Đầu tiên dẫn cậu đi chọn quà cho bà cố, hai người bỏ lại Nghiêm Túc đi dạo từng cái góc của Thâm Lam,cuối cùng chọn một cái áo choàng lông dê kiểu dáng màu sắc đều thích hợp với người già. Lúc trả tiền, Vương Tử rất thành thục lấy thẻ ra cà, nhìn bộ dáng tuyệt không giống lần đầu trả tiền mua đồ.
Khó trách đứa trẻ này trưởng thành sớm, người lớn bên cạnh cậu tất cả đều không xem cậu như là đứa trẻ.
Mua xong đồ, Vương Tử cứng rắn kéo Phương Châm đi ăn tối, bảo là muôn cảm ơn cô. Lúc ăn cơm, Nghiêm Túc lần nữa trở thành vật trang trí, Vương Tử tuyệt đối là nhân vật chủ chốt. Cậu vén một túm tóc chỉ vào vết sẹo lên án: “Làm sao chị lại đi? Vậy sau này em làm sao bây giờ.” (><)
“sẽ không sao, cậu đừng lo lắng.”
Vương Tử để tóc xuống bĩu môi: “Nếu như tương lai em không tìm vợ được, chị nhất định phải chịu trách nhiệm.” -.- -.- -.-
Phương Châm thật không còn gì để nói, nhìn bộ dáng nghiêm trang của Vương Tử muốn cười mà không thể cười, chỉ có thể vờ nghiêm túc gật đầu một cái.
Sau khi ba người ăn cơm xong, Nghiêm Túc lái xe đưa Phương Châm về, Vương Tử choi một ngày đã mệt, vừa lên xe liền ngủ nghiêng ngả. Phương Châm ngồi ở ghế sau cùng cậu, lặng lẽ giơ tay sờ vết sẹo trên trán cậu.
không lớn, hẳn là không bao lâu sẽ hết. Nghiêm Túc từ trong kính thấy động tác của nàng, trên mặt hiện lên một nụ cười. anh nhìn Vương Tử hoàn toàn say ngủ, liền hỏi Phương Châm: “Người tập kích cô ở bệnh viện lần trước, cô biết không?”
Phương Châm không ngờ đến chuyện đã qua lâu như vậy mà Nghiêm Túc còn hỏi. cô suy nghĩ một chút, lắc đầu: “không biết.”
“Thấy rõ mặt của anh ta không?”
“không có. Chỉ nhớ là một người đàn ông, khuôn mặt không thấy rõ. Lúc đó anh ta mặc đồ bảo vệ, trên đầu đội mũ, còn đeo kính râm. Hơn nữa chuyện xảy ra quá bất ngờ tôi không nhìn rõ anh ta như thế nào.”
“Nếu dẫn anh ta đến trước mặt cô, cô có thể nhận ra anh ta không?”
“Cái này.....” Phương Châm cắn môi im lặng suy nghĩ trong chốc lát, “Khó mà nói được. nếu như hôm đó bắt được thì có thể còn nhận ra. Nhưng đã qua lâu như vậy, tôi không chắc lắm.”
“cô cảm thấy người nọ biết cô không?”
“không biết. Nhưng tôi có cảm giác, hình như anh ta cố ý đẩy tôi xuống cầu thang.”
Nghiêm Túc im lặng không nói. Mấy ngày qua anh luôn suy nghĩ một cái vấn đề, người tập kích Phương Châm hẳn là đang ở bệnh viện, hoặc ít nhất cũng cùng bệnh viện có liên quan. anh biết rõ, hôm đó thang máy bệnh viện ngưng hoạt động là thật, cũng đoán được Phương Châm sẽ đi thang bộ. Nhìn bộ dáng của anh ta không giống bỗng dưng nổi lòng tham cướp tiền, người bình thường sẽ không ở bệnh viện ăn cướp, huống chi Phương Châm nói là anh ta cố ý, hiển nhiên anh ta không phải là muốn cướp tiền.
“Phương Châm, cô cẩn thận nghĩ lại xem, hôm đó có chuyện đặc biệt gì xảy ra ở bệnh việjn không?”
Phương Châm dựa lưng vào ghế nhắm mắt suy nghĩ. Từng màn từng màn chuyện xảy ra hôm đó hiện lên trước mắt, từng chi tiết rõ ràng đến có thể nhìn thấy được. khoảng ba phút sau, cô mở mắt: “không có, trừ gặp phải hai người quen ra thì không có chuyện gì khác.”
“Người quen. cô chỉ Thẩm Khiên cùng mẹ anh ta?”
“Thẩm Khiên anh đã biết, nhưng là người bên cạnh anh ta hôm đó không phải mẹ anh ta.”
“Đó là người nào?”
Phương Châm nhìn ánh mắt thâm trầm của Nghiêm Túc trong kình, cười nhạt nói: “Đó là mẹ của La Thế.”
Cuộc nói chuyện đêm hôm đó cứ như vậy kết thúc trong lời nói kia. Nghiêm Túc không hỏi nữa, Phương Châm cũng không nói nữa. Cho dù bên ngoài hai người xem như là bạn bè hòa nhã với nhau, chỉ cần vừa nhắc đến La Thế, không khí liền không có khả năng thoải mái nữa.
Sau khi Nghiêm Túc đưa Phương Châm đến nhà cũng không có vội vã đi, mà dõi mắt nhìn cô lên lầu, mắt thấy đèn phòng cô sáng lên, lúc này mới quay đầu xe hướng về phía nhà mình. Sau khi anh đưa Vương Tử về nhà liền vào phòng tắm tắm, vốn là muốn đi ngủ, nhưng là trở mình hai lần trên giường phát hiện mình hoàn toàn không buồn ngủ, liền gọi điện cho Lý Mặc ra ngoài uống rượu.
Bọn họ đi đến quàn Bar lần trước anh đưa Phương Châm đến, Lý Mặc vừa thấy anh liền lắc đầu nói: “Nghe nói, lần trước cậu ở chỗ này “khai trai” rồi? Là cô gài nhà nào may mắn như vậy....”
“Là Phương Châm.” Nghiêm Túc mở miệng cắt đứt suy đoán của Lý Mặc.
“Phương Châm? Chính là cô gái gầy nhỏ nhìn có chút yếu ớt kia. Sao cậu đi đâu cũng liền cách không được cô ấy. Lần trước ở bệnh viện cũng vậy, Mình nhìn ba người cứ như là một nhà ba người.”
“Mình và cô ấy không thể là người một nhà.”
Lý Mặc cầm chai rượu lên cụng với Nghiêm Túc: “Thế nào, ghét bỏ người ta có tiền án, hay là nhà nghèo không xứng với cậu?”
“Nghèo đối với mình không sao cả, người lớn trong nhà có thể sẽ để ý một chút. Về phần có tiền án, chuyện này quả thật tương đối khó giải quyết, nhưng nếu thật coi trọng, giết người đối với mình cũng không quan trọng. Nhưng Phương Châm không thể, tiền án kia là bởi vì mình mà có, dù mình tự tin như thế nào cũng không thể cưới một người muốn giết mình về nhà.”
“Cậu còn nhớ rõ điểm này? Mình nghĩ cậu đã sớm quên rồi. Nhìn cậu gần đây đi gần với cô ấy như vậy, mình còn đang suy nghĩ cậu có phải uống nhầm thuốc hay không, là ngại mạng mình quá dài hay là cảm thấy cuộc sống bình thản vô vị thiếu kích thích, cũng không nên tìm người như thế vui đùa.”
Nghiêm Túc cầm chai rượu lên đổ vào miệng mình một ngụm lớn: “không phải là mình đang đùa, cô ấy cũng không phải hàng hóa.”
“Vậy cậu nghiêm túc sao?”
“dừng cương trước bờ vực, quay đầu là bờ.”
Lý Mặc nghe anh nói kinh phật không nhịn được cười phá lên. anh không hỏi tình cảm Nghiêm Túc đối với Phương Châm nữa, mà gọi một đống rượu mạnh, cười như không cười nói: “Hôm nay Nghiêm thiếu gia muốn say một lần, mình liền liều mình theo cậu.”
Phương Châm không nghĩ đến Nghiêm Túc đưa cô về xong sẽ đi uống rượu. Nhưng là sau khi vào nhà cô cũng rất muốn uống một ly. Gần đây không biết thế nào, mỗi lần tâm trạng buồn bực cô liền muốn uống rượu. DƯờng như từ khi gặp mặt mẹ La Thế xong, cô sẽ luôn nhớ đến La Thế. nghĩ đến La Thế cô đặc biệt muốn say một lần.
Nhưng trong nhà không có một miếng rượu, trừ thức ăn với rượu gia vị (dùng để nấu ăn). cô rót một chút nếm thử, thấy mùi vị thật không tốt, chỉ có thể đem đổ, rửa sạch chén. Sau đó ngồi xuống làm ổ trong một cái ghế salon nhỏ, ôm hai chân một mình ngẩn người.
Căn phòng hai mươi mấy thước vuông, đồ vật trong phòng vừa tìm là thấy ngay. Ánh mắt nàng từ một góc nhỏ chuyển tới một góc nhỏ khác, cuối cùng liền dừng ở tủ sách nhỏ trong góc.
Chỗ đó đặt một túi giấy, màu trắng mộc mạc thanh nhã. Đó là mẹ La Thế đưa cho cô,cho tới bây giờ cô cũng chưa mở ra xem qua.Lúc lấy nó bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là say rượu, lại đến Vương Tử xảy ra chuyện, rồi lại say rượu. Cả ngày cô vây quanh rượu thật đã quên nó rồi.
Sau đó vì dọn nhà,lại thêm tìm việc làm, túi giấy này được đặt ở nói nào, bình thường cô cũng không để ý, mãi đến hôm nay mới nhìn thấy một lần nữa.
Tận trong tiềm thức, Phương Châm có chút sợ mở túi ra, sợ thấy đồ cũ ngày trước sẽ nhịn không được mà khóc. Nhưng lúc này cô không còn gì để theo đuổi, nó là vật phát sáng trước mắt. Rốt cuộc cô vẫn là nhịn không được, lấy túi mở ra nhìn.
không dự đoán, trong túi có một vài đồ cũ trước kia. Là mấy quà tặng nhỏ cô tặng cho La Thế. cô lấy nó ra liền chú ý đến sâu trong túi có một cái hộp nhung nhỏ. Cái hộp kia nhìn rất tinh xảo, hẳn là hộp đựng đồ trang sức đeo tay. Trước kia cô chưa từng thấy vật này, vừa thấy cũng có chút ngoài ý muốn.
cô cầm lấy hộp mở ra, bên trong có một chiếc nhẫn khảm kim cương. Viên kim cương cũng không quá lớn, khoảng chừng năm mươi phân, ở dưới ánh đèn liền lóe lên ánh sáng rực rỡ. Chiếc nhẫn là kiểu dáng cơ bản nhất, kinh điển chắc chắn, rất thích hợp đeo hàng ngày.
Cho dù Phương Châm có ngốc, trong nháy mắt nhìn thấy chiếc nhẫn cũng hiểu tất cả. Đây là chiếc nhẫn La Thế chuẩn bị cầu hôn cô. một tháng trước khi anh qua đời, hai người họ đi dạo tiệm đá quý, lúc ấy La Thế muốn mua một chiếc nhẫn không khác nó lắm, nhưng bị Phương Châm ngăn cản.
La Thế còn trẻ sáng lập ra Cự Hoa, cũng coi như có chút của cải. Nhưng lúc đó tài chính Cự Hoa xảy ra vấn đề, đứng trong nguy cơ, Phương Châm không muốn anh tiêu tiền vào chô không cần thiết như vậy, cho nên ngăn anh lại.
không nghĩ đến anh vẫn là mua, mặc dù chiếc nhẫn không đắt nhưng tâm ý rất nặng. Phương Châm cảm giác trái tim vốn đã yên bình của mình khi nhìn thấy chiếc nhẫn này vẫn là nhịn không được chua xót.
Hình dáng La Thế đều nhanh bị quên lãng trong trí nhớ cô, có thể nhớ cũng là chút thời gian hai người ở chung một chỗ. Nhưng hình dáng anh cụ thể thế nào Phương Châm thật không nhớ được. cô cầm lấy chiếc nhẫn sửng sốt hồi lâu, mới nhớ một quyển album.
Quyển album dầy thật dầy một tầng bụi, hình bên trong cũng có chút cũ. Hình ảnh năm năm trước, bây giờ nhìn lại vừa ngây ngô vừa trẻ con. Trong ảnh La Thế nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, thoạt nhìn đầy phấn chấn mạnh mẽ.
một người trẻ tuổi thông mình đầy hứa hẹn như vậy, tại sao lại muốn đi vào ngõ cụt đây? anh đều đã chuẩn bị kết hôn với cô, tại sao lại đột nhiên không muốn sống nữa?
Có phải năm năm trước còn xảy ra chuyện gì cô không biết hay không? Chẳng lẽ chuyện năm đó có ẩn tình khác, là cô trách lầm Nghiêm Túc?
Đêm hôm đó, Phương Châm nằm trên giường trằn trọc trở mình, cơ hồ là cả đêm không chợp mắt. Đến sáng lúc rời giường, cô buộc mình đem hình ảnh Nghiêm Túc đá văng khỏi não. Từ hôm nay trở đi, côkhông bao giờ muốn gặp người đàn ông này, không muốn cùng người đàn ông này có chút quan hệ nào.
cô nhắc nhở bản thân mình như thế, lại lấy ra chiếc nhẫn La Thế để lại cho cô nhìn, cuối cùng vội vã rửa mặt thay đồ, điểm tâm cũng không ăn liền ra cửa chờ xe đi làm.
Nửa tháng kế tiếp, mỗi ngày Phương Châm trừ đi làm chính là đi học, một chút cũng không để cho bản thân rảnh rỗi. cô không có ý định cả đời làm vệ sinh, muốn đem nhặt lại chuyên ngành lúc trước. trước kia, cô làm phiên dịch vụn vặt cho người ta kiếm được không ít, chỉ là năm năm trong tù kiến thức có chút bỏ hoang. cô muốn để tiền đi đăng kí lớp học, thi lấy chứng nhận người phiên dịch. nói không chừng một ngày nào đó còn có cơ hội một lần nữa lượm lại vốn ban đầu, dựa vào chuyên ngành cũ để làm ra tiền cũng không phải không thể.
Phương Châm bận rộn không còn tâm tư mà nghĩ đến Nghiêm Túc. Nhưng cô không nghĩ đến không có nghĩa là người đàn ông này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống cô. Sau khi bận rộn suốt nửa tháng, ngày nào đó cô liền nhận được thông báo, nói Quản lý muốn gặp cô, có lẽ là muốn điều cô đi chỗ khác.
Phương Châm không quan tâm Quản lý điều cô đến chỗ nào, bởi vì đối với cô mà nói chỗ nào cũng giống nhau, vùi đầu làm việc là được. nhưng khi cô đi vào phòng làm việc của Quản lý, nghe đối phương nói muốn điều cô đến Quảng trường Thâm Lam, cả người cô như bị sét đánh, ngẩn người tại chỗ.
Phương Châm nghĩ, đại khái là số mệnh đi, muốn trốn cũng trốn không thoát.
cô muốn từ chối, nhưng nghe lời nói sau của Quản lý, cuối cùng cô lại bình tĩnh chấp nhận. Nếu trốn không được thì liền không cần trốn nữa. cô cùng Nghiêm Túc nói cho cùng cũng không có liên quan gì, thậm chí bạn bè cũng không phải. Cho dù ngày ngày chạm mặt mỗi ngày chảo hỏi cũng không thay đổi được gì.
Phư ơng Châm đã vút bỏ hai công việc, đối với công việc thứ ba này, cho dù thế nào cô cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua. Lại nói đây là mẹ Từ Mỹ Nghi giới thiệu cho, làm việc vài tháng lại bỏ, về tình về lý đều không được.
Quản lý nhìn cô một chút cũng không có tỏ vẻ vui sướng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. phải biết là trong công ty có bao nhiều người ao ước muốn được điều đến Quảng trường Thâm Lam làm việc. Đặc biệt là những cô gái có vẻ thùy mị bởi vì trình độ học vấn không cao tìm không được công việc vẻ vang mà làm việc ở đây, các cô ảo tưởng có một ngày mình sẽ câu được một con rùa vàng, từ đó bay lên làm phượng hoàng.
Công việc ở Quảng trường Thâm Lam là cơ hội vô cùng tốt. Trong đó đều là nam nam nữ nữ giàu có, khả năng câu được rùa vàng so với bên ngoài càng cao. Mặc dù người đàn ông có tiền nào có thể coi trong một người vệ sinh, các cô gái vẫn đọc tiểu thuyết thích ảo tưởng. Chỉ sợ là gả không được vào nhà giàu có thì mỗi ngày ra vào trung tâm cao cấp thì cũng tốt nha.
Nhưng Phương Châm thoạt nhìn khá bình tĩnh, giống như là điều đi nơi bình thường khác, vẻ mặt không chút khác lạ. Quản lý lập tức có vài phần hảo cảm với cô, cảm thấy tố chất của cô thật không sai.
Phương Châm nghe xong Quản lý sắp xếp liền đi ra ngoài thu dọn đồ đạc, sau đó có người đến đưa côđi Quảng trường Thâm Lam, một mặt cũng nói một chút về công việc với cô, mặc khác là đưa cô đi làm quen đồng nghiệp mới.
Phương Châm vừa thấy những đồng nghiệp kia liền biết vì sao mình được điều đến chỗ này. Thâm Lam cao cấp yêu cầu cũng cao, nhân viên ở đây tuổi cũng không lớn, tối đa là hơn ba mươi tuổi. Hơn nữa mặt mày đoan chính, thậm chí còn rất đẹp.
Bàn về dáng người, Phương Châm hơi nhỏ gầy một chút, nhưng mặt mũi cũng hơn người, hơn nữa cô từng học đại học, khí chất cũng rất đoan chính, thoải mái mà không phóng khoáng. Người không biết cô từng ngồi tù đều tỏ ra đáng tiếc cho cô.
Xem ra Quản lý đã sớm tính toán đưa cô điều đến đây, lúc trước phải tham gia đào tạo vài tháng. Bây giờ hết kỳ đào tạo liền điều cô đến đây. Với cô ở chỗ nào làm việc cũng giống nhau, giống nhau là mặc đồng phục quét dọn vệ sinh toilet, tiền lương cũng không hơn nữa xu.
Đối với cô mà nói, chỗ tốt khi điều đến đây là đi làm gần. Quảng trường Thâm Lam là trung tâm mua sắm, giao thông vô cùng thuận tiện. hiện tại, chỗ cô ở có tàu điện ngầm, ra cửa đi hai tuyến tàu điện ngầm, chừng mười phút là đến nơi muốn đến. Mỗi ngày thời gian cô phung phí trên đường tiết kiệm được một giờ so với trước, tiền đi lại cũng giảm đi không ít. Trừ có chút lo lắng sẽ chạm mặt Nghiêm Túc ra, trên căn bản lần này đổi đi chỗ khác đối với cô mà nói là lợi nhiều hơn hại.
Hơn nữa muốn chạm mặt Nghiêm Túc cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hai lần đầu cô đến Quảng trường Thâm Lam, sở dĩ gặp được anh tất xả đều có nguyên nhân. Lần đầu tiên là tay Tráng Tráng bị kẹt ở tay vị thang máy, Nghiêm Túc làm người phụ trách đương nhiên là phải ra mặt. Lần thứ hai là ở tiệm đá quý chuyện cũng alf do trùng hợp, chỗ đó tám đời cô cũng không đến, đúng lúc Nghiêm Túc mua quà sinh nhật cho lão thái thái mà gặp.
Lão thái thái không làm sinh nhật, Nghiêm Túc cũng sẽ không xuất hiện. Hơn nữa cô bắt đầu công việc ở chỗ này mới phát hiện, bình thường cô không đi những cửa hàng hạng sang kia. cô chủ yếu phụ trách công việc mấy phòng vệ sinh lầu hai lầu ba. Nghiêm Túc nhân vật lớn như vậy chắc là sẽ không đến nhà vệ sinh công cộng này, cho nên tỷ lệ bọn họ chạm mặt gần như bằng không.
Phương Châm ở Quảng trường Thâm Lam làm việc một tháng, đừng nói là Nghiêm Túc thậm chí đàn ông cũng không gặp mấy người. Lầu hai lầu ba chủ yếu là nữ trang, khách hàng cũng chủ yếu là phụ nữ, mỗi ngày Phương Châm nhìn thấy cũng là những cô gái giàu có ăn mặc sang trọng, gương mặt đẹp đẽ. Những cô gái kia đều rất sang trọng, trên người cũng có một mùi thơm nhàn nhạt. Mỗi khi các cô đi qua, hai mắt Phương Châm theo bản năng dõi theo.
Nếu không có giết Nghiêm Túc, thì hôm nay cô cũng có thể giống như các cô ấy. Có lẽ không thể ngày ngày ra vào trung tâm cao cấp, nhưng thường xuyên mặc bộ đồ văn phòng cao cấp vẫn là không thành vẫn đề. Nghiêm Túc làm thay đổi cả cuộc đời cô, cô vốn cho là cô sẽ hận anh ta cả cuộc đời. Nhưng mới ngắn ngủi mấy tháng, cô phát hiện hận ý trong lòng mình ngoài ý muốn bị xóa đi phân nửa.
Rốt cuộc là tù ngục làm cô trở nên thành thục, hay là thơi gian xóa đi hận ý, hay vẫn là tiếp xúc nhiều với Nghiêm Túc, hiểu rõ bản tính của anh, cũng khiến cho cô bắt đầu xem xét lại việc mình làm năm năm trước rốt cuộc là đúng hay sai?
Trong phút chốc, Phương Châm không thể tìm ra đáp án, có lẽ vẫn đề này bản thân cô cũng chưa có đáp án duy nhất. Có lẽ mỗi nhân tố đều có tác dụng nhất định. Nhưng cho dù cô thay đổi cách nhìn với Nghiêm Túc thì cuộc sống vẫn bình thường trôi qua như trước.
Mắt nhìn thời tiết đã rét đậm, vừa vào tháng mười hai, trung tâm liền trở nên náo nhiệt vô cùng. Bên ngoài trời lạnh mặt đất đóng băng, nhưng không ngăn cản được các cô gái nhiệt tình trút tiền mua đồ, mấy cửa hàng lớn trong Quảng trường Thâm Lam mỗi ngày đều đầy người, các cửa hàng đều kiếm được đầy tủ.
Trung tâm buôn bán tốt, công việc của Phương Châm cũng trở nên nặng nhọc. Phương Châm là chịu trách nhiệm quét dọn nhà vệ sinh, gần đây lưu lượng người lớn công việc của cô cũng nhiều, thỉnh thoảng còn phải làm thêm giờ, chiều nào tan ca đều cũng đau lưng, mệt mỏi thì không cần phải nói.
Nhưng Quản lý nói sẽ tăng thêm tiền giờ làm thêm, Phương Châm vẫn cắn răng chịu. Hôm đó có lẽ là giữa tháng mười hai, Phương Châm vội vã ăn xong cơm trưa liền đi nhà vệ sinh lầu ba làm việc. lầu ba so với lầu hai khá hơn một chút, bởi vì đồ sang hơn tinh xảo hơn, giá tiền cũng cao hơn một chút, cho nên lưu lượng người cũng không lớn như lầu hai.
Ngày đó không phải chủ nhật, sau khi dùng cơm trưa lưu lượng khách lầu ba rõ ràng giảm xuống một chút. Lúc Phương Châm vào nhà vệ sinh phát hiện bên trong có người, cho nên cô tranh thủ thời gian vệ sinh mặt sàn.
cô đem cây lau sàn giặt sạch, xách theo xô nước bước vào gian thứ nhất, đây là gian chuyên dụng cho người khuyết tật, tương đối ít người sử dụng, diện tích lớn gấp đôi các gian bình thường. Phương châm đẩy cửa ra cầm cây lau chuẩn bị lau, lại bị một túi nilon màu đen đặt bên bồn cầu hấp dẫn ánh mắt.
Túi này nhìn qua rất bình thường, rất giống các quầy bán cá tôm trong chợ sử dụng. Nhưng vật này xuất hiện ở đây rất không phù hợp với lẽ thường. Lầu ba hở chút là tiêu bốn năm ngàn, một cái quần đùi yết giá bốn ngàn cũng là rẻ, cửa hàng nào lại có kiểu túi rẻ mạt này.
Người đều có lòng hiếu kỳ, càng thấy kỳ quái càng muốn nhìn đến rốt cuộc nó là cái gì. Phương Châm cẩn thận bước tới, nhìn vào bên trong túi. Miệng túi không có buộc, nhưng một cục đen thùi nhìn không ra cái gì. cô chỉ có thể lật ngược cây lau, dùng đầu tay cầm đẩy miệng túi ra, lại che miệng nhìn vào.
Phương Châm cũng không cho rằng mình là một người to gan. Lần trước cầm dao đâm Nghiêm Túc chỉ là kết quả của nhất thời kích động. Hôm nay khi nhìn rõ đồ bên trong túi, Phương Châm bị dọa đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống sàn.
Đúng lúc này truyền đến tiếng xả nước của gian gần đó, tiếng giày cao gót giẫm mặt đất đi qua, sau đó là tiếng nước rửa tay, kế tiếp chính là tiếng nói chuyện điện thoại. Cuối cùng tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, từ từ liền không còn nghe thấy.
Phương Châm nghe một loạt tiếng động này, lý trí vốn mất đi lập tức trở lại. Nhà vệ sinh phát hiện bom, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào, hiện tại sợ hãi cũng không làm được gì.
Nghĩ tới đây, không biết cô lấy dũng khí từ đâu, lại nhìn thoáng qua. trên bình tinh thể lỏng gắn trên thân bom có hiển thị thời gian cách lúc bom nổ còn khoảng hai mươi lăm phút. Mặc dù không biết thời gian này là thật hay giả, Phương Châm vẫn là nhanh chóng bình tĩnh lại.
Năm năm lao tù cũng không phải là ngồi không, Phương Châm đột nhiên cảm giác lúc đối mặt với tình hình này cả người sẽ sinh ra một cỗ dũng khí mà trước kia không có. Là bởi vì trải qua tình huống xấu nhất cho nên vô luận đối mặt với hoàn cảnh nào cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận sao?
cô không thể nghĩ quá nhiều, cầm lấy cây lau nhà nhanh chóng lùi ra ngoài. cô đem cửa đóng lại, nhanh chóng đi xem xét những gian khác, xác định là không có người liền đi ra ngoài. Mới tới cửa nhà vệ sinh liền đụng phải một cô gái ăn mặc thời thượng đi tới, xem ra là muốn đi toilet. Phương Châm lập tức giơ tay ngăn lại, cười nói: “thật ngại, tiểu thư, toi lét bị người ta ói dơ, tôi đnag chuẩn bị đi lau dọn, phiền côđi phòng vệ sinh lầu một được không?”
cô gái nhướng mày, giống như có chút không đồng ý. Phương Châm thấy thế chỉ có thể gia tăng liều lượng: “Chính là có người uống rượu say ói bên trong, tất cả đều là mùi hôi của rượu, cô vẫn là không nên đi vào. Phòng vệ sinh lầu một khá lớn, hơn nữa cũng vừa mới lau dọn xong.”
Phụ nữ, nhất là các cô gái quần áo gọn gàng không chịu nổi mùi nôn, Phương Châm vừa nói thế cô gái kia lập tức che mũi quay đầu bước đi. Phương Châm đợi cô đi xa liền lấy điện thoại ra gọi cho chủ quản phụ trách nhân viện vệ sinh bọn họ. Chủ quản kia họ Mạc, là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi. Ông vừa nghe Phương Châm nói toilet lầu ba có bom, bị làm cho kinh sợ đến thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Phương Châm bảo ông nhanh chóng báo cảnh sát, đồng thời thông báo cho nhân viên phụ trách trung tâm, tốt nhất là nhanh chóng sắp xếp cho nhân viên cùng khách hàng rời khỏi.
Sau khi gọi điện thoại, Phương Châm muốn đi khóa cửa nhà vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh này chỉ có chìa khóa chuyên dụng mới có thể khóa, cô không có chìa khóa này, cửa liền không kháo được. cô rất muốn đi nhưng lại lo lắng người khác không biết lỡ đi vào, liền quyết định ở chỗ này chờ vài phút.
Mạc chủ quản nhận được điện thoại của Phương Châm xong cũng không dám hành động bừa, chuyện lớn như vậy liên quan đến danh dự của Thâm Lam, một tổn thất nhỏ chính là mấy trăm vạn. Trước tiên ông gọi điện cho Viên thư ký bên cạnh Nghiêm Túc, xin chỉ thị của anh. Viên Mộc nhận được điện thoại liền trực tiếp báo cho Nghiêm Túc, lúc ấy Nghiêm Túc đang họp, nghe tin này, ngồi trên ghế không cử động, một bộ dáng núi có sụp mặt cũng không đổi sắc. hai tay anh đặt trước người, trầm giọng nói với Viên Mộc: “Mở toàn bộ thiết bị báo động, mở tất cả vòi phòng cháy chữa cháy, đồng thời thông báo tất cả nhân viên khách hàng lập tức rời khỏi Thâm Lam.”
Sau khi nghe xong Viên Mộc lập tức xoay người đi làm, vừa đi đến cửa lại nghe Nghiêm Túc hỏi: “Toilet lầu mấy, cho tôi vị trí cụ thể.”