Từ nhỏ, gia cảnh của mẹ Nghiêm đã cực tốt, nên trên khía cạnh làm một người biết kiềm chế có hơi thiếu sót.
Hôm nay, bà tới tìm Phương Châm là đã hạ mình lắm rồi, không hề nghĩ đến chuyện gặp phải một người không biết thức thời như cô, không nghe bà còn chưa tính, thế mà còn dám dùng ẩn ý trong lời nói đâm chọt bà. Đây quả thực chẳng khác nào tát cho bà một cái.
Lửa giận bùng lên trong lòng mẹ Nghiêm, ánh mắt sắc bén nháy mắt quét đến khuôn mặt Phương Châm. Nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia, hai tay bà vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Mắt thấy một bàn tay muốn đáp xuống trên mặt Phương Châm, cửa phòng lại bị người khác đẩy ra từ bên ngoài. Ngay sau đó, một thân hình nho nhỏ nhảy lên đi vào, khôngnói hai lời chạy thẳng tới chỗ mẹ Nghiêm, cả người trực tiếp đâm vào trong ngực đối phương, hai tay ôm chặt lấy bắp đùi của bà.
"Bà nội!"
Nhìn thấy một màn vừa xảy ra này, trên mặt Phương Châm cũng khiếp sợ như mẹ Nghiêm. Vương Tử đột nhiên xuất hiện phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng, mũi tên sắp bắn ra vừa rồi thoáng cái được thu lại, chỉ còn lại âm thanh mẹ Nghiêm liên tục “chao ôi”.
"Tiểu tổ tông của bà, con làm cái gì vậy, con muốn đụng chết bà sao hả."
Vừa thấy cháu trai, khuôn mặt cực kì hung ác của mẹ Nghiêm lập tức tràn đầy ý cười. Tuy rằng miệng thì oán giận không ngừng, nhưng động tác trong tay lại không giảm chút nào, lập tức ngồi xổm xuống sờ đầu Vương Tử.
Sau đó bà hỏi: "Con vào đây bằng cách nào?"
"Cửa không đóng ạ."
Mẹ Nghiêm liếc mắt nhìn Phương Châm, Phương Châm đáp bà bằng một nụ cười xin lỗi. Vừa rồi chỉ lo tiếp đón "cao cao tại thượng" nữ hoàng đại nhân, chắc là cô đã quên mất việc phải đóng cửa lại.
Cũng may, lúc này, một lòng một dạ của mẹ Nghiêm chỉ hướng vào trên người Vương Tử, cũng không rảnh đi so đo với Phương Châm. Bà và thằng bé này rất có cảm tình, tóm lại là do ngay từ đầu ai cũng không nghĩ đến chuyện Vương Tử không phải con trai của Nghiêm Túc, từng người ở nhà họ Nghiêm đều xem cậu như bảo bối. Mãi cho đến khi Vương Tử được hai ba tuổi thì có một lần bất trắc bị thương phải đi xét nghiệm máu, bí mật mới bị phơi bày.
Tuy rằng lúc ấy mẹ Nghiêm rất tức giận, nhưng dù sao cũng đã có không ít tình cảm với thằng bé. Thêm vào đó, từ trước đến nay, quan hệ của nhà họ Đoàn và nhà họ Nghiêm rất tốt, để giữ mặt mũi cho bạn bè, bà cũng không thể trút giận lên đứa bé này. Thế là cứ cưng chiều nó trong suốt ba năm qua.
Vương Tử bình thường nhìn lạnh lùng, vừa đối đầu với mẹ Nghiêm lại rất biết cách giải quyết, cái miệng nhỏ nhắn cứ gọi “bà nội” “bà nội” liên tục không dứt, quả thực đã gọi cho trái tim mẹ Nghiêm đến mềm nhũn. Nhân lúc mẹ Nghiêm quay lưng lại với mình, Phương Châm lặng lẽ giơ ngón tay cái với Vương Tử, Vương Tử lại chớp chớp mắt vớicô, cho cô một cái nụ cười đắc ý.
Bầu không khí trong phòng càng náo nhiệt hơn. Trong mắt mẹ Nghiêm đã hoàn toànkhông có Phương Châm, vẻ mặt yêu thương nhìn Vương Tử, liên miên cằn nhằn hỏi cậu không ít vấn đề. Phương Châm cẩn thận nghe một chút, trên cơ bản tất cả đều là hỏi chuyện Vương Tử đi du lịch các nơi trong khoảng thời gian này, xem ra mẹ Nghiêm cũng không biết “sự việc vĩ đại” bỏ nhà ra đi của thằng bé Vương Tử này sáng nay.
Vương Tử cũng hiếm thấy có chút tính trẻ con, khi nói chuyện đều mang theo mấy phần bi bô. Sau một lát nói chuyện với mẹ Nghiêm, đột nhiên cậu chuyển đề tài, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Bà nội, sao bà lại ở chỗ đây, bà tới tìm chị Phương đi chơi sao?"
Mẹ Nghiêm hơi có vẻ xấu hổ, không dễ để nói thẳng ra với đứa nhỏ, chỉ có thể à ừm hai tiếng gật đầu nói: "Ừm, bà nội tìm chị ấy nói chút chuyện."
"Vậy bà và chị đã nói xong chưa ạ?"
"nói xong, nói xong rồi."
"thật tốt quá, vậy thì đến lượt con." Vương Tử nói xong thì thoát ra khỏi lòng mẹ Nghiêm, trực tiếp nhào vào lòng Phương Châm, "Phương Châm, em tìm chị có việc."
Phương Châm nhìn nhìn Vương Tử lại nhìn nhìn mẹ Nghiêm, không biết nên mở miệng thế nào. Đúng lúc này, Vương Tử lại quay đầu sang nhìn mẹ Nghiêm: "Bà nội, bà còn chuyện gì nữa sao ạ?"
Đây là đang ra lệnh đuổi khách. Mẹ Nghiêm cảm thấy hơi thể diện trước mặt Phương Châm, nghĩ nghĩ vẫn là nuốt cục tức này xuống trước. Chỉ là lúc sắp đi, Phương Châm đưa bà ra cửa, ánh mắt của bà ít nhiều có chút không vui, như một thanh đao khoét qua mặt Phương Châm hai lần, mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Nhưng Phương Châm lại giống như không nhìn thấy, khuôn mặt tươi cười như trước đưa tiễn, lúc đóng cửa hơi mạnh tay một chút, một tiếng "ầm" vang lên. Mẹ Nghiêm đứng trong hành lang nhìn cửa phòng đóng chặt, cơn tức giận sôi sùng sục, hết lần này đến lần khác không chỗ trút, chỉ có thể nặng nề thở hổn hển mấy cái rồi quay lưng bỏ đi.
Sau khi mẹ Nghiêm đi rồi, Phương Châm xoay người trở về phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Vương Tử. Vương Tử vốn đang rất đắc ý, cho rằng Phương Châm sẽ cám ơn mình đã đến giải vây, kết quả đối phương không nói một lời nào mà cứ nhìn chằm chằm cậu, như nhìn xuyên qua con người cậu, cậu liền vô thức lui về phía sau, còn lấy lòng mà cười cười với Phương Châm.
Mặt Phương Châm hướng về phía trước, cô đưa tay cốc đầu cậu hai cái, trầm giọngnói: "Gọi cho mẹ em chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Sao lại chưa gọi?"
"Sợ, sợ mẹ mắng em."
Nhìn bộ dạng đáng thương này của cậu Phương Châm cũng hết cách, cuối cùng lạnh lùng không nổi nữa đành cười khổ hai lần, lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Túc. Thời điểm gọi điện thoại qua, Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi đang ở đồn cảnh sát lập hồ sơ, nghe Phương Châm nói Vương Tử đã trở lại, hai người đều thở ra một hơi. anh dặn dò Phương Châm chiếu cố Vương Tử thật tốt, sau khi cúp điện thoại thì vội vàng rút hồ sơ rồi nhanh chóng về khách sạn.
Phương Châm nói chuyện điện thoại xong thì gọi Vương Tử đến ngồi trên sô pha, đồng thời không quên hỏi chuyện xảy ra sáng nay: "Xảy ra chuyện gì, nói lại cẩn thận với chị xem nào."
"không có gì, chuyện nhỏ thôi ạ."
"Bỏ nhà trốn đi còn nói là chuyện nhỏ hả? Em có biết mẹ em sốt ruột muốn chết luônkhông, lúc này ba em đã đến cục cảnh sát báo án rồi đấy. Có phải em ra khỏi khách sạn không?"
Theo sự hiểu biết của Phương Châm, hẳn là Nghiêm Túc sẽ kiểm tra camera giám sát, nếu băng ghi hình cho thấy Vương Tử ẫn còn ở trong khách sạn, có thể sẽ không báo cảnh sát sớm như vậy. Rõ ràng là bọn họ đã tra ra được việc Vương Tử rời khỏi khách sạn, lúc này mới vội vội vàng vàng đến cục cảnh sát báo án.
Nghĩ đến đây cô lại lườm nguýt Vương Tử, cô lườm nguýt nó đến nỗi phải vội cúi đầu rồi nhẹ giọng giải thích: "Em, em không vui, cho nên muốn ra ngoài một chút thôi ạ."
"Em đã đi những đâu?"
"Lúc đầu, em tính vòng vèo trong khách sạn một chút, kết quả lại bị lạc đường, nênkhông cẩn thận đi ra bên ngoài."
"thật chứ?"
"thật, thật chứ ạ." Hiếm thấy Vương Tử có chút bối rối, "Chị xem, em mang theo cái túi xách nhỏ, quần áo cũng không mang. Em không dám đi quá xa, sẽ có người xấu."
"Vậy sau khi em ra khỏi khách sạn thì đi đâu, có gặp người xấu không?"
"Có gặp ạ. Có một ông già bề ngoài rất xấu xí cứ khăng khăng muốn mang em đi ăn cái gì đó, làm em sợ lắm. Em đá hắn một cái rồi chạy, sau đó không cẩn thận ngã sấp xuống, có một chú đã cứu em. Chú ấy nâng em dậy, hù dọa ông già kia bỏ chạy, rồi còn đưa em về khách sạn nữa."
Phương Châm nghe mà tim đập thình thịch. Chuyện này thật đúng là nguy hiểm, nếu lúc ấy không có người tốt giúp Vương Tử, cậu chưa hẳn đã có thể chạy thoát được. Ngộ nhỡ bị ông già bỉ ổi kia bắt được, thì hậu quả khó mà lường được.
Nghĩ đến đây, cô cầm lấy tay Vương Tử: "Té ở đâu, tay có đau không?"
"Có một chút thôi, còn đầu gối thì rất đau ạ."
Thế là Phương Châm nhấc ống quần cậu lên cẩn thận xem xét, thấy đầu gối bên phải bị trầy da, liền trở về phòng lấy hòm thuốc xử lý cho cậu. Khi bôi thuốc, Vương Tử đau đến mức la hét, Phương Châm cũng không nương tay, sau khi nghiêm túc xử lý xong miệng vết thương mới giáo huấn cậu một lần nữa: "Xem em sau này còn dám chạy lung tung nữa không."
"không dám, cũng không dám nữa ạ."
Vương Tử vừa nói vừa lén nghiêng mắt nhìn trộm Phương Châm, thấy cô không quá tức giận, lá gan dần dần lớn hơn, lại gần lấy lòng nói: "Chị Phương, chị đừng nóng. Xem em mới nãy vừa giúp chị mà."
"Vừa nãy là em cố ý hả?"
"không phải. Vốn là nghĩ đến tìm chị, kết quả lại nghe tiếng của bà nội trong phòng, nên em liền vọt vào. Phương Châm chị nói xem, bà nội em tìm chị làm gì? Bà ấy làkhông muốn chị gả cho ba em đó."
"Em, cái thằng bé này sao chuyện gì cũng hiểu vậy?"
Vẻ mặt Vương Tử kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, em đây thông minh như vậy mà. May mà em không phải con trai của ba em, nếu không em chắc chắn sẽ đần như ông ta."
Phương Châm mỉm cười sờ đầu cậu. cô biết Vương Tử chỉ là sĩ diện mà thôi, trên thực tế sau khi biết sựu thật về thân thế của mình, đả kích đối với nó chắc chắn khá lớn. Nếu không nó cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng muốn bỏ nhà trốn đi. Có điều Phương Châm không nói ra, làm lòng nó khá hơn một chút đi.
Nhớ tới vừa rồi mẹ Nghiêm hung hăng vênh váo, trong lòng Phương Châm đến bây giờ vẫn còn có hơi sợ hãi. Thật ra mà nói cô rất biết ơn Vương Tử, nếu không trong tình huống như thế kia, cô không cam đoan bản thân có nói ra cái gì làm tổn thương người khác không nữa. Cũng không phải không thể chỉ trích mẹ Nghiêm, trên người bà có nhiều chỗ đúng để công kích, Phương Châm cũng không phải là người sẽ không nói, chỉ sợ nói đến cuối cùng lại chọc giận mẹ Nghiêm, làm không tốt thì bàn tay ấy thật sự sẽ đáp trên mặt cô.
Phương Châm có vẻ bất đắc dĩ nhìn Vương Tử: "Có lẽ bà nội em giống em, đều khôngthích chị lắm."
"Ai nói, em không giống bà nội em đâu, em vẫn rất thích chị, từ khi nhìn thấy chị lần đầu tiên em đã đặc biệt thích chị rồi. Tuy rằng bề ngoài chị bình thường, ngực cũngkhông quá lớn."
"Vương Tử!" Một lần nữa Phương Châm bị cậu đánh bại, rõ ràng đoạn đầu nói rất hay, đoạn sau sao lại thêm vào một câu như vậy chứ. Thằng bé này thật là đã trưởng thành sớm quá mức rôì.
Vương Tử bĩu bĩu môi: "Cho nên em mới nói ba em là kẻ ngu ngốc, rõ ràng dù nhìn thế nào thì mẹ em cũng khá là xinh đẹp, thế mà lại chọn chị không chọn mẹ em, quả thực là đồ ngu ngốc mà."
"Chuyện của người lớn em không hiểu đâu. Nhưng Vương Tử em phải biết, dù xảy ra chuyện gì, ba em đều thương em cả."
Nghe xong lời này, Vương Tử trầm mặc không nói, cắn cắn môi tựa như đang tự hỏi. Sau một lúc cậu mới ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, có lẽ chị nói đúng. Ông ta cũng thật không dễ dàng gì, sau này bọn chị phải thật tốt."
Phương Châm suýt chút thì cười, chỉ có thể cố nén không để mình bật tiếng. Sau khi Vương Tử nói chuyện với cô hồi lâu thì ồn ào nói đói bụng, thế là Phương Châm liền gọi điện thoại đặt phục vụ đưa cơm.
Mọi chuyện dường như lập tức đã được giải quyết, Vương Tử trở lại, cũng không hề bài xích cô nữa. Ngoại trừ mẹ Nghiêm trước sau như một hoàn toàn không thích cô ra, cuộc sống của Phương Châm thật ra thì không có phiền não gì quá lớn.
Tâm tình vừa buông lỏng, cô cũng cảm thấy có chút đói bụng. Vì thế một lớn một nhỏcứ duỗi cổ ngồi trên sô pha như vậy chờ người mang thức ăn đến.
Khoảng hơn năm phút đồng hồ, đã có người tới ấn chuông cửa. Lúc Phương Châm đứng dậy khỏi sô pha cảm thấy rất bất ngờ, tuy rằng khách sạn này rất tốt, nhưng thao tác nhanh chóng như vậy vẫn làm cho cô có chút giật mình.
cô để Vương Tử ngồi trong sô pha rồi tự mình ra mở cửa, một nam phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào. Phương Châm vừa định nói với đối phương vài câu, người nọ lại chủ động ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Châm.
Phương Châm sửng sốt, vô thức bật thốt lên: "Tại sao là anh?"
Chuyện tựa như có chút không đúng.
Tác giả có lời muốn nói: một điểm * nhỏ cuối cùng, à không, có lẽ phải nói là * lớn đi, mọi người mỏi mắt mong chờ nha.