Phương Châm không nhịn được nghĩ, tại sao mỗi lần cô mang bộ dạng lúng túng khó xử đều gặp phải Nghiêm Túc?
Kỳ thực Nghiêm Túc trong lòng cũng đang nghĩ, tại sao mỗi lần anh gặp được Phương Châm đều là vẻ mặt bất lực mềm yếu như vậy. anh càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, cũng là càng không cách nào bỏ mặc cô.
Hơn nữa anh luôn cảm thấy giữa hai người như có một sợi dây vô hình, mỗi khi Phương Châm xảy ra chuyện gì, không biết vì sao anh ngay lập tức đều có mặt.
Cũng như hôm nay, đêm 30 trên đường thưa thớt bóng người, bọn họ còn có thể chạm mặt nhau, cũng là do ý trời đi. Ban đầu anh hận người phụ nữ này thương tổn anh, nhưng cuối cùng vận mệnh an bài lại để cho anh đối với cô không ngừng quan tâm.
Nghiêm Túc ôm Phương Châm vào trong ngực, cẩn thận từng li từng tí như đang ôm một con búp bê sứ. anh đặt cô vào ghế sau không vội bảo tài xế cho xe chạy, mà trước tiên kiểm tra Phương Châm có bị thương không.
"Em sao rồi, có cảm thấy đau chỗ nào không?"
Phương Châm nằm trong lồng ngực của anh ngay lập tức nước mắt trên mặt đều biến mất, sờ soạng toàn thân một hồi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "không có gì, mặc rất nhiều lớp áo, chắc là không bị thương, nhưng mà khuỷu tay có hơi đau?"
Nghiêm Túc nhớ lại tư thế lúc cô ngã xuống, cách lớp áo cầm tay trái của cô lên xem xét tỉ mỉ: "Nếu như đau lập tức nói với anh."
anh vừa cầm tay vừa để ý vẻ mặt của Phương Châm, khi chạm đến khuỷu tay thì thấy Phương Châm khẽ cau mày, liền mở miệng nói: "Hẳn là lúc ngã xuống mặt đường thì cơ thể của em tự sinh ra phản xạ, cho nên lúc đó em vô tình chống khuỷu tay xuống đất trước, trọng lượng toàn thân đều dồn về một chỗ. Em nói thật đi, rất đau có phải không?"
Phương Châm vốn muốn nhẫn nhịn, có lẽ do Nghiêm Túc ở chỗ đó hơi dùng sức, cô liền không nhịn được, khẽ rên một tiếng hít vào: "Rất đau."
"Chắc là bị gãy xương rồi, đến bệnh viện mới được."
"Quên đi, muộn như vậy. Đêm 30 cũng đừng làm phiền tới bác sĩ."
Nghiêm Túc không để ý lời cô nói, trực tiếp dặn dò tài xế. Phương Châm vừa nghe đến bệnh viện trong đầu liền nghĩ tới bệnh viện của Lý Mặc, liền lại khuyên nhủ: “anh không phải định tìm đến Lý Mặc đấy chứ? anh không phải ăn cơm tất niên sao, tôi không muốn làm phiền đến anh."
"anh không thấy phiền. Đêm 30 nhất định cũng có bác sĩ khác làm việc, chỉ cần họ khám qua là được. Chuyện như vậy không nên để lâu, kéo dài thì bệnh nhẹ ắt cũng thành nặng. Ngày mai mùng một ngày kia mùng 2, dựa vào tính cách của em chắc chắn sẽ không đi, vì vậy không bằng đêm nay đi khám xem."
"anh không phải ăn cơm tất niên hay sao? "
Phương Châm giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ, cũng không biết Nghiêm Túc muộn như vậy ở bên ngoài làm cái gì, lẽ nào cũng giống như cô cãi nhau với ba mẹ, cơm tất niên không ăn liền ra ngoài?
Nghiêm Túc cười với cô: "anh đã ăn rồi."
"Xong sớm vậy? không ngồi lại trò chuyện với bà nội, với ba mẹ sao?"
"Bà nội theo Phật, cơm tất niên nhà anh mọi năm đều bắt đầu rất sớm, phần lớn cũng vì bà nội. Bà ăn cơm xong liền đi đến miếu làm lễ, còn phải đợi đến sáng sớm mùng một liền thắp hương cầu may, không có thì giờ để ý đến bọn anh. Ba mẹ anh mỗi người đều có tiệc vui riêng, ở nhà nói qua nói lại vài câu liền rời đi."
"Vậy còn Vương Tử? Mọi người đều đi rồi thằng bé phải làm sao, nó hẳn sẽ buồn lắm."
"Vương Tử…" Nghiêm Túc nói tới chỗ này mím mím môi, hơi hơi trầm tư, " Mẹ của nó dẫn đi rồi."
Phương Châm trong lòng hơi hồi hộp một chút, theo bản năng liền nhích người ra xa một chút, muốn cùng Nghiêm Túc duy trì khoảng cách. cô cúi đầu nhìn chiếc quần jean màu lam của mình, trầm mặc một hồi hỏi: "Mẹ của Vương Tử trở về?"
"không có, đưa thằng bé sang Mỹ thôi."không biết tại sao, khi được câu trả lời này Phương Châm liền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng ít đi rất nhiều. Giữa cô và Nghiêm Túc rõ rang không xảy ra chuyện gì, bạn tốt cũng không phải, không biết tại sao cô luôn cảm thấy có lỗi với mẹ của Vương Tử. Cho dù bọn họ chỉ là cùng ngồi trên một chiếc xe đến bệnh viện khám bệnh mà thôi.
Nghiêm Túc vừa nhìn đã biết Phương Châm đang nghĩ gì, chủ động an ủi cô: "anh nói rồi, anh cùng với mẹ Vương Tử là không thể, em không cần phải thấy có lỗi với cô ấy. Em nhìn cách cô ấy hành xử cũng biết, nếu như có tình cảm với anh, sẽ không mấy ngày cuối năm liền đem con sang Mỹ mà không về đây ăn Tết. anh và mẹ thằng bé chỉ là bạn bè mà thôi, em không cần để trong lòng."
"Tôi… tôi… Tại sao tôi phải để trong lòng chứ?!" Phương Châm lập tức phủ nhận, sau đó giọng nói liền thấp xuống, "Hơn nữa, giữa tôi và anh đều không phải là mối quan hệ gì, chúng ta bất quá chỉ tính là có quen biết thôi."
"không sai, chúng ta chỉ là có quen biết thôi, vì thế em hoàn toàn không cần thiết phải chột dạ."
"Ai nói tôi chột dạ?"
"Phản bác nhanh như vậy không phải chột dạ thì là cái gì?"
"Nếu như tôi phản bác chậm, chẳng phải lại bị anh nói là tôi ngầm thừa nhận?"
Nghiêm Túc sửng sốt một chút, lập tức lại nở nụ cười: "Rất tốt, phản ứng rất nhanh, không giống như bị té ngã đến choáng váng đầu óc. Có điều sau này đi xe em nên chú ý, mũ bảo hiểm nhất định phải mang theo. Phương tiện đi lại này vốn không an toàn, không thể xem thường, hôm nay may mà ngã không nặng lắm, nếu không cũng không biết xảy ra chuyện gì."
"Còn không phải do đèn xe của anh quá chói à. Đây coi như là anh cố ý?"
"Tài xế của anh từ trước đến giờ đều không làm loại chuyện thất đức như vậy, chỉ đơn giản là mở đèn xe để chiếu sáng mà thôi. Em thật sự rất bất cẩn, lại không nhìn thấy phía trước có xe? Phương Châm, em muộn như vậy lại một mình đi xe điện về nhà, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Phương Châm nãy giờ vẫn sợ anh sẽ hỏi đến việc này, đúng là cái gì càng sợ càng không thể tránh. Nhà bọn họ như thế nào dù sao lần trước đều bị Nghiêm Túc nhìn thấy rõ, có lẽ do da mặt cô không đủ dày, làm sao cũng không thể dễ dàng kể với anh chuyện cả nhà cô bốn người cãi vả ầm ĩ, em trai thì lại đánh nhau với người khác.
cô bèn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nhà của tôi tan tiệc cũng tương đối sớm."
Nghiêm Túc vốn định hỏi tiếp: Ba mẹ em vậy mà cũng mở tiệc sao? Nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi, không cần phải nhắc tới người nhà lại làm cô thấy đau lòng. Lúc này anh thực sự yêu thương, xem trọng cô như báu vật, không nhất thiết phải đụng tới những chuyện buồn của cô.
anh chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì thêm, trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe đã đứng trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện. Vì đang là đêm 30, trừ phi có việc khẩn cấp nếu không thì sẽ không có ai đến đây. Lúc Phương Châm đi vào thì thấy phòng cấp cứu cực kì vắng vẻ, chỉ có một bác sĩ trực ca ngồi đó buồn chán ngủ gà ngủ gật, ngay cả hộ sĩ cũng không có ai.
Vị bác sĩ kia vừa nhìn thấy có người tới khám bệnh lập tức trở nên phấn chấn tỉnh táo, nhiệt tình bắt chuyện mời Phương Châm ngồi xuống. Phương Châm từ nhỏ đến lớn đi khám bệnh rất nhiều lần, hôm nay là lần đầu tiên cô được đối đãi tối như vậy. cô đoán chừng vị bác sĩ này chắc là buồn chán đến khó chịu rồi, hai người bọn họ vất vả đến đây lại có thể để anh ta có người trò chuyện cũng tốt.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cánh tay của Phương Châm, tiếp đó hỏi cô một vài vấn đề, cuối cùng có phần không thể chẩn đoán chính xác được: "Trường hợp của cô hiện tại chắc không phải gãy xương hay nứt xương gì cả, đoán chừng chính là sau khi va chạm tay bị bầm tím một chút. Nhưng để chính xác hơn vẫn nên đi chụp phim."
"Vậy thì chụp đi." Nghiêm Túc ở bên cạnh nói xen vào.
Vị bác sĩ áy náy nhìn anh cười: "thật ngại quá, hôm nay là ngày gì hai người cũng biết rồi. Đêm 30 bên khoa chụp phim X-Quang không có ai trực ban cả, nên bây giờ không tiện để chụp phim. Chi bằng hai người sáng sớm ngày mai lại đến, lúc đó có thể chụp phim được rồi."
Nghiêm Túc xoa xoa thái dương, đang nghĩ xem có nên gọi cho Lý Mặc không. Nhưng vẫn quên đi, làm người vẫn là nên nghĩ cho người khác một chút, không thể chỉ vì anh mà làm phiền đến người khác.
Quan trọng là Lý Mặc cũng không phải người chụp phim, anh ta nhất định sẽ gọi cho bác sĩ khác đến. Ngày tết đoàn viên này anh và Phương Châm không sum họp bên gia đình nhưng vậy cũng không thể cản trở người khác vui vẻ bên người thân.
anh nhìn Phương Châm hỏi: "Em sao rồi, có thấy đau lắm không?"
"không việc gì, anh không cần lo lắng, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi, không còn đau nữa. Chúng ta về thôi, đừng làm phiền bác sĩ nghỉ ngơi."
"không phiền không phiền." Vị bác sĩ này quả thực rất nhiệt tình, "Ngược lại tôi cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, khám bệnh cho cô tôi còn có thể trò chuyện một chút."
nói tới đây đột nhiên anh ta nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ Phương Châm vài lần: "Nhưng tôi nhìn cô thậtsự rất quen mặt, giống như đã từng gặp qua rồi? Có phải trước đây cô từng tới bệnh viện của chúng tôi rồi không?"
"Ừm, cách đây mấy tháng có tới, lúc đó tôi bị thương nhẹ ở đầu, nhập viện mấy ngày."
Vị bác sĩ lập tức mắt sáng lên: "Tôi nhớ rồi, cô là bạn gái của bác sĩ Thẩm đúng không?"
Lời này vừa nói ra cả ba người đều có chút lúng túng, đặc biệt là vị bác sĩ kia, sau khi đánh giá Nghiêm Túc một lượt, anh ta nhìn phương châm giật giật khóe miệng: "Được rồi, không có chuyện gì cô nhanh về nghỉ ngơi đi, nhớ kỹ tay trái đừng dùng sức quá. Buổi tối ngủ để ý một chút, nếu như đau thì ngay lập tức đến bệnh viện."
Phương Châm sau khi cảm ơn vị bác sĩ đó, vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Nghiêm túc im lặng theo sau cô, sắc mặt u ám chẳng khác gì khí trời mùa đông tuyết rơi dày đặc.
Phương Châm đi ở trước mặt anh, không nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Túc. Nhưng trong lòng cô biết rõ, Nghiêm Túc chắc chắn đang nghĩ tới câu nói của vị bác sĩ kia.
Hai người lần lượt ngồi vào trong xe, Phương Châm nhìn đồng hồ đã chín giờ, bèn nói với Nghiêm Túc: "Có thể đưa tôi về nhà được không? Đúng rồi chiếc xe điện của tôi phải làm sao bây giờ?"
"anh đã gọi điện sắp xếp rồi, sẽ có người đến đem về. Dù gì đi chăng nữa anh cũng sẽ mua một chiếc xe khác cho em, ngã nặng như thế e rằng cũng hỏng rồi, không thể dùng được nữa."
Phương Châm nghĩ thấy cũng hợp lí, cô bị ngã như vậy một phần cũng do anh mà ra, đây coi như là phí điều trị. cô không có ý kiến gì chuyện mua xe của Nghiêm Túc, gãi gãi đầu nói: "Vậy thì anh đưa tôi về nhà đi."
Nghiêm Túc không trả lời, chăm chú nhìn Phương Châm: “ Buổi tối em còn bận việc gì không? "
"không bận, có chuyện gì sao?"
"Cùng đi ăn cơm đi? Nhà anh mở tiệc sớm, anh ăn cũng không được bao nhiêu, hiện tại cảm thấy hơi đói bụng."
"Bây giờ đi ăn?"
"Ừ, anh nhìn em hình như cũng chưa ăn được gì nhiều, đi tới đi lui nửa ngày chắc cũng đói bụng rồi."
Phương Châm thật tình rất muốn hỏi anh, người như anh đêm nay không lẽ không phải dự bữa tiệc nào hay sao, nhưng cô biết nếu hỏi như vậy Nghiêm Túc chắc chắn sẽ nói là không có, nên tự biết im lặng không hỏi tới nữa. cô cười cười xin lỗi: "hiện tại tôi không thấy đói, chỉ muốn về nhà thôi."
Vừa dứt lời, bụng cô bất ngờ kêu lên mấy tiếng. không khí trong xe đột nhiên im lặng, nên âm thanh đó cũng nghe được rất rõ ràng, Phương Châm thật sự hận không thể lập tức xuống xe rời đi.
-------------------------------------------------------------------------------
Khóe miệng Nghiêm Túc hơi nhếch lên, cố nhịn không cười thành tiếng.
Sau đó anh dặn dò tài xế vài câu, chiếc xe chạy về phía trước, một lúc sau đã quẹo vào một con đường khác.
Phương Châm ngồi trong xe đưa mắt nhìn ra bên ngoài thấy xe chạy ngang qua rất nhiều ánh đèn đường, không nhịn được hỏi Nghiêm Túc: "Muộn như vậy còn có chỗ để ăn cơm không?"
