Mục lục
Ánh Trăng Rớt Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong bốn tiếng trước khi dậy, cậu không ngừng xem ảnh chụp màn hình tối qua trong album, không ngừng ấn mở wechat của Tần Việt, như thể thông qua cách này mới có thể xác nhận người ấy không rời xa cậu, những cảnh mơ đáng sợ kia đều là giả, là mơ mà thôi.

Ăn sáng xong, taxi Lâm Khinh Chu đặt đã đến, Lâm Lung muốn cùng tới sân bay tiễn cậu, bị Lâm Khinh Chu cản lại, cậu ôm mẹ mình, nói: "Dù thế nào đi nữa, cũng cảm ơn người." Lâm Lung khóc không thành tiếng, "Con ngoan, giúp mẹ nói một tiếng xin lỗi với tiểu Tần."

"Dạ, lần sau có cơ hội, con sẽ đưa anh ấy tới gặp người."

Trên đường tới sân bay, Lâm Khinh Chu không nhịn được, gọi điện thoại cho Tần Việt.

Bị giấc mơ kia ảnh hưởng, đến tận bây giờ cậu nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, phải nghe giọng của anh cậu mới yên tâm.

"Alo." Bên kia điện thoại reo khá lâu mới bắt máy, giọng nói trầm thấp của Tần Việt truyền đến xuyên qua đầu dây càng thêm đặc biệt, làm cho lồng ngực Lâm Khinh Chu hơi châm chích.

Cậu nhớ anh. Nhớ rất nhớ.

"Anh, mới xa có hai ngày mà em đã nhớ anh lắm rồi, làm sao bây giờ..."

Xe đang chạy trên con đường sầm uất nhất trung tâm thành phố, kèn kêu hết đợt này đến đợt khác, người đi bộ hai bên ồn ào nhộn nhịp, Lâm Khinh Chu tì trán trên cửa sổ xe, nghe tiếng thở rõ và nông của anh cậu ở đầu dây bên kia, trong lòng vừa bình tĩnh vừa thoả mãn.

Lúc đi qua ngã tư, cậu nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ đứng ôm hôn dưới đèn đường, cô gái tóc vàng dùng một bó hướng dương rực rỡ che hờ mặt của cả hai.

Qua đèn đỏ, xe từ từ lăn bánh, cô gái kia nhảy lên người bạn trai, được đối phương đỡ mông bồng lên như con nít, cô gái cười to giơ cao cánh tay, hướng dương và làn tóc xinh đẹp của cô cùng lấp lánh bên dưới ánh nắng mặt trời.

Mà Tần Việt vẫn không nói gì, song cũng không cúp điện thoại. Cú điện thoại lạ lùng này kéo dài suốt từ cổng nhà đến sân bay, cho đến khi tài xế nhắc nhở Lâm Khinh Chu đã tới nơi.

Rõ ràng cả hai không ai nói gì, nhưng Lâm Khinh Chu cảm thấy con đường này ngắn quá, như chỉ một chốc là hết, nhanh đến mức cậu vẫn chưa nghe đủ tiếng thở của anh cậu.

Nhưng vốn dĩ cậu cũng chẳng nghe đủ.

Không bao giờ là đủ.

"Anh, em cúp trước --"

"Em đang ở đâu?"


Hai người gần như nói cùng một lúc, nghe giọng Tần Việt có vẻ không vui, Lâm Khinh Chu có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhăn ấn đường của anh bây giờ.

Chắc hẳn cuộc đối thoại với tài xế ban nãy đã bị anh cậu nghe thấy.

"Ở nước Y, trước đây có vài giấy tờ chưa xử lý xong, phải qua đây ký tên, giờ đang chuẩn bị về Đông thành."

Tần Việt bên kia không biết có tin không, lại không hé răng nữa. Lâm Khinh Chu mỉm cười bất đắc dĩ, "Anh, bên em sắp qua cổng an ninh, khi nào hạ cánh em gọi lại cho anh, anh nhớ phải anh uống đàng hoàng đó, lát nữa em sẽ hỏi tiểu Yểu, nếu như anh --"

Lần này không đợi Lâm Khinh Chu nói xong, điện thoại đã bị cúp đến là dứt khoát.

Lâm Khinh Chu: "..."

Tính tình anh cậu trở nên kì cục hơn trước, nhưng vẫn đáng yêu.

Anh cậu đáng yêu thật.

Bên khác, Tần Việt đực người với điện thoại, đúng như Lâm Khinh Chu đoán, anh đan mười ngón tay đặt trên mặt bàn, hai hàng lông mày nhăn tít, trông như có thâm thù đại hận.

"Ông chủ, anh đang làm gì vậy?" Tiểu Yểu đã ở cạnh nhìn cả buổi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi tò mò.

Lúc nhận được điện thoại ông chủ đang đọc sách, còn cô đang dọn bộ đồ ăn của khách ở kế bên, kết quả ngoại trừ tiếng "Alo", sau đó ông chủ không nói câu nào nữa, làm tiểu Yểu tưởng ông chủ nhận điện thoại cho thuê gian hàng hot hay chào hàng bất động sản gì đó, nên không để ý nữa, ôm chén đũa vào nhà bếp.

Sau đó cô lại đi dọn dẹp phòng trọ, giặt phơi ra giường, làm xong đã gần một tiếng, ông chủ vẫn ngồi đó đọc sách, điện thoại để kế bên.

Tiểu Yểu nhớ ra có việc phải nói với anh, liền gọi anh một tiếng, nhưng ông chủ lại cau mày ra dấu “suỵt” với cô.

Đọc sách gì mà nghiêm túc vậy. Tiểu Yểu thấy lạ, nhưng cô thật sự có chuyện quan trọng phải nói, bèn đi tới dùng cùi chỏ huých bả vai ông chủ một cái, nói nhỏ: "Ông chủ, em có chuyện nói --"

Ông chủ vẫn lơ cô, chỉ hướng nhà bếp, bảo cô đi. Tiểu Yểu không đi, tiểu Yểu ngồi đối diện anh đợi, vừa ngồi xuống thì thoáng thấy điện thoại trên bàn.

Mới phát hiện điện thoại vẫn nối máy, chẳng qua là bật chế độ rảnh tay. Tiểu Yểu cảm thấy ảnh đại diện cuộc gọi rất quen mắt, lớn gan liếc trộm mấy hồi, nhìn thấy ghi chú của ông chủ cho người ta lại là cậu nhỏ.

Cậu nhỏ?


Ông chủ quen đâu cậu ấm thế này?

Cô đương muốn nhìn tiếp, Tần Việt lại chỉ giá sách sau lưng, khẽ nói: "Lau".

Cố tình đuổi cô đi đây mà.

Nhưng người nào trả lương người ấy là cha, tiểu Yểu còn làm gì được, chỉ có thể cam chịu đứng dậy làm việc. Đến khi cô lau kĩ cái giá sách mới lau bữa qua lại lần nữa xong, cú điện thoại của ông chủ cũng cúp.

Nhưng anh vẫn ngây người với màn hình điện thoại đã tối lại, giống như đang cất giấu tâm sự gì.

Tiểu Yểu lại không quản được miệng mình, sáp đến quan tâm. Song lương tâm của ông chủ như sắt, lạnh lùng nói: "Hôm nay cô nói nhiều quá."

Tiểu Yểu: "..."

"Nhưng ông chủ, em có chuyện muốn nói với anh thật mà."

Tần Việt không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"

"Là căn phòng 202 anh Lâm từng ở lúc trước, hôm nay có khách tới đặt phòng, vốn em muốn dẫn khách tới căn phòng đó, nhưng chìa khoá không biết ném đi đâu rồi, tìm hoài không thấy, em nhớ rõ là bữa đó em dọn phòng xong thì treo chìa khoá trên xâu, anh có thấy không?"

