"Em cũng không ngại mất mặt." Thừa dịp Chu Nhiễm cách khá xa, Trì Đông Chí trợn mắt liếc Cốc Tử một cái.
"Sao em không ngại mất mặt chứ, đoạn đường này tay em không dám cầm giơ lên cao quá..."
"Vậy em còn mua hoa Hồng, bắt đầu cảm thấy thiệt thòi tôi không là đàn ông."
"Đàn ông em cũng không cảm thấy mất mặt như vậy, thật đúng vậy đó sư phụ, vốn tính mua hoa Bách hợp (hoa Loa kèn), Chu Nhiễm lại bắt buộc em mua hoa Hồng, nói là chị thích."
Trì Đông Chí nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, "Bắt em mua thì em liền mua?"
Cốc Tử lôi ra một chiếc chìa khóa xe, lục túi nhíu nhíu đuôi lông mày, "Xe, và với ví tiền...Chị hiểu mà."
không xin phép.
Vương Thục Hiền sau khi đưa cơm tối tới thì nhận được điện thoại, nói trong nhà có việc rồi đi luôn, Trì Đôngi Chí dứt khoát bảo bà buổi tối đừng tới đây, tốn công gây sức ép qua lại, hơn nữa nói cô cũng không có gì đáng ngại. Vương Thục Hiền mới vui vẻ nhận lời, mang tới hai bình nước nóng đầy rồi rời đi.
Mẹ chồng vừa đi, đầu tiên Cốc Tử nghiêng người té xuống giường bệnh, nói là vừa rồi giả vờ rụt rè, sau đó sống lưng vừa đau lại rất nhức. Trì Đông Chí khẩy miếng xương sườn nhỏ xíu trong hộp cơm, một chút khẩu vị cũng không có, nhưng cũng cố nuốt mấy hạt cơm trắng, cảm giác đã chặn ngang cổ họng, thực sự là ăn một chút cũng không vào.
"Sư phụ, ngon chứ?" Tên trộm Cốc Tử cười hề hề chen đến bên người cô.
"Em muốn ăn?"
"Vẫn thèm nãy giờ."
Trì Đông Chí cười, đẩy hộp cơm tới trước mặt cô ấy, "Ăn giúp chị đi, một chút khẩu vị cũng không có." Đợi đến lúc Cốc Tử thành thật không khách khí ăn nhanh nhai nghiến ngấu cô lại không nhịn được đùa, "Giành đồ ăn với người bệnh, khiến cho người bệnh bị đói, thật là một cô gái tốt có tiền đồ."
Cốc Tử vừa không biết thể diện là gì, vừa biết cô có mấy lời như cái rắm lúc nói chuyện, căn bản cũng không để tâm tới lời cô nói, "Xem bộ dạng chị vừa ăn cơm như thế, so với ăn thuốc nổ còn khó nuốt hơn, đây không phải là em sắp xếp thay chị giải nạn sao, hơn nữa, Chu Nhiễm cũng đi ra ngoài, chị vẫn đói bụng sao?"
Trì Đông Chí bĩu môi, "Chị không ở đó, hai người các em liền vui mừng, ngày hôm nay Chu Nhiễm đã tới đây với chị hai lần rồi, đừng nói chỗ khác thì không biết, đoán chừng ngày hôm nay cậu ấy cũng không ở trong đội, chờ chị trở về sẽ dạy bảo các em thật tốt."
Cốc Tử khó lên tiếng, há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Một lát sau Chu Nhiễm trở lại, trong ngực ôm hai bọc khoai lang nướng to đùng, còn nóng hổi, nướng làm tăng thêm chất ngọt, lột vỏ khoai ra nhìn ruột vàng óng ánh, vừa nhìn là muốn ăn rồi. Trì Đông Chí ăn hết hơn phân nửa no rồi mới nhớ tới nói cám ơn, Chu Nhiễm cười cười không nói gì, lơ đãng nhìn vẫn có thế thấy lòng bàn tay bị nóng đỏ bừng một mảng.
Trì Đông Chí cũng có chút ngượng ngùng, giả vờ hỏi, "Em ăn chưa?"
"Em ăn bên ngoài rồi." Chu Nhiễm quay đầu lại cười một tiếng, ngũ quan dịu dàng nhất thời linh hoạt, "Không muốn ăn cũng không cần phải ép mình ăn cơm, muốn ăn gì thì ăn cái đó."
Buổi tối quả thật Vương Thục Hiền không tới đây ngủ cùng giường, hai đứa nhỏ này vẫn không chịu đi, Chu Nhiễm rất hăng hái, Cốc Tử cũng đi theo đùa giỡn, điệu bộ đều rất muốn ở lại, Trì Đông Chí thẳng thừng khoát tay, "Quay về đi quay về đi, Cốc Tử mà ở lại chị còn phải hầu hạ cô ấy."
"Không phải còn có Chu Nhiễm sao." Cốc Tử cười không tim không phổi.
"Cậu ấy ở lại ngủ nơi đó? Hai người chen chung một cái giường?"
"Em không ngủ, em ngồi là được rồi." Chu Nhiễm đoạt trả lời.
"Đi thôi đi thôi, đều đi hết, thật vật vả mới có cơ hội không thấy các em, đừng ở đây làm phiền chị."
Rốt cuộc hai người thấy cô bướng bỉnh quá, trước khi đi Chu Nhiễm đặt hai quyển sách xuống đầu giường, "Buổi tối nhàm chán thì xem sách một chút, đừng suy nghĩ lung tung."
Trì Đông Chí đang xem Tivi, có cũng được mà không có cũng không sao đáp một tiếng, một lúc sau mới phán ứng được, liếc hai mắt, bìa ngoài là tiểu thuyết trinh thám, không khỏi cười, "Cũng may là loại này, nếu là tiểu thuyết kiểu các cô gái ríu rít nói chuyện yêu đường, chị rất lười xem."
Chu Nhiễm cười không nói gì, bị Cốc Tử lôi đi.
Trong hành lang bệnh viện, Cốc Tử kéo Chu Nhiễm đến chỗ ngoặt cầu thang, khó có được nét mặt nghiêm chỉnh, "Chu Nhiễm rốt cuộc em muốn làm gì? Em biểu hiện rõ ràng như vậy, khiến cho sư phụ khó xử đó."
Chu Nhiễm thở dài một tiếng, "Cô ấy biết mà khó xử là được rồi, em còn cảm thấy là biểu hiện chưa đủ rõ ràng, nếu không làm sao ngay cả chị cũng đã nhìn ra, mà cô ấy căn bản không có cảm giác gì."
Cốc Tử có phần thở gấp, "Chị là người ngoài cuộc dĩ nhiên có thể thấy rõ, bất quá cũng may chị ấy không có cảm nhận được, nếu không thế nào cũng làm khó khi cư xử với em, em cũng đừng quên, chị ấy đã có chồng."
Cốc Tử không đề cập tới thì còn được, vừa nhắc tới, Chu Nhiễm bị tức giận vây kín hừ một tiếng, "Người đó không tốt, căn bản là không xứng với chị ấy."
"Anh ta không xứng vậy ai xứng? Người ta là thanh mai trúc mã. Còn nữa em đừng luôn cô ấy cô ấy cô ấy, gọi là sư phụ."
"Không gọi." Chu Nhiễm không được tự nhiên quay đầu, "Chị gái cũng tốt sư phụ cũng được, em không muốn cô ấy làm như em là đứa trẻ nhỏ, em thích cô ấy, rất thích, rất nhiều năm, cho là không tìm được thì coi như xong, người nào cũng không có chút tiếc nuối, vậy mà ngay ngày đầu tiên đi làm, chị gái biến thành sư phụ, khuôn mặt đó em vẫn nhớ, vậy mà cô ấy nửa điểm ấn tượng cũng không có."
"Chu Nhiễm em..." Cốc Tử giật mình mở to mắt.
"Không phải là tạm thời nảy lòng tham thích cô ấy, mà rất thích nhiều năm rồi, gặp mặt một lần khi học trường cảnh sát năm thứ nhất, sau này vẫn để trong lòng, thế mà lại gặp được."
