Sau khi Thẩm Tương Ngôn tách khỏi Lục Đình Sinh ở Trà Hương Các, đi được một lúc thì trời bắt đầu nổi gió, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống từng hạt mưa lớn như hạt đậu, thoạt nhìn như sắp có mưa to. Vốn lúc xuất môn sắc trời vẫn còn khá tốt, Thẩm Tương Ngôn cũng không ngờ rằng trời sẽ đột nhiên đổ mưa, nên giờ hắn đành phải bó tay, cũng không thể đội mưa chạy về nhà được. Thẩm Tương Ngôn vội tìm một mái hiên để tránh mưa, định chờ mưa nhỏ lại chút sẽ tiếp tục đi về.
Hạ Dung đang ngồi trong phòng học may vá cùng với Hà Miêu, trước tiên Hà Miêu sẽ thêu lên khung thêu một lần, Hạ Dung sẽ bắt chước thêu theo ngay sau đó. Về kỹ năng thêu thùa thì Hà Hân không tinh thông bằng đệ đệ của mình, cho nên cũng chỉ đứng hầu hạ ở một bên, thỉnh thoảng nhắc nhở hai người đang bận bịu một vài thứ như uống ít nước trà để nhuận cổ này nọ.
Đột nhiên bầu trời bên ngoài xẹt qua một tia chớp, kéo theo một trận sấm rền vang. Hạ Dung bỏ khung thêu trên tay xuống rồi nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài trời chẳng biết tự lúc nào đã đổ mưa to, Hạ Dung liền cảm thấy hơi lo lắng, lo không biết lúc tướng công trở về có bị mắc mưa hay không.
Khóe mắt trông thấy đám hoa sơn trà trong sân, mưa lớn như thế, mấy chậu hoa sơn trà kia lại sắp tới kỳ nở hoa, hiện tại nếu bị mưa xối mạnh thế này thì sẽ hỏng hết mất. Hạ Dung cũng không quan tâm tới cái gì khác, lập tức mở cửa chạy đi trong mưa, Hà Hân Hà Miêu thấy mưa lớn như vậy mà chủ nhân lại chạy ra bên ngoài, liền sợ hết hồn mà vội vàng chạy theo gọi: "Chính quân, bên ngoài mưa lớn như thế, ngài vẫn nên trở vào nhà đi."
Thấy chủ nhân muốn chuyển mấy chậu hoa sơn trà kia đi chỗ khác, Hà Hân càng trở nên sốt ruột: "Ta và Hà Miêu sẽ gọi người đến chuyển hoa, chính quân mau trở về đi."
"Không kịp nữa rồi, chúng ta cứ chuyển chúng sang chỗ khác trước đã." Mưa thật sự quá lớn, nếu còn chờ thêm một lúc nữa thì hoa chắc chắn sẽ hỏng ngay, hơn nữa những cây hoa này là do phu quân đưa cho y, còn bảo y chăm sóc cho chúng, sao y có thể không quan tâm đến chúng nó được.
Hạ Dung bưng chậu thập bát học sĩ hồng quý giá nhất lên chạy về phòng, Hà Hân thấy không thể khuyên nổi chủ nhân, đành bảo Hà Miêu ở bên cạnh chăm nom cho chủ nhân, còn mình thì đi gọi người. Không bao lâu sau, hạ nhân trong Hải Đường viện đều được gọi đến để giúp chủ nhân chuyển hoa, Hạ Dung thấy thế liền yên lòng, bị Hà Miêu kéo về rồi cũng không tiếp tục chạy vào mưa nữa.
"Chủ nhân của ta ơi, ngài mà mắc mưa ngã bệnh thì thiếu gia trở về sẽ đau lòng chết mất." Hà Miêu lưu loát lấy y phục sạch sẽ trong tủ ra thay cho Hạ Dung, vừa thúc giục chính quân thay đổi y phục bị ướt nước, vừa cầu khẩn Hạ Dung đừng ngã bệnh.
Hạ Dung không hề để ý, cười cười nói: "Thân thể ta đâu có yếu đuối đến thế, cũng đâu bị ướt nhiều đâu, nên không có chuyện gì."
Hà Hân đẩy cửa tiến vào từ bên ngoài, đầy mặt không đồng ý với việc Hạ Dung chạy đi trong mưa, trong giọng nói cũng mang chút oán giận: "Chủ nhân quá xem thường sức khỏe của mình rồi, Lý đại phu đã nói từ trước, thân thể ngài kỵ nhất mấy tình huống như thế này mà. Ta đã bảo nhóm tiểu nha đầu đi nấu nước nóng, nhà bếp ở bên kia cũng đang chuẩn bị canh gừng, lần này chủ tử ngươi không thể không uống một bát được."
Hạ Dung vừa nghe mình phải uống canh gừng, cả khuôn mặt nhỏ đều sắp nhăn thành một cục, thứ kia cay muốn chết, y thật sự không muốn uống chút nào. Nghĩ đến việc tướng công vẫn chưa trở về, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Mưa lớn như vậy, cũng không biết phu quân có bị mắc mưa trên đường hay không."
"Chính quân không cần lo lắng, ta đã bảo Phùng Cần mang người cùng áo mưa đi ra ngoài đón thiếu gia." Hai năm qua dưới sự chỉ đạo của Thẩm Tương Ngôn, Hà Hân càng ngày càng làm việc có trật tự hơn, lúc Thẩm Tương Ngôn không có mặt Hà Hân còn có thể giúp Hạ Dung quản lý sự vụ lớn nhỏ trong phủ, cũng may Hà Hân là người tốt, không phải là hạng người vô ơn, vẫn luôn trung thành tuyệt đối, dụng tâm hầu hạ với Hạ Dung.
——————————————
Lúc Thẩm Tương Ngôn trở lại, cơn mưa đã nhỏ đi rất nhiều. Khi Phùng Cần tìm thấy hắn, hắn đang đứng trú mưa dưới mái hiên, hơn nữa có áo mưa cùng ô che, cho nên dọc đường hắn bị ướt nước mưa rất ít.
Bất quá lúc trở về nhà Thẩm Tương Ngôn vẫn tự múc cho mình một bát canh gừng, ở thời cổ đại này thứ đáng sợ nhất chính là bệnh tật, một hồi phong hàn nhỏ thôi cũng có thể trở thành vấn đề lớn. Thẩm Tương Ngôn một bên uống canh gừng một bên nghe Hà Hân bẩm báo lại mọi việc, biết tiểu phu lang dám đội mưa ra ngoài chỉ vì mấy chậu hoa vô dụng kia, liền bỏ bát canh xuống rồi khiêng Hạ Dung đang cố sức hóa thành đà điểu ở một bên lên, quay đầu hướng về phòng.
Hạ Dung vừa nghe thấy Hà Hân tố cáo hành động của mình với tướng công thì lập tức biết mọi chuyện không ổn rồi, cố gắng rúc mình vào bên trong ghế tựa nhằm giảm bớt độ tồn tại. Ai ngờ tướng công lại không thèm nghe y giải thích mà khiêng y lên quay trở về phòng. Tướng công từ trước tới giờ chưa bao giờ làm như vậy, lúc nào cũng sẽ ôm y đi, chứ không hề thô bạo như thế. Bụng bị ép trên vai tướng công khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, Hạ Dung không nhịn được mà giãy nãy: "Tướng công, ta sai rồi, mau thả ta xuống, a!"
Mông đột nhiên bị đánh một cái, khuôn mặt vốn trắng nõn của Hạ Dung liền nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, cư nhiên lại bị tướng công đánh vào nơi đó, đúng là mắc cỡ muốn chết mà.
"Đừng lộn xộn, thành thật một chút đi." Thẩm Tương Ngôn bị Hạ Dung giãy dụa đến sắp đổi ý, thế nhưng ngày hôm nay hắn nhất định phải giáo huấn y một trận, bằng không thì y sẽ không biết tự chăm sóc bản thân mình mất. Cái gì hắn cũng có thể chiều theo y, nhưng có mỗi cái này thì không được, nhớ tới những hạng mục cần chú ý mà Lý đại phu từng nói, trong ngày thường hắn còn không dám để Hạ Dung dính một chút nước lạnh, thế mà hôm nay thừa dịp hắn không ở đây, mưa lớn như thế, y lại dám chạy vào trong mưa chỉ để dời mấy chậu hoa kia đi. Nếu không giáo huấn thì ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì thêm nữa.
Thẩm Tương Ngôn gánh Hạ Dung một đường về phòng, đặt người xuống trên giường gỗ tử đàn, không thèm quan tâm đến Hạ Dung đang giãy dụa, nâng nửa người trên của y đặt vào lồng ngực của mình, sau đó điều chỉnh lực độ thích hợp rồi liên tục đánh mười cái vào mông Hạ Dung, cuối cùng mới nghiêm túc hỏi: "Biết mình sai rồi sao?"
"Biết sai rồi, oa oa, tướng công ta sai rồi." Hạ Dung từ khi gả tới đây đều được Thẩm Tương Ngôn cưng chiều hết mực, có bao giờ phải chịu ủy khuất như thế đâu, nhất thời mông đau năm phần cũng trở thành cực kỳ đau, hơn nữa còn bị đánh ngay chỗ đó, không biết rốt cuộc là xấu hổ nhiều hơn hay oan ức nhiều hơn, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào.
Lúc Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị ra tay cũng biết tiểu phu lang sẽ rất thương tâm, nhưng hắn vẫn làm, nghe thấy âm thanh của Hạ Dung liên tục xen lẫn tiếng khóc nức nở, hắn cũng cực kỳ đau lòng. Nhưng nếu hiện tại hắn mà dỗ thì mấy cái đánh hôm nay sẽ uổng phí mất. Cố gắng kiềm chế cảm giác không đành lòng trong người, âm thanh không phục tiếp tục hỏi: "Vậy nói ra xem rốt cuộc là sai chỗ nào."
"Dung nhi không nên, không nên biết rõ mưa lớn như vậy còn, còn muốn đi ra ngoài." Âm thanh ngập ngừng đứt quãng, y đã như thế rồi mà tướng công vẫn muốn ép buộc y, Hạ Dung đột nhiên cảm thấy vô cùng oan ức, liền nằm nhoài trong lồng ngực của Thẩm Tương Ngôn, nước mắt không nhịn được rơi lã chã.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung khóc thật, lập tức cười khổ trong lòng. Đưa tay định nâng đầu người trong ngực lên, ai ngờ tiểu phu lang lại bướng bỉnh, cứ trốn trong lồng ngực của hắn không chịu đi ra. Thẩm Tương Ngôn không còn cách nào khác, đành phải ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, là lỗi của tướng công, tướng công không nên đánh ngươi, đừng giận tướng công nữa có được không?"
"Ngươi cũng biết sức khỏe của ngươi như thế nào mà, Lý đại phu bắt mạch mấy lần, lần nào cũng nhắc nhở ta phải nhớ kỹ không được để ngươi chịu lạnh, ngươi đây còn dám đội mưa lớn như vậy chạy ra ngoài, không sợ tướng công lo lắng hay sao."
Thấy Hạ Dung vẫn không có một chút động tĩnh nào, Thẩm Tương Ngôn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: "Ngoan, đừng giận tướng công nữa, khóc nhiều sẽ thành bé mèo mướp đó, không đẹp tí nào đâu."
Khóc được một hồi, Hạ Dung cũng không còn quá khó chịu như vậy nữa, liền bò ra khỏi lồng ngực của tướng công, vừa lau nước mắt vừa hừ hừ nói: "Mới không phải là mèo mướp đâu."
Thẩm Tương Ngôn rút ra một chiếc khăn tay từ trong vạt áo, tinh tế lau mặt cho tiểu phu lang: "Được, được, không phải là bé mèo mướp, mông còn đau nữa không?"
Nghĩ đến nơi mình vừa bị đánh, mặt Hạ Dung càng nóng hơn, nhưng nghĩ đến việc tướng công cư nhiên lại đánh y, vẫn cảm thấy vô cùng oan ức: "Đau, đau chết luôn ấy." Trong đôi mắt to bị nước thấm ướt tràn đầy ý tứ lên án.
Thẩm Tương Ngôn cực kỳ bất đắc dĩ, lúc đánh hắn căn bản chẳng dùng bao nhiêu lực, nhưng trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không dám nói ra: "Thế tướng công xoa xoa cho ngươi được không, không thì ngươi cũng đánh tướng công mấy cái cho hả giận." Nói xong liền thuận thế đưa tay ra định xoa.
Nghĩ sao cũng không ngờ tướng công cư nhiên có thể làm như vậy, cái nơi như thế thì sao xoa được chứ, thế nên Hạ Dung lập tức đưa tay ra chặn: "Không, không cần ngươi xoa đâu." Thấy tay mình không ngăn được, Hạ Dung liền vội vã lăn vào bên trong giường. Thẩm Tương Ngôn vốn đang cố ý chọc y, cho nên cũng không dám thật sự bắt nạt người nọ, vạn nhất lại chọc người ta giận thật thì không tốt lắm, bất quá một chút thôi thì không sao.
Trong chốc lát, trên giường truyền ra tiếng cười không kìm nén được của Hạ Dung, tiếng cười tựa như chuông bạc, từng tiếng từng tiếng một tiếp nối lẫn nhau. Nhìn kỹ lại mới thấy Thẩm Tương Ngôn đang nằm đè lên phía trên Hạ Dung, hai tay liên tiếp chọc vào chỗ nhột của y. Hai người náo loạn một hồi, do vừa nãy Hạ Dung cười hơi quá trớn nên hiện tại cả người đều có chút không thở nổi.
Thẩm Tương Ngôn vừa giúp Hạ Dung thuận khí vừa nói: "Sau này đừng vì mấy chậu hoa kia mà làm mấy hành động như thế nữa, hoa chết rồi thì có thể mua thêm, nhưng nếu Dung nhi gặp chuyện thì tướng công sẽ đau lòng lắm đấy."
Trong đầu Hạ Dung biết rõ tướng công đang lo lắng cho mình, thế nhưng, "Hoa kia là do tướng công đưa cho Dung nhi."
Thẩm Tương Ngôn nhất thời tâm trạng ngũ vị tạp trần, cũng vì bản thân mình đưa cho y sao, là do mình nên y mới dụng tâm đến như vậy. Thẩm Tương Ngôn dùng sức ôm chặt người trong ngực, cũng vì Hạ Dung như thế nên hắn mới càng không thể buông tay.
Hết chương 26