Vừa nãy ở nhà Bạch Hoa, Ôn Thiển cũng vừa mới biết chuyện, dì của Cố Viêm đã sớm ly hôn với chồng cũ và năm trước mới tái hôn với chồng hiện tại của mình là ông Trương. Nhiều năm trước, mẹ Cố Viêm qua đời vì bệnh rồi sau đó ba anh cưới về một người mẹ kế chẳng quan tâm đến anh.
Thảo nào lúc đi biển anh bảo cô phải giữ gìn sức khỏe, nếu cô ra đi sớm anh sẽ cưới một cô gái trẻ khác, ngược đãi con cô. Bởi vì mẹ anh mất sớm, đối với anh mà nói đó là nút thắt trong lòng anh nên anh không muốn Ôn Thiển giống như mẹ anh.
Hiều được ý tốt của anh và cũng cảm thấy đau lòng khi không thổ lộ những chuyện này cho người khác biết.
Sau khi về nhà, Ôn Thiển làm việc nhà còn Cố Viêm vào thư phòng xử lý công việc. Làm việc nhà xong, cô pha một ly sữa bò mang vào thư phòng, đặt ở trên bàn làm việc rồi nói: “Uống chút sữa đi, sẽ giúp anh ngủ ngon.”
Cố Viêm bỏ tài liệu trong tay xuống, liếc cô một cái rồi nói: “Anh thấy thuốc ngủ còn hiệu quả hơn.”
Tối hôm qua từ bãi biển trở về Cố Viêm muốn chia phòng riêng nhưng Ôn Thiển nhất quyết ngủ trong phòng anh, dáng ngủ của cô cực kém đã đá anh tỉnh dẫn đến ngủ không ngon.
Ôn Thiển biết cô phiền phức, Cố Viêm bận việc nên cô không nên cứng đầu, cô phải quan tâm đến anh mới đúng. Cô liền nói: “Hôm nay em ngủ phòng khách…”
Cố Viêm nhìn vẻ mặt có lỗi của cô thì trái tim trở nên mềm nhũn. Trước khi Ôn Thiển chuyển đến, anh nào đâu thiếu quyết đoán như bây giờ? Trước đây anh chỉ nói một không nói hai, anh chỉ làm những gì anh muốn, không ai có thể thay đổi được.
Một mở đầu không tốt, đều thoả hiệp mọi chuyện đã ảnh hưởng đến tác phong làm việc của anh.
Vốn dĩ vẫn mềm lòng để cô ngủ trong phòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định chia phòng nên anh đồng ý với đề nghị của cô, nhàn nhạt đáp: “Ừ, vậy đi.”
Ôn Thiển nhắc nhở: “Còn xoa bóp thì sao?”
Cố Viêm không hiểu tại sao Ôn Thiển lại bị ám ảnh bởi việc nâng ngực đến thế, hơn nữa anh cũng không còn quá trẻ nên không biết phương pháp xoa bóp này có hữu ích hay không. Anh vẫn thản nhiên nói: “Em muốn ngủ thì ngủ trước đi, chốc sắp đi ngủ anh sẽ xoa bóp cho em.”
“Ồ!” Nghe Cố Viêm nói hết, Ôn Thiển đang định xoay người ra khỏi thư phòng thì thoáng thấy trong góc có một đống thùng giấy nhưng không biết bên trong có gì. Thùng giấy cao chừng nửa mét, nhưng bề ngang và bề dọc rất hẹp, Ôn Thiển thực sự nghĩ không ra đây là cái gì, cô hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Cố Viêm nhìn theo ánh mắt của cô, đây là bình hoa đắt tiền mà anh chuẩn bị làm quà khai trương cho Ôn Thiển, kết quả là ngày hôm đó cô không mời anh đến. Những thứ này được để trong phòng khách, sau khi Ôn Thiển chuyển đến đây thì anh đặt nó vào thư phòng. Trong thư phòng đặt những đồ vật quan trọng nên Cố Viêm không muốn để Ôn Thiển vào dọn dẹp, cho nên đến ngày hôm nay cái này mới bị phát hiện.
“Đồ trang trí thôi.” Cố Viêm trả lời xong thì tiếp tục xem tài liệu.
Thấy anh không muốn nói chuyện nữa, Ôn Thiển biết ý rời khỏi thư phòng, sau khi tắm rửa xong thì về phòng ngủ.
Những ngày tiếp theo, Ôn Thiển bắt đầu chăm lo cho cuộc sống và ăn uống hằng ngày cho Cố Viêm, dường như Cố Viêm đã quen với việc sống cùng Ôn Thiển. Cô chịu trách nhiệm nấu ăn còn anh chịu trách nhiệm rửa bát; cô giặt đồ lót cho anh, anh mua băng vệ sinh cho cô; hai người ở nhà thỉnh thoảng sẽ hôn, mỗi ngày Cố Viêm đều xoa bóp nâng ngực cho cô, mặc dù đã trôi qua một khoảng thời gian nhưng vẫn không có tác dụng gì …
Cả hai giống như đôi vợ chồng sống thử, ngoại trừ do dáng ngủ của ai đó nên vẫn luôn chia phòng.
Có lẽ vấn đề nằm ở tính cách của Cố Viêm, anh luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ, không giống những người bạn trai khác, họ sẽ làm một chút bất ngờ hoặc nói vài lời yêu. Cố Viêm nói Tết sẽ về quê gặp ba mẹ và mọi người với cô, cũng không nhắc đến chuyện một trăm ngày giả vờ yêu kia.
Đôi khi, Ôn Thiển tự hỏi có phải mình quá tham lam hay không, trước đó cô đã nói với Cố Viêm rằng anh không thích cô cũng không sao, chỉ cần ở cạnh anh đến hết đời là được.
Bây giờ, anh hứa hẹn rằng họ sẽ kết hôn. Cô có thể ở bên cạnh anh ấy cả đời, cũng đừng trách anh không ngọt ngào như những người khác.
Cô thực sự rất tham lam, cô cho rằng Cố Viêm sẽ thường thì thầm vào tai cô những lời yêu thương, cô muốn tay trong tay đi dạo phố với anh, cầm cốc trà sữa cho hai người uống, cô muốn nằm trên giường mỗi tối và tâm sự với anh…
Ngày làm việc bình thường, Ôn Thiển về nhà sớm để chuẩn bị bữa tối, đến giờ ăn tối, Cố Viêm đi làm về sẽ mang theo một bó hoa.
Ban đầu, Cố Viêm nói mỗi ngày anh sẽ tặng cô một bó hoa, Ôn Thiển dạy anh gói những bó hoa nhỏ, sau này, mỗi ngày lúc tan làm anh đều đến tiệm hoa tự tay gói một bó hoa tươi. Chị Phương và Tiểu Thi cũng sẽ giúp và dạy anh cách làm những bó hoa phức tạp. Vì vậy, bây giờ, những bó hoa nhỏ đã trở thành những bó hoa lớn, cách gói cũng ngày càng tinh tế hơn.
“Tặng em!” Cố Viêm đưa bó hoa cho Ôn Thiển.
Ôn Thiển nhận lấy rồi nhắm mắt ngửi hương hoa, có lẽ điều lãng mạn nhất mà anh làm trong khoảng thời gian này chính là tặng hoa cho cô mỗi ngày.
Ôn Thiển đặt hoa lên bàn trà, đợi ăn cơm xong rồi lại xử lý. Hoa tươi có thể giữ tươi khoảng ba ngày, trong nhà có ba bình hoa, hai bình ở phòng khách và một bình ở phòng ăn.
Bữa ăn hôm nay lại là những món yêu thích của Cố Viêm, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lúc ăn cơm, Cố Viêm nói: “Thứ năm công ty có hoạt động du lịch, em đi cùng luôn đi!”
Ôn Thiển nhìn tháng trên lịch, lúc này đã là tháng Bảy. Công ty hoạt động đã nhiều năm, mỗi năm thường sẽ tổ chức cho nhân viên đi du lịch trong tỉnh. Ôn Thiển vẫn nhớ lúc công ty mới thành lập, chỉ có ba người là cô, Cố Viêm và Từ Hạo Kiệt. Tháng Bảy vừa lúc là kỳ nghỉ hè, lúc đó Ôn Thiển còn đang là sinh viên đại học, muốn nghỉ hè sẽ đi chơi nên đề nghị Cố Viêm tổ chức cho nhân viên đi du lịch, vì vậy năm đó ba người cùng nhau đi Đông Nam Á nửa tháng.
Năm thứ 2 công ty bắt đầu phát triển, nhân viên nhiều, đơn đặt hàng cũng nhiều nên chuyện đi du lịch nước ngoài là không thể nào, đành phải đổi thành du lịch hai ngày một đên trong tỉnh.
Ôn Thiển gật đầu: “Được, chúng ta đi đâu?”
“Wave Bay.” Ban đầu, công ty chọn đi Moon Bay nhưng Cố Viêm và Ôn Thiển vừa mới đi Moon Bay nên họ đổi thành Wave Bay.
“Hôm nay là thứ ba, vậy ngày mai em sẽ chuẩn bị một vài thứ!” Ôn Thiển cười rồi tiếp tục ăn.
Thứ năm, Ôn Thiển đi theo Cố Viêm đến nơi tập trung. Ở cổng quảng trường Phương Đông, có hai trăm người đang đứng đó và năm chiếc xe buýt du lịch đang chạy đến.
Cố Viêm chưa hề giới thiệu với các nhân viên Ôn Thiển là bạn gái của anh, nhưng mỗi buổi trưa Ôn Thiển đều đến phòng Tổng giám đốc ăn cơm và nghỉ trưa nên những người có con mắt tinh tường đều nhận ra họ đang hẹn hò. Trước đây, lúc Ôn Thiển còn ở công ty, hai người đều ăn cơm riêng rồi nghỉ trưa ở phòng làm việc.
Từ Hạo Kiệt cũng đưa Giang Tâm Dữ đi cùng, hai người họ thực sự dính nhau. Lúc đầu, Giang Tâm Dữ nói với Ôn Thiển cô và Từ Hạo Kiệt ở bên nhau chỉ vì nhu cầu và dường như không có tình cảm với nhau, nhưng sau một tháng sau thì họ rất hợp nhau, ít nhất là tốt hơn cặp đôi cô và Cố Viêm nhiều.
Đột nhiên Ôn Thiển ghen tị với cách yêu vô tâm này của Từ Hạo Kiệt và Giang Tâm Dữ.
Đã rất lâu Ôn Thiển không nói chuyện với Giang Tâm Dữ, lộ trình đi cũng mất khoảng ba giờ nên cô ngồi cùng hàng ghế với Giang Tâm Dữ. Kết quả tên Từ Hạo Kiệt trực tiếp đưa bạn gái anh ta đi, đổi thành Cố Viêm lạnh nhạt ngồi bên cạnh cô.
Dù sao Cố Viêm cũng là ông chủ của công ty, hơn nữa bình thường tạo cho người khác cảm thấy mình không thân thiết, nên những nhân viên ngồi xung quanh Cố Viêm đều im lặng, không dám nói lời nào quấy rầy đến ông chủ.
Tối hôm qua, bộ phim Mỹ mà cô yêu thích phát tập mới, cô xem đến quên mất thời gian. Nửa đêm, Cố Viêm khát nước, tỉnh dậy ra khỏi phòng ngủ lấy nước uống thì thấy cửa phòng bên cạnh mặc dù đã đóng nhưng vẫn vang lên tiếng phim truyền hình. Mở cửa ra, anh thấy người phụ nữ kia đang ngồi trên giường cầm máy tính bảng xem phim, anh phải tịch thu máy tính bảng để cho cô ngoan ngoãn đi ngủ.
Sau khi mọi người lên xe hết thì tài xế bắt đầu lái xe, Ôn Thiển lấy máy tính bảng ra xem bộ phim truyền hình hôm qua chưa xem xong. Nhưng do tối hôm qua cô không ngủ sớm nên chẳng mấy chốc đã thiếp đi, tựa vào vai Cố Viêm lúc nào không hay.
Thấy vậy, Cố Viêm cất máy tính bảng cho cô rồi để cô tựa vào vai anh ngủ.
Lộ trình đi mất ba tiếng đồng hồ, tài xế đậu xe ở trạm dừng chân trên cao tốc để hành khách giải quyết việc cá nhân, Cố Viêm thấy Ôn Thiển ngủ say nên không đánh thức cô, nhưng hễ có người đi ngang qua đều cẩn thận nhắc nhở người nọ, ra hiệu cho đối phương đi chậm một chút.
Cho đến khi xe buýt dừng lại ở khách sạn gần Wave Bay thì Ôn Thiển mới tỉnh ngủ, còn vươn vai một cái. Cố Viêm có chút chán ghét, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô, “Lau nước miếng của em đi!”
Ôn Thiển sờ khóe miệng, phát hiện trên cằm có vệt nước thì mới xấu hổ nhận lấy khăn giấy lau mặt.
Sau khi xuống xe, mọi người đến quầy lễ tân làm thủ tục. Cố Viêm rất bảo thủ lại còn ghét dáng ngủ của cô nên chắc chắn sẽ để hai người ngủ phòng riêng.
Nhưng cuối cùng không ngờ anh lại để hai người chung một phòng thay vì chia phòng hay hai phòng.
Khách sạn này là khách sạn sao lớn, các tầng cũng rất cao, hai người ở căn phòng hướng ra biển trên tầng mười sáu. Căn phòng này còn rộng hơn cả khách sạn mà lúc hai người đã đi.
“Hôm nay anh muốn ngủ chung hả?” Ôn Thiển nhìn chiếc giường ở giữa phòng rồi hỏi.
Cố Viêm trả lời: “Chỉ có một cái giường, không ngủ chung thì làm gì đây? Đêm nay mỗi người ngủ một bên, em tuyệt đối không được vượt biên!”
Thấy anh có chút không tình nguyện, Ôn Thiển bĩu môi hỏi: “Vậy sao anh không sắp xếp hai phòng?”
Cố Viêm tuỳ tiện đưa ra một lý do, “Không có phòng thừa nên phải thế này!”
Sau khi mọi người sắp xếp hành lý xong thì đến nhà hàng của khách sạn ăn tối, Cố Viêm có chuyện cần giải quyết nên Ôn Thiển đến nhà hàng trước. Trong khi chờ món ăn thì cô trò chuyện với một vài đồng nghiệp cũ giết thời gian.
Đồng nghiệp A nói đến chuyện phòng ngủ không nhìn thấy biển mà lại hướng ra phía sau núi nên đến quầy lễ tân xin đổi sang phòng hướng biển.
Ôn Thiển sửng sốt một lúc rồi mới hỏi: “Còn phòng trống sao?”
Đồng nghiệp A nói: “Còn rất nhiều phòng trống, lễ tân còn hỏi tôi muốn chọn phòng hướng biển nào nữa cơ.
Ôn Thiển mím môi, tự hỏi tại sao Cố Viêm lại nói dối cô rằng không có phòng, hay là anh thực sự muốn ngủ với cô, nhưng lại xấu hổ không dám thừa nhận?