• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Thừa Cảnh vẫn ngồi đợi, gương mặt thiếu kiên nhẫn khi chờ lâu. Đến khi thấy bóng dáng nhỏ cúi đầu rụt rè đi sau lưng Chước Vũ, ánh mắt mới xuất hiện một sự thoải mái.

“Đi ra đây ngồi.”

Vừa nói, Hoắc Thừa Cảnh vừa chỉ vào chiếc ghế ngồi phía bên cạnh. Cửu không biết nói mình vẫn đứng im, đến khi Chước Vũ bảo thì cô mới dám tiến lại ngồi.

Hoắc Thừa Cảnh cau mày, lời hắn nói cô không nghe còn phải hỏi lại Chước Vũ?

“Ai mới là chủ?” Người đàn ông tức giận lên tiếng.

Câu nói khẳng định vị thế của hắn, cũng khiến Cửu tự nhận định sau này cô nên nghe lệnh của ai.

Căn phòng tương đối ấm áp, căn bản vì có lò sưởi mới không phải lạnh như bên ngoài. Trên bàn bày biện khá nhiều món ăn, món nào cũng đều mới nấu và lạ mắt.

“Ăn đi.”

Cửu có chút không tin nhìn người đàn ông, cô vốn còn tưởng bản thân phải nhịn đói. Ai mà ngờ giờ phút này được chiêm ngưỡng cả bàn đồ ăn như thế này.

Bàn tay gắp từng miếng đồ ăn, toàn những món cô chưa được ăn trước đó bao giờ, hay căn bản nói đến là không dám mơ tưởng đến. Ban nãy thì vẫn sợ người đàn ông, nhưng giờ phút này cảm giác vui sướng dường như che lấp đi hết. Không khó để cảm nhận gương mặt có chút tươi sáng.

Hoắc Thừa Cảnh để ý từng biểu cảm trên gương mặt nhỏ, số lần hắn động đũa rất ít, đến khi buông đũa thì trên bàn vẫn còn rất nhiều đồ ăn

Ngước nhìn gương mặt nhỏ ăn, trông có vẻ như là bị bỏ đói lâu ngày vậy. Hoắc Thừa Cảnh cất tiếng ra lệnh.

“Ăn cho hết, còn dư cái nào thì phải chịu phạt.”

Ban sáng không được ăn, giờ phút này nhìn đống thức ăn nên cơ thể không khỏi vui mừng. Cho dù nhiều, cô vẫn có thể ăn được.

Hoắc Thừa Cảnh ngồi khá lâu, đến khi đồ ăn vơi được một nữa. Người đàn ông lúc này mới hài lòng đứng dậy rời đi. Cửu thấy hắn đứng dậy liền luống cuống bỏ đũa xuống, định chào thì hắn đã phẩy tay.

“Ngồi ăn cho hết xong thì về ngủ đi.”

Hoắc Thừa Cảnh bước lên xe, chiếc xe rời khỏi biệt thự.

Sau khi ăn xong, Cửu nhìn đống đồ ăn trên bàn. Chưa được bao lâu người làm đã tiến lại gần, cẩn thận đưa cho một viên thuốc.

“Ngài Hoắc bảo sau khi ăn xong thì cô uống đi.”

Cửu cầm viên thuốc, bản thân không biết là thuốc gì. Nhưng đã là lệnh sao cô có thể không nghe. ​

Cô trở về nhà kho, tuy không thoải mái như căn phòng của người đàn ông đó, nhưng ít ra cũng không khiến cô lúc nào cũng ngủ trong lo sợ.

_____________

Đám người làm vốn còn tưởng hôm nay được xem kịch hay, chỉ là không ngờ quản lý vậy mà đã xin nghỉ vài ngày. Trước đó một ngày cũng không dám nghỉ, luôn kiếm cách tiếp cận ông chủ.

Nói là quản lý, nhưng căn bản là tiểu thư lá ngọc cành vàng, việc duy nhất chỉ đơn giản là chỉ tay sai bảo mọi người. Thế nên hôm nay quản gia Thịnh đã bước ra thay sắp xếp lại mọi thứ nơi đây.

Người làm trước đó còn rộn ràng, nhưng quản gia Thịnh làm nơi đây tương đối lâu. Tất cả phần lớn đều rất tôn trọng nghe theo sắp xếp.

Về phía Dương Tầm Mai, nhận thấy sự tiếp xúc của Cửu với Hoắc Thừa Cảnh ngày càng nhiều. Tâm trạng rơi vào trạng thái lo lắng. Trước giờ Hoắc Thừa Cảnh không bao giờ tiếp xúc quá hai lần với phụ nữ.

Người phụ nữ vận trên người chiếc sườn xám màu xanh nhạt, gia công thiết kế tỉ mỉ. Tay cầm một túi quà nhỏ cẩn thận bước vào gia viên nơi Hoắc Kình Thiên sinh sống.

Hoắc Kình Thiên luôn rất chú trọng gia quy, càng về già lại sống ẩn dật, hiếm khi ra mặt. Bởi từ lúc giao lại quyền hành cho Hoắc Thừa Cảnh, ông luôn rất yên tâm hưởng già.

“Ông Hoắc à, ông quên con rồi sao?”

Dương Tầm Mai cầm hộp trà thượng hạng vừa mới mua được, cẩn thận tiến lại gần cất giọng nũng nịu.

Hoắc Kình Thiên một tay nhấp trà, đôi mắt nheo lại đôi chút ngước nhìn người trước mặt. Vài giây sau mới cười khan vài tiếng.

“Ra là Mai Mai sao, từ lúc được ta đưa vào biệt thự tiếp cận Thừa Cảnh đã có chút tiến triển nào chưa.”

Dương Tầm Mai thể hiện ánh mắt buồn rầu, cẩn thận lại gần Hoắc Kình Thiên lay tay, bộ dáng ngoan ngoãn khác xa thường ngày.

“Ông phải giúp con, từ lúc bước vào chẳng những không tiếp xúc được với anh, mà còn rất nhiều người cũng có tham vọng như vậy. Hơn nữa, dạo gần đây ngài ấy còn đặc biệt để ý một nữ hầu.”

Hoắc Kình Thiên vẫn điệu bộ an tĩnh nhấp trà. Trong lòng cảm xúc có chút không rõ. Vốn Dương Tầm Mai nhan sắc có, học thức có, hơn nữa hiểu biết còn sâu rộng. Cứ cho là Hoắc Thừa Cảnh cháu ông lêu lổng ở ngoài đi. Vậy mà giờ lại không có nổi đứa cháu dâu. Tự động đưa người đến thì lại từ chối.

Ngẫm nghĩ một lúc, xem ra là không hài lòng về Dương Tầm Mai rồi, nếu thế thì ông căn bản không cần để tâm nữa. Sắp xếp biết bao người vào biệt thự rồi, vậy mà cứ liên tiếp thất bại thế này. Đến bao giờ thì ông ta mới có cháu đây.

Chưa đầy nửa tiếng sau, chẳng rõ cuộc nói chuyện là gì. Chỉ thấy đám bảo vệ tiễn Dương Tầm Mai rời khỏi, mà người phụ nữ lúc này gương mặt cũng trở nên cau có hẳn. Thay vì để từng người nắm tay lôi kéo, Dương Tầm Mai đùng đùng dậm chân rời đi.

Hoắc Kình Thiên nhớ lại lời nói ban nãy, Hoắc Thừa Cảnh đặc biệt để ý đến một nữ hầu sao? Đôi chân mày rậm nhíu lại, xem ra lại phải cho người theo dõi rồi.

Đám người làm vốn còn tưởng Dương Tầm Mai chỉ đơn giản là xin nghỉ vài ngày. Ai mà có ngờ sau hôm ấy lại trực tiếp nghỉ luôn. Ngay khi Dương Tầm Mai đứng trước cổng sắt biệt thự muốn bước vào, đám vệ sĩ liền bước ra đuổi đi.

Có vẻ tình cảnh tương đối quen thuộc, cứ vài tháng thì sẽ có người do Hoắc Kình Thiên đưa đến, hoặc giỏi lắm là tính bằng năm đi. Nhưng mà đều thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK