Edit: Arisassan
Một bữa cơm ăn rất ngon miệng, bất quá ngoài dự liệu của Thẩm Tương Ngôn, Hạ Dung cư nhiên lại không hề gắp cá lên ăn. Sau đó hắn truy hỏi thì Hạ Dung mới đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói rằng khi còn bé từng bị hóc xương một lần, rồi sau này sợ không dám ăn cá nữa.
Thẩm Tương Ngôn nghe xong liền tự mình lấy đũa xẻ phần thịt ngon nhất trên thân cá gắp lên, cẩn thận rút bỏ xương ra rồi cho vào bát của Hạ Dung. Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, cá có rất nhiều chất dinh dưỡng, không biết ở trấn Phù Dung này có thể mua được cá biển hay không, thường thì cá biển có một vài loài không có hoặc có rất ít xương, nếu vậy thì sau này Hạ Dung ăn cá không phải lo bị hóc nữa, chưa kể hương vị của cá biển còn ngon hơn cá bình thường rất nhiều lần. Bất quá nơi này hình như cách biển khá xa, hải sản chở được tới đây không biết có còn tươi không nữa.
Hạ Dung nhìn phần cá thêm ra trong bát mình, cảm thấy cả lòng đều ấm áp, tướng công thật ôn nhu, đối xử với Dung nhi thật tốt. Tại sao tướng công tốt như thế mà tỷ tỷ lại không muốn gả vậy. Bất quá bây giờ tướng công là của mình, đúng thế, là của riêng mình, nghĩ đến đây Hạ Dung đột nhiên giật mình sợ hãi, tướng công cưới một song nhi như mình là đã rất ủy khuất rồi, y dù không biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng cũng biết được rằng đối với nam nhân ở Phượng Dụ quốc thì tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, như phụ thân y ngoại trừ cha còn có thêm một tiểu thiếp. Nếu sau này tướng công có thêm người khác bên cạnh, có phải sẽ không còn đối xử với Dung nhi tốt như vậy nữa hay không.
Hy vọng tướng công có thể cưới một mình mình thôi, a, hay là chỉ đối xử tốt với một mình mình thôi cũng được, từ giờ khắc này trong lòng Hạ Dung chậm rãi đâm chồi một ý niệm nhỏ bé mang tên "Nguyện tướng công mãi chỉ thuộc về mình", nếu Thẩm Tương Ngôn mà biết được suy nghĩ của Hạ Dung thì chắc sẽ bụng vui như mở cờ, có khi lại càng mong cho chồi non kia đốt cháy giai đoạn mà vươn lên nhanh đi luôn ấy.
Sau khi hai người dùng cơm xong, Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị đi đến tây sương phòng để sửa sang lại phần hương hoàn cùng hương khối ngày mai sẽ đưa đến tiệm, phần lớn trong số đó đều là những thứ đã được chế tác trước khi Hạ Dung chuyển đến đây, về phần đóng gói thì Thẩm Tương Ngôn cũng bỏ sức khá nhiều, mỗi phần đều được đựng trong những hộp gỗ, hộp bạc điêu khắc tinh xảo gọn gàng, giờ chỉ cần sắp xếp để mai vận chuyển tiện hơn là được nên hắn cũng không mất quá nhiều thời gian để làm xong.
Xế chiều hôm nay, hắn dự định điều chế thêm một loại hương khác có mùi hương rất thanh nhã mang tên Duyên Nguyệt Hương, nguyên vật liệu đều đã được chuẩn bị xong sẵn trước đó, bao gồm rượu tinh, gỗ cẩm lai, hoa cam, cây sả và gỗ tuyết tùng. Đem những nguyên liệu này trích ra một lượng vừa đủ để điều chế theo một tỉ lệ và trình tự nhất định, rồi bỏ thành phẩm vừa chế ra được vào những bình sứ trắng tinh xảo đã được chuẩn bị từ trước, ủ qua một đêm là được. Loại hương dạng nước này có công thức điều chế rất đơn giản, chủ yếu là phụ thuộc vào tay nghề đo lường tỉ lệ nguyên liệu và phối hợp chúng với nhau trong quá trình điều chế của người thực hiện. Đối với hắn thì những trình tự này cũng không khó lắm, nhưng đối với thị trường Phượng Dụ quốc vốn không có khái niệm nước hoa là gì thì khi Duyên Nguyệt được tung ra, nó chắc chắn sẽ đem về cho Thẩm Tương Ngôn một khoản lợi nhuận kếch xù.
Từ lúc Hạ Dung cùng Thẩm Tương Ngôn bước vào phòng chế hương thì luôn tỏ vẻ tò mò, một hồi lén lút ngửi cái này, một hồi lén lút ngửi cái kia, mặc dù mỗi loại đều có hình thái bất đồng nhưng cái nào cũng rất thơm và dễ ngửi. Tới lúc y đi một vòng tham quan cả căn phòng xong, trở về chỗ cũ trông thấy cảnh Thẩm Tương Ngôn đang chế hương thì không thể cưỡng lại mà bị bộ dáng chăm chú của tướng công mình mê hoặc, Hạ Dung vẫn chưa hiểu được một điều rằng đàn ông lúc tập trung làm việc luôn là quyến rũ nhất, chỉ thấy bộ dáng tướng công lúc này thật mê người.
Thẩm Tương Ngôn quay đầu lại trông thấy Hạ Dung đang ngơ ngác nhìn mình, liền hỏi y có muốn cùng học chế hương hay không, sau khi Hạ Dung gật đầu thì kéo y đến chỗ mình rồi giải thích cho y nghe, Hạ Dung cũng rất có ngộ tính, Thẩm Tương Ngôn chỉ cần nói qua một lần thôi là hiểu được ngay, phu phu bận bịu cả một buổi chiều cuối cùng cũng coi như xong việc.
Đêm đó khi Hạ Dung tắm rửa xong trở về phòng thì đột nhiên cảm thấy cả gian phòng đều ấm áp dễ chịu hẳn lên, y nhìn xung quanh một lần, thấy trong góc phòng có đặt thêm một chậu than, bên trong đang đốt than Ngân Ti không khói thượng đẳng, hai người cùng nhau nằm trên giường kể cho đối phương nghe những chuyện mình đã làm trong ngày rồi mới thiếp đi, thân thể Hạ Dung cũng không còn lạnh băng như đêm hôm qua nữa.
Nói tới Thẩm Tương Ngôn, nếu hắn đã thật sự muốn đối xử tốt với một người thì chắc chắn hắn sẽ làm được thật chu đáo tỉ mỉ, mà bắt đầu từ hôm nay cho đến rất nhiều năm sau, Hạ Dung đều có thể tự mình trải nghiệm được những cái tốt của Thẩm Tương Ngôn, từng cái từng cái một.
——————————
Ngày kế tiếp, Thẩm Tương Ngôn dẫn 0 Thẩm An từ sáng sớm đã đến lấy hương, đi tới trước cửa tiệm để treo hai dây pháo lên, hướng về phía đám người đang đứng hóng chuyện nói vài câu khách sáo như ưu đãi giảm giá ba ngày đầu khai trương rồi kéo tấm vải đỏ đang trùm lên bảng hiệu khắc ba chữ "Hương Tự Lai" xuống, coi như làm lễ khai trương cho cửa tiệm này.
Do cửa tiệm mới được khai trương nên gần đây Thẩm Tương Ngôn khá bận, sau khi thấy Thẩm An dần quen với mọi việc thì phất tay giao lại chức chưởng quỹ rồi về nhà, hắn không muốn tiểu phu lang phải một mình ở nhà mãi. Trên đường trở về, hắn trông thấy một đại nương đang bán rất nhiều thỏ tai cụp được nhốt trong lồng tre, Thẩm Tương Ngôn vốn định lờ đi, bất quá hắn càng nghĩ càng thấy mấy con thỏ tai cụp này rất giống tiểu phu lang ở nhà, liền quay đầu lại chọn mua hai con, một con trắng thuần, một con lông xám rồi nhờ đại nương đặt chúng vào lồng tre, tưởng tượng lúc Dung nhi trông thấy hai con thỏ này chắc chắn sẽ rất vui vẻ, khóe miệng hắn cũng bất giác cong lên.
Thẩm Tương Ngôn vừa mang theo lồng tre đựng thỏ đi đến phía trước cổng nhà đã trông thấy một nam nhân trung niên mặc lam y cùng một thanh niên tầm tuổi hắn đứng đó, nhìn cử chỉ thì có lẽ là đang định gõ cửa viện nhà mình. Thẩm Tương Ngôn nhìn chăm chú một hồi mới từ trong ký ức của nguyên chủ biết được người này vốn là hảo hữu của Thẩm phụ trước đây.
"Là Lý thúc phụ sao, tiểu tử Tương Ngôn đây." Sau khi xác định được đấy đúng là hảo hữu của Thẩm phụ Lý Tự Minh, Thẩm Tương Ngôn liền bước nhanh về phía trước cúi người hành lễ, vị trưởng bối này trước đây từng giúp đỡ Thẩm gia khá nhiều, bất quá mấy năm trước nghe nói là đã dọn nhà đi đến nơi khác để làm ăn, cũng bởi vì vậy mà hai nhà đã lâu không gặp mặt.
"Tương Ngôn đây a, đã lớn như vậy sao, ai, là thúc phụ không tốt, phụ thân ngươi đi lâu như vậy rồi mà giờ ta mới có thể tới nhà thăm viếng." Nói rồi ông hướng về phía thanh niên bên cạnh giới thiệu cho Thẩm Tương Ngôn: "Đây là nhi tử của ta Lý Đông Thăng, khi còn bé các ngươi cũng đã từng gặp qua."
Thẩm Tương Ngôn cùng Lý Đông Thăng chào hỏi lẫn nhau, sau đó hắn mở miệng nói "Nếu phụ thân ta mà biết thì chắc chắn sẽ không trách Lý thúc phụ, hôm nay người có thể tới thăm đã khiến tiểu tử ta cảm động khôn cùng rồi. Lý thúc phụ, Đông Thăng huynh, chúng ta cũng đừng nên đứng trước cửa nữa, vào trong rồi hẵng nói." Nói xong dẫn hai người vào nhà.
Vừa bước vào thì lại trông thấy một dáng người áo vàng đứng ở trong sân, người nọ phát hiện Thẩm Tương Ngôn đã trở về liền mừng rỡ tiến lên phía trước: "Tướng công, ngươi về rồi." Thẩm Tương Ngôn không biết nên hình dung cảm giác này ra sao, có một người luôn ở nhà chờ đợi hắn, hắn không còn phải một thân một mình nữa mà sẽ luôn có một người nguyện lòng ở nhà trông hắn trở về.
Từ lúc Thẩm Tương Ngôn xuất môn tới giờ, thỉnh thoảng Hạ Dung sẽ nhìn về phía cửa, chờ mong Thẩm Tương Ngôn trở về. Nhưng khi y vừa định tiến lên chào đón thì lại thấy phía sau Thẩm Tương Ngôn còn có người khác đi cùng, trong phút chốc Hạ Dung chợt cảm thấy lúng túng xẩu hổ, kéo kéo tay áo của mình, nhất thời không biết phải làm sao.
Thẩm Tương Ngôn nhìn bộ dáng bối rối của y, buồn cười mà giới thiệu với hai người đang đứng đằng sau: "Đây là phu lang của ta, Hạ Dung. Còn Hạ Dung, đây là Lý thúc phụ cùng nhi tử Đông Thăng huynh."
Hạ Dung hướng về phía hai người hành lễ một cái, rồi sau đó lại trốn sau lưng tướng công mình. Thẩm Tương Ngôn xoa đầu y, đưa lồng tre đang đựng hai chú thỏ nhỏ cho Hạ Dung: "À, ta có mua cho ngươi cái này, mang ra sân sau chơi đi." Kỳ thật lúc Thẩm Tương Ngôn vừa bước vào y đã thấy cặp thỏ nhỏ được hắn cầm trên tay rồi, bất quá lúc đó vẫn chưa thể xác định được rằng đó có phải là mang cho y không. Hạ Dung vui vẻ nhận lấy cái lồng tre nho nhỏ kia, đồng thời cũng quên hết những cảm xúc quẫn bách vừa nãy của mình, được tướng công cho phép liền tươi cười mang theo cặp thỏ nhỏ rời đi.
Sau khi Hạ Dung đi, ba người cùng tiến vào tiền viện nhà chính, Lý Tự Minh cầm ly trà lên uống một hớp, thở dài nói: "Không ngờ Thẩm huynh lại ra đi sớm như vậy, ta mà quay về đây sớm hơn một chút là tốt rồi, nếu không thì sao Hạ gia lại có thể ỷ vào việc ngươi một thân một mình không ai chống đỡ mà chèn ép như thế, việc này là Hạ gia không đúng, giờ thúc phụ về rồi chắc chắn sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo cho mình."
"Việc Hạ gia chèn ép ta cũng là thế gian thường tình, tiểu tử còn muốn cảm tạ bọn họ gả Hạ Dung qua đây, Hạ Dung rất tốt, ta rất thích y."
"Ai, có tốt cỡ nào thì vẫn chỉ là một song nhi, chuyến này oan ức cho ngươi rồi."
"Nếu đã cưới Hạ Dung mà Hạ Dung lại hợp ý ta thì việc y có là song nhi hay không đối với tiểu tử đây cũng không quan trọng." Thẩm Tương Ngôn biết quan điểm của hắn so với người nơi này có nhiều chỗ bất đồng nên cũng không tiện nói thêm: "Thúc phụ đây là định chuyển về định cư ở trấn Phù Dung luôn sao?"
"Đúng thế, già rồi lại thấy lá rụng về cội vẫn tốt hơn nên gần đây nhà ta mới quyết định chuyển về. Đúng lúc phụ mẫu ngươi cũng vừa mới rời đi, sau này ta có thể tiện tay thay Thẩm huynh chăm sóc cho ngươi, tuổi của Đông Thăng so với ngươi cũng không chênh lệch lắm, các ngươi cũng có thể làm bạn với nhau."
"Tiểu tử sau này có chuyện gì còn phiền thúc phụ cùng Đông Thăng huynh chiếu cố, có rất nhiều chuyện mà tiểu bối như ta vẫn chưa hiểu hết được." Nói xong Thẩm Tương Ngôn đứng dậy hướng Lý Tự Minh cùng Lý Đông Thăng thi lễ một cái, việc bám được vào cành cây này đối với hắn cũng rất có ích, dù sao hắn mới chỉ đến đây thôi, có một trưởng bối để chỉ điểm một vài thứ thì có thể giúp hắn tránh được rất nhiều phiền phức, cho nên cái lễ này hắn cam tâm tình nguyện mà hành.
Ba người ngồi hàn huyên với nhau một lúc, Lý gia phụ tử liền cáo từ, Thẩm Tương Ngôn vốn định giữ bọn họ ở lại dùng bữa lại bị bọn họ lấy lí do còn có việc bận mà từ chối.
Lý gia phụ tử lần này tới thăm có mang tặng một chút trà thượng phẩm, Thẩm Tương Ngôn cất xong hết tất cả rồi vội vàng qua hậu viện tìm tiểu phu lang của mình. Trời mới biết vừa nãy khi hắn trông thấy Dung nhi một thân y phục vàng nhạt thì cõi lòng đã rung động như bị mèo cào như thế nào. Khi hắn đi đến chính phòng thì lập tức nhìn thấy Hạ Dung đang ngồi trên mặt đất, tươi cười rực rỡ mà cùng chơi đùa với hai chú thỏ con. Hạ Dung trông thấy hắn bước vào, vội vã đứng thẳng dậy, chạy đến kéo kéo tay áo hắn: "Tướng công, tướng công, lại xem Tiểu Bạch với Tiểu Hôi này, chúng nó thật đáng yêu."
Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, hai cái tên này cũng thật hiển nhiên. Một lúc sau, Thẩm Tương Ngôn dưới sự hỗ trợ của Hạ Dung đã dựng được một cái ổ thỏ giản dị ngay trong sân cho hai chú thỏ nhỏ, rồi lui lại đứng một bên nhìn tiểu phu lang của mình chơi đùa với chúng. Người xưa có câu "người đẹp vì lụa", tiểu phu lang mặc trên mình bộ y phục màu vàng làm từ lông ngỗng bông xù cứ như một chú thỏ khổng lồ vậy, đúng là dễ thương không chịu được, chỉ là hơi gầy một chút, sau này hắn phải cố gắng nuôi Dung nhi cho mập lên mới được.
Hết chương 3
*Thỏ tai cụp