“Được!” Ôn Thiển đưa ngón tay đến nút “trả lời” rồi bấm vào chức năng loa ngoài.
Cố Viêm lịch sự nói: “Xin chào, tôi là Cố Viêm!”
“Anh trai, em là Cố Hoa đây!” Một giọng nói đầy phấn khích của thiếu niên vang lên.
Cố Viêm nói với Ôn Thiển, “Có thể cúp máy.”
“Hả?” Mặc dù Ôn Thiển thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn cúp máy.
Vừa rồi cậu bé tự xưng là Cố Hoa đã gọi Cố Viêm là anh trai. Là em trai anh sao? Là em ruột hay em họ?
Ôn Thiển biết anh không thích nói đến chuyện gia đình nên cô không nhắc nữa.
Cúp máy chưa được vài giây thì số đó lại gọi đến.
“Cúp máy rồi cho vào danh sách đen đi em.”
“Ừ.” Ôn Thiển nghe lời cúp máy rồi cho số di động này vào sổ đen.
Hai giờ sau cả hai đã về đến Thâm Thành, ăn cơm ở gần toà Tân Thiên Thành, sau khi ăn xong thì Ôn Thiển quay lại cửa hàng hoa để phụ giúp. Tối hôm qua Ôn Thiển ngủ vẫn còn lăn lung tung, làm xáo trộn giấc ngủ của Cố Viêm nên anh về nhà ngủ bù, đợi đến tối thì đi đón Ôn Thiển tan làm.
“Dì Thiển Thiển!”
Ôn Thiển quay lại cửa hàng thì thấy Tiểu San theo mẹ đến đây.
Người bạn nhỏ vừa nhìn thấy cô liền hào hứng chạy đến.
Ôn Thiển cúi người ôm lấy Tiểu San, cười hỏi: “Hôm nay Tiểu San đến chơi sao?”
Tiểu San gật đầu rồi hỏi: “Dì Thiển Thiển, bạn trai của cô đâu rồi ạ?”
Ôn Thiển đáp: “Chú ấy về nhà ngủ rồi con.”
“Ôi, còn đang ngủ ạ, mẹ con nói chỉ có con heo lười mới đi ngủ ngày.”
Ôn Thiển bị Tiểu San chọc cười, cô nói: “Ừ, chú ấy là con heo lười.”
Hơn nửa năm công ty tiến ra thị trường nước ngoài, cửa hàng đầu tiên ở nước ngoài của thời trang Thiển Thiển đang chuẩn bị khai trương kinh doanh tại thành phố New York, nước Mỹ. Với tư cách là ông chủ của công ty, thế nào Cố Viêm cũng phải tham dự lễ khai trương một chút, dù sao thì đây cũng là cửa hàng đầu tiên ở nước ngoài của công ty.
Lúc đang ăn sáng như những ngày thường, Cố Viêm thông báo cho Ôn Thiển biết, “Tháng sau phải đi New York, có thời gian em đi làm hộ chiếu đi.”
Ôn Thiển cảm thấy có hơi bất ngờ, “Em cũng đi hả?”
Cố Viêm dừng đũa, nói: “Mặc dù em đã từ chức nhưng em đã tham gia gần hết dự án này, em cũng phải đi xem một chút thành quả lao động của mình chứ.”
Ôn Thiển không mấy hào hứng, đi máy bay đến New York mất hơn mười tiếng đồng hồ, hành trình phải rất chặt chẽ, quả là một công việc khó khăn.
Cô hỏi: “Em không đi được không?”
Cố Viêm lườm nàng, “Nói thế nào nhỉ, em là bà chủ tương lại mà không biết xấu hổ đi cổ vũ một chút hả?”
Thân phận bà chủ à…
Ôn Thiển mím môi rồi vui mừng nói: “Vậy được!”
“Cố Hoa, là nơi này sao?”
Sáng sớm Cố Toàn Vinh và Cố Hoa đi xe buýt khởi hành từ Tuệ Thành đến Thâm Thành, chuyển vài chuyến xe buýt đến khu đô thị phồn hoa, nhìn tòa nhà văn phòng cao ngất trước mặt, bọn họ có chút không tin được.
Tuệ Thành và Thâm Thành đều là những thành phố lớn, Cố Toàn Vinh từng nhìn thấy rất nhiều tòa nhà văn phòng cao chót vót ở Tuệ Thành, chỉ là ông ta không tin công ty của Cố Viêm lại nằm ở chỗ này.
Trước kia thành tích của Cố Viêm rất tốt, anh thường đứng trong top đầu của trường, nhưng ông ta không muốn làm cho nó kiêu ngạo, cho nên lúc Cố Viêm khoe thành tích cuối kỳ với ông thì không tỏ vẻ gì. Cố Toàn Vinh thật ra là người trọng thể diện, thường khoe với đồng nghiệp rằng con mình thông minh, thầy cô nói chắc chắn sẽ trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh.
Kết quả là lại đậu vào trường loại hai.
Cố Toàn Vinh tức giận đến xanh cả mặt, trước khi có kết quả, ông ta còn nói với các đồng nghiệp trong đơn vị rằng con trai mình nhất định sẽ đậu Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh. Kết quả, cũng không đậu được vào trường trọng điểm trong tỉnh.
Cố Viêm giải thích lúc thi đại học anh không khoẻ, dẫn đến thành tích bất thường và muốn năm sau sẽ thi lại.
Tuệ Thành là thành phố lớn, dân số đông, tài nguyên giáo dục eo hẹp, các trường công lập không muốn nhận học sinh lưu ban, muốn lưu ban thì phải học tại cơ sở lưu ban bên ngoài. Học phí lưu ban hàng năm là mấy triệu, bằng toàn bộ học phí bốn năm đại học của người khác.
Thu nhập của Cố Toàn Vinh khá cao, khoảng 100.000 nhân dân tệ một năm, nhưng chi tiêu của gia đình bốn người chỉ phụ thuộc vào ông ta. Khi đó, Cố Hoa đang học tiểu học, mà trường tiểu học bây giờ đã khác với trường tiểu học mà Cố Viêm đã học lúc bé.
Khi đó, Cố Viêm học tiểu học dễ dàng hơn, mỗi học kỳ chỉ phải trả vài trăm nhân dân tệ, không phải trả các khoản khác.
Còn lúc Cố Hoa học tiểu học, sự cạnh tranh giữa học sinh rất cao, ngoài giờ học bình thường, mọi người còn tham gia các trường luyện thi và các lớp học tự chọn. Mẹ của Cố Hoa sợ con mình thua ngay vạch xuất phát nên đã đăng ký cho Cố Hoa một số khóa luyện thi cho lớp chính khóa, ngoài ra còn có các lớp học piano, thư pháp… Những khoản chi phí này tốn từ 20.000 đến 30.000 tệ một năm.
Đâu còn dư tiền để Cố Viêm học lại.
Người ta nói rằng kỳ thi tuyển sinh đại học phản ánh sự nỗ lực của một người, ngay cả khi không khỏe, cũng sẽ không từ một học sinh chuẩn Thanh Hoa rơi xuống trường bậc hai. Ông ta cảm thấy không ai quản lý Cố Viêm nên nhất định thường xuyên lười biếng, thành tích không tốt mà còn tìm lý do.
Không thể học lại và ông ta cũng không muốn trợ cấp cho Cố Viêm học trường đại học kia. Chính tên nhóc thối này đã khiến ông ta mất mặt nên để cho nó tự tìm cách giải quyết học phí.
Không ngờ thằng nhóc thối này lại có chút năng lực, một kỳ nghỉ hè cũng đủ tiền học phí đi học, thấy nó có bản lĩnh như vậy nên ông ta cũng không nghĩ đến việc giúp đỡ anh. Dù sao, luật quy định nghĩa vụ nuôi dưỡng có thể chấm dứt sau mười tám tuổi.
Cố Toàn Vinh không thấy mình đã làm gì sai, nếu ông ta không giao “bài tập” này cho Cố Viêm, thì nó làm gì có khả năng thành lập công ty ở đây như ngày hôm nay?
Thằng nhóc thối này không những không hiểu được nỗi khổ tâm của ông ta mà còn không muốn báo đáp công ơn dưỡng dục của ông ta, đúng thật là một con sói mắt trắng.
Cố Hoa cầm di động tra địa chỉ trên Baidu rồi nói: “Là chỗ này, từ tầng 86 đến tầng 88, chúng ta đi lên xem một chút đi!”
Năm nay Cố Hoa mười bảy tuổi, học phí lớp quốc tế của trường trọng điểm là 100.000 tệ một năm, thu nhập hằng năm của Cố Toàn Vinh bây giờ là 150.000 tệ nên cho học lớp quốc tế thì hơi quá sức. Hơn nữa, các bạn học trong lớp quốc tế đều là con nhà giàu hoặc quý tộc, chỉ có cậu ta xuất thân từ một gia đình bình thường nên khó có thể hòa nhập được vào vòng bạn bè của lớp.
Lúc cuối tuần, chị họ Cố Nhu về nhà nói cho bọn họ biết Cố Viêm chính là ông chủ của thời trang Thiển Thiển. Ban đầu, gia đình họ không tin nên Cố Nhu đã cho họ xem đoạn video ghi lại buổi diễn thuyết của Cố Viêm, ngoài ra cô ta còn kiểm tra thông tin của thời trang Thiển Thiển trên mạng, xác nhận Cố Viêm chính là chủ của công ty.
Cố Hoa đột nhiên có anh trai rất giàu nên cực kỳ hưng phấn, nếu bạn học lớp quốc tế biết cậu ta là em trai của Cố Viêm thì phỏng chừng sẽ đến quỳ liếm?
Đêm đó, Cố Toàn Vinh gọi Cố Viêm về nhà, anh nói rằng anh không rảnh, nhờ giúp đỡ Cố Hoa đi du học thì anh trách Cố Hoa không bao giờ gọi anh là “anh trai”.
Rồi Cố Hoa gọi cho anh và gọi anh là “anh trai”, nhưng bên kia liền cúp máy và chặn số cậu ta.
Cậu ta không thể hiểu Cố Viêm nghĩ gì, lúc trước trách cậu ta chưa bao giờ gọi anh trai, gọi rồi thì không nể mặt mũi.
Chẳng qua là có ít tiền nên xem con người là chó để đùa nghịch.
Hôm nay cậu ta đi với ba đến đây để đòi lại công lý, dù sao thì ba cũng đã nuôi anh ta mười tám năm, giờ nuôi lại gia đình cũng là lẽ bất di bất dịch.
Cố Toàn Vinh và Cố Hoa đi thang máy lên quầy lễ tân của công ty ở tầng tám mươi sáu. Hai nhân viên lễ tân hơi ngạc nhiên, khách đến công ty ngày thường đều là những doanh nhân mặc tây trang và đi giày da.
Nhưng hôm nay lại có một người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên ăn mặc rất bình dân.
Một trong những lễ tân chủ động chào: “Xin chào, hai người cần gì ạ?”
Cố Hoa nói: “Chúng tôi đến đây để tìm người.”
Lễ tân giữ nụ cười rồi hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai ạ?”
Cố Hoa: “Ông chủ của các người, Cố Viêm!”
Mặc dù hai lễ tân có chút ngạc nhiên khi nghe đến tên ông chủ nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, hai người tên gì ạ?”
Cố Toàn Vinh báo tên: “Cố Toàn Vinh!”
Lễ tân nhập tên vào máy tính không thấy kết quả, nên lịch sự nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thấy ông trong tên người hẹn trước.”
Cố Toàn Vinh tức giận: “Tôi là ba của Cố Viêm, tôi phải hẹn trước với con trai tôi làm gì?”
Cố Hoa cũng nói: “Tôi là em trai của anh ấy!”
Thành thật mà nói, lễ tân hoàn toàn không tin được người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường này là ba của sếp. Giá trị bản thân của sếp lên đến hàng trăm triệu thì ba sếp sẽ không ăn mặt mộc mạc như vậy đâu!
Có thể do Cố Viêm giống mẹ Bạch Đình nên không nhìn thấy Cố Viêm giống Cố Toàn Vinh và Cố Hoa có sự giống nhau nào, về ngoại hình lẫn cách ăn nói thì không hề giống một gia đình.
Lễ tân cảm thấy khó xử, không biết phải giải quyết thế nào, cũng không phân biệt được thật hay giả. Thà thật thì còn dễ, là giả, cho người vào trong nếu có vấn đề sẽ hỏng hết. Một người lễ tân khéo léo nói: “Hai người chờ một chút, để tôi hỏi thư ký của Tổng giám đốc một chút.”
Cô nhấc máy lên gọi vào bên trong: “Thư ký Trương, đây là quầy lễ tân. Bây giờ có hai vị khách, họ nói họ là ba và em trai của Cố tổng.”
Thư ký Trương hơi ngạc nhiên, dù sao thì cô cũng chưa từng nghe nói về gia đình của Cố Viêm. Xem như đó là ba và em trai thật thì sẽ không cần phải liên hệ với quầy lễ tân đúng không?
Thư ký Trương trả lời: “Tôi chưa bao giờ nghe Cố tổng nói ba và em trai mình sẽ đến công ty. Nếu là thật, cô có thể yêu cầu họ gọi cho Cố tổng, Cố tổng sẽ tự mình ra phân biệt, nhỡ đâu là giả thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lễ tân đặt máy xuống, “Thư ký của Cố tổng nói rằng chưa nhận được chỉ thị là ba và em trai Cố tổng đến công ty. Vui lòng liên lạc với Cố tổng một chút để chúng tôi làm việc thuận tiện hơn.”
“Các người… cái công ty hỏng bét thế này, như vậy mà gọi là làm việc đó à? Nếu tôi có thể gọi điện cho Cố Viêm thì tôi còn có thể đến đây sao?”
Lễ tân cúi đầu áy náy, không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “Hệ thống công ty là như thế này, xin ông thông cảm!”
Cố Toàn Vinh cực kỳ kích động: “Thông cảm cái quỷ gì, Cố Viêm bảo các người làm như vậy đúng không?”
Đến giờ ăn trưa, Ôn Thiển từ tầng một lên đây tìm Cố Viêm ăn cơm thì thấy hai người đàn ông một già một trẻ đang xung đột với nhân viên lễ tân.
Ôn Thiển tiến lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai lễ tân nhìn thấy Ôn Thiển như nhìn thấy vị cứu tinh, Ôn Thiển là bạn gái của sếp nên sẽ biết ba và em trai của sếp trông như thế nào.
Nhưng mà Ôn Thiển không có phản ứng với hai người này, hai người này nhìn thấy Ôn Thiển cũng không có phản ứng, chẳng lẽ là giả?
Nhân viên lễ tân nói: “Hai người này tự xưng là ba và em trai của Cố tổng, thư ký Trương yêu cầu họ liên lạc với Cố tổng, nhưng bọn họ nói họ không thể chứng minh được danh tính của mình.”
Ôn Noãn nhìn Cố Toàn Vinh và Cố Hoa, nhớ tới số máy hai người này đã bị Cố Viêm chặn thì làm sao có thể tìm Cố Viêm chứng minh cho họ được.
Sợ làm mất lòng người, lễ tân nhỏ giọng hỏi: “Cô Ôn, cô nghĩ thế nào…”
Cố Toàn Vinh thấy lễ tân rất tôn trọng Ôn Thiển, tưởng cô là lãnh đạo công ty, liền nói: “Này, cô lãnh đạo thế nào mà mấy người này không biết làm gì, lại kiên quyết ngăn ba của sếp.”
Nhân viên lễ tân giải thích: “Cô ấy là bạn gái Cố tổng, không phải người của công ty.”
“Bạn gái?” Cố Toàn Vinh nhìn Ôn Thiển, Cố Viêm vừa cao ráo, vừa đẹp trai lại vừa giàu có, sao có thể tìm được giá đỗ vừa ngắn vừa teo này? Ông ta nói với giọng điệu khinh miệt: “Với cái mặt này mà lễ hỏi hơn 80 triệu? Cố Viêm nó bị mù rồi à?”
Vốn dĩ Ôn Thiển hơi mềm lòng, định gọi cho Cố Viêm để nói tình hình ở đây một chút. Nhưng nghe Cố Toàn Vinh nói vậy thì cô không muốn giúp gì cả. Cô nói: “Cứ làm theo lời Thư ký Trương đi. Nếu họ không thể chứng minh rằng họ là người nhà của Cố tổng, thì để nhân viên bảo vệ đuổi họ đi!”
Cố Toàn Vinh nghe Ôn Thiển nói vậy thì nói: “Cô! Người phụ nữ này đừng mơ tưởng bước vào cửa nhà họ Cố chúng tôi!”
Ôn Thiển vẫn giữ nụ cười vô hại, nói: “Tôi và bạn trai kết hôn không cần người khác phải ý kiến, cảm ơn!”
Rồi cô sải bước đi vào công ty.