- Chị Tiểu Mai, đừng trợn mắt lên như thế, em thấy Tiểu Linh nói đúng mà_Khánh Hà nhẹ nhàng nói
- Chà!Lại thêm một người bênh vực cho nhỏ Đan Đan đó đấy_Tiểu Ngọc chế giễu
- Tôi có ý này, mọi người thấy thế nào?_Tiểu Mai dò hỏi
- Ý gì?_Tất cả những người giúp việc của nhà Thiên Lâm tò mò hỏi trừ Tiểu Linh và Khánh Hà
- Tất cả mọi người tránh ra.Còn hai người không tham gia vào thì tránh ra, cấm hé miệng nếu không thì đừng có tránh tui này tại sao lại đối xử không tốt với hai người_Tiểu Mai đe dọa
- Đan Đan, cô đang làm gì vậy?_Thiên Lâm vừa bước từ cầu thang xuống vừa hỏi
- Không làm gì cả có chuyện gì không?
- À, Tiểu Đan đây rồi!_ Tiểu Ngọc từ nhà bếp bước ra nói
- Chào cậu chủ_Tiểu Ngọc lễ phép chào Thiên Lâm rồi quay sang Tiểu Đan
- Em có thể lấy giúp chị mấy bình tưới cây ở nhà kho sau vườn ra không?Chị đang cần nó nhưng bây giờ chị bận lau chùi nhà bếp rồi_Tiểu Ngọc e dè nói
- Vâng…Đan Đan định trả lời nhưng Thiên Lâm bỗng nhiên gắt lên:
- Cô quên tôi đã dặn gì rồi sao, tôi bảo không ai được quyền ra lệnh cho Đan Đan
- À, vâng tôi xin lỗi_Tiểu Ngọc lo sợ
- Không sao mà.Hơn nữa tôi cũng đang rảnh, với lại chị Tiểu Ngọc đâu có ra lệnh cho tôi, chị ấy chỉ nhờ tôi lấy giúp mấy cái bình tưới thôi_Đan Đan mĩm cười nói rồi nhanh chóng đi ngay.Cô rất vui vì mọi người hôm nay rất thân thiện và bình đẳng với cô, họ không như trước:lúc nào cũng nhìn cô với ánh mắt ganh ghét.Trong suốt thời gian cô làm việc ở đây vừa qua, chỉ có Tiểu Linh và Khánh Hà là thường xuyên giúp đỡ cô, còn mọi người: có vẻ họ rất ghét cô.”Bây giờ thì ổn rồi, có vẻ mọi người không còn ghét mình nữa!”Suy nghĩ của Đan Đan.Về phía Thiên Lâm từ lúc nhìn thấy Dan Đan mĩm cười với mình cậu cứ ngẩn người ra tim cậu đập “rộn ràng”, mọi hoạt động của cơ thể cậu dường như ngưng hoạt động.Mãi một lúc sau, cậu mới bình tĩnh lại.”Hoàng Thiên Lâm, mày ốm rồi”_Thiên Lâm tự bảo với bản thân rồi bước nhanh về phòng.
Ở vườn sau nhà Thiên Lâm:
- Cái nhà kho ấy nằm ở đâu nhỉ?_Đan Đan lẩm bẩm
- A, kia rồi!_cô mừng rỡ reo lên khi thấy một ngôi nhà cũ kỉ khá rộng nằm ở góc trái của khu vườn.Cô bước nhanh vào nhà kho rồi phóng tia nhìn đi khắp nhà kho để tìm nơi “ẩn náu” của những chiếc bình tưới.
“Rầm”_Cánh cửa nhà kho tự nhiên đóng sầm lại khiến Đan Đan sợ hải
- Rầm, rầm, có ai ngoài đó không?Mở của giúp tôi_Đan Đan cố bình tĩnh kêu lớn
- Làm ơn,có ai ngoài đó không, mở của giúp tôi!
- Có ai ngoài đó không?Mở của giúp tôi đi mà
- Thiên Lâm, cứu tôi
- Làm ơn, mở cửa đi mà
- Thiên Lâm, ra mở cửa giúp tôi.Thiên Lâm cứu tôi_Đan Đan không ngừng kêu gào, nước mắt cô bắt đầu trào ra_cô khóc, cô mong sẽ có người nghe thấy cô nói nhưng đáp trả lại những tiếng gào của cô chỉ là sự im lặng.Cô ngồi phịch xuống sàn nhà, cô tuyệt vọng, mồ hôi từ trán cô túa ra không ngừng, tay chân cô bủn rủn.. và rồi cô chìm vào cơn mê, kí ức quá khứ của cô ùa về.
- Nè, mọi người chơi trốn tìm cùng Tiểu Đan nhé_Đan Đan nhí nhảnh ra lệnh
- Tiểu thư muốn chơi à?_Một người giúp việc âu yếm hỏi
- Ừ, Tiểu Đan muốn chơi, muốn mọi người cùng chơi và cả chị Linh Nga cùng chơi nữa!_Đan Đan nũng nịu nói
- Được rồi, chị và mọi người sẽ cùng chơi với Đan Đan nha!_Linh Nga mĩm cười nhìn đứa em gái
- Vậy xù xì xem ai làm nào_Đan Đan phấn khởi
- Trốn ở đâu bây giờ_Đan Đan lẩm bẩm
- A, kia có cái nhà kho, vào đó trốn tạm_Đan Đan reo lên, cô bé nhanh chóng vào trong trốn.Lát sau cô nghe thấy tiếng bước chân, cùng tiếng cười nói rối rít rồi cánh cửa của nhà kho bỗng dưng khép lại.Lí do là do người làm lúc nãy vào nhà kho lấy đồ quên khóa nên bây giờ họ ra khóa cửa lại và dĩ nhiên là Đan Đan cũng bị nhốt cùng trong đó.Nhưng cô bé không hay biết gì, cô cứ ngỡ là cánh của chỉ bị khép lại thôi chứ không hề bị khóa, mãi đến tối khi cô bé đã chờ cả buổi nhưng vẫn không thấy người làm tới tìm,cô bé mới quyết định chui ra, nhưng không được nữa rồi, cánh cửa nhà kho đã bị khóa, không mở ra được. Trong đêm, tiếng một cô bé 6 tuổi kêu gào với mong muốn sẽ có người đến mở cửa cho cô ra ngoài, nhưng dù có gào rát cả họng thì vẫn không có ai đến.Còn về phía gia đình Đan Đan, ngay từ chiều hôm đó, những người giúp việc trong nhà đã chia nhau đi tìm Đan Đan, nhưng không ai tìm ra cô bé cả, còn nhà kho thì chưa ai nghĩ đến vì họ nghĩ một tiểu thư thì chẳng bao giờ chui vào đó trốn cả.Mãi đến sáng hôm sau, mọi người mới tìm ra Đan Đan trong tình trạng cả người Đan Đan nóng như lửa đốt, mồ hôi liên tục túa ra.Cũng từ đó mà cô rất sợ ở một mình ở những nơi tối tăm.Từ khi trở về Việt Nam sống, cứ tối đến cô lại ôm gối qua phong Vy vy ngủ cùng.Tiểu Phong, Tuyết và Vy biết rõ điều này nên họ cũng không nói gì.Vậy mà bây giờ….
- Đan Đan, cô làm sao vậy, tỉnh lại nào_Thiên Lâm sốt ruột võ má Đan Đan
- Đan Đan, này Đan Đan, hết chỗ ngủ rồi hay sao mà vào đây ngủ hả_Cậu gắt lên
Đan Đan từ từ mở mắt
- Thiên Lâm, cuối cùng anh cũng đến rôi_Đan Đan gắng gượng nói rồi mĩm cười vói nụ cười nhợt nhạt. Sau câu nói đó cô ngất lịm đi.