• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hữu Quyên lựa ra một bộ đồ bản thân trông thích nhất rồi thay vào. Sau đó lại cùng Chước Vũ bước xuống phía dưới.

Khi này người dưới đại sảnh trông khá đông. Điều Hữu Quyên để ý nhất là một người đàn ông trông tương đối lớn tuổi ngồi tại khu vực trung tâm. Vây quanh là vài người vệ sĩ đứng nghiêm trang bên cạnh. Còn Hoắc Thừa Cảnh thì ngồi chiếc ghế gần đó, cũng đang nhàn tản nâng chén trà.

Sự xuất hiện của Hữu Quyên lập tức thu hút ánh mắt của Hoắc Kình Thiên.

Mà Hữu Quyên bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm mình như đang soi xét, lập tức theo bản năng đứng xếp vào hàng những người hầu liền cúi đầu.

“Đi qua đây với tôi.”

Hoắc Thừa Cảnh hướng về phía cô, dùng giọng nói trầm trầm tương đối dễ nghe. Trông không giống như đang ra lệnh nữa, mà là đang bảo đến bên cạnh hắn.

Hữu Quyên nghe lời lập tức di chuyển sang hướng hắn, cô vốn còn muốn đứng. Người đàn ông liền kéo tay để cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Những người hầu xung quanh trông vậy liền bày ra một dĩa đồ ăn sáng mới nấu xuống trước mặt.

“Mau ăn đi.”

Hữu Quyên không dám không nghe, liền vụng về cầm những dụng cụ hình thù lạ mắt lên. Trước giờ những người hầu như cô căn bản chỉ cần một đôi đũa với cái muỗng là được. Vậy mà giờ trên chiếc dĩa phần ăn lại có thêm vài dụng cụ mới. Tuy vậy cô vẫn sử dụng duy nhất chiếc muỗng.

Phía trước, những người hầu từng chung thân phận. Nhưng sau khi từ buổi đi về, ai cũng dần thay đổi ánh nhìn với Hữu Quyên. Cái này rõ ràng chính là một bước trèo cao.

Hoắc Kình Thiên nhìn hành động của Hoắc Thừa Cảnh, nhất thời cau mày. Ngay khi người con gái này xuất hiện, trong chốc lát ông liền cảm giác như mình trở nên dư thừa.

“Tên gì?”

Hữu Quyên đang ăn, một câu hỏi không đầu không đuôi khiến cô ngừng lại. Nhưng chưa được bao lâu Hoắc Thừa Cảnh đã ra hiệu ăn tiếp rồi liền trả lời thay cô.

“Hữu Quyên.”

Hoắc Kình Thiên nhìn đứa cháu của mình không có tiền đồ gì. Lập tức lớn giọng hỏi tiếp.

“Nhà ở đâu? Làm gì?”

Hiển nhiên ông hoàn toàn biết Hữu Quyên có gốc gác từ đâu, không nhà và là một món đồ. Nhưng căn bản vẫn muốn xem rốt cuộc cô có thể trả lời tới đâu.

“Nhà?”

Hoắc Thừa Cảnh nhíu mày nhìn người ông của mình có vẻ làm khó. Lập tức trả lời tiếp.

“Sau này sẽ là hộ khẩu ở đây.”

Người đàn ông vừa trả lời vừa nhìn Hữu Quyên ăn, không ngừng bảo cô tập trung ăn.

“Còn về công việc thì hiện là người hỗ trợ cháu.”

Hoắc Thừa Cảnh hơi nhíu mày, ban nãy hắn còn định trả lời là… làm phu nhân của cháu! Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn còn phải lấy lòng cô nữa. Những việc này, không vội vàng được.

Hoắc Kình Thiên trông đứa cháu không khỏi ra sức bảo vệ, động thái làu bàu nhấp chén trà. Cái gì mà hỗ trợ chứ, đúng hơn thì là hỗ trợ về tinh thần.



Hữu Quyên ngồi trên xe, vẫn không hiểu hai chữ “hộ khẩu” ban nãy Hoắc Thừa Cảnh nói là gì. Cô mang theo sự tò mò nhưng không dám hỏi.

Chiếc xe sau khi di chuyển liền dừng lại một toà nhà tương đối cao. Ngay khi vừa xuống, hàng người dày đặc ăn mặc chỉnh tề xếp gọn thành một hàng ngay tại khu vực nơi đây. Tất cả đều nghiêm trang.

Hữu Quyên chỉ biết đi theo sau lưng người đàn ông. Nhất thời choáng ngợp vì sự đồ sộ nơi đây.

Đúng thật là, sự hiểu biết của cô rất hạn hẹp.

Hoắc Thừa Cảnh xoay đầu, trông thấy cô không tập trung, liền hướng đến nắm lấy cổ tay mà kéo dẫn đường.

Lập tức hành động này thu hút không ít suy đoán của những người xung quanh. Chỉ là hành động nhỏ nhưng cũng là một cách ngầm khẳng định vị trí của Hữu Quyên.

Đến khi dừng tại một căn phòng họp lớn, Hoắc Thừa Cảnh vẫn nắm tay kéo theo cô vào. Duy có Chước Vũ là không được vào trong. Điều này khiến cậu cũng cảm nhận rõ mình đang dần không còn giá trị với ông chủ.

Chước Vũ chỉ đành đứng ở ngoài, rõ ràng rất không phục.

Một vài nhân viên đi qua, thấy rõ sự thiên vị nay đã thay đổi không khỏi châm chọc Chước Vũ.

“Xem ra sắp tới nơi này chuẩn bị có nữ chủ nhân rồi.”



Phòng họp đều là các người có chức vị lớn, thấy sự xuất hiện của Hoắc Thừa Cảnh thì theo quy củ đứng dậy chào, lần nữa hoan nghênh.

“Chúc mừng chủ tịch đã hoàn thành việc sát nhập tập đoàn thành một phần với cổ đông lớn Paris.”

Đây là một dự án lớn, hơn nữa tiếng vang không hề nhỏ trong giới thương trường. Lần nữa khẳng định vị thế vững chắc của Hoắc Thừa Cảnh.

Và cũng như những bộ phận khác, tất cả đều tập trung vào sự xuất hiện của nữ nhân phía sau Hoắc Thừa Cảnh. Nếu bình thường thì người đứng ở vị trí này, khi nào cũng đều là Chước Vũ.

Mà cho dù vị chủ tịch của họ có chơi đùa với nữ nhân, không bao giờ quan trọng đến việc có thể dẫn vào một cuộc họp đầy riêng tư như thế.

Hoắc Thừa Cảnh nhìn Hữu Quyên vẫn đứng im đằng sau, người đàn ông liền kéo ghế gần ngay vị trí trung tâm. Ấn nhẹ bả vai khiến cô ngồi xuống. Nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Lắng nghe thật kĩ nội dung hôm nay, lát nữa tôi sẽ hỏi lại.”

Hữu Quyên nghe Hoắc Thừa Cảnh nói vậy, trạng thái liền ngồi nghiêm chỉnh hẳn hoi. Bắt đầu tập trung.

Mỗi người đều mang theo vài vật dụng là những chiếc laptop, kèm theo đó một cuốn sổ dày đặc và cây viết. Hữu Quyên tay cảm nhận sự trống không, Hoắc Thừa Cảnh liền đẩy qua chiếc laptop của người đàn ông.

Ngón tay thon dài chỉ vào hàng số dữ liệu.

Hữu Quyên căng thẳng nhưng vẫn lắng nghe từng câu từng chữ Hoắc Thừa Cảnh chỉ dạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK