• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết là ai dán môi lên ai trước, bọn họ làm một lần trong phòng bao, Lương Hạ Mạt ôm Trì Đông Chí trở về ngôi nhà từng thuộc về họ.

Thậ sự Trì Đông Chí uống hơi nhiều, càng tới đêm thì rượu dâng lên làm càng say lợi hại, toàn bộ quá trình mặc anh đùa nghịch, không có chút phản kháng nào. Lương Hạ Mạt xúc động muốn khóc, dán lên môi cô, hạ thân vừa dùng lực vừa đâm sâu vào, lúc làm tình đùi anh luôn nhiệt tình mạnh mẽ, dùng sức nhiều như thế nào cũng ngại không đủ, tìm kiếm khoái cảm trong khi hành hạ.

“Hạ Mạt.”

Cô nhẹ giọng gọi anh, dường như một cái tên mà thôi, nhưng đã nhịn không biết bao nhiêu lâu, màn đạo đầu cũng được, súng thật đạn thật ra trận cũng tốt, ánh mắt và đầu ngón tay của cô vẫn lưu luyến trên gương mặt anh, truyền đạt khát vọng và nhớ nhung sâu sắc nhất, những thứ này bị cô đè nén vào sâu tận đáy lòng, một khi say rượu bộc phát ra, không gì có thể ngăn cản nổi.

“Đông Tử… Anh rất nhớ em…”

Vết tích tình dục rên mặt Trì Đông Chí chưa bị gột rửa, chỉ nhìn anh, vẫn luôn nhìn anh, Lương Hạ Mạt thấy tình ý sâu đậm trong mắt cô mà trước chưa từng gặp qua. Dường như sau khi trải qua một chuyện gì đó chúng ta mới có thể thật sự cảm nhận được đối phương có ý nghĩa như thế nào với bản thân mình, thì ví dụ như Trì Đông Chí vĩnh viễn chỉ yêu mình Lương Hạt, Lương Hạ Mạt không thể không có Trì Đông Chí.

Sau khi mất đi mới hiểu được thật ra vốn không thể tách rời, sau khi thử buông tay mới biết được, tình yêu không phải do mình tính toán, vứt bỏ khúc mắc, một khoảng ánh mặt trời sáng rực, lùi một bước trời cao biển rộng. Trên đời này ai đó không có ai cũng có thể sống được, chỉ là sống không tốt.

Lương Hạ Mạt nghĩ, anh tốt cũng được hư hỏng cũng chẳng sao, Trì Đông Chí đều thương anh, Trì Đông Chí cũng không phải vì anh thay đổi rất tốt mới bằng lòng thừa nhận vẫn còn yêu anh, mà là trái tim và con người cô luôn bị giằng xé, trong lòng vẫn yêu anh như trước, nhưng con người lại muốn vứt bỏ cuộc sống uất ức lúc đầu. Cô đã từng cố gắng, nói một lần lại một lần ý đồ thay đổi trái tim yêu của mình, nhưng giả vờ không thương làm cuộc sống của anh trong thời gian này trôi qua rất không tốt, nói yêu rất khó, nói không yêu lại càng khó hơn, bây giờ dứt khoát không chống lại trái tim mình nữa, Trì Đông Chí không chống lại được trái tim mình.

Lương Hạ Mạt biết, anh vẫn như trước chưa yêu sâu đậm Trì Đông Chí, cô quá dũng cảm, dũng cảm nói buông tha liền buông tha, càng dũng cảm hơn khi sẵn lòng đối mặt với trái tim của mình. Lương Hạ Mạt nghĩ, cuối cũng vẫn không muộn, anh học theo cô, làm học trò của cô.

Khi trời tờ mờ sáng, Lương Hạ Mạt mới từ trên người Trì Đông Chí đi xuống, cũng rất mệt mỏi, trong chớp mắt đứng dậy xử lý sạch sẽ bản thân, làm điểm tâm, nằm sấp bên người cô, hôn rồi hôn, Trì Đông Chí mơ mơ màng màng mở to mắt liếc anh một cái.

“Đông Tử, hôm nay anh phải đi, đi tới địa phương xa để làm việc trong một khoảng thời gian, em chờ anh trở lại được không?”

Trì Đông Chí ừ một tiếng.

“Vậy, em sẽ không từ chối nữa chứ?”

Trì Đông Chí xoay người lại đã ngủ say rồi.

***

Tỉnh lại lần nữa, đầu đau lợi hại, triệu chứng điển hình sau khi say. Trì Đông Chí xin phép Lý Trường Hà, dọn dẹp sạch sẽ trong nhà, ăn bữa ăn sáng do Lương Hạ Mạt chuẩn bị, trở lại phòng mình ở ngủ cả ngày.

Lương Hạ Mạt giống như lại mất tích, sáng hôm đó Trì Đông Chí nhớ mang máng anh nói bên tai mình muốn đi địa phương xa làm việc trong một khoảng thời gian. Điều này cũng không phải chưa từng có, tách ra một khoảng thời gian cũng được, hai bên đều tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, đừng để nhất thời kích động dẫn đến lựa chọn hối hận. Trì Đông Chí đúng là sợ, cũng không biết bây giờ Lương Hạ Mạt thay đổi thành người như thế nào, mọi thứ cư xử rất cẩn thận, bây giờ cô đúng thật không muốn nhìn thấy Lương Hạ Mạt.

Nhưng mà một tháng trôi qua, cuối mùa xuân chuyển sang đầu mùa hạ, vậy mà Lương Hạ Mạt chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại nào, già mồm cãi láo như Trì Đông Chí không khỏi cũng có tự giễu, nói cô không đủ tư cách làm thợ săn, chẳng lẽ anh không phải sao? Khi rốt cuộc cô đồng ý thẳng thắn đối mặt với trái tim mình, thì anh lại không tiếp tục nữa, một tháng này chẳng khác nào là một chậu nước lã.

***

Đáng lẽ dì cả một tuần trước đã tới, kết quả, nó chưa tới, Trì Đông Chí không dám nghĩ tới nguyên nhân nó không tới là vì trong bụng có một mầm mống đang ở đó, ngày trước miệng quạ đen này cũng đã từng ồn ào không ít, cô không chấp nhận được ‘mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển’ vui mừng khôn xiết rồi sau đó thất vọng tràn trề.

Sau đó mua que thử thai về kiểm tra, hai vạch màu hồng, Trì Đông Chí khóc trong phòng vệ sinh, vui vẻ lộ ra từ răng đến thịt, trên khuôn mặt niềm vui lộ mệt mỏi chua xót nhưng cũng không dừng lại được. Cái này tỉ lệ chính mặc dù không phải là trăm phần trăm, nhưng cô tự nhiên mang cái tỉ lệ này chính xác tới một vạn phần trăm! Cô nghĩ, Lương Hạ Mạt không tìm cô nữa cũng không có gì, ai đồng ý như anh muốn chứ, rất đáng ghét, quá đáng ghét, bây giờ cô có con của Lương Hạ Mạt, anh có thể bị giảm giá trị rồi.

Mỗi ngày vẻ vui tươi luôn duy trì nhiều hơn trên mặt Trì Đông Chí, bao nhiêu năm qua không được vui vẻ nhiều như vậy, sau khi mất đi đứa bé mấy ngày này là tốt đẹp nhất. Tới nhà Tiết Bình báo tin này cho bà, Tiết Bình cũng vui mừng đến hỏng rồi, lớn tiếng tuyên bố là thuốc Đông y của mình có tác dụng, ngược lại cũng có chút lo lắng, không yên tâm với que thử thai, “Vẫn là nên đi bệnh viện lấy máu xét nghiệm, xác định một chút.”

Trì Đông Chí níu chặt khuy áo không nói lời nào.

“Mẹ thấy mười phần không rời được, mẹ đi với con tới bệnh viện, đừng sợ, chưa hẳn nhất định phải vây mình trong biểu hiện giả dối. Mẹ thì vẫn cảm thấy, nếu không vì chuyện này, con cũng sẽ không nhất định thật sự bỏ được và ly hôn Hạ Mạt.” Tiết Bình hết sức thoải mái, vừa nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, “Ôi không đúng, lúc nào thì con và Hạ Mạt ở chung một chỗ hả?”

“Làm sao mẹ biết là của anh ấy?”

“Ít chọc giận mẹ đi, làm sao có thể không phải là của nó chứ.”

Trì Đông Chí đỏ mặt, “Không được sao?”

“Các con những người trẻ tuổi này, dày vò quá đi.” Tiết Bình cười mắng cô, “Đi nhà mẹ chồng con nói với bà ấy một tiếng, đảm bảo bà ấy còn vui mừng hơn cả con.”

Ngày hôm sau Trì Đông Chí mua đồ ăn đi sang nhà Vương Thục Hiền, gần đây bệnh phong thấp của Vương Thục Hiền lại tái phát, một lúc sau Trì Đông Chí thấy nồi bếp lạnh tanh thì hối hận, sớm đến xem thì tốt rồi. Cô vung tay dọn dẹp sạch sẽ trong trong ngoài ngoài, làm có lực lại rất cẩn thận, làm bữa cơm chiều rồi trò chuyện với Vương Thục Hiền.

Vương Thục Hiền rất nhiều tóc bạc, ít nói chuyện, chỉ cầm tay Trì Đông Chí không buông ra. Trì Đông Chí hiểu, bà đang cảm thấy có lỗi chuyện lúc sang năm mới đuổi cô và Lương Hạ Mạt ra khỏi nhà.

