Trong lòng Trì Đông Chí từng cơn lại từng cơn lăn tăn gợn sóng, không tự chủ vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt anh, "Đau không, Tô Nhượng."
"Đau, tình yêu của anh, thà đau chết đi."
không xin phép.
Trong giọng nói của anh đã mang theo chút nức nở, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Trì Đông Chí ngồi xuống an ủi anh, "Tô Nhượng, chúng ta không có khả năng, anh cảm thấy tôi Trì Đông Chí là loại người như vậy sao? Tôi có thể để cho đứa bé chưa sinh ra đã mất đi ba nó sao? Cho dù tôi có yêu anh cũng không có khả năng làm loại chuyện không có đạo đức này, huống chi tôi không hề yêu..."
Cả người Tô Nhượng đột nhiên vùi vào trong ghế, ôm lấy đầu, "Vì cái gì mà anh lại không được? Làm sao anh lại không được hả? Hôm nay trước khi tới đây đã biết không hi vọng gì, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vốn đã quyết định cùng cô ấy trở về Mỹ, sống tạm bợ, nhưng vừa nghe nói em muốn ly hôn...Anh chưa từ bỏ ý định, thật sự chưa từ bỏ ý định."
Trì Đông Chí cầm tay anh, "Tô Nhượng tôi không muốn lặp lại sai lầm trước kia, cho nên tôi không khuyên anh cùng với Thẩm Linh trở về Mỹ, nhưng cái anh nên làm là cần phải rõ ràng mọi chuyện, còn có tôi cũng không muốn sẽ lừa anh nữa, tôi và Lương Hạ Mạt muốn ly hôn, nhưng....Chuyện này không liên quan đến bọn anh, trước đây không liên quan và sau này cũng không, anh hiểu chưa?"
"Anh hiểu, dù cho anh không có chuyện gì." Tô Nhượng ngẩng đầu, đôi mắt đàn ông đã đỏ, Trì Đông Chí không đành lòng nhìn, xoay đầu qua một bên.
"Chẳng qua bây giờ anh ta đang cố ý kéo dài không muốn ly hôn với em, yên tâm đi, chờ anh trở về Mỹ anh ta sẽ không kéo dài nữa."
Trì Đông Chí ngạc nhiên há miệng, ngạc nhiên tỉnh táo lại, tên khốn kia thế mà lại có chủ ý này.
"Yên tâm đi anh không sao, cũng là khẽ run rẩy trước khi chết, biết rõ không có hi vọng gì."
Trong lòng Trì Đông Chí cực kỳ chua xót, nắm chặt tay anh, "Mặc dù em rất muốn, nhưng em không đành lòng nói xin lỗi với anh, Tô Nhượng đời này em..."
"Đừng nói nữa, xin em." Tô Nhượng bắt đầu đứng lên, thuận thế giữ chặt tay cô, "Từ từ, để đưa em về nhà."
Tô Nhượng kiên trì muốn tản bộ đi về, Trì Đông Chí chỉ có thể đồng ý, dọc đường đi cũng cực kỳ chống cự anh cứ cố ý duỗi tay cầm tay cô, Lương Hạ Mạt không tạo cho cô thói quen tốt là nắm tay đi trên đường, huống chi, là cô cùng Tô Nhượng, cũng không nên để tay hai người quấn cùng một chỗ.
Rốt cuộc về đến dưới nhà, Trì Đông Chí thở dài một hơi giống như được giải thoát, kiên định lộ ra một nụ cười tươi tắn, "Được rồi, tới nơi rồi, khi nào trở về Mỹ thì nói cho em biết một tiếng."
"Sẽ tiễn anh sao?" Tô Nhượng hỏi.
Trì Đông Chí rũ mắt xuống, cũng không muốn trả lời vấn đề này.
"Sẽ không, đúng không." Tô Nhượng nâng hai ngón tay giơ cằm cô lên, vẫn nhìn sâu vào mắt cô, "Gặp vấn đề em không muốn trả lời, lúc không đành lòng cự tuyệt người khác, lại thêm thời điểm không nỡ lừa gạt, em sẽ im lặng, im lặng giống như kháng cự."
Khuôn mặt Trì Đông Chí uốn éo, muốn thoát khỏi tay anh, "Đã biết sao anh còn vạch trần." Nghĩ nghĩ lại giải thích, "Thẩm Linh đã biết anh...Vậy chuyện của em là, không nên lại xuất hiện trước mặt bọn anh, huống chi em cũng không muốn gặp cô ta, tất cả mọi người cho hai bên chút mặt mũi đi."
Tô Nhượng nhất định không tha giữ cằm cô lần nữa. Hình dáng rất đẹp mắt, nhọn hoắt, hai ngón tay có thể giữ chặt, "Ở lại với anh thêm một lát nữa được không?"
"Không được, em muốn ngủ, ngày mai còn phải đi làm." Trì Đông Chí nhíu mày, làm sao cũng không thoát khỏi sự kìm hãm của anh.
Tô Nhượng nhìn cô trên đầu ngón tay mình cố gắng vùng vẫy, rõ ràng chỉ cần anh muốn, thì bất kể thế nào cô cũng thoát không được, có thể thấy được vĩnh viễn nắm không được không phải là thân thể, mà là trái tim.
"Ở với anh năm phút nữa thôi." Tô Nhượng đột nhiên ôm cả người cô vào trong ngực, chui đầu vào trong cổ cô hít một hơi thật sâu, "Chỉ năm phút đồng hồ, về sau sẽ không còn cơ hội để ôm nữa, anh sẽ không tìm em nữa đâu."
Trì Đông Chí vốn định cố hết sức tránh né nhưng sau khi nghe câu nói kia, vậy nên dừng động tác, liền để kệ mặc anh ôm, thân thể hết sức cứng nhắc. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều không mở miệng nói chuyện, khi Tô Nhượng buông cô ra, dường như tâm và trái tim cùng có sợi dây "băng" một tiếng tách ra, chỉ có hai tay anh vẫn cố chấp ôm chặt má cô, ngón cái không ngừng xoay tròn trên má, "Đông Đông, nói cho anh biết, em có từng động lòng với anh không, một giây thôi cũng được."
Trì Đông Chí che dấu tình cảm rũ mí mắt xuống, cơ thể cứng ngắc như tảng đá.
"Em đã từng động lòng." Tô Nhượng khẳng định nói với bản thân, lại mang theo một tia rõ ràng và đau xót, "Anh biết mà, em đã từng bị anh làm cho cảm động, em cảm động với anh, nhưng điều này làm cho anh càng khó chấp nhận được, càng tuyệt vọng." Tô Nhượng đè ép nâng mặt Trì Đông Chí đang nhìn nghiêng, đối diện ánh mắt anh, "Đối với anh chưa từng động lòng thì có thể thuyết phục anh không hi vọng, nhưng rõ ràng em đã động lòng với anh, nhưng vẫn không cần anh, anh đang hoài nghi chính bản thân mình."
"Không liên quan đến anh." Trì Đông Chí khó khăn lắc đầu, "Không dính dáng tới anh, là nguyên nhân của em, nếu yêu Lương Hạ Mạt ít đi một chút có lẽ có khả năng với anh....Đúng là em không có biện pháp hết thương anh ta, cho nên mặc kệ có động lòng với anh hay không, cũng chưa có ý nghĩ này, cái gì cũng không thay đổi được."
"Nhưng em yêu đã đủ tổn thương, muốn vứt bỏ hắn, sao anh lại không thể..."
"Buông tha anh ấy không phải là quên tình yêu, tình yêu của em thủy chung sẽ không thay đổi."
Tô Nhượng đột nhiên gắt gao ôm cô vào ngực, trầm giọng hỏi, "Về sau em cô đơn chẳng lẽ sẽ không tái hôn sao? Chẳng lẽ vì một người không tim không phổ Lương Hạ Mạt mà em muốn hạnh phúc cả đời mình mắc kẹt lại sao?"
Trì Đông Chí lắc đầu, "Không phải, có lẽ gặp người thích hợp sẽ tái hôn, chẳng qua, không có cách nào lại yêu thêm lần nữa."
Tô Nhượng nhẹ nhàng cọ vào sau cổ cô, nhỏ giọng đề nghị, "Hỏi anh một chút đi, vì sao lại yêu em?"
Bởi vì Trì Đông Chí không hiếu kỳ, cho nên đặc biệt không muốn theo yêu cầu của anh, nhưng để có thể đập tan hi vọng sau này của Tô Nhượng thì yêu cầu này dường như không quá khó, vì thế xuôi theo vấn đề của anh, "Vì sao?"
không xin phép.
"Không biết." Tô Nhượng lắc đầu, "Có lẽ anh rất si mê, không biết vì sao yêu em, hơn nữa từ đầu đã rõ là không có hi vọng, nhưng vẫn một bước lại một bước tiến vào, một chút đường sống cũng không chừa lại cho mình."
Trì Đông Chí cắn môi, nhiều năm như vậy, anh từng chút từng chút một chịu đựng, từng chút giày vò, cuối cùng ném vào trong lòng cô một dấu vết, giá trị khác biệt tình bạn, gần kề với tình yêu, có lẽ điều này gọi là cảm động. Nhưng cô là người lạnh tình như vậy, tất cả nhiệt tình đều giành cho Lương Hạ Mạt, cho nên nhiều năm như vậy Tô Nhượng trong lòng cô cũng chỉ là có chút động tâm như thế mà thôi. Thế này là phụ nữ cực đoan, được cô yêu vĩnh viễn là người hạnh phúc đứng vị trí cao nhất, mà cô không thích lại hoàn toàn yêu cô, thì bị cô chôn trong bùn đất, không có ngày mai.
"Tô Nhượng, em đối với anh không đáng giá. "Trì Đông Chí đột nhiên nở nụ cười, trấn an vỗ vỗ sau lưng anh an ủi, "Em thừa nhận khi Lương Hạ Mạt từ chối kết hôn, mà anh lại ngàn dặm xa xôi trở về nhìn em, khi đó em bị đả kích cực kỳ yếu đuối, quả thật...Có động lòng, nhưng lúc ấy em kịp bình tĩnh lại, nói cho cùng vẫn là không thể nào bị rung động."
"Là anh không tốt, anh nên kiên trì rồi kiên trì, có lẽ...."
"Không không, Tô Nhượng, nếu anh làm mạnh một chút nữa, bây giờ em sẽ không gặp lại anh, là nguyên nhân của em, anh không nên tự trách mình."
"Em cái gì cũng thông hiểu, tại sao thà rằng tương lai đi theo những người không quen biết lập gia đình một lần nữa, nhưng sao vẫn không chịu chấp nhận anh hả?"
"Đối với anh, em không thể do dự, anh không nên bị đối xử như thế, nếu có thể cho, em nguyện ý mang tất cả cho anh, nhưng là em không làm được, cho nên thà rằng một chút cũng không cho anh." Trì Đông Chí nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Cho nên ai cũng có thể, chỉ anh...Không được."
Trì Đông Chí đột nhiên cảm giác được toàn thân Tô Nhượng kéo căng ra, nắm lấy vai cô kéo cả người vào sát, làn môi nóng rực liền không hề báo trước cứ như vậy rơi xuống. Trong nụ hôn của Tô Nhượng có phẫn nộ, càng thêm nhiều hơn là tuyệt vọng, một khi rơi xuống liền đốt cháy toàn bộ khí thế, bất kể Trì Đông Chí vùng vẫy như thế nào cũng không thể bình ổn được chút nào sự tức giận của anh, trong đó mút độc ác hòa cùng hận, cũng có cắn nuốt, đầu lưỡi bị cô cắn chảy máu, nhưng không có chút mảy may nào dừng lại, mãi đến khi cảm giác được nước mắt lạnh lẽo trên mặt anh.
Tô Nhượng 27 tuổi không phải là Tô Nhượng 17 tuổi, nụ hôn Tô Nhượng 17 trong tuyệt vọng có dịu dàng, mà Tô Nhượng 27 tuổi toàn thân tỏa ra hơi thở đàn ông mãnh liệt, cùng là nụ hôn tuyệt vọng, nhưng lại lộ ra tất cả đều là dục vọng.
"Yêu em quá nhiều không được, yêu ít cũng không xong, cuối cùng em muốn anh như thế nào đây?"
Trì Đông Chí hung hăng đẩy anh, "Tên khốn Tô Nhượng, anh buông ra."
"Anh không buông, Trì Đông Chí." Tô Nhượng nói, "Cuối cùng lại được hôn em, lần này anh nghĩ muốn em."
Trì Đông Chí cũng không biết lấy đâu ra sức lực, thoát ra được, liền giơ tay tát anh một bạt tai, mà Tô Nhượng liền quay đầu thoáng nghiêng lại gần, gắt gao tới gần một chút, thở phì phò cực kỳ đáng sợ, ép cô vào giữa tường và bản thân, hận không thể ép hai cơ thể thành một khối, một tay cầm hai tay cô, một tay khác liền từ dưới chui vào, đẩy áo lót ra, không hề che chắn đặt lên ngực cô.
"Mặc kệ em có yêu anh hay không, mặc kệ em yêu người khác hay không, anh yêu em, anh yêu em. Trì Đông Chí anh nghĩ muốn em, có phải chiếm được thì sẽ không cảm thấy nhớ em như vậy nữa, anh muốn em."
"Anh cút ngày."
Tô Nhượng nhìn kỹ trong ánh mắt thấy cô tuyệt đối vô tình lạnh lùng ngưng bước xâm chiếm lần nữa, thời gian ngừng lại, chỉ có cứng rắn dưới thân anh hơi hơi động đậy nhắc nhở hai bên toàn bộ cũng chưa kết thúc.
"Thật không muốn sao?"
"Cút ngay."
Người Tô Nhượng đột nhiên ngồi xổm xuống che mặt, nước mắt từ kẽ tay chảy ra, anh khóc thút thít như một đứa trẻ bất lực, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, có lẽ anh vẫn còn muốn em."
Trì Đông Chí được thả ra thu thập quần áo hầu như lộn xộn không chịu nổi, đề phòng nhìn vào ánh mắt anh, "Tôi đi đây, chào anh tự mình bảo trọng."
Tô Nhượng không có giữ cô lại, thuận thế ngồi trên mặt đất, đập đầu vào tường, một cái rồi một cái, sau đó chôn vào đầu gối khóc, khóc không thể kìm nén. Mãi không nghe tiếng đóng cửa, biết cô trốn trong bóng tối nhìn anh, cô quan tâm anh, lại không muốn anh, lại càng không cho anh. Lúc này anh hận Trì Đông Chí vô tình, cũng hận chính mình không có năng lực, nhưng cũng có thể cho dù anh tính toán tốt, nếu không biến thành Lương Hạ Mạt, Trì Đông Chí vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh.
không xin phép.
Nhớ tới đêm cô kết hôn, anh lén lút trở về nhìn cô, đó là bí mật nhỏ của anh, thời gian dài cố tình quên mất. Trong đêm mùa hạ đó, cũng ngồi giữa hành lang này, anh nhìn Lương Hạ Mạt vội vàng rời đi, tưởng tượng Trì Đông Chí có phải đang khóc không, sau đó cho mình một lý do -- cùng cô, vì thế khóc suốt đêm, trong lòng vừa khổ vừa đau không giới hạn, đau từ đầu ngón tay đến quả tim.