Dàn vệ sĩ xếp thành hàng trước căn phòng chạm trổ tinh tế, sau đó cẩn thận đẩy cửa đứng mời Hữu Quyên vào. Từ đầu đến cuối đều cẩn thận đưa cô đến nơi, xong việc liền đứng lặng tại đó canh gác.
Hữu Quyên bước vào bên trong, nơi đây diện tích rộng lớn. Chỉ là một căn phòng, vậy mà có đầy đủ các khu vực. Vốn cũng muốn đi ngó nghiêng xung quanh nhưng không dám, đành đứng lặng một góc. Giống như cách bản thân hay đợi Hoắc Thừa Cảnh về phòng vào mỗi đêm vậy.
Hướng cửa sổ mở, ánh sáng ban chiều soi rọi vào các đồ vật bên trong. Thời tiết ấm áp vô cùng. Cảm giác cả ngày trời đi mệt mỏi, liền dựa vào chiếc ghế nhỏ riêng biệt mà ngồi xuống, cứ như vậy mà ngủ quên lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng, cô lại mơ được nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Rốt cuộc mọi thứ bên ngoài kia có hình thù gì? Có giống với khung cảnh thu gọn trong tầm mắt nhỏ bé của cô không. Bản thân cứ ngủ, say sưa đến nỗi có tiếng người mở cửa phòng bước vào cũng chẳng hay.
Hoắc Thừa Cảnh xong công việc rồi trở lại, căn bản phải làm đến khuya, nhưng vì hắn biết cô hầu nhỏ được đưa tới. Hắn liền cho gấp rút công việc rồi trở về khu khách sạn.
Quả thật khi thấy bóng dáng nhỏ gật gù trên ghế, mọi tâm trạng mệt mỏi của hắn cũng theo đó mà biến mất. Trong lòng không khỏi cảm thấy Hữu Quyên quá ngu ngốc, giường hắn êm như thế mà không chọn, vậy mà lại chọn nằm ở đó.
Hữu Quyên ngủ say đến mức bản thân bị bế lên, rồi đặt vào chiếc giường cũng không biết. Đến khi lần nữa hơi xoay người, đã cảm nhận ở trong chăn nệm ấm áp. Cô hơi dụi người vào đống chăn, lại chợt giật mình vì trước đó nhớ là ngủ ở trên ghế. Ngay lập tức liền mở mắt, lại nghe được tiếng bàn phím từ bên cạnh. Cô hơi nghiêng đầu nhìn đã thấy Hoắc Thừa Cảnh đang ngồi trên chiếc ghế dài, lưng dựa vào thành, chiếc laptop được bật đang đặt trên đùi người đàn ông.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn một vẻ mặt khi làm việc, khi nghe được động tĩnh, ánh mắt mới ngưng được chút rời khỏi màn hình. Ngó nhìn Hữu Quyên đang ngồi, lúc này cô mới vội vàng đứng lên rời khỏi giường, lập tức về bộ dáng nghiêm chỉnh.
Hoắc Thừa Cảnh chỉ hơi nhíu mày, đồng hồ cũng đã điểm qua mười giờ đêm. Lẳng lặng nhấn chiếc chuông bên cạnh. Hữu Quyên có chút tò mò nhìn nhưng rồi lại thôi. Không lâu sau cửa phòng gõ vài tiếng nhận lệnh liền đẩy cửa vào. Cả một mâm thức ăn vẫn nghi ngút khói được bưng vào trong. Cẩn trọng đặt sang chiếc bàn rộng lớn bên cạnh. Xong xuôi liền rời đi.
“Ăn đi.” Hoắc Thừa Cảnh vẫn không dời công việc, nói vỏn vẹn hai chữ.
Hữu Quyên rời đi từ sáng, trong suốt hành trình đến đây vẫn chưa ăn. Giờ phút này nhìn mâm đồ ăn thì cơn đói bụng dâng lên. Cô không ngần ngại nghe lời mà bước đến chiếc bàn. Ánh đèn căn phòng thuộc loại đèn vàng, chính vì vậy mà gian phòng nơi đây sáng nhạt. Khu vực ban công vẫn mở cửa, không khó thấy ánh trăng sáng chiếu rọi. Không gian yên tĩnh vô cùng, ngoài tiếng chén dĩa va vào nhau, tiếng thanh âm bàn phím, bên ngoài thoáng cảm nhận rõ cây lá xào xạc.
Vốn đến đây không chuẩn bị, Hữu Quyên không có đồ. Hoắc Thừa Cảnh liền cho người lựa đại những bộ đồ đưa đến để thay. Cô ngó nhìn những chiếc váy thiết kế lạ mắt, cảm giác thích thú hiện rõ rệt. Trước đây chưa từng mặc được những thứ đồ như thế này cho nên cô đều treo rất gọn gàng một góc.
Kể từ hôm đó, Hoắc Thừa Cảnh liền cho phép Hữu Quyên ở lại. Những lần muốn đi ra ngoài, hàng vệ sĩ vẫn đứng canh và nhìn chằm chằm, cảm giác áp lực bao trùm, thế là cô chỉ có thể chui lủi thủi vào lại căn phòng.
Hoắc Thừa Cảnh nghe báo cáo, cảm thấy nhốt cô lại cũng không được, dù gì lá gan cô không lớn đến mức đấy. Thế là liền cho lui bớt người, từ đó Hữu Quyên mới dám thoải mái mà rời khỏi phòng, đi loanh quanh ngó nghiêng về khung cảnh nơi đây.
Vốn Hoắc Thừa Cảnh đến đây để bàn giao lại thị trường, cho nên ngày nào cũng phải tiến hành các cuộc hội nghị ra mắt. Gần như đến gần chiều tối mới về. Cả bàn làm việc căn bản đều là những thông số cứng ngắc nhạt nhẽ. Bình thường không có cô hầu nhỏ, hắn có thể ở lại kéo dài đến tận đêm khuya, nhưng giờ lại chỉ có thể mong muốn cho cuộc họp giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể.