- Ừm, vốn dĩ tớ nghĩ cậu sẽ bỏ qua tất cả để đến với Anh Khang nhưng không ngờ quyết định của cậu là thế_Tiểu Tuyết bình thản nói
- Bỏ qua, ừ tớ tính bỏ qua đấy nhưng tớ không thể chịu được sự lừa dối đó.Nếu như Anh Khang nói với tớ chuyện đó trước khi cậu và Tiểu Phong nói thì tớ sẽ bỏ qua….
- Còn bây giờ thì muộn rồi phải không?
- Đúng vậy.Cậu biết chuyện đó tại sao không nói cho tớ biết sớm, cậu có xem tớ là bạn bè không?_Vy Vy giận dữ
- Đừng nói lên những lời đó lúc giận dữ và cũng đừng bao giờ đo tình bạn bằng mấy chuyện đó.Cậu muốn biết lí do?
- Nói đi
- Tình yêu là phải xây dựng bằng chính hai người yêu nhau phải không?Và tớ đã tin là hai cậu có thể tự giải quyết đấy.Chẳng phải cậu không thích người khác đi sâu vào chuyện riêng tư của mình sao.Đến nơi này với tớ, tớ sẽ cho cậu thấy một thứ._Tiểu Tuyết ôn tồn nói
Trong quán café”Cuộc sống”:
- Cho chị 2 tách café đá!_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói
- Uống đi!_Tiểu Tuyết giục
- Cậu bảo tôi đến đây để uống cái này?_Tiểu Vy hỏi
- Không hẳn
Nghe câu trả lời, Vy Vy uống lấy một ngụm cafe
- Thế nào, đắng chứ!
- Cậu đùa tôi à?_Tiểu Vy tức giận
- Cho chị 2 tách café sữa!_Bỏ qua câu hỏi của Vy Vy, Tiểu Tuyết khẽ gọi người phục vụ
- Giờ thì hãy uống một ngụm nước lọc, sau đó hãy uống cái này.Uống xong tớ sẽ nói điều cần nói.
Tiểu Vy làm theo lời Tiểu Tuyết dù cô không biết bạn cô đang giở trò gì.
- Cậu thấy nó có vị thế nào?
- Đắng
- Lần trước thì sao?_Tiểu Tuyết nhìn Vy Vy hỏi.Tiểu Vy nhớ đến lần trước, lần đó mọi thứ đều rất ngọt ngào, cũng là mùi vị này, sao hai lần lại cảm nhận được hai hương vị khác nhau.
- Nó đắng_Tiểu Vy trả lời
- Tớ từng nghĩ tình yêu là một tách café đấy.Nó sẽ đắng nếu ta bị tổn thương, bị phản bội.Nhưng khi ta đang trãi qua phút ngọt ngào, nó ngọt.Đúng không?_Tiểu Tuyết mĩm cười nói
Sau vài giây suy nghĩ, Vy Vy trả lời
- Có lẽ vậy.
- Bạn của tớ à, hãy quên hết mọi chuyện đi!Nếu thực sự thích Anh Khang, hãy tha thứ cho cậu ta.Hạnh phúc là thứ không dễ dàng có được, hãy nghĩ đến việc khi cuộc sống của cậu thiếu cậu ta mà cậu đã lỡ yêu cậu ta rồi, cậu sẽ thế nào!Tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu hạnh phúc bên người cậu yêu, không muốn cậu đau khổ, cậu hiểu chứ?_Tiểu Tuyết buồn bã nói
- Tiểu Tuyết à,có lẽ tớ sai thật rồi.Hức..hức..không có cậu ấy tớ sẽ thế nào chứ…hức..hức…lúc đó…hức…tớ không nghĩ đến chuyện đó…cậu..hức…nói đúng…hức..cảm ơn..bạn tớ..hức_Tiểu Vy nức nở, cô cúi gằm mặt xuống đất.
- Đừng khóc nào Tiểu Vy, tớ không muốn nhìn cậu khóc đâu.Cười lên, điều tớ muốn nhìn thấy là phút cậu cười thay vì khóc đấy!_Tiểu Tuyết mĩm cười rồi đưa cho Vy Vy một chiếc khăn tay
- Hức..cảm ơn cậu, Tiểu Tuyết_Tiểu Vy nhận lấy chiếc khăn từ Tiểu Tuyết
- Hãy bước đến hạnh phúc mà cậu đã lựa chọn!_Tiểu Tuyết động viên bạn
- Tớ hiểu rồi!_Vy Vy đứng dậy trả lời rồi bước vội ra ngoài.
“Bạn của tớ, hạnh phúc có lẽ giống như tớ đã nói, như tớ đã nghĩ,con đường bước đến hạnh phúc chắc chỉ toàn là sỏi đá nhưng phía cuối con đường có thể là chân trời chứa đầy sắc màu.Suy cho cùng thì cậu dũng cảm hơn tớ nhiều, cả Tiểu Đan nữa, các cậu còn biết đối mặt với nó_thứ tình yêu mà bao người mong ước, còn tớ thì…trốn tránh, không dám thử lần nữa vì sợ tổn thương.Tớ thật hèn, phải không?”_Nghĩ về quá khứ, Tiểu Tuyết cười nhạt ngẫm nghĩ,nhẹ uống cạn tách café,cô cũng nhanh chóng bước về trường bắt đầu những tiết học còn lại.
- Tiểu Vy,cậu nói thật chứ?_Anh Khang mừng rỡ
Vy Vy nhẹ gật đầu.Ngay giây phút đó, Anh Khang chạy nhanh đến ôm chầm lấy Tiểu Vy xoay tròn và la lớn:
- Vy Vy chịu tha thứ cho tôi rồi!Cảm ơn cậu
- Thôi thả tớ xuống nào.Tớ muốn về trường, chúng ta cùng về nhé!
- Ừm_Anh Khang gật đầu.Họ nắm tay nhau nhẹ bước từng bước ra về, họ hạnh phúc, họ cảm thấy bây giờ cuộc sống của họ chỉ toàn là màu hồng, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.Nhưng tình yêu nào mà chẳng phải nếm thử đau khổ, cảm giác đau mà họ vừa nếm thử âu chỉ là một chút mà cuộc sống muốn thử họ, đó có thể chưa là gì cả.Đằng sau nó, mọi thứ mới được diễn tả một cách đúng nghĩa của một tình yêu thực sự.Liệu họ có thể vượt qua???????????????