Thật ra hai ngày trước đã báo sắp có bão, chẳng qua cảnh báo bão lúc đó là màu xanh, nơi đổ bộ cũng không phải Đông thành, mà là Chương thị kế bên Đông thành, Đông thành chỉ bị ảnh hưởng nhẹ. Kết quả cơn bão này đột nhiên lệch hướng.
- - Tình hình này chắc là không đi được nhỉ?
Sau khi bình tĩnh lại Lâm Khinh Chu đã bắt đầu hối hận về sự xốc nổi vừa rồi, đi gì mà đi, cậu tới là vì tìm kiếm chân tướng, giờ không dễ gì mới tóm được chút manh mối, chẳng nhẽ lại vì giận dỗi Tần Việt mà phủi mông chạy lấy người?
Thế thì dễ bị kích động quá.
Vậy nên đến cả ông trời cũng không nhìn nổi, tặng liền cho cậu một cơn bão.
Bởi vì đó, tâm trạng của Lâm Khinh Chu bỗng tốt lên trông thấy, thấy có wechat của Đường Tĩnh Du, trả lời qua bằng một cú điện thoại, hai người chuyện trò khoảng một giờ, sau đó ôm ly trở về phòng, tắm rửa đi ngủ.
Điều khiến cậu không ngờ được chính là, hôm sau lúc tỉnh dậy đảo San Hô gió yên sóng lặng, đừng nói là siêu bão, mưa còn không có lấy một giọt.
"Chào buổi sáng anh Lâm!" Mới sáng sớm tiểu Yểu đã tràn đầy sức sống, cầm giẻ lau giá sách.
Mấy bàn khách ăn sáng đang xem tin tức bão trên điện thoại, Lâm Khinh Chu nghe thấy một ông anh đang đọc: "Cơn bão đang tiến về phía Bắc với vận tốc 10 km/h, sức gió lúc này có thể đạt tới cấp 16...đù, lên cấp đỏ rồi, siêu bão, vậy chẳng phải chúng ta sẽ không về được sao?"
Bạn đồng hành nữ đối diện không vui lắm: "Nhưng ngày mai tớ phải đi làm sớm, biết vậy hôm qua đã về rồi, cũng tại cậu, cứ đòi ở thêm một ngày..."
Ông anh kia đuối lý, gãi đầu, dỗ: "Hầy, không sao, không phải chưa tới sao, chúng ta tranh thủ ăn đi, ăn xong lên thuyền rời đảo ngay, rời đi trước khi bão đuổi tới, chắc chắn sẽ kịp!"
Tiểu Yểu cũng nghe thấy đối thoại của hai người, lén hỏi Lâm Khinh Chu: "Anh Lâm, mấy giờ anh đi?"
Lâm Khinh Chu tùy tiện báo: "...Hai giờ."
"Vậy vẫn còn sớm, có thể ăn bữa trưa rồi hẵng đi. Thật ra không có gì đáng sợ đâu, bây giờ nghe nghiêm trọng, đến lúc đó có lẽ chỉ là chút sấm to mưa nhỏ thôi." Người bản địa giống như tiểu Yểu từ nhỏ đã tiếp xúc với bão, đã sớm lấy làm quen.
Lâm Khinh Chu "ừ" một tiếng. Tối qua cậu không báo bữa sáng, bèn tính ra ngoài ăn bậy bạ chút gì. Tuy nhiên vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Tần Việt.
Người kia ngồi cạnh bàn mây nhỏ dưới cây đa, phía trước đặt mấy hộp giữ tươi thủy tinh, và một sọt mận rửa sạch phơi khô.
Mận được dàn đều trong hộp giữ tươi, phủ kín một lớp rồi một lớp đường, nhìn động tác cực kỳ đơn giản và nhàm chán, do người này làm ra lại vô cớ có thêm chút vẻ quyến rũ.
Tay đẹp quá, rất hợp được hôn. Lâm Khinh Chu nghĩ.
Có lẽ do bão sắp tới, hôm nay trời không có nắng, vị mặn ẩm trong không khí càng nồng đượm hơn. Lâm Khinh Chu hít thở sâu, đi qua, tìm chủ đề hỏi: "Ông chủ Tần đang làm gì vậy, làm mứt hoa quả sao?"
"Là rượu mận." Tần Việt nói. Anh không ngẩng đầu, hộp giữ tươi trong tay đã sắp đựng đầy, nhưng trong sọt vẫn còn thừa không ít mận.
Lâm Khinh Chu chọn một trái đỏ nhất trong đó, cắn một miếng nhỏ, kết quả vẫn chua ê răng. "Là loại chúng ta uống trước đây à?"
Ý là mấy chai rượu trái cây Tần Việt lấy ra tối hôm cậu đàn ghi-ta trong sân, tuy Lâm Khinh Chu không thấy là ngâm bằng gì, nhưng nếm được vị chua chua ngọt ngọt tương tự mận hoặc mơ.
"Phải." Tần Việt nhạt nhẽo nói.
Lâm Khinh Chu tiếp tục tìm chủ đề: "Rất ngon."
"Nếu cậu Lâm thích có thể mang vài bình về."
"Cảm ơn." Lâm Khinh Chu ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn Tần Việt đậy nắp hộp giữ tươi đã đựng đầy, sau đó lấy một hộp mới. Dáng vẻ nghiêm túc làm việc của người này rất đẹp, khiến Lâm Khinh Chu rung động không thôi, bất giác xáp đến gần. Khoảng cách của hai người đã gần đến độ hoà quyện hơi thở, chóp mũi sắp chạm vào nhau.
"Cậu Lâm, cậu sao vậy?" Đồng tử của Tần Việt thoắt co lại, lăn xe lăn lùi ra sau một tấc.
Lúc này Lâm Khinh Chu đã biết vừa rồi mình muốn làm gì, trái tim đập loạn như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực. "Tôi..." Cậu muốn biện giải cho mình một câu, nhưng một chữ cũng không nói ra được, đỏ mặt bỏ chạy.
Lại không nhìn thấy Tần Việt nhìn bóng lưng cậu, giơ tay chạm lên môi mình, ánh mắt tối tăm.
"Anh Lâm, anh muốn đi ngay thật hả, nếu như không có việc gì gấp hay cứ ở thêm hai ngày đi, nhìn trời hôm nay có vẻ sắp nổi gió rồi." Một giờ chiều, Lâm Khinh Chu kéo vali xuống lầu, chào tạm biệt tiểu Yểu đang quét sân.
Tiểu Yểu lo lắng cho cậu, khuyên cậu ở lại mấy lần liền, nhưng Lâm Khinh Chu đã quyết ý.
Vốn dĩ cậu không tính đi thật, nhưng nụ hôn xém đáp xuống buổi trưa đã phá ngang toàn bộ kế hoạch của cậu, quá mất mặt, cậu không có can đảm ở tiếp, hoàn toàn không biết phải đối mặt với Tần Việt thế nào.
Suy cho cùng còn hơn một tháng là khai giảng, cậu quyết định về ở mấy ngày trước, chờ đợt xấu hổ này qua đi, trở về cũng không muộn.
- - Dẫu sao chuyện về đi về này một hai lần cũng thành quen thôi. "Không sao, dù gì tôi nên lên bờ trước khi bão tới."
"Vậy được rồi," tiểu Yểu bĩu môi, sau hỏi cậu, "Anh Lâm anh đang tìm gì vậy, có phải là tìm ông chủ không, hình như anh ấy lại nhốt mình trong căn phòng trên lầu rồi, không thì em kêu anh ấy giúp anh?"
Ý đồ bị nhìn thấu, Lâm Khinh Chu lảng tránh ánh mắt, nét mặt ngại ngùng: "Không cần, không có tìm ông chủ, tôi chỉ...cảm thấy nơi đây đẹp, không nỡ đi."
Tiểu Yểu nghe vậy lại giữ cậu: "Không nỡ thì anh ở thêm vài hôm đi."
"Lần sau đi, lần này có việc thật." Lâm Khinh Chu nói.
Thật ra cậu biết Tần Việt ở đâu, lúc lên lầu đã thấy cánh cửa kia tháo khóa, sở dĩ còn nhìn dáo dác, chỉ vì ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, nghĩ có lẽ còn có thể nhìn người kia một cái. Sự thật chứng minh là cậu đã suy nghĩ viển vông.
"Vậy tôi đi đây, lần sau gặp lại."
Tiểu Yểu tiễn cậu đến cửa: "Anh Lâm, trên đường đi anh nhớ phải cẩn thận..."
Lúc ở homestay không cảm thấy gì, càng đến gần bờ, cảm giác "bão sắp đến" càng mãnh liệt hơn, gió biển rất mạnh, thổi Lâm Khinh Chu không vững, gần như là bị gió đẩy đi, sóng biển phía xa cuồn cuộn từng con, vỗ lên đá ngầm.
Nhưng người xếp hàng lên thuyền vẫn kha khá, Lâm Khinh Chu đi đến quầy mua vé, cậu tới không đúng lúc, vé của chuyến gần nhất vừa bán hết, chuyến cậu mua được là 40 phút sau, chỗ ngồi số 1. Hết cách, chỉ có thể chờ.
Hơn mười phút sau có hai cô gái trẻ vội vã chạy qua, mua vé đồng thời hỏi nhân viên: "Thuyền có thể ra khơi thật không, bây giờ bão đang cách chỗ chúng ta rất gần."
Nhân viên bán vé là bác gái gầy chừng năm mươi tuổi, nói tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, thỉnh thoảng lẫn một câu phương ngữ: "Không cần lo, đều là thầy lão luyện lái cả, rất chắc tay, sóng to gió lớn không thành vấn đề, chuyến của các cô cậu là chuyến cuối rồi, về sau không cho bán nữa đâu."
Xem ra vì an toàn thân thể cho du khách, địa phương còn ra quy định. Thời gian chờ đợi luôn rất chậm, Lâm Khinh Chu lướt weibo cả buổi, thế mà vẫn còn mười mấy phút, cậu thấy hơi khát, bèn đi tới máy thanh toán tự động mua chai nước chanh, nửa dựa lên máy thong thả uống. Đương muốn vặn nắp thì nghe thấy tiếng lộc cộc cách đó không xa.
Đây không phải âm thanh kéo va-li, nhỏ hơn, nặng hơn, giống như...xe lăn!
Lâm Khinh Chu bỗng quay người, gần như trong nháy mắt, cái người cậu khao khát được gặp nhất bất ngờ va vào trong tầm mắt của cậu, tóc tai lộn xộn, nét mặt vội vàng, đi tới như gấp gáp đuổi theo cái gì.
Cho nên là đang đuổi theo cái gì đây. Trái tim Lâm Khinh Chu đập dữ dội không thể khống chế, gió thổi hàng cây hai bên kêu xào xạc, có chiếc mũ che nắng của một cô gái bị gió thổi bay, chỉ chốc lát đã bay xa mấy mét, cô gái che tóc, hô to, đuổi theo...
Thế nhưng tất cả mọi thứ đều thua xa tiếng tim đập mãnh liệt của Lâm Khinh Chu, cậu đứng y tại chỗ, nhìn người trước mặt chăm chú, cơ thể như không còn là của mình, đứng im bất động.
Qua hồi lâu, có thể là năm phút, cũng có thể là mười phút, cậu mới lấy lại quyền làm chủ cơ thể, đi về phía người ấy, ngồi xổm bên chân đối phương, ngửa mặt hỏi: "Ông chủ Tần, lần này lại đúng lúc đi ngang qua sao?"
"Không phải," ông chủ Tần nói, "Tôi muốn ra ngoài đảo gặp một người bạn, không ngờ trùng gặp chạm mặt cậu Lâm."
Đối với những cái cớ này, bây giờ Lâm Khinh Chu không tin một chữ nào, cậu gần như có thể khẳng định Tần Việt tới tìm cậu.
- - Nhất định Tần Việt lo lắng cho cậu, nên mới muốn cùng cậu rời đảo.
Nhưng lúc đi là hai người, khi trở về lại chỉ có một mình Tần Việt, cơn bão còn chưa biết ra làm sao, bất luận thế nào Lâm Khinh Chu cũng không yên tâm để anh đi một mình.
"Bạn bè thế nào mà cần ông chủ Tần đi gặp lúc trời mưa gió bão bùng vậy, hay là đổi hôm đi..."
Tần Việt mím môi theo thói quen: "Vậy cậu Lâm vì việc gấp gì mà nhất quyết hôm nay không đi không được?"
"Tôi..." Hay là không đi nữa, lúc nói chuyện đi chủ yếu do bản thân tức giận, bây giờ ông chủ Tần cũng chủ động tới tìm rồi, thật ra cũng không nhất thiết phải đi. "Hay là chúng ta..."
Tu -- tu -- tu --
Một hai phải vào lúc này, thuyền tới rồi.
Ngay cả ông trời cũng không đứng về phía cậu, khi đó Lâm Khinh Chu nghĩ vậy. Trong lòng cậu nảy sinh rất nhiều tiếc nuối, cảm thấy duyên phận của cậu và Tần Duyên có lẽ chính là như thế, luôn trời xui đất khiến mà lệch một chút xíu.
Mãi về sau mới hiểu, hôm mà cơn bão "Xán Dương" tới, đối với cậu và Tần Việt thật ra cũng là một tân sinh.
"Đi thôi, cậu Lâm."
Danh Sách Chương: