Hữu Quyên vẫn không nói, ôm chặt cơ thể như đang né tránh. Vây quanh đều là những tên như thế, căn bản không có đường chạy thoát.
Điều này làm cô lại nhớ đến khi nhỏ, lúc vẫn còn sống ở nơi đầu đường xó chợ, chỉ vì ngủ quá lố cũng bị bắt rồi đánh đập như thế. Lúc đó cô đều chạy trốn.
Một tên trong đó lại hướng tay, ngay lập tức Hữu Quyên kháng cự đẩy ra.
Đám côn đồ nhìn biểu cảm, lại nhìn xuống chiếc váy rách nát vấy máu. Khóe môi không khỏi nhoẻn miệng cười thích thú.
“Thôi nào, đừng bướng nữa. Biết đâu bọn anh hầu hạ lại thích thì sao?”
Đám nam nhân khoảng sáu người, một tên trong đó dường như là người cầm đầu. trông thấy vậy lập tức chỉ tay ra lệnh.
“Giữ chặt cô ta lại.”
Đám người còn lại nghe lời, cứ thế tiến tới vây hãm. Giữ chặt hai cánh tay lại, Hữu Quyên muốn dùng sức đều bị chặn hết đường lui. Bất lên chỉ có thể hét lên, tiếng hét cô chói tai. Một tên trong đó không nhịn được lần nữa tiếng đến tát thẳng vào mặt. Cô nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của một đám người như thế được.
Hữu Quyên bất lực nằm, từng giọt nước mắt rơi, ướm đầy trên sợi tóc, xõa khắp cả gương mặt nhỏ. Thì ra đây là tự do mà cô vẫn khao khát, chỉ là, sao nó lạ quá!
Tên cầm đầu nhìn chiếc váy, chất liệu cũng không phải loại tệ. Nhan sắc nữ nhân này không phải dạng thường. Chậc, xem ra đêm nay có thể vui chơi với một mỹ nhân như vậy cũng là phúc lớn.
“Yên tâm, tôi sẽ không để cô đi dạo ngoài đường giờ này không công.” Tên nam nhân vừa nói, sự bỉ ổi trên gương mặt càng hiện rõ.
Bàn tay vén chiếc váy dài lên cao, dần dần để lộ đôi chân trắng nõn đầy những vết thương chi chét. Điều đó lập tức đánh thức chút lý trí sót lại, Hữu Quyên lần nữa phản kháng kêu gào đến khản cả cổ họng.
Và thế là, một cú tát nữa lên gương mặt nhỏ.
“Im nào, ồn ào quá đó. Có để cho kẻ khác ngủ không?” một tên trong đó không chịu được lên tiếng.
Người ta thường bảo, trong những lúc tuyệt vọng như này. Con người lại khao khát sống nhất. Hữu Quyên cũng không là ngoại lệ, cô lần nữa vùng vẫy khi cảm nhận bàn tay to lớn kia luồn vào dần phía trong đùi non.
Bên vai áo bị kéo thẳng sang một bên, mập mờ lộ đường nét bên trong. Một tên trông tò mò muốn ngó nghía bàn tay tiến tới liền bị cô phản kháng.
“Tránh ra… tránh xa tôi ra. Các người tha cho tôi đi.”
Thanh âm càng lúc càng ngắt quãng, tựa hồ như ai rút cạn sinh lực. Giọng nói cô khàn, dường như đã hét đến mỏi mệt.
Ánh mắt cô mông lung ngập nước, hai bên má đỏ ửng đầy vệt máu còn mới. trông không khác gì một cỗ xác chết.
Ngay lúc này, đoạn đường vốn vắng lặng từ đầu tiếng xe tiếng tới càng nhiều. Đám côn đồ kinh hãi khi nhìn hàng xe dừng lại ngay một tụ điểm của họ. nhất thời chưa hiểu chuyện gì diễn ra.
Hoắc Thừa Cảnh bước xuống xe, tiến thẳng đến chỗ đám côn đồ vẫn đang đứng. Người đàn ông vừa lại gần chỉ chú ý duy đến Hữu Quyên lập tức dùng áo vest bên ngoài trùm lên cơ thể nhỏ đến đáng thương. Gương mặt âm trầm khiến không ai dám đụng đến.
Khí thế khiến cả đám sợ hãi mà đứng im. Lập tức đám vệ sĩ tiến lại, bao vây cả đám côn đồ đang đứng. Mặc cho bọn chúng gào thét.
“Giữ lại mạng, xử lý sao.”
Hoắc Thừa Cảnh lạnh lùng để lại một câu, liền bế người trong lòng đã ngất đi di chuyển vào trong xe.
Ban nãy khi nhìn nhìn nữ nhân nằm giữa nền đất lạnh, quần áo không chỉnh tề. Trong lòng đau xót vô hạn. đến tận khi lên xe, dù đã ngất đi, vẫn không khó cảm nhận cơ thể nhỏ đang run rẩy.
Ánh mắt dừng trên phần má đỏ ửng, vệt máu cả hai bên đều hiện rõ, hơn nữa còn đang sưng lên. Đôi mắt cũng vì khóc vương vãi trên gương mặt, các lọn tóc khô đều đan kết tụ lại.
Ngu ngốc thật, sao không biết mà quay lại tìm hắn còn chạy đi, để bản thân thành ra như này.
Trong lòng người đàn ông nhói lên, không chê bẩn ôm chặt cơ thể nhỏ. Sự hiện diện của Hữu Quyên, từ lúc nào lẳng lặng ở trong lòng hắn, vô thức tiến vào trong suy nghĩ, cả trái tim…
Càng thương xót bao nhiêu, trong lòng càng nghĩ đến việc phải trừng phạt cả một đám người để chúng sống không bằng chết.
Người nhà Dupont đã thay mặt Hoắc Thừa Cảnh giữ lại những kẻ có ý đồ. Liền bố trí một căn phòng rộng lớn để người đàn ông nghỉ ngơi.
Đến khi dừng lại tại khu biệt thự, hình ảnh người đàn ông cao lớn ôm trên tay vật nhỏ nâng niu đang bị thương càng thể hiện rõ vị trí như nào.
Hoắc Thừa Cảnh kết thúc cuộc đầu tư và dự án đều rất ngắn gọn, thì ra sự chú tâm đã sớm đặt lên người con gái này.
Người đứng đầu liền cho gọi bác sĩ, cũng rất tinh tế khi gọi đến bác sĩ nữ khám. Hoắc Thừa Cảnh không hề rời khỏi căn phòng khám nửa bước, vẫn rất chú tâm các vết thương trên người. Vừa nhìn vừa dùng ánh mắt phán xét vị bác sĩ như nhắc nhở không được làm cô bị đau lần nữa, hắn không muốn cô phải chịu đau thêm.