Ôn Thiển đã sớm thay đồ ngủ, ngồi trên giường đợi anh làm xong. Cố Viêm từ ban công đi vào, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, mới hơn chín giờ. Tuy nhiên, đêm qua do dáng ngủ Ôn Thiển không tốt khiến anh nghỉ ngơi không được đầy đủ nên tối nay anh muốn đi ngủ sớm.
“Ngủ đi!” Cố Viêm đi tới mép giường, cầm điều khiển từ xa chỉnh lại điều hòa, vén chăn bông lên rồi leo lên giường.
“Sớm vậy?” Ôn Thiển có chút kinh ngạc.
“Nhờ ơn ai đó, hôm qua ngủ không được ngon.” Cố Viêm khẽ liếc Ôn Thiển, cái giường vừa to vừa rộng có thể cho mấy người nằm ngủ, anh chỉ tay về phía bên kia nói: “Em ngủ ở đằng kia, đừng chui vào giữa! “
“Không phải anh nói mỗi ngày đều sẽ xoa bóp cho em sao?” Ôn Thiển có chút gấp gáp.
Tai Cố Viêm đỏ bừng, anh nói: “Mát xa xong thì lăn qua bên kia.”
Ôn Thiển: …
Cố Viêm tắt đèn, căn phòng tối đen như mực, hai người đều đã nằm xuống. Trong phòng vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Lại đây.”
Ôn Thiển nhích người đến gần Cố Viêm hơn, hai tay anh đang mò mẫm ngực cô, xoa bóp theo hướng dẫn của ngày hôm qua. Anh chưa bao giờ dính vào nữ sắc nên sẽ xấu hổ thẹn thùng với chuyện này, đành phải làm trong đêm tối, nếu đổi lại là ban ngày, có đánh chết cũng không làm.
Lúc Ôn Thiển được xoa bóp, cô cảm nhận được cơ thể mình có sự thay đổi, trong lòng có một khoảng trống, tựa như không thoả mãn mà muốn tiến sâu vào một khu vực nào đó. Cô lấy chân quấn Cố Viêm cọ xát, nhưng bị đẩy ra.
“Xong rồi, em qua bên kia đi!” Cố Viêm nói với giọng rất bình thản, nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.
Ôn Thiển thấp giọng hỏi: “Anh…không muốn sao?”
Cô chỉ nghe thấy người đàn ông rầu rĩ một tiếng, “Không.”
Nghe nói đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới nhưng Cố Viêm vẫn luôn bình tĩnh và điềm đạm như vậy. Trước đây, Ôn Thiển sẽ nghi ngờ mình không đủ nữ tính nên anh không có cảm giác gì với cô. Nhưng lúc nãy ở bên ngoài, nụ hôn kia của anh nóng bỏng đến mức khiến cô như muốn nghẹt thở.
Ôn Thiển có chút hoài nghi, bất an hỏi: “Có phải anh không “nâng” được không?”
Bởi vì không “nâng” được nên anh không muốn có bạn gái, bởi vì không “nâng” nên dù cô đã chủ động đưa tới cửa, anh vẫn không muốn.
Ai cũng không lên tiếng, trong phòng lại bỗng im lặng …
Đối mặt với sự im lặng của anh, Ôn Thiển cho rằng là ngầm thừa nhận, đồng cảm nói: “Cố Viêm, không sao cả, bất kể thế nào em vẫn ở bên anh.”
Đột nhiên Cố Viêm đứng dậy ôm lấy Ôn Thiển.
Ôn Thiển không biết anh sẽ làm gì, vừa hồi hộp lại vừa hưng phấn.
Cố Viêm mượn đèn đường bên ngoài, ôm Ôn Thiển đến ghế sô pha dài, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sô pha bằng phẳng rồi nói: “Đêm nay em ngủ trên ghế này đi!”
Ôn Thiển:??
Sáng sớm, Cố Viêm tỉnh lại, người phụ nữ kia quấn quanh người anh như bạch tuộc nhưng ngủ rất yên tĩnh. Thật ra lúc nửa đêm, anh biết Ôn Thiển đã lén lút leo lên giường, chỉ là anh cũng không muốn ồn ào với cô, dù sao trời không còn sớm nữa.
Cố Viêm muốn đẩy cô ra để rời giường, cho cô ngủ tiếp. Anh vừa đẩy thì Ôn Thiển liền mơ màng tỉnh dậy, dụi đôi mắt buồn ngủ rồi ngáp một cái. Bên ngoài nắng đẹp, cảnh biển xanh trời xanh làm tinh thần con người thật sảng khoái.
“Chào buổi sáng!” Ôn Thiển ngồi dậy cũng với Cố Viêm, anh làm việc gì thì cô làm việc đó
Cố Viêm hỏi, “Đi xuống ăn sáng không?”
“Ừ!”
Sau đó cả hai vào phòng tắm, chen nhau đứng trước bồn và gương đánh răng rửa mặt.
Ôn Thiển vừa đánh rằng vừa nhìn vào đũng quần của Cố Viêm, mặc dù thời đi học thành tích môn sinh của cô không tốt lắm, nhưng ít nhiều gì cô cũng đã nghe nói về đặc điểm hình thể của nam giới.
Ví dụ, mỗi buổi sáng cái kia sẽ “ngóc đầu”…
Nhưng dường như anh không có thay đổi gì …
Chẳng lẽ có vấn đề thật sao?
Cố Viêm vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, thấy Ôn Thiển đang lơ đãng, đi theo tầm mắt của cô, anh phát hiện lúc này cô đang nhìn chằm chằm phía dưới của anh.
Anh cầm cái cốc lên uống một ngụm nước súc miệng, nhổ ra rồi lạnh lùng nói: “Em đang nhìn gì?”
Ôn Thiển đột nhiên đỏ mặt, vội vàng dời mắt, hấp ta hấp tấp tiếp tục đánh răng.
Sau khi Cố Viêm đánh răng rửa mặt xong, Ôn Thiển vẫn còn đang chậm chạp đánh răng. Trước khi ra khỏi phòng tắm, anh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, phương diện kia anh không có vấn đề.”
Ôn Thiển không cẩn thận nuốt kem đánh răng xuống, ho sặc sụa.
Cố Viêm liếc một cái rồi rời khỏi phòng tắm.
Chao ôi, vậy thì chỉ có thể giải thích là anh bị lãnh cảm thôi.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thiển lấy thân phận bạn gái để đi gặp người nhà bạn trai nên cô không biết phải làm gì. Cô hỏi ý kiến của Giang Tâm Dữ, kết quả chị ấy tức giận bất bình nói: “Bà mẹ chồng trước chê chị nhà nghèo, mới lần đầu gặp đã cau có, đưa cái gì cũng đều không tốt!”
Ôn Thiển cũng cảm thấy vô ích, nếu có thể hòa hợp với gia đình đàn trai thì liệu anh ta có ly hôn không?
Vốn Ôn Thiển muốn mua chút quà, nghĩ rằng dì của Cố Viêm gả cho sếp lớn, không thiếu tiền, thứ gì cũng mua được nên sau đó nghĩ lại thì cô làm một giỏ hoa rất cầu kỳ.
Cô đợi Cố Viêm tan làm rồi cùng đến nhà dì.
Cố Viêm lái xe đến một khu biệt thự, Ôn Thiển không phải người phụ nữ không quan tâm đến chuyện thời sự, cô đã đọc báo một căn biệt thự ở đây có giá tận mấy chục triệu. Ôn Thiển chưa bao giờ nghe nói về việc Cố Viêm có một người họ hàng giàu có như vậy, nhớ lại khi đó cô thực sự không cần thiết phải bán nhà cho thêm chuyện, không chừng người ta đã sớm vay tiền người thân, là do cô quá gấp gáp mà thôi.
Cố Viêm dừng xe trước cổng biệt thự, bấm còi một cái, cửa sắt từ từ mở ra rồi sau đó lái xe đi vào.
Cố Viêm giúp Ôn Thiển khiêng lẵng hoa vào biệt thự, một vị phu nhân nhà giàu ăn mặc đoan trang bước ra chào hỏi: “Các con đến rồi!”
Cố Viêm giới thiệu với Bạch Hoa: “Dì, đây là bạn gái của con, Ôn Thiển.” Sau đó anh giới thiệu với Ôn Thiển, “Đây là dì của anh!”
Ôn Thiển khẽ cúi đầu chào hỏi: “Cháu chào dì ạ!”
Bạch Hoa cười đến mang tai, vươn tay sờ mặt Ôn Thiển rồi nói: “Đứa bé này thật đáng yêu, thật thông minh!”