"Em là thầm mến?"
không xin phép.
"Cũng không tính là thầm mến, cô ấy không nhớ rõ em."
Cốc Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy một một bóng dáng đi qua hành lang, vội vàng kéo Chu Nhiễm trốn qua một bên, Chu Nhiễm giãy mấy cái rồi an tĩnh lại, dường như thở ra, "Chị cho rằng em sẽ như thế nào? Em không có tư cách đó ư."
"Chu Nhiễm, mặc dù sư phụ không nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra giữa bọn họ có vấn đề, lúc này em cũng đừng làm cho chị ấy đã loạn càng loạn thêm."
Sau một lúc, Chu Nhiễm gật đầu một cái.
Hôm nay Lương Hạ Mạt uống chút rượu, trong mắt nóng lên lợi hại, đứng trong hành lang rầu rĩ một hồi, hút mấy khói thuốc sau đó mới đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong bốn bề yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn nhỏ đầu giường sáng lờ mờ, Trì Đông Chí ôm chân ngồi trên giường, cũng không biết bên cạnh có gì, cho nên không phát hiện ra có người đi vào.
Lương Hạ Mạt cố ý đóng cửa hơi mạnh, khiến cô quay đầu lại, cứ nhìn anh như vậy, lại không mở miệng nói gì.
"Là anh." Lương Hạ Mạt đi tới giường người ngồi chồm hổm, dịch dịch góc chăn giúp cô, "Có khá hơn chút nào không?"
Trì Đông Chí gật đầu, "Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện, tôi còn đang nghĩ rằng anh sẽ trốn tránh tới khi nào đây."
"Là anh muốn tránh đến khi gió yên sóng lặng mới xuất hiện." Tính tình cô bùng nổ, trước kia gây gổ thế nào cũng không nhắc tới ly hôn, cô lạnh nhạt mấy ngày sau sẽ không nói chuyện không tin tức. Lần này thì không thế, Lương Hạ Mạt muốn, không nói trước lần này cô xác định thật, cho dù cô vẫn như vậy nuông chiều anh như quá khứ, anh cũng không thể mù quáng, mơ hồ nữa, anh thật lòng muốn lật đổ hết những chuyện không nên và những thứ khiến cho cô cảm thấy không vui trong quá khứ, đổi lại cách thức khác để yêu cô thêm lần nữa.
"Nhưng là anh muốn em, không nhịn được."
"Sao trước kia có thế nhịn được, hoặc là nói, trước kia không muốn tôi?"
"Lúc nào cũng muốn em, chỉ là trước kia quá chắc chắn em sẽ không xa rời anh."
không xin phép.
Thế nhưng anh thẳng thắn chỉ đổi lại một tiếng cười khẽ của Trì Đông Chí, "Đeo khẩu trang làm gì? Không mặt mũi nhìn người khác?"
"Đúng, không mặt mũi nhìn người khác." Lương Hạ Mạt kéo khẩu trang xuống, Trì Đông Chí cũng hít một ngụm khí lạnh, trái tim giống như bị người ta hung hăng đập cho hai quyền, "Là... Chú Vệ đánh?"
Lương Hạ Mạt gật đầu, "Lão nhân gia ông ấy tự mình ra tay."
Sau khi Trì Đông Chí thấy tận mắt, không đành lòng nhìn lại, "Anh cũng không biết tránh sao?"
không xin phép.
"Không có ý định tránh, anh còn sợ đánh nhẹ quá đây. Anh nói với bọn họ hai chúng ta cãi nhau, anh đuổi em ra khỏi nhà, em mới bị tai nạn xe, em nhớ cho kỹ, đừng đến lúc đó làm lộ chuyện."
Trì Đông Chí xếp bằng chân ngồi dậy, thật lâu sau mới nói, "Xảy ra chuyện gì, chúng ta đi tới tình trạng ngày hôm nay, quá trình này trong đó bao gồm có cả chuyện Thẩm Linh, tôi sẽ không nói với họ, nhưng kết quả ly hôn này sớm muộn gì họ cũng sẽ biết."
"Anh không ly hôn." Lương Hạ Mạt bắt được tay cô, dường như hạ quyết tâm lấy dũng khí mới mở miệng, "Đông Tử, em đã từng làm những chuyện gì với Tô Nhượng, thì anh cũng từng làm những chuyện như thế với Thẩm Linh, còn làm trước cả em, dùng nhiều tâm kế hơn so với em. Tô Nhượng thích em, cho nên lúc đó em có lý do quang minh chính đại không quan tâm tới hắn, nhưng Thẩm Linh cho tới giờ chưa từng thích anh, lúc đầu anh tính kế cô ấy như vậy, đó là nguyên nhân hiện tại không có lý do gì để đoạn tuyệt."
Trì Đông Chí không phải không khiếp sợ, phải nói là tương đối khiếp sợ, anh thế mà giấu diếm tốt như vậy. Đúng là cô không nên lấy cớ ly hôn, giống như những thứ này không hề liên quan.
"THẩm Linh không thích anh, anh yên tâm thoải mái tính kế cô ấy, lúc cô ấy còn rất trẻ cô ấy đối với Tô Nhượng chỉ có ấn tượng tốt, là anh nói cho cô ấy biết được đó kêu là thích, phải theo đuổi cho tốt, sau nhiều năm như vậy, cô ấy theo đuổi Tô Nhượng như thế, ầm ĩ đòi cùng Tô Nhượng xuất ngoại, còn có rất nhiều rất nhiều, đếm không hết biện pháp, đều là từ anh mà ra."
Cơ thể và trái tim Trì Đông Chí đều khẽ run, giọng cũng như thế, "Tại sao?"
"Bởi vì Tô Nhượng thích em."
"Anh biết?"
"Biết sớm hơn so với em." Lương Hạ Mạt ngừng lại một chút, "Hắn thích em, tuyệt đối không được, người khác cũng không được, hắn cũng không thể, em đối với người khác thì không mềm lòng, nhưng đối với hắn thì sẽ."
"Anh biết rõ tôi không thể nào thích anh ấy, từ nhỏ đến lớn tôi đối với anh..."
"Vậy cũng không thể, anh và em chỉ có hai người chúng ta, chúng ta yêu nhau như vậy, bất kỳ một người dưng nào muốn một bước tiến vào, cho dù không có quan hệ gì với chúng ta, cũng đều là vết nhơ."
Lương Hạ Mạt có chút buồn bực gãi gãi đầu, đứng lên đi vòng vòng mấy lần, "Anh cũng không biết nói thế nào, dù sao cũng là dùng cách ngang ngược, anh biết rõ em sẽ không thích ai ngoại trừ anh ra, vậy nên cũng không cho phép người khác có tình cảm nhiều với em, anh không ngụy biện, dù sao thì cũng có chuyện như vậy."
Trì Đông Chí cắn môi, ánh mắt đã dâng lên chua xót, "Nhưng rốt cuộc hành động của anh khiến cho tôi hiểu lầm anh thích Thẩm Linh, hiểu lầm đã nhiều năm như vậy, chuyện này không riêng gì một mình tôi là người có lỗi."
"Anh thì không nghĩ tới em sẽ cho là anh thích người khác." Lương Hạ Mạt tức giận xoa xoa mặt, "Anh, cho tới bây giờ chưa từng hiểu lầm em thích Tô Nhượng, cũng sẽ không có ý nghĩ đó, hắn đã từng rất thân với em, anh không cần đối chất với em cũng biết chuyện kia không liên quan tới em." Cho nên chẳng sợ Tô Nhượng thích Trì Đông Chí, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ Trì Đông Chí sẽ thay lòng, nên vẫn đối xử với cô mặt lạnh coi thường như trước, chính là đoán chừng cô thương anh, bẩm sinh, ngấm vào trong máu, kể từ ngày có suy nghĩ này trở đi, thương anh đã bị truyền vào trong đầu cô, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, mà anh đối với cô cũng như thế, chỉ là riêng phần mình cách thức thể hiện quá khác biệt, nhưng bẩm sinh yêu lại giống nhau.
"Đông Tử, em chính là anh, anh chính là em, hai ta cùng sinh ra và lớn lên cùng một chỗ, anh nghĩ rằng cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm."
Trì Đông Chí suy nghĩ thật lâu, lắc đầu một cái, "Không, tôi cần, cái gì tôi cũng cần, bởi vì tôi là phụ nữ, anh như vậy làm cho tôi có cảm giác không an toàn, từ nhỏ đến lớn, dáng vẻ anh đối với người ngoài là vui vẻ, đối với tôi thì không vậy, anh...."
"Anh có thể nhăn mặt với người ngoài sao?" Lương Hạ Mạt tức giận thở dài, "Quên đi, em đã không thích, vậy sau này anh thay đổi."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Trì Đông Chí ngồi dưới ánh đèn, tâm tư của mình đang rất đau khổ, cũng không biết qua bao lâu, bật ra tiếng cười khanh khách, nghe thế nào cũng thấy rất khó nghe, "Nghe thì vẫn là tôi không tốt xấu."
Lương Hạ Mạt tức giận cắn răng nắm chặt tay cô.
Trì Đông Chí không trốn tránh, liền kệ anh, "Anh coi tôi chính là anh, có lẽ là trở thành một phần trong cơ thể anh, không đau lòng không quan tâm cũng là chuyện của mình, người nào phải tới không yên tâm cùng mình, là ý này phải không?"
Lương Hạ Mạt ít khi xuất hiện một tia hoảng sợ.
"Ha ha, thật đúng là cảm động." Trì Đông Chí ngẩng đầu lên, mang nước mắt nuốt trở về, "Anh coi tôi là một phần của anh, yên tâm thoải mái hưởng thụ một phần này đưa cho người yêu cùng tất cả mọi thứ, lại như chuyện đương nhiên coi thường một phần này bỏ ra, dù sao cũng là của anh, căn bản không cần suy nghĩ báo đáp những vấn đề này, đúng không?"
Quả thật nói rất đúng, nhưng Lương Hạ Mạt vẫn nghe khó chịu, cho nên không biết gật đầu thế nào.
"Yêu tôi yêu đến nỗi coi thường, ôi." Trì Đông Chí cười tự giễu, "Là tôi thật sự không cảm nhận được, vẫn là...Tôi không biết tốt xấu, không đuổi kịp độ cao và ranh giới của anh, cho nên cũng không đáng giá để anh yêu."
"Không phải vậy..."
"Nhưng Hạ Mạt, anh có tin hay không, không có người phụ nữ nào cần nếu như có một phần tình yêu như vậy. Tình yêu cần nói, cần làm, càng cần phải hỗ trợ lẫn nhau, hôm nay anh nói những thứ này là muốn cho tôi biết anh yêu tôi yêu đến tận xương tủy, bẩm sinh, dù là không cần phải nói không cần phải làm, tôi cũng có thể hiểu thậm chí là vui mừng khôn xiết sao?"
Anh nói, em chính là anh, anh chính là em, chúng ta ở chung một chỗ lâu rồi, Trì Đông Chí bộ phận này của em có nhiệm vụ là bỏ ra, anh Lương Hạ Mạt phần bộ phận kia chính là đòi lấy, người nào cũng không cần cảm thấy không công bằng.
Nếu như trong một thân thể hai linh hồn, một người tên là 'bỏ ra', một người tên là 'đòi lấy', bọn họ làm công việc chức vụ của mình, bỏ ra không cần cảm thấy tủi thân, đòi lấy sẽ không cảm thấy phải xin lỗi, nếu quả thật có một người như vậy, anh nhất định sẽ làm cho mình điên mất vào một ngày nào đó.
"Hơn nữa, chúng ta vốn là hai thân thể khác nhau, hai linh hồn, tôi không phải loại phụ thuộc, tôi có tư tưởng và yêu cầu của mình. Hạ Mạt, thì ra anh không phải không yêu, mà là yêu khác biệt như vậy, thế là....Ích kỷ. Hạ Mạt, cuối cùng tôi đã tuyệt vọng với anh, cuối cùng tôi đã không còn một chút xíu hi vọng nào ở con người của anh nữa rồi."