Sao có thể không thích.
Làm thế nào có thể không bằng lòng.
Lâm Khinh Chu nhào thẳng về phía anh nó, hai tay ôm chặt cổ anh, hung ác gặm lấy đôi môi mong nhớ đã lâu.
Đáng tiếc thiếu niên lần đầu hôn môi, non nớt vụng về, chẳng theo quy tắc nào, môi răng đập lên môi anh nó, Tần Việt ăn đau xuýt xoa một tiếng, nhưng đuôi mắt vẫn treo nụ cười.
"Hôn môi không phải hôn như thế."
Ngờ đâu Lâm Khinh Chu còn không phục: "Vậy phải thế nào?"
Tần Việt không trả lời câu hỏi của nó ngay, mà hỏi: "Cửa khoá chưa?"
Lâm Khinh Chu: "...Hình như chưa."
Anh nó đáp lại tình cảm của nó, đây là chuyện Lâm Khinh Chu không dám nghĩ tới, nó kích động khó lòng kiểm soát bản thân, suýt quên đây không phải nhà mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bác sĩ y tá vào...
Hơn nữa cái người nhìn như bác sĩ còn căn dặn, đợi anh nó tỉnh thì bấm chuông đầu giường báo họ tới ngay.
Kết quả...
Lâm Khinh Chu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh nó, chột dạ hỏi: "Anh, giờ anh cảm thấy sao, em gọi bác sĩ nhé?"
"Không cần." Tần Việt nói, "Đi khoá cửa trước đi."
"Hả?"
"Đi khoá."
Mặc dù Lâm Khinh Chu không biết anh nó muốn làm gì, nhưng chỉ cần là lời Tần Việt nói, nó sẽ ngoan ngoãn làm theo.
"Anh, khoá xong -- ưm --" Nó còn chưa dứt lời, đã bị Tần Việt kéo lên giường, tiếng kinh hô cũng bị Tần Việt dùng môi chặn ở trong họng, lại đơ người ra.
"Anh?"
Môi hai người vẫn kề sát vào nhau, một tay của Tần Việt vuốt v e gáy Lâm Khinh Chu, tay khác bóp eo nó, hơi thở ấm nóng phả trên mặt Lâm Khinh Chu, khàn giọng ra lệnh: "Hé miệng."
Lần này Lâm Khinh Chu vẫn rất nghe lời, he hé cánh môi, ngay sau đó môi răng bị cạy mở một cách hung bạo, anh nó cuốn đầu lưỡi của nó như muốn ăn sạch nó, "Lâm Khinh Chu, anh dạy em hôn như thế nào..."
Nụ hôn của Tần Việt khác hẳn con người anh, tàn bạo, điên cuồng, miệng Lâm Khinh Chu mỏi sức mở ra, gốc lưỡi bị hôn đến tê mỏi, môi răng hai người quấn quýt lấy nhau, bên tai đều là tiếng th ở dốc gấp gáp của đối phương.
Lâm Khinh Chu bị hôn nhũn người, không ngừng trượt xuống, song bị Tần Việt siết chặt eo, ôm vào lòng, tiếp nhận sự chiếm đoạt điên cuồng như bão táp mưa sa...
"...Thế nào, học được chưa?" Lúc cái hôn này kết thúc, hai người trán kề trán, Tần Việt khẽ th ở dốc, giọng nói chứa tiếng cười.
Cánh môi của Lâm Khinh Chu đỏ lạ thường, môi dưới còn bị rách một chỗ, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện vài dấu răng không rõ ràng lắm.
Nó hôn một cái lên khóe môi anh nó như chuồn chuồn lướt nước: "Hình như chưa anh ơi, hay là dạy thêm lần nữa?"
Tần Việt thầm mỉm cười, vào lúc Lâm Khinh Chu lại muốn hôn tới đưa một ngón tay ra, đè lên môi đối phương: "Đợi về nhà."
Lâm Khinh Chu là một đứa đội sổ trên chuyện học hành, nhưng lại rất có tài trong vụ hôn hít này, thầy giáo chỉ dạy một lần, nó đã học một biết mười, sau khi Tần Việt nói xong, nó cầm lấy lòng bàn tay của Tần Việt.
"Anh." Linh hoạt thè đầu lưỡi ra từng chút một, ngậm ngón tay Tần Việt, nhìn chăm chăm anh với đôi mắt như chó con, lúc anh vô ý cau đôi mày lại cười rộ lên, giọng điệu ngây ngô: "Tại sao bây giờ không thể?"
Tần Việt đời nào bị nó khiêu khích, ngón trỏ anh gập lại, bụng ngón tay đè lên môi dưới của Lâm Khinh Chu, dễ dàng đẩy mở hai cánh môi mỏng, nhấn xuống một cái không nặng không nhẹ.
"Bởi vì..." Anh cùng lúc sáp người đến, môi cọ tai Lâm Khinh Chu, trầm và chậm thốt ra chữ cuối, "Cứng."
Lâm Khinh Chu: "..."
Chỉ một câu đã trực tiếp chặn họng Lâm Khinh Chu không chống đỡ nổi, đỏ dọc từ rễ tai đến cần cổ, theo bản năng cúi đầu xuống, không dám đối mắt, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ truyền tới từ đỉnh đầu.
Tai lập tức đỏ hơn.
...Ghét quá, sao anh nó lại như rành như vậy.
"Lâm Khinh Chu."
"Hửm?"
"Ngẩng đầu."
"Làm sao..." thế.
Không sao, chỉ là ngay khi nó ngẩng đầu anh nó hôn xuống, c ắn môi dưới của nó, hơi thở bỗng dồn dập, mơ hồ nói: "Nhưng biết sao giờ đây, anh vẫn còn muốn hôn em, Lâm Khinh Chu, anh muốn hôn em lâu lắm rồi..."
Lâm Khinh Chu cảm thấy trong đầu mình đang đun một nồi nước sôi, sau đó "uỳnh" nổ.
- - Song cũng chính lúc ấy, nó mới phát hiện thật ra tai anh nó cũng rất đỏ, thật ra anh nó cũng đang xấu hổ.
"Lâm Khinh Chu..." Nụ hôn này cuối cùng vẫn không thể như ý, khi Tần Việt lại tới đánh cướp, ngoài phòng bệnh có người đến --
"Quái lạ, sao cửa mở không ra?"
"Chu Chu, con ở bên trong hả?"
Là Lâm Lung.
Hai người giật mình, đều nhìn ra sự kinh ngạc và tiếc nuối trong mắt nhau, sau đó ôm nhau cười trộm mấy tiếng.
Tần Việt giúp nó lau vệt nước ở khoé môi, gần như dán bên tai nó nói: "Đi mở cửa đi."
Lâm Khinh Chu nhảy xuống giường, lúc quay người gọi anh: "Anh."
"Hửm?"
Trả lời anh là một nụ hôn đậu lên mắt của Lâm Khinh Chu: "Anh, đã đóng dấu rồi, anh không thể hối hận nữa."
Tần Việt cười cong mi mắt: "Sẽ không."
"Chu Chu? Con ở trong sao, Chu Chu?" Người bên ngoài đã rất sốt ruột, Tần Việt vỗ mông nó, giục, "Đi mau."
"Mẹ."
"Sao khoá cửa vậy, làm gì ở trong đấy?"
Lâm Khinh Chu vô cùng chột dạ, mắt láu liêng không dám nhìn mẹ nó: "À, có lẽ hồi nãy con đóng cửa bất cẩn khoá lại."
Lâm Lung đương nhiên đâu có ngờ hai đứa nhỏ có thể gan to tày trời hú hí trong phòng bệnh, không sinh nghi. Kế đó nhanh chóng nhìn thấy Tần Việt ngồi dựa ở đầu giường: "Tiểu Việt con tỉnh rồi, bây giờ thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không, gọi bác sĩ khám chưa?"
"Đã không sao rồi ạ, xin lỗi dì, đã làm ngài và bà ngoại lo lắng, chuyện lần này trách con cả." Tần Việt thật sự rất áy náy, bởi vì chuyện của anh, hiện giờ chắc chắn nhà họ Lâm đã rối tung rối mù.
"Ôi, người một nhà khách sáo làm chi." Lâm Lung ngồi xuống bên giường anh, vỗ mu bàn tay anh, "Không sao là tốt, có điều bà ngoại con đã bị dọa hết hồn, nên dì không cho bà theo tới."
Tần Việt nghe vậy lập tức sốt sắng: "Bà ngoại không sao chứ?!"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là hơi chóng mặt, dì bảo bà ở nhà nghỉ ngơi."
Lâm Lung chỉ ở trên đảo hai ba ngày vào lúc tới đón Lâm Khinh Chu về Đông thành, Tần Việt một năm cũng không gặp được đối phương mấy lần, giữa hai người khó tránh sẽ lạ lẫm, nói xong những lời ấy tình cảnh chợt lạnh xuống.
Tần Việt thấy nét mặt muốn nói lại thôi của cô, chủ động mở miệng: "Dì, ngài có lời muốn nói với con phải không ạ?"
Vậy mà có thật, Lâm Lung vì chuyện này nên mới tới. Cô nhìn Tần Việt, rồi lại nhìn Lâm Khinh Chu: "Tiểu Chu, con xuống dưới lầu dạo vườn hoa đi, mẹ nói với anh con chút chuyện."
Lâm Khinh Chu ngồi bất động như Tôn Phật: "Mẹ, con biết hai người muốn nói gì, chắc chắn là chuyện của con với tên cặn bã kia, nếu vậy con là đương sự, con phải ở đây cùng nghe, con không đi."
Không chỉ ra được không hợp lý chỗ nào, nhưng vào khoảnh khắc ấy, Lâm Lung bỗng cảm thấy con trai dường như đã lớn khôn. "Được, vậy con ở lại đi."
"Là thế này tiểu Việt, con vẫn luôn hôn mê nên có lẽ không biết, người bị các con đánh bị thương --"
"Mẹ, tên cặn bã kia là con đánh, không liên can tới anh con."
Nào có ai gấp gáp ôm tội lên đầu mình, Lâm Lung sắp bị con trai mình chọc cho tức chết: "Người lớn nói chuyện con đừng xen vào!"
Lâm Khinh Chu bĩu môi: "Ò." Mặt làm điệu không nghe lọt tai.
Lâm Lung bực bội trừng nó, chuyển sang vẻ ôn hoà nói với Tần Việt: "Là các con…là cái người tiểu Chu đánh bị thương, cũng đang ở bệnh viện này, tiểu Chu xuống tay nhẹ hơn các con tưởng, tình huống bây giờ của người đó không quá nghiêm trọng, vậy nên dì đã tìm luật sư tạm thời bảo lãnh tiểu Chu ra ngoài."
"Nhưng chuyện này cuối cùng có giải quyết được hay không, hiện tại cũng khó nói, dì và luật sư đã bàn bạc, ông ấy đưa ra hai đề xuất, thứ nhất là chờ người kia tỉnh chúng ta đi tìm ông ta giải quyết riêng."
"Dì nghĩ hồi đó nếu người kia đã có thể nhận ba mười vạn của bà ngoại con giữ con lại, vậy hiện tại chúng ta có lẽ cũng có thể dùng một số điều kiện khác trao đổi với ông ta."
"Nếu như ông ta có thể đồng ý thì không còn gì tốt bằng, giải quyết như thế đơn giản nhất, nhanh nhất, chỉ là không biết liệu có làm con cảm thấy tủi thân hay không."
Tần Việt gần như không hề do dự: "Dì, con chưa từng đi học, không hiểu nhiều như thế, nhưng nếu như có thể bảo đảm chắc chắn Lâm Khinh Chu không có gì, con không sao, cũng không cảm thấy tủi thân."
"Không sao cái gì! Con không đồng ý!" Thế nhưng Lâm Khinh Chu lại nhảy ra phản đối, "Dựa vào đâu chứ! Rõ ràng lão ta chính là một tên cặn bã, tại sao cần chúng ta đi xin lão thông cảm, nghe lão đưa điều kiện? Con thà ngồi tù, cũng sẽ không đi xin lão! Càng không để anh con đi xin lão!"
Lần đầu tiên Lâm Lung cảm thấy con trai mình tới để đòi nợ cô: "Lâm Khinh Chu, con muốn chọc mẹ tức chết hả, con cho rằng ngồi tù là chuyện tốt gì, nóng lòng muốn đi phải không? Tối hôm qua chưa nhốt con đủ hả?"
Thật ra đủ lắm, tối qua Lâm Khinh Chu thức trắng đêm, trong lòng sợ khiếp vía, nhưng muốn nó thỏa hiệp với tên cặn bã Chu Chính Tắc càng không thể.
"Dù sao con cũng không chọn cái đầu."
Ngay cả Tần Việt lén trừng nó cũng không nghe.
"Con không đồng ý vậy đó."
Lâm Lung hết cách với nó: "Vậy còn thứ hai, cái thứ hai đó là phòng vệ chính đáng, nhưng hướng này không dễ thực hiện, các con chọn một sơn động hẻo lánh như vậy, xung quanh chẳng có lấy một CCTV, ai có thể chứng minh người kia muốn làm cái gì? Trừ phi lấy ra bằng chứng khác."
"Tại con hết," Lâm Khinh Chu gục đầu, "Lúc đó lẽ ra con nên lén ghi âm."
Chuyện này tất nhiên không thể trách Lâm Khinh Chu, ngay cả đương sự Tần Việt cũng không nghĩ tới, khi ấy thật sự quá hoảng, quá căng thẳng, tên ác quỷ kia đã đủ đáng sợ với bất cứ ai trong số tụi anh, căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.
Có điều... Tần Việt suy nghĩ, nói: "Dì, có lẽ con có bằng chứng."
Lâm Lung: "Cái gì?"
Mắt Tần Việt tối đen, sắc mặt hơi nhợt nhạt: "Nhưng không biết có giúp được cho chuyện lần này không."
"Con nói ra trước xem, là bằng chứng gì?"
"Chu Chính Tắc đã chụp ảnh và quay video lúc trừng phạt con, cũng đã cho con xem của những người trước, ông ta muốn giữ những thứ đó để uy hiếp người không không nghe lời giống như con, con không biết nó có được tính hay chăng."
Không phải ai từng trải qua đói khát cũng sẵn lòng dùng cơ thể mình đổi lấy cuộc sống không lo cơm áo, rất nhiều người ban đầu cũng như Tần Việt, thử chống trả, tuy nhiên Chu Chính Tắc có rất nhiều cách khiến cho con người ta khuất phục.
Danh Sách Chương: