• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

U Minh điện.

Nhâm Lê nhìn Đồng Thất ở trước mặt, nghiêng đầu cười nói: “Đã lâu không gặp.” Đồng Thất gật đầu, mỉm cười nói: “Quả thật là đã lâu không gặp.” “Nói xem hai năm nay ngươi đã làm gì đi?” Nhâm Lê thở dài.

“Vẫn là không chịu nói cho ta biết.” Đồng Thất nhún vai.

“Chỉ là cảm thấy có chút nhàm chán thôi.” Nhâm Lê khẽ gật đầu, sau đó nói: “Nhà ngươi rất……lo lắng cho ngươi. Không quay về nhìn xem một cái sao?” Đồng Thất cúi đầu xuống.

“Không được.” “Được rồi được rồi.” Nhâm Lê bất đắc dĩ nói.

“Nếu không phải là ta nhìn thấy ngươi, ngươi chỉ sợ ngay cả U Minh điện cũng sẽ không đến đi?” Đồng Thất bật cười, nhẹ giọng nói: “Vậy thì sao?” Nhâm Lê nhức đầu.

“Đúng rồi, ngươi đang tìm người nào phải không?” Đồng Thất ‘ừ’ một tiếng.

“Hắn tên là……” Đồng Thất còn chưa có nói xong, liền bị một thanh âm nổi giận đùng đùng ngắt lời.

“Cha, cha, giúp con báo thù!” Nhâm Lê nhẹ nhàng day day mi tâm, cười khổ liên tục.

Chung Ly Hi vào U Minh điện, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhu thuận cười nói: “Thất thúc……” Đồng Thất ôn hòa nói: “Tiểu Hi.” Chung Ly Hi cười hắc hắc hai tiếng.

“Thất thúc như thế nào lại rảnh rỗi đến U Minh vậy?” Đồng Thất nói: “Ta đến tìm Thẩm Trạch.” Đầu của Chung Ly Hi nhất thời cúi thẳng xuống.

Đồng Thất lại nói: “Tiểu Hi có gặp qua Thẩm Trạch sao?” Chung Ly Hi thanh âm buồn rầu nói: “Vừa rồi mới gặp mà.” Nhâm Lê hiếu kỳ nói: “Thẩm Trạch? Là tiểu hài tử ngươi nói đó sao?” Đồng Thất cười gật đầu.

“Đúng, là người rất thú vị.” Nhâm Lê nghiêng đầu, không biết nghĩ đến cái gì, cười nói: “Ta đây cần phải nhìn thấy mới biết được có bao nhiêu thú vị, Hi, Thẩm Trạch đâu?” Chung Ly Hi bĩu môi, buồn bực nói: “Chạy mất rồi! Đừng hỏi con!” Nói xong, liền bỏ chạy khỏi U Minh điện.

Nhâm Lê thở dài.

“Đứa nhỏ này càng ngày càng khó quản, mới trước đây còn ngoan biết bao nhiêu a.” Đồng Thất cười nói: “Ngươi cho nó thêm chút thời gian, dù sao loại chuyện này……” Nhâm Lê căm giận nói: “Đều là tại các ngươi đem nó chiều hư.” Đồng Thất vô tội.

“Ta nào có chiều nó? Nghiêm Dương chiều mới tương đối nhiều đi? Ta là thúc, các ngươi là phụ thân, không thể so sánh.” Nhâm Lê u oán tố cáo.

“Ai chẳng biết Hi vẫn là thích ngươi.” Đồng Thất cười không nói gì.

.

Thẩm Trạch nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người run lên.

Địa phủ…….cũng có thanh lâu? Tú bà trang điểm xinh đẹp y phục lộng lẫy phe phẩy một chiếc quạt trắng trước mặt nàng cười nói: “Ai u, không biết thiếu gia là như thế nào chọc đến tiểu bá vương kia, thực thảm a……” Thẩm Trạch cả người run lên, giả bộ cười nói: “Ha ha a, mấy đứa nhỏ chơi đùa thôi chứ có cái gì mà trêu với không trêu.” “Ha ha ha ha.” Tú bà che miệng, ‘cười duyên’ một hồi, sau đó ống tay áo thật dài đánh lên người Thẩm Trạch.

“Thiếu gia đúng là tên xấu xa, đối với ta cũng không chịu nói thật.” Thẩm Trạch lại run lên.

Tú bà quăng cho Thẩm Trạch một cái mị nhãn.

“Thiếu gia u~ ngài không nói ta cũng biết ngài không phải người thường. Nếu không làm sao dám cùng điện hạ duy nhất của U Minh hô hoán đâu ~” Thẩm Trạch trưng ra cái mặt giống như khóc tang.

“Ta thật sự chỉ là một người thường……” Tú bà ngồi ở trên ghế, một tay khoác lên vai Thẩm Trạch.

“Thiếu gia thật sự là khiêm tốn rồi……” Thẩm Trạch đột nhiên cười cười, sau đó một tay ôm eo tú bà, một tay nắm tay tú bà, lạnh lùng nói: “Ta nói, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? n? Chung Ly Hi ở nơi này là người rất tôn quý đi? Vì sao ta phải đắc tội nàng?” Lực tay của Thẩm Trạch thật lớn, nắm một cái liền khiến sắc mặt tú bà nhất thời thay đổi. Thẩm Trạch cười lạnh một tiếng, buông tay ra đứng ở một góc mắt lạnh nhìn tú bà.

Hắn không có pháp thuật, nhưng thuật phòng thân vẫn là có một chút. Không cần biết hắn là người hay là quỷ, chỉ cần có thể đụng đến ta sẽ không sợ.

Tú bà thấy Thẩm Trạch không phải là người có thể dễ dàng trêu chọc, liền thu nét tươi cười giả lả trên mặt.

“Thiếu gia cũng quá đề cao chính mình. Nếu không phải vì Đồng tiên sinh, lão nương sẽ không vì ngươi mà đắc tội với Hi điện hạ.” Thời gian quay lại vài giờ trước.

Chung Ly Hi hai tay kết ấn, Thẩm Trạch thầm nghĩ không tốt, đầu óc vừa chuyển liền đánh tới một đòn cầm tay khống chế Chung Ly Hi.

Chung Ly Hi không phải người, nếu là bình thường Thẩm Trạch muốn khống chế nàng thật đúng là không dễ dàng. Nhưng Thẩm Trạch may mắn ở chỗ Chung Ly Hi đối hắn thật đúng là không chút phòng bị, hơn nữa khi kết ấn tinh thần phải tập trung, vô ý một chút liền rơi vào tay Thẩm Trạch.

Chờ đến khi Chung Ly Hi hồi thần lại liền tức giận giãy dụa, Thẩm Trạch thấy Chung Ly Hi như vậy cũng chỉ có thể cười khổ liên tục. Chính là không biết vào lúc nào tú bà hiện thân, tay áo vung lên Thẩm Trạch liền mơ mơ hồ hồ bị đưa đến nơi này.

Nói đến tú bà cũng thật sự vô tội, nàng đối Thẩm Trạch cũng không có ác ý gì. Rất nhiều năm trước khi nàng vẫn còn là một cô hồn dã quỷ đã được Đồng Thất cứu, đi đến Quỷ Môn Quan.

Nàng vốn là định chờ đến khi Chung Ly Hi đem Thẩm Trạch ném ra bên ngoài liền chạy đi tìm Thẩm Trạch, cũng coi như sảng khoái báo đáp ân tình năm đó, ai ngờ được Thẩm Trạch chỉ là một phàm nhân lại khống chế được tiểu điện hạ của U Minh, nàng đành phải xuất ra bản lĩnh giữ nhà của mình mang theo Thẩm Trạch chạy.

Hiện tại nàng nhìn Thẩm Trạch trước mặt cũng lười quản, hừ hai tiếng rồi nói: “Ngươi ở chỗ này đợi Đồng tiên sinh đi.” Nói xong, tay áo vung lên rời khỏi phòng.

Thẩm Trạch trợn mắt há mồm, hai mươi mốt năm qua lần đầu tiên cảm thấy đàn bà quả nhiên là không thể nói lý như thế.

Đồng Thất khi trông thấy Thẩm Trạch là vẻ mặt hưởng thụ vắt chân ngồi nghe tiểu khúc, rất thích ý. Đồng Thất hít sâu một hơi, không nói gì, liền âm trầm nhìn Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch đại khái là đã nhận ra không khí có chút không đúng, quay đầu nhìn lại, một cái liếc mắt này làm cho hắn thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Thẩm Trạch ‘soạt’ một cái từ trên ghế đứng lên, kêu ‘ông chủ’. Kêu xong còn nhịn không được vụng trộm nhìn quỷ cô nương đang xướng tiểu khúc kia, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ như thế.

Đồng Thất ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ở chỗ này rất thích ý, ân?” Thẩm Trạch giật mình một cái.

“Nào có a, ngươi là không biết ta đều muốn nhanh nghẹn chết, Chung Ly Hi kia bạo lực thật không hề giống con gái. Đúng rồi Đồng Thất, ngươi nói ta thật sự đã chết rồi?” Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Trạch, Đồng Thất nhịn không được cười cười.

“Yên tâm, có ta ở đây, ngươi làm quỷ cũng sẽ rất vui vẻ.” Thẩm Trạch nuốt một ngụm nước miếng, cười không nổi.

.

U Minh điện.

Thẩm Trạch ngồi xổm ở cửa đại điện, vẻ mặt sầu bi.

Chung Ly Hi vui sướng khi người gặp họa nhìn Thẩm Trạch, vẻ mặt châm chọc nói: “Ai ai ai, có người a, thật đáng thương nha……” Thẩm Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn Chung Ly Hi, Chung Ly Hi bị hắn nhìn nhịn không được cả người sợ hãi.

