Mục lục
Ánh Trăng Rớt Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh đang làm gì đấy?" Lâm Khinh Chu ngồi xếp bằng ở cuối giường, nhìn Tần Việt sau khi ra khỏi nhà tắm cầm khăn lông lau tóc qua loa, sau đó gấp nó thành một chồng ngay ngắn, đặt ở trên sàn, nằm xuống.

"Không nhìn ra hả, ngủ." Tần Việt nói.

"Anh tưởng tui mù chắc, chẳng lẽ tui không nhìn ra anh muốn ngủ?" Lâm Khinh Chu cảm thấy người này trời sinh để khắc nó, cả ngày hôm nay không biết nó đã tức giận bao nhiêu lần, "Ý tui là, tại sao anh ngủ trên sàn."

"Tôi biết cậu không muốn ngủ với tôi, tôi cũng không muốn." Tần Việt bảo.

Lời này đã chọc phải tổ ong vò vẽ, Lâm Khinh Chu lập tức cáu lên: "Anh có ý gì, anh chê tui?!"

Tần Việt trở người, đối mặt với nó: "Không có, do tôi không quen ngủ với người khác. Hơn nữa sàn nhà rất tốt, tốt hơn ghế dài lề đường với đại lộ nhiều."

"Tên ăn mày anh dễ thật, nhưng mà anh từng ngủ trên đại lộ thật sao?" Lâm Khinh Chu hơi tò mò.

Giọng điệu Tần Việt lạnh nhạt: "Không thì sao."

Lâm Khinh Chu nghĩ thấy cũng phải, anh ta là ăn mày luôn rồi, không ngủ ngoài đường thì ngủ ở đâu. Chỉ trách tên này trước khi tắm và sau khi tắm như hai người khác nhau, làm nó suýt đã quên thảm trạng dơ hầy người này trước đấy.

Đương nhiên bây giờ vẫn thảm. Lâm Khinh Chu lia mắt nhìn băng gạc quấn khắp mình nhóc, khó chịu nói: "Nếu không thì anh lên đây ngủ đi, đừng tưởng tui không biết là anh cố tình ngủ sàn, để có cái mách lẻo với bà ngoại tui bắt nạt anh."

Tần Việt cười khẽ một tiếng, giọng nói nghe khá bất đắc dĩ: "Cậu nh ỏ à, đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy, tôi thật sự không mưu toan gì cả, cậu không cần ôm lòng đề phòng tôi lớn như vậy."

"Đừng kêu tui cậu nh ỏ, tui không phải!" Lâm Khinh Chu vươn tay kéo nhóc, giọng rất dữ, "Anh lên cho tui!"

Hai người cách rất gần, bởi vì động tác này mà cả nửa người nó treo ở bên ngoài, chỉ có đôi chân móc lấy chăn, Tần Việt sợ nó té, vội vàng đứng dậy đỡ người.

"Cho tôi ngủ thật à?" Tần Việt không chắc chắn hỏi.


"Ngủ!" Lâm Khinh Chu kéo nhóc không buông tay, hung dữ nói, "Nhưng anh không được đụng tui!"

Nó móc một tấm thảm nhung màu xanh da trời từ trong tủ quần áo, cuộn thành một hàng, tách cái giường ra thành hai nửa, một nửa lớn hơn, một nửa nhỏ hơn, sau đó vênh váo chỉ nửa nhỏ hơn nói với Tần Việt: "Anh ngủ bên này, người không được lấn qua tấm thảm nhung, tóc cũng không, bằng không tui sẽ đá anh xuống giường!"

Tần Việt tốt tính mỉm cười: "Được, biết rồi, vậy nên là cậu chủ nhỏ à, bây giờ tôi có thể ngủ được chưa?"

Nhóc ngồi, Lâm Khinh Chu đứng, nó đạp nhóc một cái nhẹ hều: "Đồ thần kinh."

Tần Việt lại bật cười, sau đó nằm xuống.

Sau khi tắt đèn trong phòng rất yên tĩnh, tiếng mưa rả rích bên ngoài trở nên vô cùng rõ rệt, Tần Việt nằm nghiêng, mượn ánh trăng mờ ảo ngắm nhìn cậu nh ỏ bên cạnh.

Bà Đậu nói không sai, cậu nh ỏ này thật sự là heo vừa dính gối là ngủ được, hoàn toàn không hề đề phòng, vừa mới nằm xuống hai phút đã ngủ say rồi.

Nhưng Tần Việt ngủ không được, nệm lò xo dưới người mềm đến thế, chăn gối có mùi chanh bạc hà rất thơm, nơi đây thật giống như một giấc mộng đẹp.

Nhóc không dám khẳng định một khi mình nhắm mắt lại mở ra lần nữa có tỉnh mộng hay không, rồi sẽ phát hiện việc chạy trốn, sinh tố dưa hấu, bà Đậu, cậu nh ỏ, giường lớn mềm mại...tất cả mọi thứ đều là giả.

Vậy nên nhóc không dám ngủ.

Cậu nh ỏ nói nhóc là tên lừa gạt, thật ra không oan uổng chút nào, nhóc chính là một tên lừa gạt đê hèn, muốn lừa cho bản thân một chốn dừng chân.

Cho dù cậu nh ỏ có ghét nhóc, nhóc cũng phải ở lại. Nhóc không còn nơi để đi, đây là cảng tránh gió nhóc may mắn tìm được, bất kể ra sao nhóc cũng sẽ không rời đi.

Bịch --


Ngay lúc Tần Việt thất thần, một cái chân đột nhiên gác qua từ bên cạnh, nện thẳng vào ngực nhóc, sau đó là trọng lượng của một nửa cơ thể, cậu nh ỏ tựa như một con lười, tay chân đồng thời quấn lên người nhóc, hai tay ghì chặt cổ nhóc, coi ngực nhóc là gối, vô thức cọ tới cọ lui.

"Ưm...muốn ăn..."

Tần Việt: "..." Vĩ tuyến 38 đâu, bị cậu ăn mất rồi à!

Tần Việt rất cạn lời, nhưng thần kì là, hình như nhóc...không thấy phản cảm với sự đụng chạm của cậu nh ỏ.

Nếu đổi thành người khác, lúc này chắc nhóc đã đạp người tới cửa rồi.

Mà bên phía Lâm Khinh Chu, có lẽ do tức giận không ăn cơm nên nằm mơ một giấc mơ quái dị, mơ thấy mình chơi ở bờ biển, bất cẩn làm rớt một chén oden vào trong biển, lúc đang đau lòng thì một mỹ nhân ngư cưỡi sóng xuất hiện trước mặt nó.

Tóc mỹ nhân ngư vừa dài chấm eo vừa suôn mượt, da rất trắng, nơi hốc mắt trái gần xương sống mũi có một nốt ruồi đen nhỏ xíu. Cực kỳ xinh đẹp.

"Người phàm," Vẻ mặt mỹ nhân ngư xinh đẹp bình tĩnh, trong tay cầm ba hộp đồ ăn ngoài, lạnh lùng hỏi Lâm Khinh Chu, "Cái ngươi làm rơi là chén oden, chén hàu ốp lết hay là chén sinh tố dưa hấu này."

Cái nào người phàm Lâm Khinh Chu cũng muốn ăn, nhưng nó biết làm người không thể quá tham lam, vậy nên chỉ một hộp giấy trong đó, bảo: "Là oden này."

Mỹ nhân ngư có đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, cong lên bẩm sinh, kèm theo màu đỏ nhạt, lúc vô cảm nhìn người khác cũng trông như đang cười. Rất lừa gạt.

Y cụp mắt nhìn cái hộp Lâm Khinh Chu chỉ, rồi lại nhìn Lâm Khinh Chu, "ồ?" một cách quái gở, sau đó đổ đồ ăn trong ba cái hộp vào miệng mình, khiêu khích nói với Lâm Khinh Chu: "Nhưng ta không cho ngươi cái nào hết."

"..." Lâm Khinh Chu quả thật sắp tức chết. Nó nhào vào trong biển kéo tóc mỹ nhân ngư, muốn một sống hai chết với đối phương.

Sau đó nữa không biết ai thắng, bởi vì Lâm Khinh Chu tỉnh rồi. Sau khi tỉnh nhớ lại gương mặt trong mơ, càng tức xì khói, muốn túm tên đáng ghét ngứa đòn kia đánh một trận.


Đáng tiếc tên đáng ghét không có đây, ngược lại là bản thân nó nằm sải lai ở giữa giường, tấm thảm nhung được dùng để làm vạch ngăn cách đã sớm bị đạp xuống đất.

Thảm nhung được mua lúc cùng bà ngoại tới siêu thị trước đây, khi đấy Lâm Khinh Chu rất thích màu này, dùng một thời gian dài, sau đó cũ nên không thích nữa, nhét trong tủ lâu rồi chưa dùng.

Trong đại sảnh dưới lầu không có một bóng người, Lâm Khinh Chu kêu bà ngoại mấy tiếng cũng không ai đáp. Đi tới cửa mới thấy Tần Việt đang quét sân.

Sau khi bão đi trong sân là một mớ hỗn độn, đâu đâu cũng là lá cây bị thổi rụng, có vài cây hoa giấy bị thổi ngã, chạc cây gãy một nửa, cũng không biết có còn sống tiếp được hay không.

"Bà ngoại tui đâu?" Lâm Khinh Chu hỏi.

Tần Việt miệt mài quét sạch một vũng nước đọng, không nhìn nó: "Ra ngoài rồi, bữa sáng ở nhà bếp, có mì sa tế với bánh quẩy, tự làm lấy."

Vốn dĩ Lâm Khinh Chu còn đang ghi nợ giấc mơ, vừa nghe cái ngữ này của Tần Việt liền giận sôi gan -- Đây là lời con người nói sao, không biết còn tưởng người này mới là chủ nhà!

Lúc này không phải tên này nên nắm bắt cơ hội bưng trà rót nước phục vụ nó ân cần chu đáo, thừa cơ tăng thiện cảm hả?

Dẫu sao trong tay nó cũng nắm giữ sinh sát đi ở của anh ta.

Ghét ghê.

Muốn đuổi anh ta đi thật mà.

"Tui biết, khỏi cần anh nói!" Lâm Khinh Chu liếc xéo nhóc, lạch bạch chạy vào nhà bếp.

Chuyến này Đậu Hiểu Hoa đi tù tì đến gần một giờ mới về, hai cu cậu ngồi trong sân, mỗi người cầm một quyển sách, cảnh tượng nom khá hài hoà. Đậu Hiểu Hoa rất vui mừng.

"Có phải đói lắm rồi không, không kịp làm gì khác, cứ ăn oden đi có được không?" Bà nói.

"Không cần đâu, ăn rồi ạ." Lâm Khinh Chu hỏi bà, "Ngoại, ngoại đi đâu thế?"


Đậu Hiểu Hoa ngạc nhiên: "Ăn rồi?"

Tầm mắt Lâm Khinh Chu bay bổng: "Dạ."

Thấy phản ứng này của cậu, Đậu Hiểu Hoa đoán được ngay đã xảy ra chuyện gì, bà thích thú nhìn hai đứa nhỏ: "Ăn cái gì rồi, có phần của bà không?"

Lâm Khinh Chu không nói nữa, Tần Việt bèn tiếp đề tài: "Cơm chiên, bà muốn ăn ạ, nhưng giờ có lẽ nguội hết rồi, con đi hâm cho bà."

Lâm Khinh Chu cười tít mắt: "Được, cảm ơn nhóc Việt.". truyện đam mỹ

"Cho nên ngoại ơi, ngoại đã đi đâu vậy?" Chờ Tần Việt đi rồi, Lâm Khinh Chu kéo cánh tay bà ngoại hỏi lại.

"Đi thăm bà Anh của con." Đậu Hiểu Hoa nói.

"Bà Anh làm sao ạ?" Bà Anh tên đầy đủ là Chu Anh, là bạn thân từ nhỏ đến lớn với bà ngoại, mấy mươi năm nay quan hệ của hai người vẫn rất tốt, cháu trai của bà Anh lớn hơn Lâm Khinh Chu năm sáu tuổi, hồi nhỏ xíu cậu vẫn thường hay theo sau đuôi người ta chơi.

Đậu Hiểu Hoa thở dài, nói: "Bị cháu trai bà ấy chọc tức cho bệnh luôn."

"Hả?" Nếu như không nhớ nhầm, cháu trai của bà ngoại Anh rất hiếu thảo hiểu chuyện, thành tích cũng tốt, là con nhà người ta trong miệng rất nhiều phụ huynh trên đảo San Hô. "Đã xảy ra chuyện gì."

Đậu Hiểu Hoa hơi lúng túng, lấy câu "trẻ con đừng hỏi mấy chuyện này" đuổi Lâm Khinh Chu đi.

Đúng lúc Tần Việt cũng bưng cơm ra, làm gián đoạn chủ đề này. Mãi về sau Lâm Khinh Chu mới biết ngày ấy bà ngoại đã giấu mình điều gì, mà cũng chính chuyện ấy đã làm thay đổi cuộc đời của Lâm Khinh Chu rất lớn.

Nhưng những việc ấy hãy để bàn sau. Dù gì tại lúc này, Lâm Khinh Chu cũng chỉ thuận miệng hóng một câu, không hỏi được kết quả cũng không để bụng, cùng bà ngoại ăn cơm chiên nước tương, tiện thể lén trừng tên đáng ghét nào đó mấy lượt.

- - Bởi vì bà ngoại vừa ăn vừa khen tay nghề Tần Việt khéo, điều này khiến Lâm Khinh Chu cảm thấy Tần Việt lại cố tình, cố tình khoe mẽ tay nghề trước mặt bà ngoại.

Cái tên này chính là một tên mưu mô, rành nhất là làm sao để lừa bà ngoại.

Nhưng hình như tên đáng ghét rất thích đọc sách, hễ cầm sách là có thể đọc say sưa nửa ngày trời, bất kể Lâm Khinh Chu trừng nhóc ra sao, nhóc cũng không chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK