nhan nhỏ, tại sao lại phải giam Tô Nhan nhỏ lại.
Cậu không để ý đến nàng, một người đàn ông đi cùng ông ta còn chê nàng phiền, quát nàng: “Lại ầm ĩ nữa thì sẽ bán mày luôn đấy.”
Lúc đó nàng sợ đến ngây người, rụt thân thể vào một góc không dám nói gì nữa.
Nàng nghe thấy nhóm người của cậu muốn bán Tô Nhan và một cô bé, còn có thêm hai bé trai trong lồng.
Nàng sợ hãi muốn báo cảnh sát nhưng nàng không có điện thoại, cũng không lấy được điện thoại. Thậm chí, ngày hôm sau nàng còn bị người đàn ông dọa mình kia ném vào trong lồng của Tô Nhan nhỏ, nhốt cùng nhau.
Tô Nhan nhỏ không những không trách nàng mà còn nói với nàng: “Đừng sợ, mẹ tớ và chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng ta.”
Nàng không còn mặt mũi đối mặt với Tô Nhan nhỏ, không dám nói chuyện với Tô Nhan nhỏ, nhưng Tô Nhan nhỏ lại là người nói nhiều, liên tục nói chuyện không ngừng.
Buổi tối, khi cậu trở về, nàng được thả ra. Nàng muốn trộm điện thoại nhưng không lấy được.
Chỗ đó là nông thôn, nhà vệ sinh xây ở bên ngoài, nàng dựa vào nhà vệ sinh lặng lẽ ra ngoài muốn tìm người giúp đỡ. Thôn kia ở quá xa, ở xung quanh vốn không có người, nàng đi được một khoảng thì đã bị người đàn ông kia đuổi theo, túm nàng lại đánh một phen.
Vào buổi tối, nàng rất ngoan, chủ động giành việc rửa chén, còn chủ động đưa cơm cho nhóm Tô Nhan.
Có lẽ người đàn ông kia nhìn thấy biểu hiện của nàng nên ngày hôm sau khi rời đi thì không tiếp tục nhốt nàng vào lồng nữa, chỉ nhốt nàng vào phòng. Nàng cầm chìa khóa lấy trộm được từ chỗ cậu, phải tốn rất nhiều sức mới leo cửa sổ chạy thoát. Nàng bối rối mở lồng sắt, nói chuyện hôm qua mình nhìn thấy: “Chạy theo đường này, phía trước có một đường nhựa lớn, đến đường nhựa kia thì các cậu được cứu rồi.”
Ba đứa nhỏ được tự do nhanh chân chạy ra, chỉ có Tô Nhan nhỏ đi đến bên cạnh, nắm tay nàng: “Chúng ta cùng đi.”
Nàng gật đầu nắm tay Tô Nhan nhỏ thuận đường chạy đi, nàng sợ sẽ gặp cậu đi tìm nên vẫn luôn chú ý dến tiếng xe, cũng dặn dò những người chạy trước phải chú ý đến tiếng xe. Nếu như nghe thấy thì hãy trốn ở bụi cỏ xung quanh.
Không biết chạy bao lâu, lúc nàng và Tô Nhan nhỏ nhìn thấy đường nhựa ở xa xa, tiếng xe cũng tới gần bọn họ. Ba người kia bị dọa sợ chạy lung tung, nàng không thể chú ý đến bọn họ, chỉ kéo tay Tô Nhan nhỏ chạy vào bụi cỏ.
Nhóm người của cậu thấy bóng người chợt dừng xe lại, chạy theo hướng ba đứa trẻ kia.
Nàng không kịp hoảng sợ, nhìn thấy cậu đưa bọn họ đi xa, kéo tay Tô Nhan nhỏ nhanh chân chạy đi.
Ông ta liền nhìn thấy hai người, vòng về đuổi theo hai người.
Mặc dù trời tối, xung quanh bị bao phủ trong ánh sáng yếu ớt. Nàng và Tô Nhan nhỏ không để ý dưới chân, ngã sấp xuống lại đứng lên, dùng sức chạy về phía trước.
Chỉ là các nàng không thể chạy thoát cậu được, ông ta đang đuổi theo sát phía sau. Khi thấy đường nhựa gần ngay trước mắt, tự do gần trong gang tấc, nàng và Tô Nhan nhỏ bị ông ta dồn vào một bờ ruộng cao hai ba mét.
Vì muốn Tô Nhan nhỏ mau chóng thoát thân, nàng hất tay của Tô Nhan nhỏ ra, quay về ôm chân cậu, không cho ông ta đến gần Tô Nhan nhỏ.
Cậu rất khỏe, nàng không có bản lĩnh giúp Tô Nhan nhỏ tranh thủ thời gian, trái lại lúc Tô Nhan nhỏ và ông ta lôi kéo thì đã hại Tô Nhan nhỏ té xuống ruộng.
Ông ta vẫn muốn bắt Tô Nhan nhỏ về, lúc này một chiếc xe chạy đến. Đèn xe kia sáng ngời khiến nàng thấy rõ Tô Nhan nhỏ bị ngã xuống vỡ đầu, máu tươi nhuộm đỏ một góc tảng đá.
Nàng muốn kêu cứu vị tài xế nhưng lại bị cậu bịt miệng.
Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, xe kia dừng lại, một người đàn ông bước xuống xe đi tiểu ở ven đường xong xuôi, phát hiện Tô Nhan nhỏ trong bụi cỏ.
Tài xế gọi vài tiếng, cậu không những không dám đáp lại còn kéo nàng giấu đi.
Đó là tài xế tốt bụng, không thấy ai trả lời nên ôm Tô Nhan nhỏ lên xe. Xe còn chưa chạy, người đàn ông đi cùng cậu đã đưa hai đứa nhỏ không thể chạy thoát đến đây. Khi gã ta biết Tô Nhan nhỏ sắp bị đưa đi, lúc này mới lên tiếng bảo tài xế dừng lại.
Tài xế không nghe lời gã ta mà đạp chân ga chạy đi thật xa.
Nàng và hai đứa bé khác bị cậu và người đàn ông kia xách về đánh cho một trận, nàng còn nghe rõ người đàn ông kia muốn bán nàng đi.
Vì đề phòng bị cảnh sát bắt nên bọn họ dẫn nàng và hai đứa bé kia đổi địa điểm trong đêm.
Nhóm người của cậu không nhanh hơn cảnh sát, xe mới chạy đến đường nhựa đã bị cảnh sát chặn lại.
Cậu và người đàn ông kia không ai có thể chạy thoát.
Đợi đã lâu cũng không đợi được đáp án, Tô Nhan phát điên, đưa tay muốn quay mặt của Sở Ngữ Hâm về phía mình. Tay cô còn chưa chạm đến Sở Ngữ Hâm thì đã thấy nàng run rẩy.
Cô cúi người nhìn xem, chẳng biết từ lúc nào Sở Ngữ Hâm đã rơi nước mắt đầy mặt.
Cô thấy vậy vô cùng bối rối, không hề quan tâm đến đáp án nữa, vội vàng đưa tay ôm Sở Ngữ Hâm vào lòng: “Cậu đừng khóc, nếu cậu không muốn nói thì mình không hỏi là được.”
Nào ngờ việc cô trấn an cũng không thể làm Sở Ngữ Hâm dừng khóc, nàng khóc dữ dội hơn, không bao lâu sau áo của cô đã bị thấm ướt.
Tiếng nức nở kia giống như hạt đậu nành rơi vào trong lòng cô, đau đến sốt ruột.
Cô ảo não nói: “Là lỗi của mình, mình không nên lừa cậu, không nên gạt cậu, thật ra mình chẳng biết gì cả.”
Không biết Sở Ngữ Hâm nghe được chữ nào, nàng ngừng khóc, đôi mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm, trong mắt ấm ức không thể tin được.
Cô muốn giải thích nhưng còn chưa mở miệng đã bị Sở Ngữ Hâm đẩy ra.
Cô đứng vững lại đã thấy Sở Ngữ Hâm lảo đảo, giống như phía sau có thú dữ mà vội mở cửa chạy trốn.
Sở Ngữ Hâm tới bất ngờ, rời đi cũng bất ngờ, nếu không phải áo cô vẫn ướt thì cô tưởng rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác của mình.
Sở Ngữ Hâm thảm hại rời đi, đến khi xuống dưới lầu thì thân thể vẫn còn căng cứng. Sau khi xác nhận Tô Nhan không đuổi theo, nàng mới thở phảo một hơi, nhưng sự hoảng loạn trong lòng vẫn chưa tan biến.
Nếu như Tô Nhan mở miệng chậm hơn một chút, có lẽ nàng sẽ nói thẳng mọi chuyện.
Những năm nay nàng vẫn nghĩ, rõ ràng Tô Nhan nhỏ rất đề phòng, ban đầu cũng không muốn tin tưởng cậu của nàng. Là nàng, là nàng mở miệng mới khiến cho Tô Nhan nhỏ không còn đề phòng, do nàng khiến Tô Nhan nhỏ lăn xuống bờ ruộng cao như thế, còn bị đập đầu.
Còn điện thoại kia, lúc cậu đưa cho Tô Nhan nhỏ chắc là đã động tay động chân khiến cho Tô Nhan nhỏ không liên lạc được với mẹ.
Tại sao nàng lại đến đây.
Lời bà ngoại nói lúc sáng vẫn luôn quanh quẩn bên tai của nàng, làm cho nàng càng thêm phiền muộn. Lúc này, nàng nhân lúc bà ngoại đã ngủ, lén rời bệnh viện mua hai chai bia uống. Nàng muốn uống bia trấn an tâm trạng đang lo lắng của mình, ai ngờ nụ cười và sự ấm áp Tô Nhan mang đến vẫn luôn hiện lên trong đầu nàng.
Nàng không xua đuổi được nên mới đón xe đi đến căn hộ của Tô Nhan, vốn không hề suy nghĩ đến chuyện Tô Nhan sẽ không về đây.
Nàng hít sâu một hơi, ngước đầu nhìn bầu trời trăng sáng sao thưa, cười khổ một tiếng.
Ông trời ơi, ông muốn trừng phạt con sao? Trừng phạt con để lúc đầu con nói chuyện với Tô Nhan nhỏ, trừng phạt con để Tô Nhan nhỏ tin cậu của con.
Gió thổi nhẹ nhàng, thổi lên mái tóc dài rối tung sau lưng nàng, đèn đường ố vàng kéo dài bóng dáng của nàng càng khiến nàng lộ vẻ cô đơn.
Trên lầu, Tô Nhan mở cửa sổ ra nhìn quanh bên dưới đã thấy cảnh này.
Bóng dáng cô đơn kia làm ánh mắt cô đau nhói.
Cô nói với bản thân hai người đã chia tay rồi, Sở Ngữ Hâm cô đơn hay không không hề liên quan tới mình.
Nhưng cô là đồ hèn, không thể nào khống chế bản thân. Cô quay người đi xuống lầu, muốn ôm Sở Ngữ Hâm một cái, nói cho Sở Ngữ Hâm biết cô vẫn luôn ở đây.
Cô thở hổn hển chạy ra khỏi thang máy, ban nãy Sở Ngữ Hâm còn đứng đó, bây giờ chỉ còn lại những viên gạch yên tĩnh.
Cô thất vọng thu tầm mắt lại, lúc quay người thì thấy trước mặt có thêm một bóng đen, sau đó trong lòng mình có thêm một người.
Mùi hương hoa nhài thoang thoảng nhanh chóng xua đi sự thất vọng trong lòng cô.
Cô không nói gì, chỉ nâng tay ôm chặt người đang ôm lấy mình. Cô không quan tâm người trong lòng có bóng dáng mình không, không quan tâm mình có tư cách không, giờ phút này cô chỉ muốn bên cạnh nàng.
Không biết đã đứng bao lâu, Tô Nhan không chịu được nữa đề nghị: “Ngữ Hâm, chúng ta đi lên trước được không?”
Đợi một hồi lâu cũng không ai trả lời cô.
Lúc cô cẩn thận đẩy người trong lòng ra mới phát hiện Ngữ Hâm đã nhắm chặt mắt đi ngủ.
Như thế mệt không?
Cô thở dài đỡ nàng lên lưng mình, cố sức cõng Sở Ngữ Hâm lên lầu.
Cô muốn rửa mặt cho Sở Ngữ Hâm nên đi bưng thau nước đến, lại bị Sở Ngữ Hâm giữ tay lại.
“Ở cạnh mình, cùng mình.”
Tô Nhan không từ chối Sở Ngữ Hâm được, cho dù có lẽ Sở Ngữ Hâm chỉ nói mớ nhưng cô cũng không muốn từ chối. Cô cúi người dụ dỗ nói: “Mình đi rửa mặt trước, rửa mặt xong sẽ trở lại nhé?”
Lúc cô nhẹ nhàng rút được tay mình về, cô nghi ngờ Sở Ngữ Hâm chưa ngủ, không thì sao dễ dàng buông cô ra như thế.
Cô không nghĩ nhiều, sau khi rửa mặt xong đang chần chờ có nên đi vào với Sở Ngữ Hâm không, khi vừa mở cửa đã bị Sở Ngữ Hâm không biết đứng ở cửa phòng tắm từ khi nào ôm lấy.
“Cậu ở cạnh mình đi.”
Hương thơm mềm mại trong ngực, vả lại còn là người mình thích, giờ phút này Tô Nhan không còn để ý đến mối bận tâm trong lòng, cô xoay người ôm Sở Ngữ Hâm đi đến giường.
Thân thể của Sở Ngữ Hâm vừa mới chạm vào giường, nàng như gấu túi bám lên người cô, ngay cả đầu cũng nhấc lên.
Khăn tắm trên người cô bị hành động này xốc lên một góc, cảnh sắc bên trong như ẩn như hiện.
Kẻ đầu têu dường như cảm giác được, dùng tay chọc cô, trong chớp mắt thân thể của cô không thể động đậy, trong lòng tràn ra từng gợn sóng lăn tăn.
Phản ứng của cô khiến người kia tò mò xích lại gần một chút, nhưng lần này nàng không đạt được ý định. Cô nắm bàn tay khiến tâm mình loạn như ma kịp lúc: “Đừng lộn xộn.”
Lúc này người kia mới rụt tay lại, tựa đầu vào ngực cô, hai chân như rắn nước quấn eo cô sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
Tô Nhan nhìn thấy người bám vào người mình, cô hơi bất đắc dĩ, lại khó chịu: “Lúc trước không phát hiện cậu bám người như thế.”
Sở Ngữ Hâm vẫn chưa ngủ, lông mi của nàng khẽ run, thật ra nàng vẫn luôn bám người, mỗi lần quay phim về nhà đều dính lấy bà ngoại.
Nàng vốn định rời đi nhưng trong lòng không nỡ khiến nàng không cất bước nổi. Nàng muốn gặp lại Tô Nhan, cũng nhớ nhung cái ôm ấm áp của Tô Nhan.
Trong lòng nàng cũng biết có lẽ Tô Nhan không muốn nhìn thấy mình, cho nên nàng cho mình một cơ hội. Nếu như Tô Nhan đuổi theo, nàng sẽ ở cạnh Tô Nhan, cho dù Tô Nhan đuổi nàng thế nào thì nàng cũng sẽ không đi. Nếu như Tô Nhan không đuổi theo, từ nay về sau nàng sẽ không xuất hiện trước mặt Tô Nhan nữa.
Nàng nói với bản thân, nàng uống say, sau khi say suy nghĩ luôn không tỉnh táo.
Nghe nhịp tim của Tô Nhan đập thật nhanh, trong lòng nàng ngập tràn cảm giác sợ hãi và bất an. Nàng không chỉ nghĩ một lần, nghĩ nếu hôm nay phóng túng một lần thì cho dù tương lai Tô Nhan nhớ tới sẽ quở trách nàng, hoặc là hận nàng thì nàng cũng nhận.
Nói nàng rụt rè hay nhút nhát cũng được, từ đầu đến cuối nàng không thể nào quyết định.
Qua một hồi lâu, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tô Nhan truyền đến, lúc này nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ Tô Nhan ngủ yên bình, khóe miệng vô thức cong lên.
Nàng nâng tay lên, dùng tay miêu tả đường nét gương mặt khi ngủ của Tô Nhan. Đường nét gương mặt của Tô Nhan rất đẹp, dùng cách nói của Tô Nhan là tập hợp nét đẹp của bố mẹ Tô. Dưới lông mày đen dày đặc, đôi mắt đang nhắm chặt lại, mũi nhỏ xinh đẹp lại cao, môi màu anh đào mềm mại khẽ nhếch lên giống như đang chờ người hái.
Đôi môi xinh đẹp mềm mại hình như hơi ẩm ướt lại thu hút ánh mắt của nàng, không thể nào rời mắt được.
Nàng vô thức nuốt nước bọt, thân thể vô thức áp đến gần đôi môi kia.
Lúc hôn lên, nàng vô thức nhắm mắt lại, vốn là định như chuồn chuồn lướt nước, chỉ là đôi môi kia quá ngọt khiến nàng muốn nếm thêm.
Tô Nhan đang ngủ mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy trên môi mình mềm mại, cô hơi mở môi ra, cảm giác trơn ướt càng thêm rõ ràng.
Là mộng xuân à?
Cô không nghĩ nhiều, theo bản năng nhanh chóng nắm giữ quyền chủ động trong tay mình, từng chút một xâm nhập cướp lấy cảm giác tuyệt diệu kia.
Gió nhẹ theo khe cửa sổ không đóng chặt mà thổi vào, màn cửa màu lam nhạt bay lên theo gió lướt qua da thịt đang đổ mồ hôi lại âm thầm rủ xuống tại chỗ.
Tô Nhan bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô vươn tay ra khỏi chăn theo thói quen mà mò mẫm ở tủ đầu giường. Cô cầm điện thoại vuốt màn hình, giọng nói của Tô Mạch vang lên trong điện thoại.
“Tô Nhan, nhắc nhở em một câu cuối cùng, em còn có hai ngày. Nếu như em không tìm được người thay thế thì em phải tiếp tục ghi hình chương trình chạy trốn khỏi mật thất đấy.”
Mấy chữ cuối cùng như bàn tay lớn túm cô từ chỗ Chu Công về, cảm giác buồn ngủ triền miên tiêu tán không ít.
Cô đưa tay xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn trên giường và trên đất rơi đầy quần áo, cô ngẩn người, chuyện gì thế này?
Cô nghĩ đến chuyện tối qua mình điên cuồng trong giấc mộng, cô trừng to mắt, há miệng.
Vậy, vậy không phải là giấc mộng.
Cô vội mở chăn ra nhìn trên giường đơn bị ướt từng mảng, trong không khí cũng còn cảm giác ẩm ướt chưa tan, chợt chớp mắt một cái.
Đó không phải là mộng, là sự thật.
Cô và Sở Ngữ Hâm làm tình.
Trong mộng, Sở Ngữ Hâm vừa nhiệt tình lại điên cuồng khiến cô trầm mê trong đó.
Sau đó cô đứng dậy, nhặt áo ngủ nửa treo bên giường rồi nhanh chóng mặc vào, bắt đầu nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Sở Ngữ Hâm: “Ngữ Hâm, Ngữ Hâm…”
Cô tìm khắp căn hộ nhưng không thể tìm thấy bóng dáng của Sở Ngữ Hâm.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, mình không chỉ bị Sở Ngữ Hâm làm mà còn bị bội tình bạc nghĩa.
Sở Ngữ Hâm đang được người kia tìm đã đến bệnh viện vào ba tiếng trước.
Nàng không biết sao tối hôm qua lại xảy ra chuyện không thể ngăn cản, nàng chỉ biết mình muốn trao hết tất cả cho Tô Nhan.
Tô Nhan trông có vẻ nhỏ nhắn nhưng lại có sức mạnh mãnh liệt không biết mệt mỏi.
Đã một đêm nàng chưa trở về bệnh viện, chắc chắn bà ngoại sẽ lo lắng. Nàng chỉ có thể dỗ dành người không biết mệt mỏi, để cho người kia buông tha mình sau đó thuận lợi rời khỏi căn hộ.
Một đêm phóng túng, cả người mệt mỏi khiến nàng lừ đừ.
Trần Thục Phân tựa vào giường bệnh, quay đầu nhìn thấy mũi của cháu gái có dấu như ô mai, lúc này mới đẩy kính mắt trên sống mũi: “Tối hôm qua đi tìm Tiểu Nhan à.”
Sở Ngữ Hâm đỏ mặt, ấp úng hồi lâu cũng không thể nói ra chữ nào.
“Nên như thế, cả ngày chăm sóc bà lão sắp về với đất này làm gì. Cháu đó, nên đi đến ở cạnh Tiểu Nhan nhiều hơn, làm quen thêm mấy người bạn, như thế bà mới yên tâm ra đi.”
“Bà ngoại, sao bà lại nói như thế?” Sở Ngữ Hâm nhíu mày, nàng không muốn nghe bà ngoại nói những lời này.
Cho dù bà ngoại nói thật thì nàng cũng không muốn nghe.
Trần Thục Phân đưa tay nắm tay của nàng, tay khẽ run lên: “Ngữ Hâm, ai rồi cũng sẽ đến lúc chết đi, bà cụ như bà sống đến tuổi này đã đáng giá rồi.” Bà không nỡ nói với cháu gái rằng bà đã không chịu được.
Trên người bà chỗ nào cũng đau, cảm giác đau đớn thấu xương khiến bà không thể ngủ yên, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Bà từng hỏi bác sĩ, cho dù tiếp tục dùng những dụng cụ này thì bà không sống được mấy hôm nữa.
Bà không sợ chết, điều bà sợ nhất là sau khi mình chết chỉ còn lại cháu gái lẻ loi trên đời.
Sở Ngữ Hâm rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Bà ngoại, xin lỗi, xin lỗi.”
Bác sĩ nói mỗi ngày trị liệu thế này, bà ngoại sẽ vô cùng đau đớn.
Bác sĩ còn nói mỗi ngày bà ngoại đều bị đau đớn hành hạ, có lẽ đối với bà ngoại mà nói thì rời đi mới là sự giải thoát.
Nàng không nỡ, không nỡ để bà ngoại rời đi, nàng muốn bà ngoại sống bên cạnh mình, cho dù như thế rất ích kỷ nhưng nàng vẫn muốn giữ bà ngoại thêm mấy ngày.
Trần Thục Phân đưa tay xoa đầu nàng, thở dốc nói: “Cháu là cô bé hiếu thảo, bà ngoại đi theo cháu được hưởng phúc nhiều, bà ngoại tự hào vì cháu.”
Sở Ngữ Hâm nghe vậy không khống chế được tâm trạng của mình, đưa tay ôm Trần Thục Phân.
“Cháu nghe bà ngoại nói, cháu phải dũng cảm một chút, ích kỷ một chút. Nếu hạnh phúc không ở đó chờ cháu thì cháu phải đi theo đuổi. Tình yêu trước mặt phải giành lấy nhiều hơn, bớt đi lo lắng, chỉ có như thế thì tương lai mới không hối hận. Điều này trước kia ông ngoại cháu làm tương đối tốt, mẹ cháu…” Trần Thục Phân nói đến đoạn sau đã ho nhiều hơn, trên khăn giấy còn có máu đỏ thẫm.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Thục Phân ho ra máu, hai hôm nay ho nhiều hơn.
Ngay cả khi ăn cơm, một ngày Trần Thục Phân chỉ có thể cố nuốt một chút, còn lại chất dinh dưỡng khác chỉ nhờ đường Glucose.
Cháu gái thấy vậy trở nên hoảng loạn, bà khoác tay: “Bà không sao.” Bà dùng hết sức cả người cũng không khiến cháu gái bình tĩnh được, chỉ yếu ớt nói: “Bà nằm một lát, cháu cũng đi ngủ đi.”
Sở Ngữ Hâm bối rối hạ thấp giường bệnh để Trần Thục Phân dễ chịu hơn.
Sau khi làm xong mọi chuyện, dưới sự thúc giục của Trần Thục Phân mà nằm ở cạnh giường bệnh.
Nàng cắn chặt môi, trước mắt đều là hình ảnh bà ngoại tái nhợt không còn chút máu, vẻ mặt mệt mỏi.
Từ bỏ sao, để bà ngoại bớt chịu đau đớn tra tấn?
Nàng cắn chặt môi dưới, chậm chạp không quyết định chắc chắn được.
Hai ngày sau.
Tô Nhan làm NPC cả ngày được Tô Mạch đặc xá, dùng tốc độ nhanh nhất bước ra khỏi viện dưỡng lão vừa ghi hình.
Tô Mạch là đồ khốn, rõ ràng chị ấy kéo hai người đàn ông đến để dự bị cho cô và Hoàng Y bị cô đá khỏi vị trí. Có một NPC bệnh không đến được, Tô đồ khốn đã kéo cô, để cô thay thế.
Đương nhiên cô không vui, Tô đồ khốn đe dọa cô nếu không nghe lời thì sẽ nói chuyện cô lừa bà Liễu, vụ cô lừa bà ấy rằng mình không sợ tối cho bà ấy biết.
Một khi bà Liễu biết chuyện này thì ít nhất một tuần lỗ tai của cô đừng mong được yên tĩnh.
Lúc trước cô không hiểu rõ vì sao bà Liễu lại để ý đến chuyện cô sợ tối, sau khi biết được chuyện mình từng mất tích khi chín tuổi, cô đã hiểu được bà Liễu vẫn còn đang tự trách.
Vì để lỗ tai của mình không bị bà Liễu giày vò, cô cắn răng đồng ý.
Mặc dù Tô đồ khốn hung ác nhưng tốt xấu cũng biết làm đèn Led không dây trên đầu cô. Cô nhớ lại lúc mình hù dọa Chu Ngao và thanh niên chị ấy mời đến đến mức khóc thét, liền có cảm giác rất thành công.
Lâm Dịch Hàm làm xong việc đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, giơ ngón cái lên: “Tô Nhan, em làm tốt lắm, chị nhìn thấy xe tăng Trương Hải Châu cũng bị dọa sợ.”
Tô Nhan hơi hất cằm, ánh mắt lóe lên ánh sáng: “Đúng thế, nếu làm thêm hai vòng, chắc chắn em sẽ phá vỡ phòng ngự của anh Châu.”
Nhóm người Sở Ngữ Hâm lần lượt ra khỏi viện dưỡng lão, đi tới cửa nghe thấy lời cô nói.
Sở Ngữ Hâm dẫn đầu nhìn Lâm Dịch Hàm đứng cạnh Tô Nhan, đến khi Lâm Dịch Hàm bị Tô Mạch gọi đi, nàng mới nhìn sang chỗ khác.
Chu Ngao ở phía sau nàng nghĩ đến chuyện gì đó, nhanh chân chạy qua đây: “Bệnh nhân đội đèn biến dị trên đầu có phải chị không?”
“Tô Nhan, cô xấu xa thật đấy, dù sao chúng ta cũng từng ghi hình chung, sao có thể dọa người như thế chứ?” Âu Kiệt tiếp lời.
Trương Hải Châu đi về phía trước mấy bước, nhìn Tô Nhan khen ngợi: “Không tệ, nếu NPC giống như cô thế này thì càng thú vị hơn.”
Hai người đàn ông nhào đến trừng mắt nhìn Tô Nhan: “Tô Tiểu Nhan, lừa gạt chúng tôi đến đây thì thôi, còn hù dọa chúng tôi, cô có lương tâm không hả?”
Tô Nhan giống con cua liên tục xê dịch qua bên cạnh, tránh đi sự đánh úp của mấy người đàn ông, chớp mắt nói: “Lương tâm đáng giá mấy đồng tiền, hơn nữa, không phải chính các anh nói muốn luyện sự gan dạ à. Tới đây không chỉ có thể luyện gan dạ mà còn có tiền nữa, kiếm được rất nhiều tiền đấy.”
Cô nói xong đứng thẳng người, chỉ thiếu nói thẳng: Anh mau đến cảm ơn tôi đi.
Hành động này giống như đổ thêm dầu vào lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì cô đã bị mấy người đàn ông kia giết chết N lần,
Vì không muốn bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, cô lại dời mấy bước, vô thức trốn sau lưng Sở Ngữ Hâm.
Cô ngửi được mùi hoa nhài thoang thoảng, thân thể cứng đờ. Ngày hôm đó cô do dự mãi, cuối cùng vẫn nhắn tin WeChat cho Sở Ngữ Hâm, chỉ nhận được mấy chữ [Đừng để trong lòng].
Lúc đó cô chỉ cảm thấy mình ngu xuẩn, thế mà nghĩ rằng vì đêm hôm đó mà có thể khiến Sở Ngữ Hâm thay đổi suy nghĩ.
Nếu thật sự có thể dựa vào việc ngủ để có tình cảm thì cô chắc chắn sẽ khiến Sở Ngữ Hâm bảy ngày không xuống giường được.
Đáng tiếc đây chỉ là vọng tưởng của cô.
Người trong cuộc đã không để trong lòng, cô cần gì phải bận tâm, chỉ xem là tình một đêm thôi.
“Tô Tiểu Nhan, cô có bản lĩnh thì đừng tránh.” Người đàn ông cắn răng nghiến lợi nói.
“Đừng để tôi nắm được nhược điểm của cô, nếu không thì tôi sẽ khiến cô tróc một lớp da đấy.” Người đàn ông thứ hai nói.
Tô Nhan nhếch miệng, khẽ nói: “Có cần thiết phải như thế không?” Cô vừa mới dứt lời đã bị Chu Ngao và Âu Kiệt cũng nhìn chằm chằm.
Cô rụt đầu, ngẩng đầu không chú ý đến bóng lưng của Sở Ngữ Hâm, cuối cùng quyết định co cẳng chạy mất.
Chỉ cần cô vọt lẹ thì bọn họ sẽ không có cách nào.
“Cô ấy đã đóng vai NPC thì phải hoàn thành trách nhiệm của NPC.” Sở Ngữ Hâm cất tiếng nói, dưới góc nhìn của nàng thì Tô Nhan không làm gì sai cả. Mặc dù có lúc nàng cũng bị hù dọa.
Nàng đã nói như thế, nếu mọi người muốn bắt bẻ cũng không được, chỉ có thể ngượng ngùng dừng bước.
Chu Ngao đi qua đi lại vòng quanh Sở Ngữ Hâm: “Chị Sở, sao em cảm thấy chị đang bảo vệ Tô Nhan thế?” Cậu sờ cằm: “Sao em cảm thấy quan hệ giữa chị và Tô Nhan không bình thường?”
Người thanh niên tiếp lời: “Có chút quan hệ cũng bình thường mà.”
Lúc Sở Ngữ Hâm nói chuyện thì Tô Nhan đã dừng lại, khi nghe bị vạch trần như thế cô nhíu mày, sao mà người trẻ tuổi nhạy như thế.
Cô căng thẳng nhìn thoáng qua Sở Ngữ Hâm, thấy vẻ mặt Sở Ngữ Hâm như thường, cô thầm thở ra một hơi.
Hai người trong cuộc và người vạch trần đều bình tĩnh không có nghĩa người khác không kinh ngạc, nhất là Chu Ngao há to miệng: “Ôi trời ơi, tôi không biết nữ thần của tôi có chó.”
“Lúc đó ghi hình đã thấy quan hệ của cô và Tô Nhan hơi lạ, bây giờ xem ra trực giác của tôi rất đúng.” Ông đạo sĩ Âu Kiệt nói.
Sở Ngữ Hâm vừa định nói tiếp, chuông điện thoại di động đã vang lên.
“Tôi sẽ đến ngay.” Nói xong, nàng quay người chạy ra ngoài, trên mặt có vẻ lo lắng.
Tô Nhan nhìn bóng dáng vội vàng của Sở Ngữ Hâm, trong lòng dâng lên sự khó hiểu, sau đó phát hiện ra mà nhắc nhở: “Nơi này vắng vẻ không tiện đón xe, mình…”
Sở Ngữ Hâm quay lại, ánh mắt đỏ hoe ôm chặt cánh tay của cô: “Đưa mình đến bệnh viện, bà, bà ngoại mất rồi.” Hai chữ phía sau nàng nói cực nhẹ.
Đương nhiên Tô Nhan biết bà có ý nghĩa gì với Sở Ngữ Hâm, lúc này cô nắm tay Sở Ngữ Hâm đi về phía xe của mình: “Cậu, cậu đừng vội.”
Cô lại oán trách mình ăn nói vụng về lần nữa, lúc này nói gì mà đừng vội chứ.
Nhưng cô nhớ rõ ràng, trong mộng bà ngoại không rời đi sớm như thế, sao lần này lại mất sớm vậy.
Lái xe hồi lâu, Sở Ngữ Hâm mới cất giọng vô cùng kìm nén: “Mình, bà ngoại bảo bác sĩ rút, rút những thiết bị kia, lần này mình không ngăn cản.” Lúc nói vế sau, nàng khóc lên thành tiếng.
Xế chiều hôm nay, sau khi nàng từ căn hộ của Tô Nhan về, bà ngoại lại nói với những bác sĩ kia lần nữa, rút những thiết bị kia đi, đừng lãng phí tiền nữa.
Nàng nghe vậy vốn định ngăn cản, nhưng nhìn thấy thân thể gầy mòn và vẻ mặt mệt mỏi của bà ngoại, nàng lại nuốt lời muốn nói ra đến khóe miệng xuống.
Sau khi rút những thiết bị kia, bà ngoại rất vui vẻ, còn bảo nàng đi dạo vườn hoa với bà, đi mua quần áo mới.
Nhìn thấy bà ngoại nở nụ cười, tinh thần lạc quan khiến nàng cảm thấy có lẽ thế này mới đúng, lúc trước nàng không nên cố chấp.
Nàng nghĩ bà ngoại có thể cố gắng mấy ngày, không ngờ nhanh như thế…
Tô Nhan nắm chặt vô lăng, vậy mà Ngữ Hâm lại đồng ý rút những thiết bị kia. Lúc trước cô đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói mạng của bà ngoại đều là nhờ những thiết bị kia kéo dài, đây cũng là do Ngữ Hâm yêu cầu.
Trong mộng, Ngữ Hâm cố chấp lâu như thế không hề từ bỏ, sao lần này lại đồng ý?
“Không có những thiết bị kia, bà ngoại cười nhiều hơn, cả người tràn đầy sức sống.” Sở Ngữ Hâm quay đầu nhìn cảnh sắc thoáng qua ngoài cửa sổ xe, khàn giọng nói: “Lúc đó mình nghĩ có phải mình rất ích kỷ không, ích kỷ đến mức không để ý đến tâm nguyện của bà ngoại, ép bà chịu đau đớn mỗi ngày để ở cạnh mình.”
Những lời này trong mộng Ngữ Hâm chưa từng nói với cô, bây giờ Tô Nhan nghe thấy thì trong lòng như bị siết chặt.
Sở Ngữ Hâm cười khổ nói: “Bà ngoại vẫn nghĩ rằng mình là đứa bé chưa lớn, vậy mà bà đã sắp xếp hậu sự cho bản thân sớm như thế.”
Cho nên trong mộng, Ngữ Hâm rành mạch rõ ràng không phải vì nàng tỉnh táo, mà là vì bà ngoại đã sắp xếp mọi thứ.
Tô Nhan không thể nào tưởng tượng được, bà ngoại ôm tâm trạng như thế nào để đi sắp xếp những chuyện kia. Song, cô biết bà ngoại rất thương yêu Ngữ Hâm nên mới có thể chịu đựng bệnh tật tra tấn mà ở bên Ngữ Hâm lâu như thế.
Cô do dự an ủi: “Cậu là người cuối cùng bà ngoại mong nhớ trên đời này, nếu bà biết mình ra đi khiến cậu đau khổ như thế thì chắc chắn sẽ không yên tâm.”
Sở Ngữ Hâm hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay đang đặt lên chân: “Cậu nói đúng, mình không thể để cho bà ra đi không yên lòng.”
Hai mươi phút sau, hai người cùng nhau đi đến bệnh viện.
Tô Nhan nhìn gương mặt bình yên của Trần Thục Phân, cô còn tưởng bà chỉ ngủ thiếp đi thôi.
“Đã lâu rồi bà ngoại không ngủ bình yên như thế.” Sở Ngữ Hâm nói xong, nước mắt rơi xuống.
Tô Nhan nhích qua mấy bước đưa tay kéo đầu nàng dựa vào vai mình
Mới tựa vào, Sở Ngữ Hâm đã ôm chặt vai cô lệ tuôn như suối.
Y tá nghe thấy tiếng động đi đến, nhìn qua Sở Ngữ Hâm rồi muốn nói lại thôi: “Bà Trần nhờ tôi chuyển lời với cô, đừng đau lòng, phải nhìn về phía trước, bà ấy tin tưởng cô.” Giọng nói vừa dứt, y tá đưa tay đến tủ đầu giường lấy điện thoại đưa qua: “Bên trong có lời bà Trần nhắn với cô.”
Sở Ngữ Hâm rời khỏi bả vai của Tô Nhan, nàng tay lau nước mắt, nhận điện thoại trong tay y tá. Cô chưa vội mở ra, hỏi: “Xin hỏi cần làm thủ tục gì?”
Tốt xấu gì Tô Nhan đã trải qua trong giấc mộng, cô kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Cậu ở lại với bà ngoại, những chuyện khác giao cho mình.”
Sở Ngữ Hâm không nói gì, nàng cất bước đến trước giường bệnh, nhẹ nhàng cầm tay Trần Thục Phân giống như bà vẫn chưa rời đi.
Tô Nhan thấy vậy trong lòng càng siết chặt đau đớn, chỉ mới mấy ngày, bà cụ còn cười với cô, gọi cô là Tiểu Nhan, đã rời đi.
Bà ngoại nói đúng, làm người phải nhìn về phía trước, còn đường thì phải tiếp tục đi.
Cô đi theo y tá rời khỏi phòng bệnh, vì có kinh nghiệm trong giấc mộng nên lần này cô chỉ tốn vài phút thì đã quay về.
Cô nghĩ đến trong giấc mộng, Sở Ngữ Hâm không còn ở trong phòng bệnh, bước chân trở nên nặng nề hơn. Rõ ràng chỉ còn nửa mét nhưng cô phải mất đến hai phút mới đến cửa phòng bệnh.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Sở Ngữ Hâm bỏ rơi, một mình nàng đưa bà ngoại đi hỏa táng. Không ngờ Sở Ngữ Hâm vẫn ở trong phòng bệnh, vẫn nắm tay bà ngoại giống như trước khi cô đi, không chớp mắt nhìn bà ngoại chằm chằm.
Sở Ngữ Hâm nghe thấy tiếng bước chân mới để tay Trần Thục Phân xuống, đưa tay lau nước mắt: “Cậu về rồi.” Nàng chậm rãi xoay người, ấp úng nói: “Cậu có thể cùng mình tiễn đưa bà ngoại đoạn đường cuối cùng không?”
Trong lòng Tô Nhan run lên, không do dự nói: “Ừm.”
Bởi vì thời gian bà ngoại qua đời thay đổi, thời gian đưa tang là vào hai ngày sau.
Đã đồng ý với Sở Ngữ Hâm đương nhiên cô nói được làm được, cũng Sở Ngữ Hâm tiễn bà ngoại đoạn đường cuối cùng.
Đối mặt với những vị khách đến phúng viếng, ban đầu cô vẫn căng thẳng, đến khi nghe thấy Sở Ngữ Hâm dùng thân phận “Vợ chưa cưới” giới thiệu cô với những vị khách kia, sự căng thẳng ấy mới tan biến.
Sau khi tiễn những vị khách kia, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời không khác gì trong mộng, trong lòng cảm thấy phức tạp. Nhất là khi không thấy Sở Ngữ Hâm trong phòng, đột nhiên lòng của cô siết chặt.
Phải gặp ánh trăng sáng trong lòng Sở Ngữ Hâm nhanh như thế sao?
Gặp lại thì sao, người kia và Sở Ngữ Hâm đã là quá khứ rồi.
Cô nghĩ như thế, trong lòng có quyết định, chậm rãi bước đi vào sân.
Trong mộng, dưới gốc cây vạn niên thanh um tùm tươi tốt, nàng lại thấy cô gái dịu dàng nhã nhặn kia lần nữa, người đứng trước cô gái kia chính là Sở Ngữ Hâm.