"Đương nhiên là có, hôm nay là giao thừa, nhà hàng có lẽ đều đã đóng cửa, nhưng khách sạn chắc chắn mở cửa rất nhiều."
"Cơm tất niên không lẽ không phải đặt trước sao, bây giờ đi liệu còn bàn không? "
Hỏi ra lời này ngay lập tức cô liền cảm thấy mình có chút không đúng, khoát tay cười nói: "Nhìn xem tôi thật hồ đồ. Nếu tôi đến đó nhất định không còn chỗ ngồi, nhưng đổi lại là anh thì sẽ khác."
nói tới chỗ này cô dừng một chút, liền hỏi tiếp: "Vừa nãy xảy ra nhiều chuyện quá tôi quên không hỏi anh. Buổi tối như thế này anh đi ra ngoài làm gì, bận xã giao ư?"
"không có, định là cùng bạn đi uống rượu, tình cờ lại gặp được em nên rủ em đi ăn thôi." Nghiêm Túc nét mặt không thay đổi nói dối. trên thực tế anh cũng vừa mới bảo tài xế hủy lịch hẹn đến bữa tiệc kia.
Những sự kiện như vậy Nghiêm Túc cũng không thường đi, có lúc vì công việc làm ăn nên đến, về cơ bản anh cũng có thể từ chối. Đêm nay trong nhà không có ai, anh cũng không muốn đêm giao thừa để người khác đợi, nên đành phải nể mặt họ một chút mà tới. Kết quả nửa đường tình cờ gặp Phương Châm, đúng là bất ngờ.
anh không quan tâm đến việc điạ vị, tiền bạc cùng danh tiếng giữa cô và anh chênh lệch bao nhiêu, một chút anh cũng không để ý. Đêm 30 cả hai đều rất rảnh rỗi, vừa hay có thể cùng nhau nói chuyện.
anh ngồi dựa vào một bên yên lặng đưa mắt đánh giá gương mặt của Phương Châm, da vừa trắng vừa mịn, hiện tại nhìn giống như một miếng đậu hũ non mềm. Đôi môi mỏng manh nhưng lại có chút hồng, không so được với màu hoa anh đào nhưng cũng là màu hồng phấn dễ khiến cho người ta yêu thích.
Mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài hiện tại đang là âm độ, Nghiêm Túc nhìn khuôn mặt của Phương Châm lại cảm thấy có chút khô nóng, nếu không phải anh biết Phương Châm da mặt mỏng sợ tài xế nhìn thấy, e rằng anh đã không ngần ngại mà tiến tới rồi.
Phương Châm không để ý đến ánh mắt trần trụi của đối phương, nãy giờ chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài. Cảm thấy hai bên đường trở nên hơi hoang vu, hình như đã chạy ra khỏi trung tâm thành phố.
Trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, vội vàng hỏi Nghiêm Túc: "hiện tại chúng ta đang đi đâu, không phải là làng du lịch đấy chứ?" cô thật sự có chút sợ chỗ đó, vừa nghĩ tới không hiểu vì sao tim liền đập nhanh lên.
Nghiêm Túc lắc đầu nói: "không, đến một khách sạn ở ngoại thành, nơi đó phong cảnh không tệ."
đang buổi đêm nói phong cảnh không tệ là ý gì đây? Phương Châm trong lòng nghi hoặc, khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng cũng hiểu rõ Nghiêm Túc nói đến phong cảnh là ý gì.
Hóa ra khách sạn mà Nghiêm Túc nói tới không phải xây trên mặt đất, mà giống như một chiếc thuyền lớn ở giữa hồ. Chiếc thuyền đó ngày thường hay chở du khách đi xung quanh ngắm cảnh, trên thuyền từ thức ăn, nước uống đến các phương tiện giải trí đều không thiếu thứ gì. Vì hôm nay là đêm giao thừa nên thuyền đậu lại bên hồ, phòng ăn trên thuyền bàn trống không còn nhiều, nhìn xung quanh toàn bộ đều là các gia đình già trẻ lớn bé đến ăn cơm tất niên.
Lại nhìn phong cảnh ở trên hồ, hiện tại có không dưới mười chiếc thuyền cũng đang đậu ở đây, trên thuyền trang trí rất nhiều đèn màu sắc khác nhau, đang buổi đêm đèn thắp sáng cả một vùng, từ xa nhìn tới cảm thấy mọi thứ trên hồ đều trở nên sống động. Cách đó không xa là hình ảnh của những toà nhà cao tầng, ánh đèn điện đều bị phản chiếu lên mặt nước
Ở trong thành phố ngày nào cũng phải nhìn những tòa nhà cao tầng chen lấn nhau mọc lên, hiếm khi được nhìn ngắm cảnh đẹp như vậy, Phương Châm thực sự cảm thấy rất thích thú. cô lớn từng tuổi này đây là lần đầu tiên đi ăn ở trên thuyền, trước phong cảnh đẹp như vậy, cô cho rằng thức ăn ở trên thuyền này nhất định cũng không tầm thường nên càng cảm thấy đói bụng.
cô theo Nghiêm Túc lên thuyền, quản lý đi tới nhiệt tình phục vụ. Nghe Nghiêm Túc nói với anh ta là không có đặt bàn trước, nhưng quản lý vẫn không để ý, đêm nay những vị khách đến nơi này ắt hẳn đều là những người có địa vị không tầm thường, rất nhanh liền sắp xếp cho họ một bàn trống trong phòng khách trên sân thượng.
Hai người đi vào phòng khách, ngồi vào bàn ăn, Nghiêm Túc cho gọi món, Phương Châm ở một bên cố gắng trấn tĩnh dạ dày của mình. cô cả tối nay chưa ăn gì, lại bị té ngã phải đến bệnh viện, lúc này côthật sự rất rất đói bụng.
Vì quá đói nên cô cảm thấy hơi chóng mặt, cả người mệt mỏi ngồi lệch qua một bên. Nghiêm Túc cũng không hỏi cô muốn ăn gì, gọi một bàn món ăn để quản lí nhanh chóng chuẩn bị, nhưng gọi trước một vài món khai vị lót dạ.
Nhìn Phương Châm đói bụng đến mức ăn ngấu nghiến, Nghiêm Túc lại thấy buồn cười. Nhìn cô như vậy biết ngay là buổi tối chưa ăn chút gì rồi, cũng không rõ trong nhà cô xảy ra chuyện gì, đang đêm 30 cơm cũng không ăn lại chạy ra ngoài.
Nghĩ tới đây anh có chút đau lòng, đưa ly nước đến trước mặt Phương Châm, nói: "Ăn chậm một chút, để bụng lát nữa ăn món chính nữa. Đúng rồi, em có muốn uống tí rượu không?"
"không cần không cần." Phương Châm nhét đầy mồm ba cái bánh ngọt, nói chuyện trở nên không rõ ràng. cô vừa nói vừa xua tay, "Tôi không uống rượu."
cô thật sự sợ uống rượu, mỗi lần uống xong lại say bí tỉ, lần nào cũng hại cô làm chuyện xấu hổ trước mặt người khác. Cho nên ngày hôm nay cô quyết định, nhất quyết không đụng tới một giọt rượu. Tránh việc lúc cô không tỉnh táo lại gây ra chuyện.
"Nhưng anh rất muốn uống." Nghiêm Túc không đứng đắn cười.
"Vậy anh tự mình uống đi, tôi không uống. anh cũng đừng nghĩ ép tôi uống, tửu lượng của tôi không được tốt, uống say rồi chuyện gì cũng có thể làm được. Chúng ta hiện tại đang ở trên thuyền, lỡ như tôi uống say, vô tình đẩy anh xuống sông thì lớn chuyện. Trời cũng đang rất lạnh anh cũng không muốn mình bị đông thành băng đúng không."
