Thẩm Trạch hơi hơi sửng sốt, Chung Ly Hi không kiên nhẫn đem Cảnh Ngữ Úy nhét vào trong tay Thẩm Trạch, sau đó quay về đứng phía sau Đồng Thất.
Oan hồn không đầu nhìn chằm chằm gắt gao Đồng Thất, giống như coi y chính là người đã cướp đi đầu của mình.
Đồng Thất cau mày, bật ra hai chữ: “Lâm Nghiên.” Oan hồn không đầu sửng sốt.
Đồng Thất tiếp tục nói: “Lâm Nghiên, phụ thân của ngươi đang đợi ngươi. Trước đó ta đã từng siêu độ cho đại quân, nhưng mà phụ thân của ngươi không muốn đi, ngài ấy đang đợi ngươi.” Lâm Nghiên vẫn còn đang cầm đầu trên tay gian nan nói: “Phụ thân……” Đồng Thất gật đầu.
“Đúng, phụ thân của ngươi tên là Lâm Phong, không phải sao? Lâm Phong kính nhờ ta tìm ngươi.” Đồng Thất có thể nhìn thấy bàn tay cầm đầu của Lâm Nghiên siết lại thật chặt.
“Nhưng là không có đầu……Đầu của ta đâu?” Đồng Thất thở dài.
“Ngươi còn không biết sao? Nào có phụ mẫu nào ghét bỏ hài tử của mình? Phụ thân của ngươi sẽ không để ý.
Lâm Nghiên dần dần do dự.
Đồng Thất thừa thắng xông lên nói: “Hiện tại nơi đó chỉ có một mình Lâm Phong, ông ấy cũng rất tịch mịch, ngươi không đi bồi ông ấy sao? Ngẫm lại nếu phụ thân ngươi làm người, nếu thấy ngươi lạm sát người vô tội ông ấy sẽ nghĩ như thế nào?” Lâm Nghiên chậm rãi đem đầu đặt lên trên cổ.
“Phụ thân sẽ chán ghét ta……” Đồng Thất gật đầu.
“Cho nên ngươi không cần làm chuyện phụ thân ngươi chán ghét.” Lâm Nghiên cúi đầu.
“Ngươi muốn đưa ta trở về.” Đồng Thất nhẹ nhàng thở ra.
“Đó là tất nhiên.” Lâm Nghiên gật gật đầu, sau đó nói: “Ta không có giết nàng.” Đồng Thất sửng sốt.
“Ai?” Lâm Nghiên chỉ chỉ vào mình.
“Nàng. Nàng đã chết rồi ta mới dùng thân thể của nàng.” Đồng Thất cười nói: “Ta đã biết, ngươi là đứa trẻ tốt.” Lâm Nghiên khoái trá gật gật đầu.
Đồng Thất thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc đã xong.
.
Ngày hôm sau, tiệm quan tài.
Thẩm Trạch xoa cổ nói: “Sau đó thì sao?” Đồng Thất đem khăn lau đưa cho Thẩm Trạch.
“Cái gì sau đó?” Thẩm Trạch nhận lấy khăn lau, vung vẩy.
“Ta là nói, sau khi ta quay lại tiệm quan tài ngươi đã làm cái gì?” Đồng Thất nói: “Ta đưa Lâm Nghiên trở về.” Thẩm Trạch thuận tay đem khăn lau ném lên trên cái bàn tròn nhỏ.
“Ý của ngươi là chờ ta đưa Cảnh Ngữ Úy đưa về nhà hắn, sau đó bị ngươi đuổi về tiệm quan tài, sau đó ngươi lại cùng Chung Ly Hi đi Bách Thảo Sơn?” Thẩm Trạch nói lời này thật sự rất trúc trắc, Đồng Thất hít một hơi thật sâu: “Đúng, chính là ý này của ngươi.” Thẩm Trạch lại hỏi.
“Nhưng là vì cái gì ngươi lại quay về một mình? Chung Ly Hi đâu?” Đồng Thất nói: “Nó về nhà, trong một thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.” Thẩm Trạch gật gật đầu.
Ngay khi Đồng Thất nghĩ rằng Thẩm Trạch rốt cuộc có thể không cần làm ‘mười vạn câu hỏi vì sao’ nữa thì Thẩm Trạch lại mở miệng nói: “Ông chủ, hỏi ngươi một vấn đề……” Đồng Thất cố nén xúc động muốn đem Thẩm Trạch đuổi ra nói: “Câm miệng.” Thẩm Trạch cười hắc hắc.
“Ông chủ, ngươi là bắt quỷ sao? Còn có, vì cái gì không có một trận đại chiến a, phim điện ảnh không phải đều là nhân vật chính cùng quỷ có một trận đại chiến sao?” Đồng Thất day day mi tâm.
“Ta không phải bắt quỷ, ta chỉ là hoàn thành giao dịch thôi. Về phần vấn đề thứ hai, mấy thứ trên phim điện ảnh có thể là thật sao? Chúng ta chủ yếu vẫn lấy việc đàm phán là chính.” Thẩm Trạch nhanh chóng bắt được một vấn đề.
“Chúng ta? Thế giới này người bắt quỷ có rất nhiều sao?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Được rồi. Bây giờ ngươi tốt nhất là câm miệng lại, nếu không ta sẽ đá ngươi ra ngoài.” Thẩm Trạch rất nhanh ngậm miệng lại.
Đồng Thất từ phía dưới quầy lấy ra một khúc gỗ, khúc gỗ hình trụ ngay ngắn, đại khái cao chừng mười phân, đường kính tầm năm phân.
Thẩm Trạch tò mò nhìn động tác của Đồng Thất, hắn phát hiện ra ngăn kéo phía dưới quầy của Đồng Thất có thể lấy ra nhiều thứ khác nhau.
Đồng Thất sau khi lấy ra khúc gỗ lại lấy ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một con dao nhỏ, Thẩm Trạch nhìn ra được đây là một con dao chạm khắc.
Thẩm Trạch tò mò muốn chết, nhưng sau khi nghĩ đến uy hiếp của Đồng Thất lại không dám mở miệng. Hắn phát hiện Đồng Thất đã mang đến cho hắn một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới rất kỳ diệu.
Thế giới này khắp nơi đều tràn ngập sự thần bí, so với những trang viên tràn ngập vàng son, rượu ngon có một sức hấp dẫn khác.
Đồng Thất tay nghề thực chuyên nghiệp, y nắm lấy dao nhỏ, đầu tiên là cắt xuống phần lớn gỗ để tạo thành phôi thô, sau đó liền cầm dao giống như cầm bút, đem ngón áp út cùng ngón út rất nhanh đặt vật điêu khắc lên phía trước di chuyển dao. Đồng Thất cầm phôi thô ở tay trái, tay phải đặt ở phía dưới, đỉnh của phôi thô lại đặt ở trên quầy.
Tay y rất đều, chuyển dao cũng rất có lực. Dần dần, phôi thô hiện ra hình người.
Đồng Thất thở ra một hơi, đem dao chạm khắc thả lại vào trong hộp.
Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất khắc xong, nhanh chóng chạy đến lấy lòng nói: “Ông chủ, có cần ta thu dọn một chút không?” Đồng Thất nhìn mặt quầy ngổn ngang vụn gỗ, gật gật đầu, sau đó cầm lấy hộp để dao cùng phôi thô.
“Ta quay vào làm, ngươi thu dọn xong……có thể kêu bạn của ngươi đem máy tính đưa đến đây.” Nói xong, liền bước về phòng ngủ.
Thẩm Trạch trong lòng thật hối hận a, hắn thật hy vọng mình không nói ra chuyện quét dọn gì nữa.
Đồng Thất sau khi trở về phòng ngủ cũng không lập tức tiếp tục khắc gỗ, mà là kéo rèm cửa sổ lại lấy ra một ngôi sao màu vàng.
Ngôi sao phát sáng, Cảnh Ngữ Giai liền xuất hiện ở trong phòng ngủ.
Đồng Thất cười cười xin lỗi.
“Thực xin lỗi, tối hôm qua bận quá, bắt ngươi phải đợi đến hôm nay.” Cảnh Ngữ Giai cũng cười cười.
“Là ta phải cảm ơn tiên sinh đã giúp ta tìm lại tên của mình.” Đứa nhỏ trong lòng Cảnh Ngữ Giai cũng a ô a ô kêu lên, giống như là cảm tạ Đồng Thất đã giúp đỡ.
Đồng Thất đáy mắt hiện lên nét cười.
“Như vậy giao dịch của chúng ta hoàn thành.” Cảnh Ngữ Giai gật gật đầu.
“Giao dịch hoàn thành.” Ngôi sao trong tay Đồng Thất biến thành màu tím, y đem ngôi sao đặt vào trong ngăn kéo.
“Ngươi có thể đi rồi, ở nhân gian quá lâu cũng không tốt. A Quỷ đã trở về, nó sẽ cho ngươi một an bài thật tốt.” Cảnh Ngữ Giai cảm kích nói: “Thật sự là cảm ơn tiên sinh.” Đồng Thất cười nhẹ.
Cảnh Ngữ Giai thân hình dần trở nên mơ hồ, sau đó biến mất trong không khí.
Đồng Thất đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm ra, ánh mặt trời liền chiếu vào.
Đồng Thất kéo ghế dựa ra ngồi xuống, sau đó nhìn trong ngăn kéo còn sót lại một ngôi sao màu vàng, đóng ngăn kéo lại.
Mặt trời chiếu xuống, Đồng Thất thật sự cầm dao chạm khắc khắc nốt bức tượng kia.
Lần này ngồi khắc cũng mất một ngày, khi Đồng Thất từ phòng ngủ đi ra thì mặt trời đã muốn ngả về phía tây.
Thẩm Trạch đã đem vụn gỗ trên mặt quầy thu dọn rất tốt, hơn nữa hiện tại trên mặt quầy đang bày một phần bữa tối thơm ngào ngạt.
Tâm tình Đồng Thất bỗng trở nên tốt lắm.
“Đang đợi ta ăn cơm?” Thẩm Trạch buông chuột máy tính ra, gật gật đầu.
“Đúng vậy.” Đồng Thất khóe miệng khẽ cong.
“Ừ, đến ăn đi.” Thẩm Trạch nhanh chóng đem ghế dựa đặt trước quầy.
Đồng Thất vẫn như trước nhai kỹ nuốt chậm, Thẩm Trạch ăn cũng thực tao nhã, hai người đều không nói chuyện.
Sau khi ăn xong, Thẩm Trạch tự giác thu dọn đồ thừa, sau đó hỏi Đồng Thất: “Khắc xong rồi?” Đồng Thất cười gật gật đầu.
Thẩm Trạch phút chốc liền biến thành một con chó xù, dùng sức thè lưỡi ra.
“Cho ta xem, cho ta xem.” Đồng Thất tao nhã lắc đầu.
Thẩm Trạch ủy khuất nói: “Vì sao……lại không cho ta xem.” Đồng Thất lạnh nhạt nói: “Không muốn.” Thẩm Trạch đảo mắt.
“Ông chủ, ngươi không có việc gì đi khắc cái đó làm gì?” Đồng Thất tiếp tục lạnh nhạt nói: “Đoán xem.” Thẩm Trạch cúi đầu thấp xuống, bại trận.
Đồng Thất cười cười.
“Ngày mai ngươi sẽ có thêm, ân, đồng nghiệp.” “A?” Thẩm Trạch mong chờ nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất kiên định gật gật đầu.
Thẩm Trạch bĩu môi nói: “Hạ Minh?” Đồng Thất hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Đương nhiên không phải.” Thẩm Trạch nhíu mày.
“Đó là ai?” Đồng Thất cười vui vẻ nói: “Ngày mai ngươi sẽ biết.” Vì thế Thẩm Trạch liền rối rắm.
Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Trạch vẫn là thấy được kết quả Đồng Thất bận rộn làm một ngày.
Tượng điêu khắc gỗ kia là một người, một thanh niên, một thanh niên có khóe mắt xinh đẹp.
Thẩm Trạch bất giác thở dài, kỹ thuật điêu khắc của Đồng Thất e rằng chỉ có thể dùng bốn chữ ‘xảo đoạt thiên công’ này để hình dung. (*xảo đoạt thiên công: đại khái có thể hiểu là khéo hơn trời cao.)
Tượng khắc gỗ vô cùng nhẵn nhụi, sinh động như thật, trang phục phức tạp, tỉ lệ cân đối. Quan trọng nhất là, Đồng Thất chỉ cần một ngày để làm ra vật tinh xảo như thế.
Thẩm Trạch nhìn chằm chằm tượng khắc gỗ, đầu tiên là tò mò người kia là ai, sau đó dần dần bị tượng khắc gỗ hấp dẫn. Cuối cùng, hắn quả thực còn cho rằng tượng khắc gỗ này giống như sắp sống dậy.
Thẩm Trạch không thể nghĩ ra được là, đến ngày hôm sau, tượng khắc gỗ này thật sự ‘sống dậy’.