Chớp mắt đã đến mùa đông, đợi hai đợt tuyết rơi đi qua, tuyết đọng lại trong sân rốt cuộc cũng đủ để đắp người tuyết, Thẩm Tương Ngôn vẫn còn nhớ cam kết ngày này năm ngoái với Hạ Dung, bảo rằng muốn đắp hai người tuyết đứng bên cạnh nhau giống như hồi còn ở nhà cũ.
Thẩm Tương Ngôn chọn một chiếc áo khoác hai lớp màu thạch anh thêu hoa văn hình hoa cúc có viền ở vạt áo cho Hạ Dung mặc, rồi khoác thêm kiện áo choàng mới làm từ lông hồ ly trắng được người trong thôn trang hiếu kính lần trước lên người y, áo choàng này được may vô cùng tinh mỹ, chẳng những không hề có một chút lông tạp, mà còn không hề nhìn ra bất cứ đường chỉ khâu nào. Sau khi tiểu phu lang mang xong bọc tai cùng găng tay hắn cố ý bảo hạ nhân làm từ số lông hồ ly còn sót lại, hắn liền tỉ mỉ xem xét từ trên xuống dưới một lần, thấy người đã mặc thật ấm, lúc này mới yên tâm kéo tay Hạ Dung ra khỏi phòng.
Hai người tuyết trong trí nhớ của bọn họ lại một lần nữa trở thành hai người tuyết một lớn một nhỏ gắn bó chặt chẽ với nhau, Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung đang cười vô cùng xán lạn trong tuyết, chỉ cảm thấy tinh thần của mình cũng theo đó mà vui sướng dị thường.
Gần đây do niên quan sắp tới, nên chuyện làm ăn chất đống vô cùng nhiều, mấy ngày nữa chưởng quỹ ở chi nhánh khắp nơi sẽ chạy đến đây báo cáo tình huống lợi nhuận ở mỗi cửa hàng trong năm, đến lúc đó còn bận rộn hơn nữa, càng không nói đến Châu Nguyệt Hiên bên kia cũng có chút chuyện cần hắn xử lý. Sinh ý tất nhiên rất trọng yếu, nhưng hắn sợ lúc đó mình không có thời gian để bồi Hạ Dung.
Nói đến tiểu phu lang nhà họ, cũng tiến bộ không nhỏ chút nào, hiện tại công việc to nhỏ trong nhà đều do một tay Dung nhi xử lý, tuy trong nhà chỉ có hai chủ nhân là hắn và Hạ Dung, nhưng mỗi ngày dù là chuyện to hay nhỏ cũng vẫn có rất nhiều chỗ cần chủ nhân quyết định.
Không chỉ thế, tiên sinh dạy vẽ hắn nhờ quen biết mà mời đến cho Hạ Dung cũng bảo tranh vẽ của Hạ Dung khá có linh khí, luyện tập thêm một thời gian nữa thì họa kỹ chắc chắn sẽ tiến bộ rất xa. Tuy Thẩm Tương Ngôn rất vui khi nghe được lời này, nhưng vẫn ngầm nói với Hạ Dung hắn cho y học vẽ chỉ vì thấy y thích, để y bồi dưỡng một chút thôi, chứ không phải hắn trông đợi Hạ Dung luyện được lên tới trình độ cao nên mới mời sư phó về, nói chung là ngàn dặn vạn dặn y không cần tự làm mình mệt mỏi quá.
Lúc trước khi Hạ Qúy xuất giá, Hạ Dung còn chuẩn bị một bộ trang sức hồng ngọc tặng cho Hạ Qúy trang điểm thêm. Hồi trước Hạ Dung thay Hạ Qúy gả vào thì không hề được chuẩn bị đồ cưới, nói hắn muốn y trang điểm cũng không đúng, mặc dù hắn không phải là một người nhỏ mọn, nhưng chuyện liên quan tới Hạ Dung chỉ cần có gì không tốt thì hắn sẽ rất tức giận. Nhưng dù tiểu phu lang ngoài miệng không nói, trong lòng ít nhiều vẫn ghi nhớ chuyện bên kia, suy nghĩ một chút thì bất quá chỉ là một bộ trang sức bảo thạch, đối với Thẩm gia bọn họ cũng không phải chuyện lớn, có thể khiến Hạ Dung an lòng, chút tiền này bỏ ra coi như để dỗ Hạ Dung vui vậy.
————————————
Thẩm Tương Ngôn nhanh chóng trở nên bận rộn, rất nhiều chuyện đều cần hắn tự mình xem xét, ngay cả khi Hạ Dung muốn trước khi sang năm mới đến Phật Quang Tự cầu phúc hắn cũng không có thời gian rảnh để theo bồi.
Vốn là hắn không có thời gian bồi theo, nên cũng không yên lòng cho Hạ Dung tự đi một mình, nhưng tên tiểu hỗn đản này hình như càng ngày càng biết cách để khiến hắn mềm lòng, y ôm chặt cánh tay của hắn dùng tiếng nói nhuyễn nhu cùng với ánh mắt tội nghiệp năn nỉ hắn, không bao lâu sau hắn liền thua trận, đồng ý cho y tự mình đi Phật Quang Tự dâng hương. Bất quá tiền đề là phải mang hộ vệ đầy đủ, đồng thời mọi lúc mọi nơi đều không được tách khỏi Hà Hân Hà Miêu.
Thấy Hạ Dung bảo đảm nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt, dâng hương xong sẽ lập tức quay về, Thẩm Tương Ngôn mới miễn cưỡng yên lòng. Bất quá vừa quay đầu liền an bài chuyện xuất hành, cố ý điều Phùng Cần đến đội hộ tống Hạ Dung.
Hơn một năm nay hắn ít nhiều cũng đã thăm dò được tính tình của hai tiểu tử Trần Tài với Phùng Cần này. Trần Tài lanh lợi, thông minh, nói nhiều hơn nhưng lại kém trầm ổn hơn Phùng Cần. Lần này phái Phùng Cần đi theo Hạ Dung, hắn cũng có thể yên tâm không ít.
Ngày Hạ Dung đi Phật Quang Tự, Thẩm Tương Ngôn từ sớm đã tranh thủ tự mình tiễn Hạ Dung lên xe ngựa, Hạ Dung xốc vải màn che cửa sổ xe ngựa lên, nhìn tướng công vẫn chưa yên tâm đứng bên ngoài, khuôn mặt cười cong cong: "Tướng công mau vào trong đi, Dung nhi sẽ nhanh chóng quay về mà, không sao đâu."
Thẩm Tương Ngôn chọt chọt chóp mũi Hạ Dung, bất đắc dĩ nói: "Ngươi tiểu không lương tâm này, tự đi ra ngoài bỏ tướng công ở nhà một mình, vậy mà ngươi vẫn yên tâm được." Nói xong còn cố ý giả vờ bộ dạng bi thương, chọc Hạ Dung cười ha ha không ngừng.
Thẩm Tương Ngôn vén tóc mai của Hạ Dung ra sau tai, ôn nhu dặn dò vài câu, rồi mới quay người phân phó Hà Hân Hà Miêu đang đứng cạnh xe ngựa: "Chăm sóc chính quân của các ngươi cho thật tốt, nếu có vấn đề gì xảy ra thì ta sẽ truy hỏi các ngươi."
Thấy hai tiểu thị vội cung kính trả lời "Vâng", Thẩm Tương Ngôn lại tiếp tục vỗ vỗ vai Phùng Cần, lúc này mới khoát tay một cái ra hiệu cho Phùng Cần dẫn đội đi.
Mặc dù xe ngựa chạy khá nhanh, nhưng vẫn rất chắc chắn, do trước khi xuất phát Thẩm Tương Ngôn đã cố ý thông báo, trời tuyết nên đường có thể trơn trượt, đánh xe cần chú ý an toàn, không cần phải gấp gáp chạy đi rồi chạy về ngay trong ngày, để Hạ Dung qua đêm trong chùa cũng được. Mà Hạ Dung lại muốn trở về trong ngày, cũng nói ý của mình cho Phùng Cần nghe, y rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ tướng công ở nhà một mình.
Phùng Cần nghe chính quân nói xong, dù tăng nhanh tốc độ xe chạy, nhưng không hề hoàn toàn đáp ứng, chỉ nói thiếu gia đã phân phó rằng an toàn là trên hết. Hạ Dung hiểu ý của tướng công, cũng không làm khó hắn nữa, bèn gật đầu chấp nhận.
Lúc đến Phật Quang Tự thì trời đã chuyển sang trưa, do nguyên nhân tuyết rơi nên lần này Hạ Dung không xuống xe theo bậc thềm phía trước để lên núi, mà cùng với phần lớn những người khác trực tiếp ngồi xe ngựa chạy thẳng lên núi từ phía sau.
Đến được Phật Quang Tự, Hạ Dung quỳ gối trước mặt tượng Phật màu vàng, thần sắc trịnh trọng dập đầu ba cái, cái thứ nhất cầu phu quân bình an thuận lợi, cái thứ hai cầu cho mình có thể luôn hầu bên người phu quân, cái thứ ba cầu được nhanh chóng giúp Thẩm gia kéo dài hương khói.
Y gả vào Thẩm gia đã hai năm, lúc trước tướng công vội vã kết hôn, cũng chỉ vì di ngôn trước khi qua đời của Thẩm phu nhân, tuy thường ngày tướng công không nói gì về việc này, nhưng Hạ Dung vẫn mãi canh cánh trong lòng. Y vốn là một song nhi, được làm chính thê của Thẩm Tương Ngôn đã là chuyện rất tốt rồi, hiện tại cũng chỉ muốn cầu có thể sớm giúp Thẩm gia kéo dài hương khói để báo đáp. Cũng may Thẩm Tương Ngôn không biết những suy nghĩ lung ta lung tung này trong đầu tiểu phu lang, bằng không y chắc chắn sẽ lại bị giáo huấn.
Sau khi Hạ Dung cầu nguyện xong, vừa bước ra khỏi đại điện liền phát hiện một tầm mắt liên tục nhìn chằm chằm vào mình. Hạ Dung theo bản năng quay đầu lại nhìn, lập tức trông thấy người tên là Đào Chi đã từng ngăn y và tướng công lại ở Thính Ly quán đang đứng bên cạnh cửa điện, phía sau vẫn là tiểu nha đầu kia.
Mặc dù chỉ có duyên gặp một lần, nhưng y nhớ lúc trước Đào Chi là một mỹ nhân hiếm có, vô cùng rực rỡ chói mắt. Lúc này gặp lại, Đào Chi chênh lệch rất nhiều so với mỹ nhân xưa kia, y gầy hơn lúc trước, sắc mặt cũng không quá tốt, tựa như mới vừa bệnh nặng một hồi. Chưa kể đôi mắt luôn dõi theo Hạ Dung kia lại mang đầy địch ý, không biết y rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chỉ trong một thời gian ngắn lại trở thành bộ dạng như vậy.
Hóa ra Đào Chi này từ lần trước cản đường Thẩm Tương Ngôn, sau khi trực tiếp đề cử bản thân như thế lại không hề có chút tác dụng nào thì liền sầu đau một trận. Không bao lâu sau là đại thọ sáu mươi tuổi của lão thái thái nhà Huyện lão gia, gánh hát của bọn họ được mời đến cùng ngày để hát hí khúc chúc mừng.
Đào Chi vốn chỉ nghĩ đây là một lần lên đài biểu diễn bình thường, ai ngờ Huyện lão gia kia lại nhìn trúng sắc đẹp của Đào Chi, Đào Chi sao có thể chịu được cơ chứ, Huyện lão gia chẳng những đã hơn bốn mươi tuổi, mà còn là một lão háo sắc có tiếng, trong nhà thiếp thất mười mấy phòng, ngay cả nhi nữ cũng có rất nhiều. Đáng tiếc giấy bán thân của Đào Chi lại ở trong tay ông bầu gánh hát, y không chịu thì như thế nào, Huyện lão gia vừa nói muốn y, ông bầu tất nhiên phải tòng mệnh.
Đào Chi cứ như vậy lên kiệu nhỏ tiến vào phủ Tri huyện, ban đầu khi được sủng, cuộc sống cũng tốt hơn một chút, nhưng không lâu sau Huyện lão gia hưởng cái mới xong thì không còn hứng thú nữa. Tri huyện phu nhân kia cũng không phải là người tốt, cộng thêm vài thiếp thất trong phủ, cuộc sống của y ở quý phủ tựa như không phải của người. Ngay cả việc hôm nay tới đây dâng hương cũng do y sau khi bệnh nặng một hồi, cầu xin Huyện lão gia ban ân mới có thể đi ra hóng mát một chút.
Ai ngờ lại đụng phải Hạ Dung ở chỗ này, thấy một thân trang phục kia của Hạ Dung, cùng nha hoàn nhũ mẫu đi theo phía sau, còn có một vài hộ vệ nhìn là biết không dễ chọc, không cần nghĩ cũng biết Hạ Dung ở nhà vô cùng được sủng ái.
Trong lòng Đào Chi không thể không oán hận, rõ là một người tư sắc bình thường, không xứng cho y để mắt tới. Lúc trước y cho rằng chỉ cần giở một chút thủ đoạn nhỏ thôi là có thể như nguyện gả cho Thẩm công tử, mà một chính quân nhìn là biết không có tâm cơ gì như thế, y muốn bóp nắn cỡ nào chẳng được, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, bây giờ y muốn gả cho Thẩm công tử cũng không được nữa rồi. Đáng tiếc cho một người tốt như Thẩm công tử, vô duyên vô cớ lại tiện nghi cho một kẻ không có gì nổi bật.
Hạ Dung nhíu nhíu mày, tuy y nhận ra Đào Chi có gì đó không đúng, nhưng cũng không để ý quá mức, quay đầu dẫn Hà Hân Hà Miêu đến tiền điện quyên góp tiền nhang đèn, dù sao thái độ lúc trước của tướng công vẫn khiến cho y rất an tâm. Tuy Hạ Dung không quan tâm đến chuyện này, nhưng Phùng Cần vẫn lưu ý đến ánh mắt hung tàn của người kia đối với chính quân, lập tức để ý nhiều hơn một chút.
Cùng ngày hôm đó Hạ Dung nghe theo kiến nghị của Phùng Cần, ở lại một đêm tại Phật Quang Tự, dù sao mùa đông trời sớm tối, sốt ruột gấp rút lên đường cũng không phải là hành động sáng suốt gì.
Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Thẩm Tương Ngôn đã tinh thần nhộn nhạo, ăn điểm tâm cũng đứng ngồi không yên, hắn nhíu nhíu mày, không quan tâm gì khác, lập tức phân phó hạ nhân truyền lời cho Thẩm An, bảo hắn thay mình chăm nom công việc một buổi.
Bản thân thì dẫn theo hai người cưỡi ngựa chạy về hướng Phật Quang Tự, hắn luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, mà thứ có thể làm hắn lo lắng chỉ có một mình Hạ Dung thôi, Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ một chút vẫn quyết định tự đi đón Hạ Dung về, thà lo nghĩ thái quá còn hơn tới lúc xảy ra chuyện thật thì hối hận.
Hết chương 37