Ngón tay Tần Việt đặt trên trang sách, lật nhẹ một trang: "Không nhìn thấy."

"Ủa, vậy lạ thật, em tìm thế nào cũng không thấy, giống như sống sờ sờ mà gặp ma ấy, rốt cuộc cái chìa đó đi đâu được?" Tiểu Yểu vô cùng sầu muộn, "Không thì lát em tìm chú Vương tới bẻ khoá?"

Giọng Tần Việt thản nhiên: "Không cần, kệ nó đi."

"Thầy Lâm, bên này --" Sáng thứ tư Lâm Khinh Chu kín tiết, Đường Tĩnh Du tới căn-tin giành chỗ trước, "Sao chậm vậy, tao còn nghi có phải mày lạc đường rồi không."

Đường Tĩnh Du đã chọn món xong, một nồi lẩu chua cay, một nồi sườn ngô, cùng với một dĩa bánh sốt cay.

Lâm Khinh Chu chưa ăn sáng, sau một buổi lên lớp đã sắp đói chết, ngấu nghiến uống hết một chén cháo nhỏ, mới thong thả trả lời bạn tốt:


"Không có, sau giờ học có một học sinh đặt câu hỏi."

Đường Tĩnh Du vừa nghe lập tức thích thú: "Chắc không phải lại là nhóc chó săn kia chứ?"

Lâm Khinh Chu là giáo sư trẻ trường học mời tới với mức lương cao, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã dấy lên mưa máu gió tanh trên bức tường tỏ tình của trường, mười mẩu tỏ tình có một nửa là cho cậu.

Hết cách rồi, trẻ tuổi, đẹp trai, lại là gương mặt mới, ai mà không thích cho được?

Đường Tĩnh Du rảnh rỗi lại gửi ảnh chụp màn hình trên wechat cho cậu, cho cậu xem mấy lời tâng bốc trên bức tường tỏ tình, cảm thán mình "hoa tàn ít bướm chẳng ai yêu". Mà trước khi giáo sư Lâm nhận chức, tốt xấu gì hắn cũng là một cành hoa của trường.

"Chính là nhóc đó." Lâm Khinh Chu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Nhóc chó săn Đường Tĩnh Du nói là học sinh trong lớp Lâm Khinh Chu, cũng là một trong những người theo đuổi cậu, có việc hay không cũng thích quấn lấy Lâm Khinh Chu đặt câu hỏi.

Mà Lâm Khinh Chu làm giáo viên của đối phương, không thể làm ngơ học sinh, lần nào cũng chỉ có thể căng da đầu ứng phó. Rất chi là cạn lời.

"Có điều nhắc mới nhớ, mày không phản cảm đồng tính luyến ái nhỉ?" Giọng điệu của Đường Tĩnh Du có phần dè dặt.

Lâm Khinh Chu đang xé bánh sốt cay, nghe vậy ngước mắt liếc hắn một cái: "Tại sao tao phải phản cảm."

Vẻ mặt như đang nói "Mày đang nói vớ vẩn gì đấy."

Đường Tĩnh Du thở phào một hơi khó thấy, kế đó lại nghe thấy: "Bản thân tao là đồng tình luyến ái." Một hơi kia chưa kịp xuống đột nhiên trào lên, "Mày, nói, cái, gì?!"

Lâm Khinh Chu bỏ bánh tương trong tay xuống, chà ngón tay lên khăn giấy: "Tao nói tao là đồng tính luyến ái, mày phản cảm?"

"Tao phản cảm cái mông!" Đường Tĩnh Du kích động nói, "Tao con bố nó cũng vậy!"

Lần này cuối cùng Lâm Khinh Chu cũng cho hắn chút phản ứng: "Cái gì?"

"Tao nói tao cũng vậy! Vãi shit, sao mày không nói sớm, bỏ công tao giả làm người bình thường nhiều năm vậy..."

Lâm Khinh Chu trợn mắt không mấy rõ ràng: "Đồng tính luyến ái thì không phải người bình thường?"

"..." Đường Tĩnh Du bị nghẹn họng, "Tao không có ý đó, nhưng… haizz, ở trong mắt người khác, loại người như chúng ta là không bình thường, ngay cả bố mẹ tao cũng thấy vậy, hồi mới biết tao là gay, bố tao suýt đưa tao tới bệnh viện tâm thần."

Lâm Khinh Chu rất kinh ngạc: "Nếu tao nhớ không nhầm không phải cha mày cũng là giáo sư đại học sao?"


"Thì đó, hồi đó trong những học sinh của ông ấy từng có một cặp đồng tính, bị rất nhiều bạn học kì thị, bố tao còn nói giúp bọn họ, cảm thấy những người khác ngu không ai bằng, vậy nên tao tưởng ông ấy chấp nhận được, sau khi biết tính hướng của mình đã hết sức ngây thơ nói thật với họ."

"Ai ngờ sự khoan dung của bố tao chỉ gói gọn trong người khác, khi con trai mình cũng thành đồng tính, ông không chấp nhận được, đã biến thành người "ngu hết phần thiên hạ" trong miệng mình."

Tâm trạng của Đường Tĩnh Du xuống dốc.

Lâm Khinh Chu không giỏi an ủi người khác, dứt khoát không nói gì, im lặng chia cho hắn nửa miếng bánh tương.

Đông thành là một nơi rất lớn, thói quen ăn uống mỗi nơi khác biệt không nhỏ, Lâm Khinh Chu lần đầu ăn loại bánh tương này, mùi tương rất nồng, bên trên rắc đậu phộng nhuyễn và mè trắng, rất ngon.

Cậu nghĩ chắc chắn Tần Việt sẽ thích, anh thích món ăn có vị nồng, ăn hàu ốp lết cũng xuất phải bỏ nhiều nước tương.

"Thôi, không nói cái này nữa, cho nên sao mày không nói cho tao biết sớm chút."

"Mày cũng đâu có hỏi."

"..." Đường Tĩnh Du nghĩ lại hình như vậy thật, giống như hắn cũng không thể nào vô duyên vô cớ chạy tới trước mặt bạn tốt nói mình là đồng tính luyến ái được, đâu phải chuyện đáng khoe mẽ gì.

Hắn xấu hổ gãi đầu, "Vậy giờ có thể nói tao biết là bé yêu tinh nào trên đảo hút hồn mày chưa?"

Cái câu "cũng gần giống vậy" như có như không của Lâm Khinh Chu lúc trước, có thể nói là nhử trúng mồi Đường Tĩnh Du, nhưng Lâm Khinh Chu như cưa miệng bầu, hỏi cỡ nào cũng không ra nguyên cớ, Đường Tĩnh Du sắp tò mò chết rồi.

Không ngờ Lâm Khinh Chu hỏi ngược lại hắn: "Mày không nhìn ra à?"

Vừa nói vừa lấy điện thoại chụp dĩa bánh tương kia, sau đó mở wechat, giống như là gửi ảnh cho ai đó.

Đường Tĩnh Du không có thói quen nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, nhưng bây giờ hắn tò mò hơn, như bố nó có mấy trăm cọng lông vũ khều lên trái tim, sắp phát điên lên.

"Tao nhìn ra cái gì được, tao với mày quen biết bao năm còn không nhìn ra mày là đồng loại, hơn nữa tụi mình ở trên đảo San Hô cũng không quen được mấy người nam, tiếp xúc nhiều chút cũng chỉ có Tần -- từ từ --" Đường Tĩnh Du bỗng nhảy số, "Chắc không phải mày -- nhìn trúng -- ông chủ Tần chứ?"

Cuối cùng Lâm Khinh Chu cũng chịu ngẩng đầu: "Tao tưởng mình đã thể hiện rất rõ."

Đường Tĩnh Du: "..."

__

@yu: gõ ngang raw 112 nhưng chưa beta TvT tụi nhỏ bú mỏ nhau mà chưa làm lành hẳn TvT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK