Nếu cô cũng giống người khác trốn tránh cậután tụngcậu, cúi đầu khom lưng đối với cậu mọi nơi, hiện tại những chuyện xấu hổ này có phải sẽ không phát sinh hay không?
cô từ miệng Vương Tử biết được ngày hôm qua mình uống say mèm ở bên ngoài, là Nghiêm Túc đưa cô về. Sau đó, Nghiêm Túc đỡ cô về phòng ngủ, rồi chuyện tiếp theo đó...
"Sau đó em cũng không biết, nghe nói buổi sáng hôm nay ông ta trở về công ty. Chị nhìn thấy ông ta sao?"
Phương Châm lắc đầu, lại hỏi: "Ngày hôm qua làm sao ba cậu biết tôi ở đâu?"
"Em gọi điện thoại cho chị. Vốn muốn gọi chị đi ăn cơm, kết quả chị ở trong điện thoại nói chuyện lung tung, ba em liền cầm lấy điện thoại. Ông ta nói chị say, liền đưa chị về. Đúng rồi, hoa lan của ông Dương cũng là ba em đi lấy."
Nghe xong lời này Phương Châm lại lấy bắt đầu hối hận đưa số điện thoại cho Vương Tử. Từ lần trước La mẹ gọi điện thoại cho nàcông Vương Tử bắt gặp được, sau đó đứa trẻ này mỗi ngày liền quấn lấy côđòi số điện thoại.
Đều nói người lớn không đấu lại đứa trẻ, Phương Châm cảm thấy lời này một chút cũng không sai. Vương Tử bình thường nhìn thật tàn khốc, lại so với đứa trẻbình thường thành thục hơn. Chỉ khi nào quấn người mới biểu hiện tính trẻ con, không phút Phương Châm liền giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn đưa số điện thoại cho cậu.
Vương Tử thuần thục đem số điện thoại lưu vào di động, còn mở ra danh bạ điện thoại khoe với cô: "Chị xem, số điện thoại người trong nhà này em đều có. Ngày nào đó em ở bên ngoài bị người khi dễ, emđánh một cú điện thoại tới, bất cứ người nào đều có thể tới cứu em."
Lúc ấy Phương Châm cười thầm cậu ngốc, căn bản không cho rằng có một ngày cậu sẽ gọi điện thoại cho mình. không nghĩ đến mới cho cậusố điện thoạikhông đến vài ngày liền phát công dụng. Chẳng qua không phải Vương Tử gặp được phiền toái tìm cô cầu cứu, mà là cô gặp phiền toái cuối cùng khiến ba Vương Tử cứu.
Nhưng dù cho như vậy, Phương Châm cũng tuyệt đối tin tưởng Nghiêm Túc không có khả năng ở trong phòng cô qua đêm. Hai người bọn họ bây giờ không tính là đối thủ một mất một còn, cũng tuyệt không có khả năng là có thể làm bạn bè. Phương Châm nghĩ đến đây, đưa tay sờ sờ đầu Vương Tử: "Cậu suy nghĩ nhiều quá."
Vương Tử bĩu bĩu môi không để ý tới cô, tiếp tục vẽtranh. Phương Châm cũng mặc kệ cậu, bận rộn làm việc của mình. Hai người ở trong phòng ấm nước giếng không phạm nước sông, yên ổn ở chỗ này cả một ngày. Trong thời gian đó Phương Châm có đi ra ngoài ăn cơm, Vương Tử dường như cũng có ra ngoài qua, Phương Châm nghĩ đứa trẻ này bình thường cứ như vậy không thích người khác đi theo, cũng không đến trước mặt cậu.
Huống chi trôngtrẻ vốn không phải là công việc của cô, Vương Tử có bà vúchăm sóc, còn không chỉ một người. Nhưng cậu chính là không thích các cô tổng vây quanh cậu, cho nên mỗi ngày lúc đến vườn hoa đều đuổi họ đi rất xa.
Vài lần Phương Châm làm việc ở bên ngoài đều nhìn thấy hai bà vúở dưới bóng cây nói chuyện phiếm, dường như các cô đối với đứa trẻ như vậy sớm đã thành thói quen. Đến lúc ăn cơm tối Phương Châm mới bớt chút thời gian đến phòng ấm xem Vương Tử, thuận tiện chuẩn bị thu dọn một chút.
Kết quả cô vừa mới đi tới cửa phòng ấm chợt nghe đến bên trong phát ra tiếng "Rầm", ngay sau đó lại là một tiếng "A", rồi tiếp đó liền vang lên tiếng đứa trẻkhóc tê tâm liệt phế. trong lòng Phương Châm thầm nghĩ không ổn, mở cửa lao vào. Mặt đất trong phòng ấm là một đống hỗn độn, Vương Tử ôm đầu ngã trên đất, chính cố gắng chuẩn bị đứng lên.
Phương Châm vừa nghe tiếng cậu khóc liền biết tình hình không được tốt, bất chấp mảnh vỡgốm sứ dưới chân, ba hai bước chạy đến bên người Vương Tử đỡ cậu dậy, đồng thời nhìn cậu mặt.
Tay Vương Tử gắt gao che trán bên phải, nhưng máu tươi vẫn là theo khe hở chảy ra. Phương Châm nhìnghế dài ngã bên cạnh, còn có những vỡ của chậu hoa kia cùng với bùn đất cánh hoa rơi lả tả, lập tức hiểu toàn bộ.
Trong phòng ấm có vài cái giá, trên đó đặt đầy chậu hoa. Vương Tử nhất định là muốn xem bồn quân ảnh thảo đặt ở phía trên cùng này, mới có thể trèolên trên ghế lại sơ ý ngã xuống.
Vương Tử vừa thấy Phương Châm tiến vào, một giây trước còn khóc rung trời, một giây sau lập tức gắt gao ngậm miệng, giống như sợ bộ dáng mình khóc bị đối phương chê cười. Trái tim Phương Châm căng lên, lập tức ôm lấy Vương Tử lao ra phòng ấm, muốn tìm hai bà vú kia hỗ trợ.
Kết quả cô vừa chạy đến cửa phòng ấm, liền đâm đầu vào ngực một người. Phương Châm lảo đảo một cái gần như muốn ngã sấp xuống, đối phương lập tức đưa tay nắm lấy cô.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Nghiêm Túc có chút khó coi, anhnhìn nhìn Phương Châm lại nhìn nhìn Vương Tử, một tay đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng. Vương Tử vốn ởtrong ngực Phương Châm rất yên tĩnh, bị Nghiêm Túc mạnh mẽ ôm qua đi sau lại vũng vẫy lên, lớn tiếng khóc không ngừng, còn giơ tay muốn đi nắm tay Phương Châm.
Phương Châm lập tức đưa tay cho cậu, lại nói với Nghiêm Túc: "Đứa nhỏ đại khái là bị ngã, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện."
Nghiêm Túc vốn là lại đây kêu Vương Tử ăn cơm, không nghĩ đến gặp được chuyện như vậy. Nhìn đứa nhỏ đầu đầy máu, anhkhông kịpnói thêm gì vớiPhương Châm, ôm Vương Tử hướng bãi đỗ xe chạy.
Tay Phương Châm bị Vương Tử nắm thật chặt, dọc theo đường chỉ có thể chạy theo, cuối cùng ba người đồng loạt lên xe, liền những người khác đều không kịp thông báo. Phương Châm chỉ ở ngay từ đầu chạy ra vườn hoa nói với hai bà vú kia câu "nói cho lão thái thái", những lời khác liền chưa kịp nói.
Nghiêm gia lập tức liền rối loạn lên, tiểu tiểu thiếu gia bị thương đây chính là chuyện lớn, Nghiêm lão thái thái vốn đang ở chỗ đó tụng kinh làm buổi tối, nghe được tin này kinh sợ cũng không quản tụng kinh gì đó, cho người lái xe đưa bàđến bệnh viện.
Dọc theo đường đi Nghiêm Túc dẫm chân ga thật sự mạnh, tính năng xe cực tốt chạy tốc độ cao càng thể hiện ra ưu thế của nó. Phương Châm cảm giác được thời gian cực nhanh, Nghiêm Túc đã đem xe dừng ởcửa bệnh viện của Lí Mặc.
Bệnh viện này cách Nghiêm gia cũng không xa, lúc trước Nghiêm Túc chọn biệt thự kia cho bà nội cũng chính là nhìn trúng điểm này, Lí Mặc có thể lại xem bệnh cho bà nội bất cứ lúc nào.
anh cũng không quan tâm đem xe chạy đến khu vực dừng xe, liền dừng lại trực tiếp trước cửa phòng cấp cứu, sau đó ôm Vương Tử liền chạy vào. Trong phòng cấp cứu mấy bác sĩ đều đang bận rộn, vừa thấy tình cảnh này sửng sốt một chút. Có người liếc mắt nhận ra Nghiêm Túc, vội vàng đem việc trong tay giao cho y tá, lại đây thay Vương Tử xem xét vết thương, một bên lại cho người lập tức đi thông báo cho Lí Mặc.
Mãi cho đến lúc này Vương Tử mới buông taytừ trên trán xuống. Nửa khuôn mặt cậu dính đầy vết máu, vết thương trên trán là một mảnh mơ hồ căn bản không nhìn thấy rõ. Bác sĩ vội vàng đem Vương Tử vào bên trong phòng khám, đeo bao tay vào xử lý miệng vết thương.
Phương Châm cùng Nghiêm Túc cũng theo vào. Vương Tử vẫn như trước nắm thật chặt tay Phương Châm không buông, cho dù là bác sĩ xa lạ lúc đầu lau vết máu cho cậu, hay là Lí Mặc đã quen thuộc khâu lại miệng vết thương cho cậu, cậu vẫn thủy chung nắm tay Phương Châm không buông.
Từ cánh tay cậu hơi hơi run, Phương Châm cảm giác đượctrong lòng đứa trẻ này sợ hãi, vốn là không có tự trách mình lại giống như mầm non ngày xuân, tràn đầy trái tim trong nháy mắt.
Vẫn là do cô sơ suất quá, không nên đểmột mìnhVương Tử lưu lại trong phòng ấm. Tuy rằng bình thường nhìn cậu già dặn, nhưng dù sao cũng mới năm tuổi, nói chuyện ngữ khí lại thành thục cũng không che dấu được tính trẻ con hồn nhiên non nớt.
Nhìn Vương Tử khâu miệng vết thương đau đến sắc mặt trắng bệch cũng không dám kêu la, lòng Phương Châm đầy áy náy, trong đầu ong ong, những chuyện không vui kia lại lặng lẽ dânglên.
cô quả nhiên cùng bọn trẻ không có duyên phận, vô luận vừa mới bắt đầu được đối phương thích thế nào, đến cuối cùng sẽ luôn làm bọn chúng bị thương. Tráng Tráng là như thế, Vương Tử cũng là như thế. Phương Châm đột nhiên hối hận đồng ý với lão thái thái lưu lại Nghiêm gia làm việc, cô nên tiêu sái rời đi ngay lúc đó, như vậy vừa sẽ không làm Vương Tử bị thương, cũng sẽ không cùng Nghiêm Túc chung đụng nhiều như vậy.
Nhưng hiện tại, nói cái gì đều đã chậm.
Miệng vết thương trên trán Vương Tử dài chừng 3 cm, Lí Mặc nói tình hình vẫn còn tốt, khâu xong nghỉ ngơi thật tốt là được, ở bệnh viện quan sát một hai ngày liền có thể trở về.
Lúc vết thương xử lý đến một nửa Nghiêm lão thái thái tới, bà cũng không vào, liền chờ ở bên ngoài. Đến khi bên trong thu dọn thỏa đáng hết thảy xongbà liền cùng Vương Tử đi đến phòng bệnh. Mãi đến lúc này Vương Tử mới buông tay Phương Châm ra, nhảy vào ôm ấp của bà cố.
Thấy Vương Tử như vậy Phương Châm cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Đứa trẻ này nhìn rộng rãi nhưng thực ra rất mẫn cảm, chỉ đối với số ít người có thể mở rộng cửa lòng. Từ lúc cậu bị thương sau chỉ nắm tay chính mình lại không dựa vào Nghiêm Túc có thể thấy được bọn họ hai cha con quan hệ thậtsự đóng băng.
Nghiêm Túc cũng theo một đến phòng bệnh, thuận tiện cho người đi làm thủ tục nằm viện. Phương Châm một mình lưu lạitrong hành lang phòng cấp cứu, nhất thời nghĩ không thể đi đâu. cô không muốn đi nhìn Vương Tử, lúc người một nhà đoàn tụ,cô một người hầu không nên xuất hiện trong phòng bệnh.
Nhưng cô cũng nghĩ muốn hay không trực tiếp về nhà, đang lúc do dự trước hết đi toilet đem vết máu trên tay rửa. Kết quả từ WC đi ra đi vòng quanhđại sảnh dưới lầu, ngoài ý muốn gặp Thẩm Khiên cùng mẹLa Thế.
Xem ra La mẹlà tới nơi này tìm Thẩm Khiên khám bệnh, đối phương tiễn bà ra cửa. Vài người ở trong đại sảnh nhìn thấy đều sửng sốt, lập tức mẹ La tiến lên đây kéo tay Phương Châm: "Tiểu Phương, sao con lại ở chỗ này, có phải không thoải mái hay không?"
"không có, con đến cùng người bạn, đang chuẩn bị đi về."
La mẹ gật gật đầu, nói vài câu lại hỏi: "A thế để lại cho con gì đó con xem chưa?"
nói tới cái này mặt Phương Châm liền đỏ lên, cô còn thật không có xem. Nhưng ở trước mặt mẹ La cô cũng không thể nói như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Nhìn, là thư cùng một ít thứ khác, đại khái đều là anh ấy từ trước mua còn chưa kịp tặng cho con."
Lúc Phương Châm nói lời này người không dám nhìn không phải La mẹ, mà là Thẩm Khiên đứng một bên. Cũng may Thẩm Khiên không có nói gì, chỉ là đứng một bên mang theo một ý cười nhạt nhìn cô.
Nhưng anh càng bình tĩnh như vậy Phương Châm lại càng là quẫn bách, giống như đôi mắt kia có thể rõ hết tất cả, dễ dàng xuyên thủng lời nói dối của cô.
Cũng may cuối cùng Thẩm Khiên cũng không mở miệng, ngược lại là La mẹ lại kéo Phương Châm lải nhải nửa ngày, vài lần bảo cô đếnnhà ăn cơm. Ngoài miệng Phương Châm đồng ý, trong lòng lại không có dũng khí bước vào trong nhà kia.
Ba người ởđại sảnh lầu một trì hoãn hơn mười phút, La mẹ mới lưu luyến không rời tạm biệt Phương Châm, theo Thẩm Khiên đi ra ngoài. Phương Châm nhìn bóng dáng rời đi của hai người nhẹ nhàng thở ra, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Túc đứng ởđầu cầu thang, mặt không đổi nhìn.