Hà Hân thấy chủ tử nhà mình coi trọng người đến như vậy, lập tức đáp lời: "Chính quân đừng nóng vội, chúng ta đã an bài khách nhân ở tiền thính rồi."
Hạ Dung nghe xong cũng an tâm hơn một chút, mang người đi vào tiền thính. Vừa bước vào liền trông thấy một nam tử mặc trang phục của người đã xuất giá, khoác trường sam màu đỏ sậm thêu hoa văn mây như ý màu vàng đang ngồi, nam tử kia tuy xuyên trang phục màu sắc diễm lệ nhưng khuôn mặt lại vô cùng thanh lãnh, khí chất quanh thân trông rất mâu thuẫn lại khiến người khác cảm thấy rằng người này vốn nên như vậy.
Hạ Dung nhìn thấy người kia, liền thân mật gọi một tiếng "Cố đại ca." Tuy dáng vẻ của Cố Thần khiến người ta khó mà thân cận ngay được, nhưng Hạ Dung từ nhỏ đã quen thân lại biết hắn là một người vô cùng ôn nhu.
Cố Thần nghe thấy âm thanh, quay đầu lại thì lập tức trông thấy thiếu niên vì sốt ruột chạy tới mà có chút thở hổn hển, khuôn mặt ửng hồng. Thấy cảnh này người nọ vốn sắc mặt thanh lãnh cũng không khỏi cười cười, đỡ Hạ Dung ngồi xuống rồi mới mở miệng nói: "Dung nhi, ta mới vừa theo phu quân trở về liền nghe nói Hạ gia đã gả ngươi đi, cũng không đưa bái thiếp mà đến đây tìm, hiện tại nhìn dáng vẻ của ngươi trái lại còn tốt hơn so với khi chưa xuất giá nữa."
Thiếu niên ngồi đối diện môi hồng răng trắng, da dẻ mềm mại, lúc cúi đầu uống trà lộ ra hai hàng mi cong vút tựa như hai cánh quạt nhỏ xinh xinh, vẫn ngoan ngoãn đáng yêu hệt như hồi chưa xuất giá. Mà khí sắc của y so với lúc còn ở Hạ phủ thì không chỉ tốt hơn một ít.
"Để Cố đại ca phải lo lắng rồi, cuộc sống của Dung nhi ở Thẩm gia rất không tệ, tướng công đối xử với ta cũng vô cùng tốt." Hạ Dung cười cười, lúc nói cho Cố Thần nghe tướng công đối xử tốt với y thì lại có hơi ngượng ngùng: "Cố đại ca hai năm nay như thế nào? Lần này trở về rồi có đi tiếp không, sức khỏe của ca phu ra sao rồi?" Hai năm trước Cố Thần gả cho thanh mai trúc mã của mình là Lục Đình Sinh, hai người cũng coi như tình đầu ý hợp. Từ nhỏ sức khỏe của Lục Đình Sinh đã không tốt, mặc dù có công danh tú tài trên người nhưng không có ý tiến lên con đường làm quan, hai người sau khi kết hôn vì muốn sức khỏe của Lục Đình Sinh khá hơn nên vẫn ở lại thôn trang để tu dưỡng.
Cố Thần sao không biết y đang cố nói sang chuyện khác chứ, cũng không ngại mà trả lời: "Sức khỏe ca phu ngươi ngươi cũng biết rồi, tuy không quá tốt, nhưng đại phu bảo rằng chỉ cần cẩn thận một chút là được. Lần này trở về là do muội muội của Đình Sinh vài ngày sau sẽ xuất giá, hắn thân làm ca ca đương nhiên phải trở lại xem một chút."
Nói tới chỗ này, Cố Thần chợt nghiêm túc hẳn lên: "Còn ngươi nữa, kể cho ta nghe Hạ gia có chuyện gì mau, không phải Hạ Qúy mới là người có hôn ước với Thẩm gia à, sao cuối cùng ngươi lại gả tới đây thế?" Hạ Dung nhỏ hơn hắn ba tuổi, mười bốn tuổi nhỏ như vậy sao Hạ gia lại có thể để y xuất giá chứ.
Hạ Dung biết hắn sẽ hỏi chuyện này, cũng không hề che giấu, liền đem chuyện lúc trước Hạ mẫu thuyết phục Hạ phụ như thế nào, rồi không quan tâm y có đồng ý hay không mà đưa y lên kiệu hoa cùng với chuyện sau đó Hạ mẫu tính kế y ở Phật Quang Tự, cuối cùng lại khiến cho thanh danh của Hạ Qúy bị phá hỏng từng cái từng cái nói ra.
"Cố đại ca, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng kỳ thật ta mới là người nên cảm tạ Hạ gia, sau khi gả đi rồi ta sống rất tốt, tướng công cũng rất thương ta. Hạ gia dù sao cũng đã nuôi dưỡng ta mười mấy năm, bây giờ xảy ra chuyện như vậy tuy ta không oán hận bọn họ, nhưng những cái khác thì không chắc." Y chẳng qua chỉ ngây thơ một chút thôi, chứ không phải cái gì cũng không hiểu, lúc phụ thân không quan tâm đến ý kiến của y mà đưa y lên kiệu hoa, y cũng hoàn toàn hết hy vọng với người nhà kia rồi.
Nghe Hạ Dung nói như vậy, trong lòng Cố Thần vẫn thầm oan ức thay cho Hạ Dung, không biết nhà kia nuôi kiểu gì, nhốt người trong một cái sân rồi mặc kệ, cả hạ nhân còn có địa vị cao hơn Hạ Dung. May là người được gả cho cũng không ngại, nếu Thẩm Tương Ngôn mà ghi hận Hạ Dung vì chuyện Hạ gia đưa song nhi ra xuất giá thay cho trưởng nữ nhà mình, vậy thì phải làm sao đây, lúc đó chẳng phải Hạ Dung sẽ tự mình chịu hết mọi đau khổ sao.
Nghĩ tới đây liền lo lắng thay cho Hạ Dung, lần này Thẩm Tương Ngôn không có ở nhà, hắn cũng không gặp được người mà Hạ Dung gả cho. Trông dáng vẻ của Hạ Dung thì có lẽ cuộc sống hiện tại của y cũng khá tốt, nhưng hắn không thể chắc chắn được cái tốt này là tốt thật hay tốt giả.
Suy nghĩ một chút lại nghĩ đến bản thân, Cố Thần không nhịn được mà thở dài trong lòng, gả cho Lục Đình Sinh hai năm, bụng mình vẫn không hề có động tĩnh. Lúc trước bà bà còn muốn đưa cho phu vài nha hoàn để hầu hạ, còn hầu hạ gì thì không cần phải nói, may là tình cảm giữa phu quân với hắn cũng không tệ, nên mới từ chối những người do bà bà đưa cho, bằng không cuộc sống hiện tại của hắn cũng sẽ không yên bình như vậy. Chuyện song nhi khó thể mang thai vẫn là một nút thắt khó gỡ trong lòng hắn, nếu có thể hoài thai một cái thôi thì không sợ bà bà bất mãn gì rồi.
Hạ Dung sai người mang bàn điểm tâm Dung thị vừa mới làm xong đến, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, hàn huyên với nhau rất nhiều chuyện phát sinh trên từng người suốt hai năm qua, mãi đến khi Hạ Dung bất tri bất giác ăn hơn nửa mâm điểm tâm, Hà Hân đứng hầu cạnh bên mới không nhịn được nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hạ Dung nghe tiếng ho khan cố ý của Hà Hân, nhìn nhìn miếng bánh ngọt trong tay một chút, biết cậu đang nhắc nhở mình không thể ăn nhiều hơn được nữa, liền thần sắc uể oải mà bỏ miếng điểm tâm lại vào trong mâm.
Thấy Cố Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hà Hân mới tiến lên một bước cúi đầu giải thích: "Lượng cơm ăn của chính quân khá ít, trước khi đi thiếu gia từng dặn rằng, chính quân chỉ được ăn một số lượng điểm tâm vừa phải, nếu không thì lúc ăn cơm sẽ ăn không vô."
Cố Thần nghe xong thì suýt chút nữa cười ra tiếng: "Cái thói tham ăn này của ngươi vẫn không thay đổi, phu quân ngươi đúng là một người rất thú vị."
Hạ Dung do bị Cố Thần cười nên khuôn mặt ửng đỏ cả lên, hơi hơi tức giận nói: "Có đồ ăn ngon thì phải ăn chứ, ta đâu có ngốc vậy đâu!"
Lúc này Cố Thần thật sự không nhịn được mà cười to: "Ừ, ừ, chỉ ngươi nói đúng nhất, còn chúng ta đều ngốc như nhau."
Sau đó Hạ Dung giữ Cố Thần lại ăn cơm tối, ngày hôm nay cũng coi như là ngày Hạ Dung ăn nhiều nhất sau khi Thẩm Tương Ngôn rời đi, mãi đến khi Lục Đình Sinh thấy phu lang của mình trễ vậy rồi vẫn chưa về nhà, tự mình đến Thẩm phủ đón Cố Thần thì hai người mới lưu luyến nói lời tạm biệt. May là gần đây Cố Thần sẽ ở lại trấn Phù Dung một khoảng thời gian, hai người bọn họ còn có thể gặp nhau thêm mấy lần, nghĩ như thế trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Buổi tối Hạ Dung đắp kín chăn nằm trên giường, ôm chặt lấy gối đầu mà tướng công vẫn thường gối lên, thầm tính toán tướng công đã đi được ba mươi mấy ngày, có khi hiện tại đang trên đường trở về đây, nghĩ vậy Hạ Dung liền thỏa mãn dụi dụi vào chiếc gối trong lồng ngực rồi đi ngủ.
————————————
Ở bên này Thẩm Tương Ngôn đúng là đang đi thuyền trở về, nhưng tiếng vang bên ngoài khoang thuyền lại đánh thức hắn. Mấy ngày nay đi xa, hắn còn có thói quen lúc ngủ có người nằm trong lồng ngực, cho nên vẫn luôn không ngủ nổi, bên ngoài vừa có động tĩnh là hắn lập tức tỉnh ngay. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Thẩm Tương Ngôn mở cửa ra thì trông thấy Thẩm An đang đứng bên ngoài.
"Thiếu gia, người gác đêm nhìn thấy trong nước có người, hình như vẫn còn sống, cách thuyền chúng ta không xa, bọn họ nhờ tiểu nhân tới hỏi ngài có muốn cứu người lên hay không." Trên thuyền trừ sáu hộ vệ cùng Thẩm An mà hắn mang theo, còn có bảy tám người hắn thuê trên đường để giúp vận chuyển hàng hóa, hiện tại trên thuyền này đều là người của hắn, cho nên gặp phải chuyện như vậy liền đợi hắn tới làm chủ.
"Cứ cứu lên đi, dù sao cũng là một mạng người." Thẩm Tương Ngôn phủ thêm áo khoác vào, sau đó đi theo Thẩm An ra mép tàu, thấy người được vớt lên là một nam nhân y phục bất phàm, nam nhân này lúc rơi xuống nước có lẽ bị thương tích gì đó, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh. Nhìn trang phục của người này, trong tình huống như vậy mà cứu nam nhân này lên nói không chừng sẽ chuốc lấy phiền phức. Thẩm Tương Ngôn không phải là người thấy chết không cứu, tuy cũng hơi do dự nhưng vẫn chuẩn bị cứu người.
Trên thuyền cũng không có ai biết y thuật, bảo người giúp nam nhân này thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, xem tình huống hiện tại của nam nhân, cứu người thì cứu cho trót, Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ một chút rồi phân phó: "Nhanh chóng tìm chỗ hạ neo đi, lên bờ tìm đại phu đến xem một chút."
Hai ngày sau, Thẩm An dẫn nam nhân kia đến bẩm báo với Thẩm Tương Ngôn, nói rằng người này sau khi tỉnh lại muốn đến gặp hắn để nói lời cảm tạ.
Thẩm Tương Ngôn trông thấy nam nhân cùng đi vào với Thẩm An, tuy sắc mặt tái nhợt, thân thể thoạt nhìn vẫn còn hơi suy yếu, nhưng cả người lại không giấu được quý khí, vừa nhìn là biết người này có lai lịch không nhỏ.
Thẩm Tương Ngôn cũng không truy hỏi lai lịch người nọ, cười cười mời người ngồi xuống: "Công tử mới vừa tỉnh, phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, hà tất phải tự mình chạy lên đây."
"Tại hạ là Mộ Dung Thành, ân cứu mạng, vẫn phải đích thân đến tạ ơn. Ân tình ngày hôm nay, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp." Mặc dù nói lời cảm tạ, nhưng trong giọng nói lại không hề có vẻ thấp kém.
Thẩm Tương Ngôn khoát tay một cái: "Cứu người là việc Thẩm mỗ tự nguyện, không cần phải báo đáp. Không biết sau này Mộ Dung công tử có tính toán gì?"
Mộ Dung Thành do bệnh nên ho khan hai tiếng, đợi đến khi ổn định lại rồi mới trả lời: "Hai ngày sau sẽ có người tới tìm ta, mong rằng Thẩm công tử có thể tạm thời thu lưu ta một chút."
"Tất nhiên rồi, Mộ Dung công tử cũng đừng quá khách khí, cần gì thì cứ nói cho Thẩm An." Thẩm Tương Ngôn chỉ chỉ người hắn mang theo, ra hiệu nếu có chuyện gì thì cứ nói, không cần khách khí.
Hai ngày chán chường trên thuyền, do rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên Mộ Dung Thành tới tìm Thẩm Tương Ngôn để trò chuyện, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, qua vài lần thì hai người đều phát hiện đối phương rất hợp tính mình, cũng không tiếp tục công tử đến công tử đi nữa mà không ngừng gọi thẳng tên nhau.
Đến ngày thứ ba, lúc Thẩm Tương Ngôn muốn rủ Mộ Dung Thành cùng dùng điểm tâm chung thì phát hiện đối phương đã đi rồi. Đến gian phòng y từng ở, chỉ thấy trên giường đặt một khối ngân bài cỡ hai ngón tay cùng một tờ giấy. Phía trên tờ giấy là lời cáo biệt của Mộ Dung Thành, bảo người hầu đã tới đón mình, trong nhà đang có việc gấp nên đành phải đi trước, còn ngân bài kia thì có thể đem đến ngân hàng Khai Nguyên thông hành toàn quốc bất cứ lúc nào để đổi mười vạn lượng bạc, khối ngân bài này là lễ vật tạm dùng để biểu đạt lòng biết ơn, sau này sẽ có thể báo đáp thêm nữa... v.v.
Thẩm Tương Ngôn thu lấy khối ngân bài này, chỉ cảm thấy đáng tiếc khi phải tạm biệt một bằng hữu tâm đầu ý hợp, không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không, đồng thời cũng không xem câu sau này có thể báo đáp thêm của Mộ Dung Thành là chuyện to tát, vốn hắn cứu người cũng không phải vì để được người trả ơn.
Thẩm Tương Ngôn đi tới mũi tàu, sờ sờ ngực, tối hôm nay xuống thuyền, đi thêm bốn ngày đường nữa là có thể về đến nhà. Nghĩ đến việc mình sắp được gặp lại tiểu phu lang, hắn chỉ cảm thấy thuyền này sao lại chạy chậm như thế, cũng không biết Dung nhi có đang nhớ đến mình hay không, hắn hận không thể lập tức bay về nhà ngay bây giờ.
Hết chương 21