Nghiêm Túc nghĩ thầm với bộ dạng tay chân mềm yếu như cô lại có thể đẩy anh xuống nước? Phương Châm em đang đánh giá cao bản thân mình rồi.
Tuy nhiên lời này anh cũng chỉ nghĩ trong đầu, nghe theo lời của Phương Châm, chỉ ăn một chút thức ăn, còn lại ngồi thưởng thức rượu, trông có vẻ thong dong tự tại.
Rất nhanh các món chính đều được chuẩn bị xong, sắp đầy trên mặt bàn. Phương Châm ban nãy ăn mấy món khai vị chỉ mới no một nửa, lúc này nhìn trên bàn đầy ắp những món ăn nóng hổi bụng cô lập tức lại réo lên, cô cũng không khách sáo với Nghiem Túc, bắt đầu cặm cụi ăn.
Phương Châm không phải là người kén ăn, đặc biệt khoảng thời gian ở trong tù đã rèn luyện cô bất cứ món gì ngon hay dở cũng có thể ăn. Nghiêm Túc thử món ăn một hồi, so với những món Phương Châm làm còn thua xa. cô hẳn là đang cực kì đói bụng, có lẽ những người lao động chân tay khẩu vị đều dễ chiều như vậy. Vì thế mà trước mặt cô rất nhanh đã có một đống xương vụn, nước cũng rất nhanh đã uống liền tù tì hai ly lớn.
Nghiêm Túc nhìn cô ăn như vậy cảm thấy đau lòng, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Phương Châm, tối nay có phải chưa ăn gì đúng không?"
Tay Phương Châm đang cầm đũa dừng lại một chút, băn khoăn không biết có nên nói hay không. Sau đó nghĩ lại tính cách của người nhà cô thế nào Nghiêm Túc không phải là chưa thấy qua, cô cũng không giấu diếm: "Ừ, tôi vừa tranh cãi vài câu với em trai. Tôi vì giận nuốt cơm không nổi nên chạy ra ngoài. Nghĩ kỹ lại quả thật đứa em trai này đã bị chiều hư rồi, lớn chừng này rồi mà vẫn ấu trĩ như vậy."
Nghiêm Túc bật cười: "Em cũng rất ấu trĩ, cãi vã với em trai mấy câu liền không chịu ăn cơm. Hôm nay dù gì cũng là giao thừa, ba mẹ em tốt xấu gì cũng không nên làm vậy."
"Quên đi, bọn họ thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi, ngược lại tôi ở nhà cũng là dư thừa, bọn họ chỉ cần có em trai tôi là đủ. Quên nói với anh, chiếc nhẫn mà anh đưa cho em tôi thực sự bị nó đem bán, ba mẹ tôi cũng bù thêm ít tiền để nó mua nhà, xem chừng là nhà để lấy vợ. thật buồn cười, nói nửa ngày thì ra nhà tôi lấy tiền của anh để mua nhà tân hôn cho nó, quả thực không biết xấu hổ."
"không quan trọng là tiền của ai, có mua là tốt rồi, sau này cũng đỡ làm em bận tâm đến chuyện đó nữa."
"Đúng vậy, tôi cũng đã nghĩ thông rồi, bây giờ em trai nhà cửa đầy đủ, chỉ là chưa lấy vợ. Sau này chuyện trong nhà đều không cần tôi quan tâm nữa, người thừa như tôi cuối cùng cũng bị đuổi khỏi nhà rồi."
Phương Châm vốn đã định đem chuyện này giấu kín trong lòng, nhất định không kể với ai. Thậm chí cả Từ Mỹ Nghi cô cũng chưa từng nói qua. Nhưng đêm nay Nghiêm Túc vừa hỏi, mọi thứ cô đều nói ra không sót một chữ, tích lũy nhiều năm như vậy mọi ấm ức của cô cũng đến lúc phải xả ra hết một lần. Nếu như Nghiêm Túc đã biết được một chút, cô cũng không ngại nói cho anh biết hết.
Hơn nữa hôm ngay là ngày đặc biệt, một năm cũng chỉ có một lần. Con người cũng có lúc kì lạ như vậy, bình thường không có chuyện gì, đến ngày lễ mọi tâm tình lại bộc phát hết ra. Giống như cô gái độc thân ngày thường lúc nào cũng vui vẻ, nhưng vừa đến lễ tình nhân, nhìn thấy các cặp tình nhân tay trong tay tặng hoa tặng quà, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy tủi thân.
Phương Châm cũng là người như vậy, thường ngày giả bộ kiên cường, đến ngày giao thừa cũng chịu không nổi, mặc dù không uống rượu nhưng lời trong lòng đều lần lượt nói ra. Vừa hay lại có Nghiêm Túc ở bên cạnh, cũng biết chút chút chuyện nhà cô, cô liền không ngần ngại nói ra hết toàn bộ oan ức trong lòng.
Nghiêm Túc vừa đau lòng vừa động viên cô giải tỏa hết buồn bực. Vì để cho Phương Châm càng không kiêng dè, anh để cho cô uống thêm một chút rượu.
Lần này Phương Châm càng nói nhiều hơn, bắt đầu ngà ngà say, ánh mắt nhìn Nghiêm Túc cũng khác hẳn, trở nên dịu dàng, chứa đầy vẻ quyến rũ nữ tính.
Những oan ức trong lòng vì có rượu tác động vào càng dễ dàng nói ra hết. Những rắc rối khi còn nhỏ, đến những phiền phức khi cô đi học, đến khi thi đại học cô cũng bị ra sức ngăn cấm, thậm chí đến việc cô hẹn hò với La Thế, nhà cô cũng cố gắng toàn lực vơ vét về chăm lo cho con trai, mọi chuyện cô kể ra Nghiêm Túc đều nghe đủ không sót chữ nào.
Đến hôm nay Nghiêm Túc mới thực sự hiểu rõ, Phương Châm từ nhỏ đến lớn đều phải trải qua những ngày tháng như vậy. anh chưa từng nghĩ tới trên thế giới này lại còn có một gia đình giống như gia đình cô, cũng là con do mình sinh ra, chỉ vì là con gái mà lại bị xem nhẹ.
Người Trung Quốc luôn nói cha mẹ không phải là trời, nhưng khi Nghiêm Túc nhìn thấy gia đình của Phương Châm, lại nghĩ tới gia đình mình, đối với câu nói này ngoại trừ xem thường ra anh không còn thái độ nào tốt hơn cả.
Cả buổi tối hai người cứ như vậy uống rượu trò chuyện, không để ý đã tới nửa đêm. Phương Châm vẫn còn một chút tỉnh táo, ngăn không cho bản thân uống thêm, cô không muốn lại giống như lần trước uống say đến bất tỉnh nhân sự.
Thời gian vừa điểm 12 giờ tiếng chuông liền vang lên, trên mặt hồ đột nhiên phát ra rất nhiều tiếng vang. Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy từng đợt pháo hoa đang phóng lên bầu trời, dần dần tỏa ra trong màn đêm, trên nền trời bây giờ nhìn giống như đang có một cơn mưa ánh sáng lung linh đầy màu sắc.
Phương Châm nhìn thấy cảnh tượng này, cô nhất thời sững sờ. Nghiêm túc nhân cơ hội kéo cô ra bên ngoài boong thuyền xem pháo hoa. Khắp nơi đang bao trùm trong ánh sáng rực rỡ, ngay lúc này Phương Châm lại nghe giọng nói trầm thấp của Nghiêm Túc: "Phương châm, chúng ta kết hôn đi."