Cố Viêm đưa lẵng hoa cho Bạch Hoa, nói: “Dì, đây là do Ôn Thiển tự làm.”
“Ôi đẹp quá, Ôn Thiển thật khéo tay, phối màu hoa nhìn rất đẹp.” Bạch Hoa cầm hoa nhìn kỹ: “Đẹp quá!
Sau đó gọi: “Vào ngồi đi con!”
Ôn Thiển và Cố Viêm vào biệt thự, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Bạch Hoa bảo người giúp việc mang một bộ ấm trà đến để pha trà đạo. Bạch Hoa và Ôn Thiển trò chuyện một lúc, đều hỏi về hoàn cảnh gia đình và tuổi thơ của Ôn Thiển. Đây là lần đầu tiên cô gặp người lớn nên tất nhiên sẽ trả lời hết các câu hỏi.
Cố Viêm ngồi bên cạnh lắng nghe, đây là lần đầu tiên anh nghe nhưng câu chuyện về Ôn Thiển, chẳng hạn như trong nhà có ai và làm nghề nghiệp gì.
Hóa ra cậu em trai nhỏ hơn một tuổi của cô đã kết hôn và có con, chẳng trách mẹ Ôn thường thúc giục Ôn Thiển kết hôn đến vậy.
Bạch Hoa hài lòng với Ôn Thiển về mọi mặt, bà hỏi Cố Viêm: “Hôm nào chọn ngày hẹn ba mẹ Ôn Thiển để hai nhà gặp mặt nhau đi con?”
Cố Viêm có chút bất lực, người lớn luôn quan tâm đến chuyện hôn nhân của người trẻ tuổi: “Dì, tụi con mới quen nhau thôi, chuyện này để năm sau rồi hẵng nói.”
Mới là giữa năm, phải nửa năm nữa Cố Viêm ổn định chuyện tình cảm rồi mới quyết định kết hôn.
Bạch Hoa có chút chán ghét Cố Viêm làm việc không hiệu suất, “Nhưng hai đứa ở bên nhau đã bảy năm, còn phải đợi một năm nữa mới quyết định sao?”
Ôn Thiển ra mặt giải thích giúp Cố Viêm, “Dì ơi, mặc dù cháu và Cố Viêm đã biết nhau nhiều năm nhưng chúng cháu vẫn luôn bên nhau như những người bạn. Chúng cháu chỉ mới hẹn hò được hai tuần, chúng cháu khá hợp nhau, nhưng mỗi người lại khác. Hiện tại chỉ mới bắt đầu, nếu bước vào cuộc sống hôn nhân quá sớm e rằng sẽ phản tác dụng.”
Bạch Hoa thở dài: “Thôi, người trẻ tuổi tụi con có thế giới của người trẻ tuổi. Về phần dì, dì có một tâm nguyện đặc biệt. Dì muốn nhìn thấy Cố Viêm kết hôn sớm, mẹ của nó ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy vui mừng.”
Ôn Thiển nghe tin mẹ Cố Viêm đã qua đời, cô chưa từng nghe Cố Viêm nói về gia đình nên chẳng trách hôm nay Cố Viêm đưa cô đi gặp dì chứ không phải đi gặp mẹ anh.
Còn bố anh ấy thì sao? Có còn sống không?
Bạch Hoa đứng dậy nói: “Dì đến phòng bếp xem bữa tối thế nào rồi.”
Bạch Hoa đi khỏi để lại Ôn Thiển và Cố Viêm trong phòng khách, Cố Viêm nhớ tới lần trước nhìn thấy Ôn Thiển bị mẹ Ôn thúc giục kết hôn đến muốn tự tử, anh quan tâm hỏi: “Gần đây mẹ em có giục cưới không?”
Ôn Thiển trả lời: “Gần đây, em dâu của em mang thai đứa thứ hai nên bà không có thời gian để ý đến em.”
Nhà của Ôn Thiển cách Thâm Thành rất xa, Cố Viêm cũng không trích được thời gian đi thăm hỏi ba mẹ cô, anh nói: ” Tết Nguyên Đán anh và em về nhà gặp người lớn đi!”
Một trăm ngày sẽ kết thúc vào tháng Mười lúc lễ Quốc Khánh.
Anh nói đợi Tết Nguyên Đán sẽ cùng cô về gặp cha mẹ cô, nghĩa là sau này một trăm ngày bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục hẹn hò sao?