Từ Hạo Kiệt cũng không nghĩ nhiều, anh đồng ý với Ôn Thiển sẽ không nói chuyện cô mang thai cho Cố Viêm.
Lần đầu tiên mang thai nên Ôn Thiển hơi bị luống cuống, dù sao cô vẫn là một phụ nữ mới kết hôn, không ngờ sinh mệnh nhỏ của mình lại đến đột ngột như vậy, cô không chuẩn bị trước chút nào.
Trước khi ra nước ngoài, Cố Viêm nói đùa với cô rằng, mỗi tháng sẽ đến Mỹ ‘gieo mầm’, nhưng lại không nói đến việc nếu nó ‘nảy mầm’ sẽ làm gì. Bởi vì cơ thể Ôn Thiển khá yếu nên ai cũng không xem chuyện qua Mỹ ‘gieo mầm’ là thật mà chỉ là ve vãn thôi.
Nhưng mà dựa theo tính cách của Cố Viêm, trăm phần trăm sẽ đưa cô về nước.
Tuy là nói ra nước ngoài học bồi dưỡng, nhưng chỉ cần có tiền và có tài thì không sợ không có cơ hội, chỉ sợ việc dưỡng thai, sinh con, ở cữ và cho con bú của cô mà thôi…
Chăm con đến khi nó phát triển hơn hoặc là đến lúc nó đi nhà trẻ thì cô sợ đến lúc đó sẽ không còn sức lực ra nước ngoài học nửa năm.
Có thể trong lòng cô nghĩ đến con cái, nhưng mà chuyện con cái sẽ phát sinh xung đột với sự nghiệp của mình.
Nghĩ theo cách này, trước khi sinh em bé cô sẽ hoàn thành chương trình học ở đây, thế là tốt.
Nhưng đợi đến khi cô học xong rồi thì cô đã mang thai tám tháng rồi, không thể đi máy bay về nước mà chỉ có thể sinh tại nơi này.
Chưa nói đến việc Cố Viêm không đồng ý mà có thể ngay cả mẹ cô cũng sẽ không đồng ý.
Trong lòng cô có một kế hoạch, tốt, nếu không thể hoàn thành khóa học này thì cô sẽ ở đây thêm hai tháng nữa, làm sao cũng phải học được cái gì trước khi rời đi, bằng không những gì cô chuẩn bị trước đó đều sẽ bị lãng phí.
Ôn Thiển mang thai, cô rất có ý thức. Lúc trước đi học cô đều mặc quần jean thì bây giờ cô đổi sang váy rộng. Cô đi học và sống một mình ở San Francisco nên không cần phải chăm chỉ nấu cơm như ở trong nước, đa phần đều là đi ăn với bạn cùng lớp rồi về nhà. Bây giờ tình hình đã khác, cô bắt đầu tự nấu ăn, lên mạng tìm kiếm những thực đơn bổ dưỡng, chăm sóc bản thân mình cho thật tốt.
Bởi vì do chênh lệch múi giờ nên cô không thể gọi điện qua video với Cố Viêm hàng ngày được. Mỗi ngày đều sẽ nhắn tin Wechat cho đối phương, đợi bên kia rảnh rỗi sẽ trả lời lại.
Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua. Mỗi tháng Cố Viêm không đến Mỹ như đã hứa vì công việc của công ty, mà thay vào đó là kéo dài đến hai tháng sau mới đến Mỹ. Lúc này, Ôn Thiển đã mang thai gần năm tháng, bởi vì cô tương đối gầy, bụng nhỏ hơi gồ lên, mặc quần áo rộng thì hoàn toàn không nhận ra là cô đang mang thai.
Ôn Thiển bảo anh đến vào lúc cuối tuần, cuối tuần không có tiết học nên cô có thể đến sân bay đón anh.
Ngày hôm đó, chuyến bay của Cố Viêm bị hoãn do kiểm soát không lưu, vì thế phải đợi lâu hơn dự kiến một hai giờ.
Đến lúc Cố Viêm xuống máy bay, đẩy va li đi ra sảnh sân bay, Ôn Thiển ở cách đó không xa vẫy tay với anh nên anh nhanh chóng đi tới trước mặt Ôn Thiển, buông cần gạt vali ra rồi bế người cô lên không trung, hít lấy hít để mùi thơm mà anh nhung nhớ bấy lâu nay, anh nói: “Vợ ơi, anh nhớ em rất nhiều!”
Ôn Thiển biết tình trạng cơ thể mình, cô cảm thấy Cố Viêm bế cô lên không trung như thế là rất nguy hiểm nên vội vàng nói: “Anh đừng ôm như vậy, bỏ em xuống đi…”
Cố Viêm cố ý làm trái lại lời cô, anh nói: “Không bỏ!”
Ôn Thiển: “…”
Cố Viêm giống như không biết mệt mỏi, ôm cô một hồi lâu rồi mới nói: “Anh đói rồi, nhanh đi ăn thôi!”
Vốn dĩ dự định sau khi xuống máy bay sẽ đi ăn tối, nhưng chuyến bay lại hoãn một hai tiếng nên bây giờ đã qua luôn giờ ăn tối.
Cố Viêm không nỡ buông cô xuống, xoa tóc trên trán cô rồi nói: “Chúng ta đi ăn cơm…”
Hai người bắt taxi đến con phố gần nhà trọ, Ôn Thiển chọn một nhà hàng Trung Hoa mà cô hay lui tới. Chủ nhà hàng là một đôi vợ chồng đến từ Tuệ Thành, có thể nấu các món ăn chính thống ở đó, cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Cố Viêm.
Đi vào nhà hàng, hai người yên lặng ăn uống, lúc này Cố Viêm mới có thể quan sát Ôn Thiển rõ ràng. Mặt cô tròn trịa hơn không ít, khiến anh cực kỳ hài lòng, chứng tỏ là cô sống ở đây rất tốt. Ôn Thiển vẫn luôn rất gầy, sau khi hai người đăng ký kết hôn, Cố Viêm cho cô ăn rất nhiều thứ, nhưng cũng không béo lên.
Cô thường mặc quần áo ôm sát người, nhưng hôm nay cô lại mặc quần áo rộng rãi. Người ở nước ngoài đều thích mặc quần áo rộng rãi, như thế khá là thoải mái nên Cố Viêm cho là cô nhập gia tuỳ tục nên không nghĩ nhiều.
Kỳ thật Cố Viêm không thèm để ý đến việc ăn cái gì, thậm chí anh còn muốn ăn tối xong sớm để còn về nhà đại chiến mấy trận với Ôn Thiển. Dù sao hai người đã xa cách mấy tháng, ngoài những nỗi nhớ về mặt tinh thần thì còn có nỗi nhớ về thể xác.
Vừa về tới nhà trọ, Ôn Thiển chưa kịp bật đèn lên đã bị anh áp vào tường hôn loạn xạ.
“Cố…Viêm…” Ôn Thiển muốn Cố Viêm dừng lại, nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã chặn miệng cô khiến cô không nói nên lời. Cô dùng tay đẩy vai anh, cố gắng kéo dài khoảng cách của hai người ra.
Cuối cùng vì sức yếu không thể địch lại, nên cứ mặc cho anh hôn lấy.
Lúc hôn đến ý loạn tình mê, Cố Viêm đưa tay ôm lấy cô. Anh nương theo ánh sáng ngọn đèn đường bên ngoài chiếu vào nhà, ôm cô đi vào phòng để tiếp tục…
Màn dạo đầu rất nhẹ nhàng và vừa đủ, ngay khi Cố Viêm vừa xách súng vào trận thì đột nhiên Ôn Thiển nói: “Chồng ơi, em có chuyện muốn nói với anh…”
“Em nói đi.” Cố Viêm đè lên người cô, chuẩn bị sẵn sàng.
Ôn Thiển ra vẻ bình tĩnh nói: “Em mang thai…”
Cố Viêm lập tức cứng đờ, còn tưởng rằng là mình nghe lầm, anh hỏi: “Em nói gì?”
Ôn Thiển lặp lại: “Em mang thai.”
“Thật sao?” Cố Viêm nghe vậy thì rất phấn khích, nhưng sau đó anh nghĩ lại, đã gần ba tháng anh không gặp Ôn Thiển nên thời gian hơi không thích hợp cho lắm nhỉ? Anh hỏi một câu không đầu không đuôi: “Của anh hả?”
Ôn Thiển đen mặt, vốn dĩ cô định tươi cười thì bây giờ không cảm xúc nói: “Của ông John nhà hàng xóm.”
Cố Viêm nhận ra mình nói không đúng thì cúi người hôn lên má vợ rồi vội vàng xin lỗi: “Anh sai rồi, không nên đùa như thế, đứa nhỏ trong bụng em nhất định là của anh.”
Cố Viêm vuốt ve phần bụng dưới hơi phồng lên của cô, vừa rồi anh còn nghĩ cô ăn uống ở đây rất tốt nên tăng cân thôi.
Anh căng cứng đến khó chịu, lúc này cũng không thể bình tĩnh trò chuyện được, anh nói: “Vợ à, chờ một chút, anh đi giải quyết đã…”
Ôn Thiển đang mang thai nên đương nhiên không thể làm chuyện vận động mạnh được, Cố Viêm đứng dậy đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề rồi nhân tiện tắm nước lạnh.
Cố Viêm bình tĩnh trở lại, cảm thấy vợ anh thật là xấu bụng, đợi đến lúc anh lên cao trao thì mới bất ngờ thông báo chuyện này.
Sau đó anh nhớ lại, lúc ngoài cửa Ôn Thiển có ngăn cản anh, nhưng anh lúc đó tay anh nhanh hơn não nên không để ý đến chi tiết này.
Cố Viêm trở lại phòng ngủ, trong phòng đang bật đèn, Ôn Thiển đã thay một bộ đồ ngủ bằng lụa, nằm tựa lưng vào giường. Sau khi tắm rửa xong, Cố Viêm thơm tho đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thiển rồi điều chỉnh tư thế của hai người một chút, để lưng Ôn Thiển tựa vào ngực anh, anh lấy hai tay ôm lấy cô, đưa bàn tay ấm áp vuốt ve bụng cô, nói: “Đã được bao lâu rồi, sao em không nói cho anh biết?”
Hơn hai tháng anh không đến nước Mỹ, sinh mệnh bé bỏng trong bụng cũng đã được ba tháng rồi đúng không?
Ôn Thiển đáp: “Năm tháng.”
“Cái gì? Năm tháng?” Cố Viêm kinh ngạc, thời gian còn nhiều hơn anh nghĩ.
Khái niệm năm tháng là gì?
Người khác nói mang thai mười tháng, năm tháng này của cô có nghĩa là đã qua một nửa thời gian rồi.
“Sao em không nói sớm cho anh?” Cố Viêm không tin Ôn Thiển phát hiện ra chuyện lớn này trong một hai tuần trước, tại sao cô không nói cho anh biết?
“Em muốn đợi anh đến rồi mới nói cho anh biết. Ai biết được ba tháng sau anh mới đến San Francisco.” Ôn Thiển đưa ra một lý do vô cùng khập khiễng chứ không thành thật khai báo với Cố Viêm là cô vui mừng vì anh quá bận rộn nên không có đến đây sớm.
Cố Viêm hỏi ngược lại: “Đây là lý do đó hả? Nếu anh vẫn luôn bận rộn, vẫn không đến đây thì có phải đến lúc sinh con em cũng không nói cho anh luôn không?”
Ôn Thiển nhanh chóng biện giải: “Không phải, nhất định sẽ nói cho anh biết mà. Cho dù đến lúc em học xong thì con vẫn chưa ra đời, chỉ mới tám tháng mà thôi.”
Cố Viêm nhíu mày: “Vậy em muốn đợi đến tám tháng rồi mới nói cho anh à?”
Tâm tư nhỏ bé này của Ôn Thiển đã sớm bị nhìn thấu, cuối cùng cũng thú nhận: “Em chỉ sợ anh không thích…”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, những lời tiếp theo đã không còn nghe thấy nữa.
“Anh không thích cái gì?” Giọng nói của Cố Viêm đã gay gắt hơn không ít.
“Không thích…Còn đi học mà đã mang thai…” Cuối cùng Ôn Thiển cũng nói hết câu.
Cố Viêm hỏi: “Anh từng nói câu này sao?”
“Vậy thì không có.”
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Em…em sợ anh nghĩ em ở đây một mình không tiện nên sẽ gọi em về nước đợi sinh con…”
Cố Viêm nghiêm túc nói: “Ôn Thiển, em sai rồi…”
Ôn Thiển ngẩn người: “Hả?”
“Thứ nhất, chúng ta là vợ chồng, em không nên giấu anh chuyện này. Anh có quyền biết sự tồn tại của đứa bé này trước tiên, giống như em, tham gia vào toàn bộ hành trình chào đón nó. Thứ hai, anh đã đồng ý cho em đến đây học, mà thời gian học tập còn dài, em cho rằng anh không suy tính đến yếu tố này sao? Em không biết lần này anh đến đây có ý nghĩa gì sao? Ngoài việc muốn gặp em, anh còn muốn nhanh chóng ân ái với em, để có thai.” Cố Viêm tì cằm lên hõm vai Ôn Thiển, hơi thở ấm áp phả vào cổ và bả vai cô, anh nói chuyện dịu dàng đi không ít, như là đang thương lượng: “Ôn Thiển, chúng ta đã kết hôn… Anh và em là người có quan hệ mật thiết với nhau. Em có nghĩa vụ chia sẻ mọi thứ với anh biết không? Xem như đôi khi em nghĩ anh khá vô lý thì cũng phải nói cho anh biết, cùng nhau bàn luận, nghĩ cách, tìm đến cách vừa lòng cho cả hai… Cái gì em cũng không nói cho anh, sẽ chỉ khiến anh cảm thấy em không xem anh là chồng mà thôi.”
Lần trước cô muốn đi học cũng là như thế này, cô đã so sánh rất nhiều trường học, cô cũng dành rất nhiều tâm sức để nghiên cứu các khóa học và danh tiếng của trường học ở Mỹ này. Cô hoàn toàn đẩy Cố Viêm ra, tự mình xem xét rồi nói thẳng kết quả với anh, và đương nhiên anh không thể chấp nhận một quyết định đột ngột như vậy.
Nếu như cô chủ động đề cập đến vấn đề này với anh và cùng anh thảo luận thì anh sẽ không cố ý làm khó cô, để đến ngày đăng ký cuối cùng mới đồng ý cho cô đi du học.
Nói đến chuyện này, nếu như cô nói chuyện cô có thai sớm cho anh biết thì anh sẽ không đồng ý, hoặc là cũng sẽ đồng ý.
Nếu anh đồng ý thì anh phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh, ít nhất phải thuê bảo mẫu ở với cô, cô đang mang thai mà một mình đi học, nếu có chuyện gì không ai biết thì phải làm sao. Còn nữa, anh sẽ sắp xếp thời gian, sắp xếp công việc để thường xuyên đến thăm cô, làm một người chồng, người cha có trách nhiệm …
Ngày dự sinh là sau khi tốt nghiệp, anh sẽ phải chọn nơi để cô sinh, đặt trước giường bệnh và trung tâm điều dưỡng. Những thứ này không phải nói đặt trước là có thể đặt trước, mà đều phải hẹn sớm.
“Em sai rồi…lần sau em không dám nữa.” Ôn Thiển nhận ra cô chỉ lo quan tâm đến bản thân chứ không quan tâm đến tình hình chung.
Cố Viêm hỏi: “Em còn muốn ở Mỹ học tập tiếp phải không?”
Ôn Thiển gật đầu nói: “Ừm…”
Cố Viêm: “Em đã đi kiểm tra chưa? Lấy kết quả cho anh xem chút đi.”
Ôn Thiển bước xuống giường, ra khỏi phòng, một lúc sau cô mang một túi hồ sơ đi vào, trong đó có mấy tờ kết quả kiểm tra thai nhi của cô. Cô đưa nó cho Cố Viêm rồi nói: “Bác sĩ nói thai nhi rất tốt.”
Cố Viêm lật xem mấy tờ kết quả bằng tiếng Anh này, thấy các chỉ số bên trong vẫn bình thường thì cũng yên tâm.
Cố Viêm vỗ xuống nệm rồi nói: “Em ngồi xuống đi.”
Ôn Thiển ngồi xuống, lại bị người kia ôm vào lòng, anh nói: “Nhớ kỹ sau này đừng giấu diếm anh chuyện gì nữa, biết không?”
“Em biết rồi.”