Trì Đông Chí cười trước, “Mẹ, con muốn nói cho mẹ một tin tốt.”

“Mẹ không nghe.” Dường như Vương Thục Hiền cố ý trêu chọc cô, “Hình như có chuyện gì vui, biểu tình trên mặt không giống trước kia.”

Trì Đông Chí cười ha ha, mang theo chút biểu hiện làm nũng.

Vương Thục Hiền sờ sờ đầu cô, “Rời khỏi con, cũng biết Hạ Mạt có thể không đi tới được, lại đi cái chỗ kia nguy hiểm như vậy.” Vương Thục Hiền bỗng nhiên rơi mấy giọt nước mắt, “Thật sự khiến người lo lắng không xong mà.”

Trì Đông Chí thẫn thờ một lát, “Anh ấy đi đâu vậy?”

“Xuất ngoại, nói gì mà bị tiểu đoàn công binh chọn đi bảo vệ gì đó.” Vương Thục Hiền oán giận nói, “Ngày trước bị kéo tới một nơi chim không bay qua huấn luyện hơn ba tháng, khi đó mẹ đã khuyên nó đừng đi, muốn điện thoại cho con khuyên nhủ nó, nó còn nói chết cũng không cho, mẹ thật sự rất lo.”

“Ra… Xuất ngoại rồi? Ở đâu?”

“Hình như là cái gì Li Băng đó, mẹ hỏi thăm rồi, không phải nơi tốt lành gì.”

Trong lòng bàn tay Trì Đông Chí một mảng mồ hôi lạnh, răng và cẳng chân đều run lẩy bẩy. Ở đó chiến tranh kết thúc đã bao nhiêu năm rồi, nhưng mìn và bom vẫn tập trung dày đặc, phía nam Li Băng vẫn ô nhiễm nghiêm trọng. Lương Hạ Mạt đi chuyến này, nguy hiểm chồng chất.

Trì Đông Chí bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa, lại mẹ nó bị lừa, Lương Hạ Mạt lúc nào cũng không quan tâm tới cô thế này, nói đi là đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa từng hỏi qua ý kiến của cô. Có phải vì nguyên nhân đã ly hôn hay không? Lương Hạ Mạt mới không phá lệ thông báo cho cô. Nhớ tới ngày đó đột nhiên hẹn gặp cô, thì ra đây là nguyên nhân.

Bây giờ nói cái gì cũng đều đã muộn, mọi thứ so ra đều kém là còn sống, chỉ cần anh trở về, Trì Đông Chí nghĩ, chỉ cần anh trở về, tật xấu gì, khuyết điểm nát vụn cô sẵn lòng chấp nhận, lúc trước thật sự có thể làm được, làm gì phải lăn qua lăn lại rồi lăn tới lăn lui, không ép buộc anh, anh còn sống sờ sờ nơi đó, ăn không tới sờ không tới nhìn không tới cũng không có việc gì, nhưng nếu anh mất đi… Thật sự Trì Đông Chí không dám nghĩ.

Nhưng mà mỗi khi chúng ta cho rằng đã hư tới nổi không thể hư hơn được nữa, mà một khi thấy hậu quả hư hỏng, lại vẫn chấp nhận được, thì như chúng ta vẫn thường nói buồn chết, nhưng chưa một lần thật sự bị buồn mà chết.

Niềm vui khi mang thai của Trì Đông Chí bị quét sạch, đã nhiều ngày như các xác không hồn, nhưng đây chưa phải là tệ nhất, buổi tối ba ngày sau, lúc cô đang ngủ thì nhận được điện thoại của Lương Hạ Mạt, cô mới cảm thấy, có lẽ trước đó không hiểu sinh mệnh và duyên phận rất đáng quý, hành động thật quá quắt, bây giờ muốn quay lại đã không dễ dàng gì, tức giận với ông trời, bố trí một lần lại một lần thử thách.

Lương Hạ Mạt đang trong khu vực gỡ mìn “Lam khu” gọi điện thoại về. “Đông Tử, nhớ anh không?”

Trì Đông Chí cắn môi, thoáng cái khóc luôn, “Anh có khỏe không?”

“Rất không tốt, ở đây không có gì đáng xem, nên không thể miêu tả cho em được.”

“Anh vẫn an toàn chứ?”

Quả nhiên Lương Hạ Mạt dừng lại, “Đông Tử, em biết vợ trước Khúc Tử chết như thế nào không?”

Trì Đông Chí không mở miệng, Lương Hạ Mạt tự giác tự động nói tiếp, “Vợ cậu ấy là chuyên gia phá mìn em biết chứ, chưa ly hôn mỗi ngày oán trách Khúc Tử không thích cô ấy, bản thân mình với người khác thì tốt hơn, nhưng sau khi ly hôn lại cảm thấy vẫn còn yêu Khúc Tử. Ngày đó cô ấy bị phái đến hiện trường một vụ cướp xe, dưới gầm xe có bom, rất đơn giản là dây màu hồng và xanh, bình thường là cắt dây màu hồng, nhưng cũng có kẻ cướp cố ý làm ngược dây, cho nên tỉ lệ thành công là nửa này nửa kia, chính là dựa vào nhân viên phá gỡ bom tự mình quyết định.” Lương Hạ Mạt ngừng một lát rồi nói tiếp, “Cô ấy muốn làm cho Khúc Tử nhớ mãi cô, trước khi cắt sợi dây gọi điện cho Khúc Tử, để Khúc Tử giúp cô chọn, thật ra hiện trường chỉ có mình cô ấy, không ai có thể hiểu rõ tình hình hơn so với cô ấy, Khúc Tử đau khổ khuyên cô ấy nhìn đúng tình huống rồi hãy quyết định, nhưng mà, sau đó chính là nổ tung hết, cô ấy cắt luôn hai dây, là tự sát, chỉ vì làm cho Khúc Tử nhớ cô ấy cả đời. Đông Tử…”

Giọng nói Lương Hạ Mạt đột nhiên nhẹ xuống, “Trước kia anh không hiểu cô ấy, cảm thấy cô ấy chết cũng không làm cho người ta yên tâm, nhưng bây giờ anh đã hiểu…”

“Đông Tử, anh gặp một chút phiền phức, cần một sự lựa chọn có ý như cô ấy làm, tờ giấy trong bình nổi em xem qua chưa? Lúc đó mạng của anh là cho em, bản thân anh không có quyền quyết định…”

“Đông Tử, lựa chọn giúp anh…”

“Im – miệng – thối – của – anh – cho – em” đây là một quả mìn không tim không phổi lại tình thâm ý trọng Lương Hạ Mạt vứt cho cô, phát nổ làm toàn thân Trì Đông Chí cháy đen, cảm xúc sụp đổ đến cực hạn, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, lớn tiếng khóc thét, “Loại chuyện này mà anh hỏi em? Em thì biết cái gì, anh cố ý đúng không? Anh còn không thấy đang đùa hả? Anh nghiên cứu cẩn thận rồi hãy cắt, em nói cho anh biết Lương Hạ Mạt, anh nhất định phải còn sống trở về cho em.”

“Tỉ lệ thành công nửa này nửa kia, Đông Tử, anh ích kỷ, muốn làm cho em mãi mãi nhớ về anh, nhưng lại sợ em mãi mãi nhớ anh.”

Trì Đông Chí cảm thấy trong đầu choáng váng, cũng không biết có phải vì nguyên nhân thiếu máu không, trước mắt chợt xuất hiện sao năm cánh. Cô thật sự hối hận rồi, cãi nhau làm gì? Già mồm cãi láo làm gì? Rõ ràng không thể không có anh, đã từng cố gắng để hiểu với tình yêu mọi hành động đều biến thành chuyện cười.

Trì Đông Chí cảm thấy đây là trời sinh khắc tinh của cô, quỳ trên giường dùng đầu đụng vào nệm, ngăn không cho vị cụ lớn kia dập đầu. Cái tên khốn Lương Hạ Mạt này, vĩnh viễn luôn là người chiến thắng, cái gọi là số phận, thật ra là quyết định ở chỗ gặp người nào, rốt cuộc đến ngày hôm nay Trì Đông Chí thật sự cam chịu số phận rồi.

“Lương Hạ Mạt em cầu xin anh, em sai rồi được chưa hả tổ tông, về sau em sẽ không bao giờ ầm ĩ nữa, xin anh thương xót anh tha cho em đi, cũng đừng hành hạ em thêm nữa, anh đừng chết, xin anh hãy trở về.”

“Bảo bối anh không có, anh không nỡ để em khóc.”

Trì Đông Chí vẫn cúi đầu xuống giường khóc, “Em không biết vì sao trong thời gian mất đi cứ giả vờ không quan tâm, Hạ Mạt em sai rồi, em yêu anh, em chờ anh, trở về đi….”

Bên kia ngừng một lúc, nhẹ nhàng thở dài, “Lời này anh nghe thấy rất thoải mái, anh cũng yêu em, nhưng mà Đông Tử, lần này thật sự không phải nói đùa.”

Trì Đông Chí tóc tai bù xù quỳ trên giường, bị anh tấn công không còn mảnh giáp, bỗng cảm thấy buồn nôn khiến cô chợt lóe lên quầng sáng, “Lương Hạ Mạt, anh không thể để em không có chồng, không thể để đứa bé không có ba, Hạ Mạt em mang thai, lần này thật không lừa gạt anh….”

Lương Hạ Mạt ngạc nhiên mừng rỡ reo lên một tiếng sau đó điện thoại bị cúp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang