- Cô…cô…Vương Hàn Tuyết, mày được lắm_Tú Ly tức giận bỏ ra về
- Sao cậu không đồng ý?_Tiểu Phong hỏi
- Tại sao tớ phải đồng ý?
- Nếu cậu đồng ý thì cô ta sẽ nhận lời xin lỗi của cậu
- Vì sao tớ lại cần cô ta nhận lời xin lỗi đó?
- Đó là quy tắc sống của cậu mà.Chẳng phải cậu không muốn gây ra bất cứ tội lỗi nào sao mà nếu lỡ gây ra thì cậu nhất định…
- Đủ rồi.Cậu không nghe tớ nói gì với cô ta à?
- Tiểu Tuyết à!
- Đừng bao giờ nhắc lại câu nói đó.Cậu cũng biết ngoài bạn bè, các em ở cô nhi viên và gia đình tớ ra thì chẵn có thứ gì quan trọng…vì thế nên đừng bao giờ nhắc lại những lời ngu ngốc như thế nữa.
- Tớ xin lỗi
- Cậu biết vậy thì tốt rồi.Chúng ta về thôi.Tối nay tớ có hẹn.
- Vậy à?Với ai vậy?
- Với một người bạn
- Chà lâu rồi không nghe cậu nhắc đến bạn…mà ngoài bọn tớ ra thì cậu có chơi với ai nữa đâu cơ chứ…
- Là Hạo Thiên
- Hạo Thiên á?_Tiểu Phong hét lên
- Gì ngạc nhiên dữ vậy?
- Là một tên con trai ư?
- Ừ.Cậu nghi ngờ giới tính của cậu ta à?
- Cậu điên à?Nhưng mà tớ hỏi thật nhá?
- Chuyện gì?
- Giữa cậu và hắn…ờ…ừm…..phải nói sao nhỉ…..
- Tớ và hắn không có gì cả?
- Thật à?
- Ừ.Tớ không có ý định lấy chồng đâu.Vì thế nên đừng có hỏi hay đề cập đến nó
- Cậu định ở góa à?Hâm vừa vừa thôi bà nội.Ai cho phép?
- Ừ.Tớ có ý định thế đó.Chả ai cho phép cả.
- Đồ điên.Cậu mà không tìm cho cậu chỗ dựa là tớ giết cậu luôn đó.Cậu mà ở góa thì bọn tớ phải làm sao đây hả?
- Thì các cậu cứ lấy chồng đi.Tớ có cấm đâu.
- Ya, đã hẹn là chúng ta sẽ kết hôn cùng lúc mà nói như vậy hả?Với lại cậu ở góa mất công bọn tớ phải lo cho cậu nữa.Mệt lắm.
- Hì, ai cần cậu lo chứ!
- Sao không.Không có gia điình,cậu cảm thấy cô đơn thì làm sao….
- Thì đến cô nhi viện ở.Ở đó có trẻ con mà.
- Đồ điên.Vương Hàn Tuyết, cậu à một con điên.
- Ừ, tớ là một con điên, cậu cũng là một con điên_Tiểu Tuyết cười lớn.Cô biết chứ, sao lại không biết Tiểu Phong và các bạn luôn lo lắng cho cô chứ….nhưng mà kể từ khi cậu ấy chết…cô không có ý định kết hôn nữa….
- Ngon miệng chứ?_Hạo Thiên hỏi
- Cũng được.Mà sao lại mời tôi đi ăn vậy?
- Hả?..à…tự nhiên muốn thế thôi
- Tự nhiên muốn thế?Rãnh rỗi quá nhỉ?
- Hả…à…ừm….tôi…
- Nóng quá!Muốn đi ăn kem không?
- Hả..à có
- Vậy đi lấy xe đi
- Ừm.Đợi tôi chút nhé!
- Ừ_Tiểu Tuyết mỉm cười trả lời.”Con trai gì đâu mà cứ ấp úng hoài?…”
Sau khi họ ăn kem xong, Hạo Thiên đưa Tiểu Tuyết về nhà:
- Cảm ơn vì buổi tối._Tiểu Tuyết nói
- Cô thích nó là được rồi!
- Nhưng…
- Sao vậy?
- Lần sau đừng làm như thế nữa?..
- Sao cơ?
- Đừng mời tôi đi ăn nữa..cũng đừng mời tôi đi chơi luôn….à, hôm nay tôi vui lắm.Cảm ơn!
- Ý cậu là sao?
- Cũng không có gì?Chỉ là tôi không thích tiếp xúc nhiều với người khác giới và cũng không muốn liên quan hay thân thiết nhiều nên từ bây giờ đừng…
- Tại sao?
- Tại vì..chuyện đó….không liên quan đến anh.Nếu muốn chúng ta vẫn làm bạn thì mong anh tôn trọng lời tôi nói.Còn nếu không…
- Thì em sẽ làm gì?
“Em…em ư?Anh ta vừa…”
- Hãy xem nhau là người lạ…Và tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa…..
- Đó là điều em muốn
- Ừm
- Em không thể cho tôi một cơ hội sao?Dù chỉ là một cơ hội thôi…..
- Tôi xin lỗi nhưng tôi…
- Được rồi.Đừng nói thêm gì nữa.Em vào nghỉ đi.Chúc ngủ ngon!Tạm biệt!
- Tạm biệt!Lái xe cẩn thận!_Nói rồi,Tiểu Tuyết bước nhanh vào nhà để mặc Hạo Thiên đứng đó với nỗi tuyệt vọng….
- Chào!_Tiểu Tuyết nói
- Ừ, cậu ăn tối chưa?_Tiểu Vy hỏi
- Cậu ấy chắc ăn rồi_Tiểu Phong vừa đọc tạp chí vừa nói
- Tớ hỏi Tiểu Tuyết cơ mà_Tiểu Vy nói
- Thì tớ trả lời giúp, có sao đâu chứ?
- Làm sao mà cậu biết cậu ấy ăn hay chưa chứ?
- Lại cãi nhau với Anh Khang chứ gì?
- Ai cãi chứ?Tại anh ta gây trước chứ bộ…..
- Biết ngay mà….chậc…chậc..tớ bắt đầu sợ cái thứ gọi là tình cảm rồi đây?Nhìn cậu là một ví dụ, cả Tiểu….à không…nhìn cậu là đủ biết rồi…
- Xí…làm giống cậu hay lắm á….
- Này,này,tớ không muốn cãi nhau với cậu nữa đâu nhá?Đừng có mà làm quá._Tiểu Phong nói rồi chợt nhìn sang Tiểu Tuyết, thấy ánh mắt Tiểu Tuyết buồn hẳn đi, cô tò mò xen lẫn lo lắng:”Có chuyện gì với Tiểu Tuyết thế nhỉ?Thường ngày mắt nó vốn đã buồn rồi…hôm nay hình như càng buồn hơn…ánh mắt nhìn đâu đó xa xăm lắm…..”
- Có chuyện gì à?_Tiểu Phong hỏi
……
- Nè, cậu có chuyện gì à?_Cô hỏi lại
…..
- Tiểu Tuyết, này Tiểu Tuyết_Tiểu Đan lay lay bạn
- Hả…có gì sao?_Tiểu Tuyết giật mình quay lại với hiện tại
- Tiểu Phong hỏi cậu nảy giờ đó.Làm gì giống người mất hồn quá vậy?_Tiểu Vy lo lắng
- Hỏi tớ à?_Tiểu Tuyết hỏi
- Ừ.
- Cậu ấy hỏi gì vậy?
- Cậu có chuyện gì sao?_Tiểu Phong hỏi lại
- Không.Thôi..tớ hơi mệt..tớ lên phòng trước đây…chúc các cậu ngủ ngon
- Ừ_Tiểu Đan gật đầu
- Tớ ngủ ở phòng cậu nhé,Tiểu Tuyết._Tiểu Phong nói vọng theo
- Ừm_Tiểu Tuyết quay đầu lại mỉm cười_một nụ cười buồn
Sau khi chắc chắn rằng Tiểu Tuyết đã vào phòng của mình, Tiểu Vy lên tiếng:
- Cậu ấy sao vậy nhỉ?
- Ừm, tớ cũng thấy vậy?Có gì đó lạ lắm?_Tiểu Đan thêm vào
- Hình như có chuyện gì đó làm nó buồn_Tiểu Phong vuốt cằm suy luận
- Chắc vậy.À, lát nữa nếu có cơ hội cậu thử hỏi nó xem sao?_Tiểu Đan nói
- Ừm.Thôi tớ về phòng lấy đồ rồi sang chỗ Tiểu Tuyết đây
- Có gì mai nói cho bọn này biết với nha!_Tiểu Vy nói
- Ừm.Cứ tin tưởng ở tớ.Ngủ ngon nha hai con bạn!
- Ừm,cậu cũng vậy_Tiểu Đan cười
- Chúng ta cũng về phòng thôi_Tiểu Vy quay sang Tiểu Đan giục
- Ừm.
- Bà Thái, bọn con đi ngủ đây.Bác cũng lên ngủ sớm nha!Chúc bác ngủ ngon!_Tiểu Đan nói lớn
- Ừm.Các con cũng ngủ ngon_Tiếng bà Thái trong bếp vọng ra.