“Ngươi……ngươi làm gì?” Thẩm Trạch nhảy lên, Chung Ly Hi liền hú lên quái dị, Thẩm Trạch tội nghiệp nói: “Tiểu điện hạ, ta thật sự đã chết rồi sao?” Chung Ly Hi nhìn bộ dáng đáng thương của Thẩm Trạch, nghĩ đến Thất thúc yêu quí của mình, thở dài nói: “Ngươi yên tâm đi, đi chơi với ta, toàn bộ U Minh không người nào dám bắt nạt ngươi.” Thẩm Trạch nháy mắt liền trở nên ảm đạm.

Chung Ly Hi nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật cũng không phải như ngươi nghĩ đâu.” Thẩm Trạch mắt lại phát sáng, Chung Ly Hi nuốt một ngụm nước miếng, quanh co nói: “Dù sao, chính là như vậy. Thất thúc……ân, ngươi biết.” Thẩm Trạch túm lấy tay áo Chung Ly Hi.

“Y không cho ta vào!” Chính xác, Đồng Thất không cho Thẩm Trạch đi vào U Minh điện.

Chung Ly Hi khoát tay.

“Ai nha, vấn đề này cả ta cũng không có cách nào, không phát hiện ra cha ta cũng không cho ta đi vào sao.” Dứt lời, còn rất phối hợp thở dài.

Vì thế hai người cúi đầu tiếp tục ngồi xổm trước cửa U Minh đại điện, rất có bộ dáng anh em cùng hội cùng thuyền.

Hai người ngồi mãi ngồi mãi liền sinh ra một loại cảm tình cùng chung hoạn nạn, Thẩm Trạch hỏi: “Người vừa rồi mặc đồ xanh là cha ngươi?” Chung Ly Hi gật đầu.

“Thế nào, đẹp trai chứ?” Thẩm Trạch cười nhạo một tiếng.

“Đẹp trai cái gì, chỉ có thể nói là khả ái, bất quá một người đàn ông lớn lên như vậy……” Nói còn chưa nói xong, đã bị Chung Ly Hi đánh một cái vào đầu.

“Không cho phép nói xấu cha ta.” Thẩm Trạch không biết là nghĩ đến cái gì, nhưng không nói tiếp nữa, thay đổi đề tài.

“Y chính là Quỷ chủ? Cũng không giống với trong tưởng tượng của ta.” Chung Ly Hi hơi hơi mỉm cười.

“Quỷ chủ trong tưởng tượng của ngươi là bộ dáng gì nữa?” Thẩm Trạch không chút nghĩ ngợi nói: “Tối thiểu phải có chút uy nghiêm đi? Ừ, lạnh lùng, uy nghiêm chút.” Chung Ly Hi cười hì hì nói: “Còn rất thông minh.” Thẩm Trạch còn chưa có nghe ra.

“Cái gì?” Chung Ly Hi đứng lên, Thẩm Trạch cũng đứng lên theo, Chung Ly Hi chỉ về phía trước nói: “Nhìn đi, kia chính là Quỷ chủ, phụ thân ta nga.” Ngữ khí kia, là tự hào nói không nên lời.

Thẩm Trạch nhìn theo hướng Chung Ly Hi chỉ, một người mặc hắc y, sắc mặt uy nghiêm, gương mặt góc cạnh rõ ràng từ xa xa đi tới.

=====

Tác giả: Ai u chư vị Quỷ giới vui vẻ, vốn ta đã quyết định lười biếng một hôm thì đột nhiên phát hiện hôm nay là Tết Trung Nguyên a meo meo, không thêm được một chương thật cảm thấy có lỗi với đám người Thất thúc.

Tiểu kịch trường

Tác giả: Khụ, kia xin tặng một cái tiểu kịch trường [được rồi, kỳ thật ta sẽ không viết vui đùa, kỳ thật lại rất không đâu vào đâu] Giữa tháng bảy, cửa quỷ mở.

Thẩm Trạch nhắm mắt lại, thầm nghĩ ta nhìn không thấy, ta nhìn không thấy, cái gì ta cũng nhìn không thấy.

A Quỷ phiêu a phiêu a phiêu đến trước mặt Đồng Thất.

“Thẩm thiếu gia, đây là lễ vật của ngươi.” Thẩm Trạch run run nói: “Có thể không nhận được không?” A Quỷ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là lễ vật đã trải qua sự thống nhất của ba vị đại biểu U Minh, yêu giới và nhân gian, ngài nếu như không nhận……” Thẩm Trạch hiên ngang lẫm liệt, nắm chặt tay lại, nói: “Ta biết rồi.” A Quỷ phiêu đi rồi, Thẩm Trạch mang theo tâm tình không yên mở gói quà ra…… Này? Này?! Này! Trong hộp quà siêu lớn rõ ràng là Đồng Thất đã bị buộc nơ và đóng gói rất kỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK