• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai mẹ con trở về, mang theo không ít nguyên liệu làm thịt dê nướng, sắc mặt Tiết Bình không tốt lắm, ngược lại Trì Đông Chí rất bình tĩnh, có điều hơi quá mức bình tĩnh, nhìn thấy Lương Hạ Mạt cũng không giật mình, cười nhạt một tiếng để chào đón anh.

Trong lòng hai người đàn ông đều cục mịch, cũng không có phát hiện bất kỳ điều gì khác thường, cơm tối ăn khí thế ngất trời, Lương Hạ Mạt vẫn như cũ đem phần thịt mềm ăn ngon nhất cho Trì Đông Chí, làm cho Vệ Biên Cương liên tiếp phản đối.

Sau khi ăn tối, thu dọn xong, Lương Hạ Mạt giương mắt nhìn cô trao đổi: về nhà đi vợ.

Trì Đông Chí cười xoa nhẹ chân mày hơi nhíu của anh, đêm nay ở lại đây, cô đã gọi điện thoại cho mẹ chồng.

Lương Hạ Mạt không vui, lôi kéo cánh tay vợ làm nũng, không nên vậy nha, anh muốn ôm em ngủ.

Ngủ ở đâu cũng có thể ôm nha! Cuối cùng Trì Đông Chí giải quyết dứt khoát.

"Ngoan đi, sáng mai em nói mẹ nấu cháo ngô cho anh húp."

Sau khi cô náo loạn như vậy, Lương Hạ Mạt mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút kìm chế không giải thích được mà sốt sắng, anh thậm chí có chút nhớ Trì Đông Chí rồi. Bây giờ một ngày anh không thấy được cô đều thấy khó chịu, hận không thể đem giấu cô ở trong trái tim mình, thời gian làm cũng mang theo để cho cô tham gia trong sự nghiệp của mình, hết giờ làm cũng mang theo cô cùng anh vượt qua từng giây nhàm chán, không có chuyện gì liền lấy ra nhìn ngắm, trải qua cuộc sống ngọt ngào lại hoang đường.

Vậy mà cuộc gặp mặt vui vẻ khiến Lương Hạ Mạt quên đi lời Khúc Trực đã nói, anh đang thay đổi, nhưng mà còn chưa đủ. Chỉ đắm chìm nghĩ tới tương lai mà quên xét lại mình trong quá khứ thì chưa đủ, phải làm thật nhiều điều tốt đẹp hơn nữa.

Vết thương dù khỏi hẳn cũng sẽ lưu lại sẹo về sau, đây là một phần ỷ lại không xong, thật ra thì muốn trị tốt vết sẹo này cũng không khó, thuốc chính là một lần đào tim móc phổi nói chuyện với nhau. Bất cứ ai thành thật với nhau đều hiểu được điều này, vậy mà lúc này Lương Hạ Mạt lại dùng lời ngon tiếng ngọt. Bởi vì không ai lại đi lấy nhược điểm của mình bày tỏ với người khác, lâu dần liền theo thói quen bỏ xuống cái mình không am hiểu kia xuống. Huống chi coi như anh có thể nghĩ đến điều này, anh cũng sẽ không làm, không thể nào đi vạch trần giai đoạn anh đã từng hư hỏng, như vậy sẽ làm tổn hại đến phong độ đàn ông của anh.

Bên này Lương Hạ Mạt cùng chơi cờ tướng với Vệ Biên Cương mà trong lòng không yên, trong phòng ngủ hai mẹ con Trì Đông Chí và Tiết Bình song song trầm mặc. Trì Đông Chí chơi đùa nhẫn cưới trên tay với sự tập trung bất thường, quên cả nháy mắt, đôi mắt dường như cố định trên một đường thẳng với chiếc nhẫn cưới này, bình tĩnh, thật ra thì không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Tiết Bình kéo vai của cô qua ôm vào trong ngực, thân thể hai người đều cứng đờ, Mối quan hệ mẹ con luôn luôn buồn tẻ, cũng không quen thuộc với sự thân mật như vậy. Cuối cùng Tiết Bình thở dài buông cô ra.

"Đông Tử, con là con gái của mẹ."

"Con hiểu rõ."

Cô lại tiếp tục chơi nhẫn cưới giống như bình thường, trả lời thờ ơ như không.

"Con với ba con giống như nhau, không chịu để người khác yên lòng, không chiếm được tiện nghi của người khác, thì sẽ ăn không vô ngủ không ngon."

Đầu ngón tay Trì Đông Chí khẽ run, giống như cánh bướm lung lay ở trong gió. Tiết Bình cầm tay của cô khẽ nói.

"Con và Hạ Mạt ra đời được hai năm, cha của Hạ Mạt cứu cha của con một lần, ông ấy cảm thấy không gì báo đáp, không báo đáp thì lại không an lòng, nói muốn cho con gái yêu tâm can bảo bối của mình cho làm vợ của tên nhóc Hạ Mạt nhà lão Hạ."

Tiết Bình nhớ tới chuyện cũ, vẻ mặt dịu dàng.

"Vậy mà... Một lời nói trở thành lời tiên tri."

"Hai con từ từ lớn lên, trừ Hạ Mạt thì ai con cũng không thích, bị tên nhóc kia mắng thì về nhà khóc, khóc xong một chút lau nước mắt rồi lại đuổi theo phía sau cái mông người ta như cũ, chưa bao giờ phản đối yêu cầu của nó, chưa bao giờ cho phép chúng ta nói xấu nó, giống như người hầu nhỏ làm việc tận lực. Khi đó ba con còn chua xót nói nuôi con gái lớn theo người ta, bên ngoài lời nói chua xót khó lường."

Trì Đông Chí biết mẹ không phải chỉ nói chừng này, những thứ này, chỉ yên lặng sờ nhẫn cưới trên tay, không mở miệng ngắt lời.

Đột nhiên Tiết Bình đổi đề tài.

"Sớm nói trước qua các con không thích hợp, nhưng cũng không muốn thật sự tách các con ra, chỉ là con quá để ý nó. Nếu như một ly nước

đầy, thì hôn nhân cũng giống như vậy, con chiếm nhiều một phần, thì nó phải chiếm ít đi một phần, như thế con sẽ cảm thấy uất ức, nếu như hai người đều vội vã chiếm, như vậy nước sẽ tràn đầy ra ngoài, rơi xuống. Nhưng mà ly nước này lại không thể đổ hết, bởi vì con người không có nước sẽ chết."

"Đông Tử, con có thể tùy hứng thêm một chút, đối với mẹ, đối với Hạ Mạt, đối với tình yêu hôn nhân này, thậm chí con có thể tùy hứng ích kỷ thêm một chút. Chỉ đối xử tốt với mình, không bao dung người khác, không suy nghĩ đến lập trường của người khác, thiếu người nào cũng được, chiếm tiện nghi của người nào cũng tốt, đến cuồi cùng thì quay đầu lại phía sau xem một chút, thật ra thì chúng ta ai cũng sẵn lòng dung túng con."

"Đông Tử, nghe mẹ nói, con không thể tuyệt vọng, dù sao chúng ta vẫn còn có biện pháp, nhất định yên ổn."

Trì Đông Chí nghe lời gật đầu, nụ cười rất đơn thuần.

"Con đã biết mẹ."

Ban đêm, họ hôn nhau ở dưới ánh đèn màu vàng đầu giường, Lương Hạ Mạt vô cùng ham thích cảm giác môi và lưỡi trao đổi độ sâu, từng bước từng bước xâm chiếm xung quanh làn da mềm mại, sau đó đem miệng làm món ăn chính, tỉ mỉ hôn, ngay cả nướu răng cũng không buông tha, vừa chuyên tâm lại gợi tình. Khi anh vội vàng cởi vật cản dưới thân hai người ra thì Trì Đông Chí nhìn anh mỉm cười yếu đuối, giống như ánh sáng mặt trời xuyên qua mùa đông tiến vào gác lửng.

Cô cười như vậy khiến cho Lương Hạ Mạt mê muội, trước kia Trì Đông Chí thích làm nũng với anh, lúc đó anh liền tê dại, cô rất ít biểu lột tình cảm dịu dàng yếu đuối như vậy. Lương Hạ Mạt nhớ mang máng lúc bé cô cũng rất thích cười với anh như thế, dịu dàng, yếu đuối, cưng chiều, khiến người ta tự hào, anh rất sẵn lòng nhìn cô.

Sau này một ngày nào đó anh đột nhiên phát hiện, nụ cười dịu dàng như vậy hẳn là chói mắt. Từ nhỏ Tô Nhượng lịch sự nho nhã, mỗi lần cười lên cũng dịu dàng như vậy, hoàn toàn không giống kiểu cười thoải mái của mình và đám con trai trong viện kia, vì vậy, lập tức phát hiện tốt xấu, vật hiếm có mới là quý.

Sau đó anh nghiêm cấm (nghiêm khắc, cấm đoán) Trì Đông Chí không được cười như vậy, bất kể đối với người nào cũng không cho phép, không có lý do mà nét mặt nụ cười cũng giống nhau như nhà họ Tô. Vụng trộm phỉ báng Tô Nhượng, không có việc gì thì cười giống như Đông Tử nhà anh làm gì, thật đáng ghét, thật lừa bịp, âm hồn bất tán, hại bố mày (vì Hạ Mạt đang tức giận chửi Tô Nhượng trong lòng nên mình để vậy), không hưởng thụ được nhiều phúc lợi, đập chết mày.

Tình yêu của Lương Hạ Mạt cũng giống như nụ hôn của anh, một khi bắt đầu chính là cắm vào ăn sâu bén rễ, đòi hỏi bổ sung và hành động triệt để nhất, mang theo khí thế dễ như bẻ cành khô, hơi thở cuồng bạo hăng hái sôi nổi, trút xuống chính là nồng đậm không thể rời bỏ.

Sau đó không muốn nhúc nhích, hai cơ thể tràn đầy mồ hôi cũng không muốn đi tắm. Lương Hạ Mạ kéo canh tay của cô ra rồi tự nhiên chui vào trong ngực cô mà làn nũng, ngước đầu nhìn cô, ánh mắt nóng giống như là con sói đêm trăng tròn.

"Đông Tử em ôm anh."

Trì Đông Chí liền ôm lấy anh, bàn tay dừng ở phía sau lưng ướt mồ hôi của anh cùng dính lại ở chung một chỗ. Lương Hạ Mạt nở nụ cười thỏa mãn giống như con nít, lại kéo tay cô trở về đặt trên mặt mình.

"Bảo bối, hôm nay trong sở tháo dỡ một quả đạn phá giáp, bắn ra khang bên trong có thuốc nổ, cũng bốc khói trắng rồi, anh thiếu chút nữa là không thể trở về gặp em."

Tay Trì Đông Chí căng thẳng, giúp trái tim nhỏ của Lương Hạ Mạt thỏa mãn, anh chính là ngây thơ không hiểu chuyện, nhất định cố ý nói như vậy, ngày ngày làm nũng chưa bao giờ ngại phiền.

"Bảo bối em yêu anh không?"

"Anh cứ nói đi?"

"Cái này không được, cái này không tốt."

Lương Hạ Mạt đưa ra một tay chỉ hai bên nói.

"Câu trả lời này không tốt, anh càng muốn nghe câu trả lời khác khẳng định ba chữ."

Trì Đông Chí bị chọc cười.

"Anh lúc nào cũng lấy ba chữ này miễn cưỡng hỏi ngược lại em, tại sao chỉ cho phép anh đốt lửa quanh núi mà không cho phép em thắp ngọn đèn dầu nhỏ?"

"Không có đúng hay không, anh nhất định không cho phép em, không cần nói lý do, có được hay không chứ?"

Kết quả của dung túng cưng chiều đó là thói quen của anh sẽ càng ngày càng tỏ rõ, nhưng mà làm thế nào đây? Cô chính là muốn coi anh là con nít để yêu.

"Hôm nay anh có cái gì không đúng, dây dưa nhiều người như vậy ít khi thấy lời đường mật của anh, chỉ có điều, chân thành nhiều hơn so với trước kia."

"Anh sẽ không quá thành thật."

Nói xong, Lương Hạ Mạt ngượng ngùng cười, mở miệng nói.

"Đột nhiên anh cảm thấy rất muốn yêu một lần nữa, chúng ta bắt đầu nói yêu thương lần nữa có được hay không? Trước kia ở hai nơi các xa nhau, cũng không hưởng thụ được như thế."

Nói xong Lương Hạ Mạt ngượng ngùng cười, mở miệng nói.

"Đột nhiên anh cảm thấy rất muốn yêu một lần nữa, chúng ta bắt đầu nói yêu thương lần nữa có được hay không? Trước kia ở hai nơi cách xa nhau, cũng không hưởng thụ được như thế."

Trì Đông Chí vẫn cười yếu đuối.

"Em lại muốn nhắc đến Thẩm Linh, anh sẽ không để tâm chứ?"

Lương Hạ Mạt bĩu môi, nghĩ thầm, nhắc đến ai cũng được, nhất định đừng nhắc tới tiểu tiện nhân Tô Nhượng kia.

"Anh... Thật sự không thích Thẩm Linh sao?"

Lương Hạ Mạt lại uất ức, lật người đè lên cô, trong mắt hàm chứa vô tội ra sức lắc đầu.

"Em nói em không thích cô ấy, nhưng là từ nhỏ đến lớn, quá khứ đến bây giờ, hình như rất nhiều chuyện cũng không giải thích được, chẳng hạn như em đối với chuyện của cô ấy vẫn tích cực lại nhiệt tình, cuối cùng vẫn còn để cho anh học cô ấy."

"Người nào khi còn bé không phải đều yêu mến con gái yểu điệu sao, cái này cũng không phải là chỉ ra một mình cô ấy, đúng lúc bạn bè bên mình chỉ có cô ấy là tương tự như vậy, lấy một thí dụ thôi. Tương tự thích cái kiểu đó không có nghĩa là thích kiểu người nào, thích em chỉ vì em là em, nếu như đúng lúc là kiểu đó không phải là tốt hơn sao. Bất quá em không cần học người khác, bây giờ anh đã trưởng thành, nhận rõ bản chất của mỗi người qua vẻ ngoài, đã sớm luyện thành một đôi mắt nhìn thấu, nhiều năm ngày nào em cũng mặc cảnh phục anh cũng cảm thấy xinh đẹp."

Trì Đông Chí liếc mắt, tên lưu manh này.

"Đông Tử, em nhớ kỹ, chuyện vợ chồng bọn họ không cho phép em trông nom, không được gặp mặt hai người đó. Còn nữa, giữa em và anh không có bất kỳ người nào, tối thiểu là ở phương diện này anh không có khả năng có người khác, liền xem phương diện kia của em ra sao."

Trì Đông Chí theo bản năng phản đối.

"Em càng không có."

"Anh

biết."

"Sao hôm nay anh sẵn lòng nói với em những thứ này, hơn nữa không có nổi giận."

"Em dữ như vậy, anh không dám."

Lương Hạ Mạt cười hì hì chui vào trong ngực cô làm nũng lần nữa.

"Chúng ta sinh đứa bé, anh thương em thương đứa bé, nhưng mà em cũng không được có đứa bé mà không thương anh, ừmh, phải đối xử tốt với anh và con như nhau, coi như em có hai đứa con, được không?"

Lương Hạ Mạt không thể đợi đến khi Trì Đông Chí trả lời liền chìm vào mộng đẹp, càng không biết cả đêm cô trằn trọc khó ngủ.

Sáng ngày hôm sau quả nhiên Tiết Bình cố ý chuẩn bị cháo ngô, ăn với dưa muối, Lương Hạ Mạt liền một hơi ăn xong mấy chén.

Trì Đông Chí ngồi ở một bên nhìn anh ăn, lần lượt đưa bánh bao, múc cháo, sau khi ăn xong thu dọn cùng nhau rời đi, quay về đơn vị của mình. Mặc dù Lương Hạ Mạt còn mấy ngày nghỉ, nhưng Khúc Trực tạm thời có chuyện lại gọi anh quay về, bởi vì thời gian cấp bách, hai người tách ra mà đi, Trì Đông Chí đứng ở bên cạnh xe vẫy tay, dặn dò anh cẩn thận lái xe.

Lương Hạ Mạt ngồi ở trong xe nhìn cô cười.

"Đi lần này không biết bao nhiêu ngày mới có thể trở về đây, em đi trước, anh nhìn em."

Trì Đông Chí bất động, vẫn còn vừa cười vừa lắc đầu. Lương Hạ Mạt hết cách rồi, nhưng mà trong lòng cũng rất ổn, hai tay đè trên môi ném ra một cái hôn gió lẳng lơ, bắt đầu bước rời đi.

Ánh mắt của cô cứ đuổi theo anh như vậy, nghệt đầu, khóe miệng cong thành một nụ cười, Lương Hạ Mạt chẳng biết tại sao cũng rất động lòng. Nói rằng cô thích mềm không thích cứng, bản thân anh vẫn chưa bù đắp gì.

Thật ra thì anh vẫn tưởng tượng cảnh tượng trước mắt như vậy rất nhiều năm trong quá khứ, ở thời kỳ vừa kết hôn. Nhưng khi đó Trì Đông Chí thích ngủ nướng, một ngày sát giờ làm việc mới rời giường, ngay cả cơm sáng cũng không kịp ăn, mỗi ngày cô đều hừng hực tinh lực (tinh thần và thể lực) dư thừa, luôn bận rộn hơn so với anh.

Lương Hạ Mạt đạp thắng xe dừng ở ven đường, kéo Trì Đông Chí qua nhét vào trong xe.

"Anh làm gì đây?"

"Đưa em đi làm."

"Không phải là anh không có thời gian sao, tự em đi được."

"Em nghe lời anh đi mà."

Trì Đông Chí chưa bao giờ trang điểm, lúc miệng khô thì bôi vào chút son môi không màu (dưỡng môi), đúng lúc dựa theo gương trên xe bôi son thì khiến cho son môi sượt ra khỏi một đường kẻ dài.

"Anh làm hỏng rồi."

Lương Hạ Mạt đỡ lấy một đấm Trì Đông Chí đánh tới cầm ở trong tay, mười ngón tay đan chéo, thẳng đến đồn cảnh sát mới buông ra.

"Vào đi thôi, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại."

Đầu Trì Đông Chí vẫn kiên trì nhìn anh rời đi mới lên lầu.

Hôm nay tới thật sớm, vẫn chưa tới giờ làm việc, vốn là đã không có mấy người, nhưng nhìn cho tới bây giờ cũng không đẩy mạnh công việc, Cốc Tử ngồi ở trong phòng làm việc, bên cạnh rõ ràng còn có một cảnh sát nhỏ.

Trì Đông Chí nhận ra, anh cảnh sát nhỏ.

"Sư phụ chị tới rồi, này....Đây là...."

Cốc Tử là một cô nàng sôi nổi thích ồn ào, ngàn năm chờ một lần vậy mà sắc mặt đỏ ửng, ô ô a a nói không ra lời. Mất hết cả mặt mũi rồi, còn phải giải vây cho cô.

"Tiểu Triệu thì phải."

Trì Đông Chí nói, từ giọng nói đến điệu bộ đều là bộ dạng uể oải vạn năm không thay đổi.

Sau khi hai người chào hỏi thì anh cảnh sát nhỏ rời đi, ánh mắt Cốc Tử đi theo đến vài dặm, đợi sau khi không thấy bóng dáng lập tức vui mừng mà tới.

"Sư phụ, sư phụ thấy thế nào? Đủ đẹp trai không?"

Trì Đông Chí bĩu môi, nhíu mày hỏi:

"Lần trước em nói anh ta yêu cầu điều đến đội hình cảnh?"

"Đã điều tới."

Đầu Cốc Tử cúi thấp.

"Không có ở tổ chúng ta, sư phụ nếu không chị yêu cầu điều anh ta qua đây đi."

"Văn vẻ một hồi thôi đi nha, nói lôi thôi cái quái gì đấy, trước kia chị không biết, cảnh sát nhỏ kia là con trai đại đội trưởng Triệu của chúng ta, em chê chị mạng lớn có phải hay không, một Chu Nhiễm bên cạnh đã đủ mệt mỏi rồi."

Cốc Tử không tức giận, cười hì hì đứng lên, giang hai cánh tay mà quay một vòng. Ừ, thật là to gan quá rồi, đi làm lại dám không mặc cảnh phục, toàn thân đồ thể thao màu sắc xanh nhạt, nhìn dí dỏm lại thanh xuân, trên đầu cài kẹp tóc đính thủy tinh, không tệ, thật sự không tệ.

"Mặc xanh biếc như vậy, em là đang muốn nói cho chị biết em có tình yêu sao?"

"Lão nhân gia ngài có thể hiểu như vậy."

Cốc Tử cười.

"Như thế kia còn chưa đủ hoàn toàn, em cũng nên đội thêm cái mũ cùng màu."

Cốc Tử rơi nước mắt rồi.

Trước bữa trưa có người kín đáo đưa cho cô một cái thẻ, lúc quay đầu lại chỉ có thể thấy được bóng lưng, cũng không có phân biệt ra được là ai, vừa mở ra nhìn, Trì Linh Đồng khổ sở nhắm mắt lại, lại tới nữa rồi, cậu nhóc này đang buồn bực thật là nhàm chán!

"Cậu không cần cung cấp cho tôi, tôi muốn được đối xử công bằng như Cốc Tử."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK