Đồng Thất không hề nhớ tới tình cũ, bởi vì Đồng Thất không có trở về tiệm quan tài nữa.
Thẩm Trạch cứ như vậy ngây ngốc ở tiệm quan tài sáu ngày liền, mỗi ngày đều nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động không ăn không uống, mới đầu thân thể còn cảm thấy đói, dần dần còn có chút đau, nhưng đến cuối cùng thì cảm giác gì cũng không còn.
Môi Thẩm Trạch khô nứt, nhưng hắn không có khí lực đứng dậy uống nước, hắn ngoại từ việc mở to mắt ra nhìn thì không làm được gì cả.
Thời tiết cũng vẫn không tốt, mơ màng cảm thấy trời sắp mưa, Thẩm Trạch một chút cũng không hy vọng trời mưa, hắn sợ tiếng mưa rơi sẽ che lấp mất tiếng bước chân của Đồng Thất.
Đáng tiếc, thẳng đến khi Thẩm Trạch hôn mê, Đồng Thất cùng chưa từng quay lại.
Khi Thẩm Trạch tỉnh lại là đang ở bệnh viện, hắn mở to mắt nhìn trần nhà màu trắng, muốn ngồi dậy nhưng không có chút khí lực nào.
Thẩm Trạch giật giật ngón tay, trên tay có cắm dây truyền nước, dạ dày cũng đau như bị dùi đâm. Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, trong nháy mắt Thẩm Trạch nghĩ là Đồng Thất trở lại, nhưng người đẩy cửa bước vào lại là tóc vàng.
Tóc vàng ngồi ở bên cạnh Thẩm Trạch, cũng không có nói gì, cầm một quả táo ngồi gọt vỏ, Thẩm Trạch vẫn giữ nguyên một bộ dáng ngơ ngác.
Tóc vàng gọt xong vỏ táo rồi, cắn một miếng: “Tôi nghĩ rằng nếu không phải tôi đến kịp, cậu có phải là sẽ chết luôn hay không.” Thẩm Trạch không hề động đậy.
Tóc vàng tiếp tục nói: “Lúc cậu không ăn không uống gì có nghĩ tới Thẩm lão gia cùng lão phu nhân không? Có hay không nghĩ đến bọn họ liệu có thể vượt qua một lần nữa cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh?” Khóe mắt Thẩm Trạch đã ươn ướt, từng lời của tóc vàng giống như đâm vào tim, hắn chỉ mở to mắt ra nhìn.
Tóc vàng đem nửa quả táo đang cắn dở đặt lên đĩa hoa quả, nói: “Thẩm Trạch, hảo hảo ngẫm lại xem cậu sống trên đời hai mươi mấy năm, có không làm ai thất vọng không?” Tóc vàng nói xong liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thẩm Trạch.
Tóc vàng sau khi ra khỏi phòng bệnh liền dựa lưng vào cửa phòng thở dài, trước đó hắn vẫn cho rằng mình sẽ không bao giờ xuất hiện loại cảm xúc kinh hoàng. Nhưng khi hắn nhìn thấy Thẩm Trạch hôn mê ở trên giường, trên cổ là vết siết màu tím sẫm, bên khóe miệng còn có vết máu nhàn nhạt, chính mình đã sợ thế nào.
Nói như thế nào thì cũng đã làm bạn với nhau hơn mười năm, có một chút tình cảm cũng là chuyện tất nhiên.
Hy vọng rằng chính mình nói một phen nhiều như thế có thể khiến cho Thẩm Trạch hồi phục.
Ngày hôm sau khi đến thăm Thẩm Trạch thì tóc vàng biết nguyện vọng của mình đã thành hiện thực, Thẩm Trạch đang tựa vào bên giường nghe điện thoại, khóe miệng duy trì nụ cười lưu manh như trước, ánh mắt chưa từng rời khỏi người của hộ sĩ bên cạnh.
Nhất thời tóc vàng cũng không phân tích ra nổi Thẩm Trạch đây là bình thường hay vẫn là không bình thường, dù sao dựa theo tính tình của Thẩm đại thiếu gia, việc bị bỏ rơi như thế này là không có khả năng quên nhanh như vậy, nhưng Thẩm Trạch hiện tại cư nhiên còn có tâm tình đùa giỡn với hộ sĩ.
Thẩm Trạch nhìn thấy tóc vàng đến, kéo hộ sĩ lại nói vào tai chút gì đó, hộ sĩ mắt nhìn tóc vàng đỏ mặt chạy mất.
“Cậu nói cho ông nội và bà nội rồi sao?” Thẩm Trạch cầm điều khiển từ xa bấm loạn, miễn cưỡng hỏi tóc vàng.
Tóc vàng lắc đầu, nói: “Không có.” Thẩm Trạch gật gật đầu, lát sau nói: “Cậu sắp xếp một chút, chờ tôi hồi phục rồi thì trở về đi.” Tóc vàng nói: “Được, sau khi xuất viện có cần tĩnh dưỡng một thời gian không?” Thẩm Trạch ngẫm nghĩ, nói: “Không cần, nhanh chóng sắp xếp đi.” Thân thể Thẩm Trạch thực ra không có vấn đề gì lớn, nghiêm trọng nhất bất quá cũng chỉ là xuất huyết dạ dày, hiện tại xem ra khí sắc cũng đã tốt hơn rất nhiều, cho dù là mau chóng về nhà cũng không có vấn đề gì hớn.
Cứ như vậy Thẩm Trạch vẫn thành thành thật thật ngây người ở bệnh viện vài ngày, trong khoảng thời gian này ngoại trừ liếc mắt đưa tình với tiểu hộ sĩ vài lần thì cũng không làm ra chuyện gì khác người. Thẩm Trạch thành thật như vậy càng khiến cho tóc vàng đứng ngồi không yên, tổng cảm thấy Thẩm Trạch như vậy sẽ càng có việc lớn phát sinh.
Có đôi khi tóc vàng cũng muốn nói ra hai chữ ‘Đồng Thất’ này để giải quyết luôn cho xong nhưng không dám nói ra, ai bảo Thẩm Trạch không hề nhắc đến hai chữ này, làm hại hắn cũng không có cản đảm nói ra chứ? Tất cả bình tĩnh này thẳng đến ngày cuối cùng Thẩm Trạch ở trấn nhỏ mới có chuyển biến – Thẩm Trạch đi đến tiệm quan tài.
Thẩm đại thiếu gia không cho người ta vào cùng, không có ai biết hắn ở trong tiệm quan tài làm cái gì, chỉ biết là khi Thẩm Trạch rời đi có dùng một ổ khóa thật to đem cửa tiệm quan tài khóa lại.
Ổ khóa này là loại chỉ xuất hiện trong kịch truyền hình, bộ dáng của nó so với tác dụng càng thu hút ánh mắt người khác hơn.
Đồng Thất nhìn theo thẳng đến khi Thẩm Trạch lên máy bay mới lộ ra một tia cười khổ, nhiều ngày như vậy y đối Thẩm Trạch vẫn là không an lòng, luôn đi theo Thẩm Trạch. Nhưng là hiện tại y không thể đi theo Thẩm Trạch nữa, y sợ rằng việc y xuất hiện quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến mệnh cách của Thẩm Trạch.
Hơn nữa, y nghĩ nhân dịp này không gặp Thẩm Trạch một thời gian để làm một việc, y nghĩ muốn cởi bỏ nút thắt cuối cùng trong lòng y.
Đồng Thất trở về Đồng gia.
‘Mất tích’ gần ba năm, Đồng Thất trở về khiến cho Đồng gia oanh động không ít, người vốn nghĩ y đã sớm chết ở trong Anh Thi đạo nhất thời trong lòng run sợ, sợ ba năm này làm ra chuyện gì không thích hợp khiến cho Đồng Thất không vui lòng.
Kỳ thật thế hệ con cháu của Đồng gia tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Đồng gia dù sao vẫn là một gia tộc thịnh vượng. Khi Đồng Thất ở nhà thì người bên cạnh tự nhiên không dám nói chuyện lớn tiếng, mà trong khoảng thời gian khi Đồng Thất ‘mất tích’ kia, người mơ tưởng đến thượng vị cũng không phải là ít.
Đáng tiếc Đồng lão gia tử biết rõ tính tình của cháu trai mình, lại không tin một Anh thị đạo có thể khiến Đồng Thất mất mạng, cho nên đối với mấy người cố ý lấy lòng này cũng không đặt ở trong mắt.
Biết Đồng Thất không chết là một chuyện, Đồng Thất thật sự trở về lại là một việc khác. Vì chúc mừng việc Đồng Thất trở về, Đồng lão gia tử vài năm này luôn ru rú ở trong nhà liền mở gia yến, cũng vì muốn nói rõ địa vị Đồng Thất của ta vẫn như trước.
Gia yến buổi tối mới bắt đầu, Đồng Thất đối với việc này cũng không có hứng thú gì, thứ nhất là vì y từ nhỏ đã được Đồng lão gia tử tự mình nuôi dưỡng, tiếp xúc với người Đồng gia có hạn, đối với bọn họ cũng không có nhiều tình cảm; thứ hai là vì Đồng Thất tính tình lạnh nhạt, đối với chuyện quyền lực không có hứng thú gì.
Bất quá cho dù là như vậy, Đồng Thất vẫn nhẫn nại cùng Đồng lão gia tử chơi đùa một phen.
Khi bữa tiệc chấm dứt, Đồng lão gia tử đã có chút hơi say, hôm nay Đồng Thất trở về, lão gia tử cao hứng uống hết mấy chén rượu chừng bảy mươi năm tuổi.
Bạch Yên đỡ lão gia tử về phòng trước, Đồng Thất không nhanh không chậm theo sau, mắt thấy lão gia tử đã đến nơi, Đồng Thất liền rẽ sang một lối khác về viện của mình, tắm rửa một cái, thu thập xong xuôi mới đến phòng của lão gia tử.
Đồng lão gia tử không ngủ, rõ ràng là đang đợi Đồng Thất. Bạch Yên cùng Bạch Dược đứng ở trước cửa phòng của lão gia tử, Bạch Yên nhìn thấy Đồng Thất đến, thở dài không nói gì thêm.
Nhưng Bạch Dược luôn ít cười ít nói hôm nay lại mở miệng: “Hai năm này thân thể lão gia không còn bằng được như trước, mong Thất thiếu gia thông cảm cho khổ tâm của lão gia.” Đồng Thất hơi mỉm cười, đẩy cửa vào trong phòng.
Đồng lão gia tử ngồi ở trên xích đu, xích đu nhoáng lên từng cái một, Đồng Thất chú ý tới khóe mắt của lão nhân trước mặt đã sâu thêm không ít, làn da cũng nhăn nheo hơn nhiều.
Lão gia tử mở mắt ra, trong đôi mắt kia không hề có chút đục ngầu, lão nhân dường như đang cẩn thận đánh giá Đồng Thất, trong mắt hơi toát ra tình cảm phức tạp.
“Ông nội.” Đồng Thất hơi khom người.
Lão gia tử cười cười, nói: “Ông nội già rồi……Thất nhi, đã trưởng thành.” Đồng Thất hạ mắt, không nói gì.
Lão gia tử hai tay khua khua ở đằng trước, giống như nhớ lại nói: “Lúc trước Thất nhi chỉ nhỏ như vậy, hiện tại đều đã lớn như thế rồi.” Đồng Thất nói: “Ông nội.” Lão gia tử thở dài, nói: “Ông nội biết con muốn nói cái gì.” Đồng Thất không nói gì, tay phải y làm một thủ thế kỳ quái, Âm Dương quỷ kính liền xuất hiện ở trong tay y.
Đồng Thất nghĩ muốn đem Âm Dương quỷ kính giao cho Đồng lão gia tử, nói: “Quỷ chủ nói, Đồng gia tạm thời cất giữ thứ này cũng không sao.” Lão gia tử lắc lắc đầu, cũng không có nhận lấy Âm Dương quỷ kính: “Nó vốn là thuộc về con.” Đồng Thất nghe xong lời này liền do dự, sau đó nói: “Con về sau đại khái là không cần dùng đến nó.” Lão gia tử hơi sửng sốt, sau đó nói: “Không có việc gì, con cứ cầm lấy, có chuyện gì khẩn cấp thì dùng.” Đồng Thất cũng không có từ chối, lão gia tử lại thở dài một hơi, nói: “Ta biết nhiều năm như vậy con vẫn luôn luôn tìm kiếm Quân nhi.” Đồng Thất gợi lên một tia mỉm cười mờ nhạt, y nói: “Con chỉ là muốn nhìn một chút, ông ấy rốt cuộc là người như thế nào.” Đồng Thất chưa từng được gặp Đồng Quân, nhưng ảnh hưởng của Đồng Quân với y là rất lớn, điều này cũng không phải chỉ vì quan hệ huyết thống giữa hai người, mà đối tượng Đồng Thất từ nhỏ được so sánh với chỉ có một, thì phải là Đồng Quân.
Đồng Quân là một người si mê thuật pháp, đáng tiếc là thiên phú của hắn không cao, thậm chí có thể nói là thiên phú của hắn thấp dị thường, cho nên cuộc sống của hắn trong hai mươi năm về trước vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ.
Là trưởng tử duy nhất của Đồng gia, trước khi sinh ra đã nhận được sự kì vọng của Đồng gia, nhưng sau khi sinh ra lại có linh lực thấp giống như người thường.
Đồng lão gia tử đối Đồng Quân là vừa yêu lại vừa hận, lão từng ở bên ngoài xác thực được Đồng Quân không hề có khả năng về thuật pháp nên sau này cũng không thể kế thừa sự nghiệp của Đồng gia, lão liều mạng đem tất cả những gì có thể dạy cho Đồng Quân, đáng tiếc lão càng dạy càng tuyệt vọng, bởi vì lực lí giải của Đồng Quân quả thực rất cao, học tập thuật pháp cũng rất nhanh, nhưng Đồng Quân lại không có cách nào sử dụng được thuật pháp.
Đồng lão gia tử tuyệt vọng, lão đơn giản là nhắm mắt làm ngơ không nhìn tới đứa con duy nhất này nữa. Nhưng Đồng lão gia tử cũng không biết, Đồng Quân bởi vì một quãng thời gian được lão dạy học kia mà nảy sinh hứng thú rất lớn với thuật pháp.
So sánh với hắn, Đồng Thất học tập thuật pháp là vì y cảm thấy đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, y từ nhỏ đã bị dạy dỗ không ngừng, trừ bỏ học tập thuật pháp cũng không có chuyện gì để làm. Mà Đồng Quân học tập thuật pháp là vì hắn ôm hứng thú rất sâu đậm với thuật pháp, cho dù biết rằng mình vĩnh viễn không thể sử sụng thuật pháp nhưng vẫn muốn nghiên cứu thuật pháp.
Khi việc này tạo thành niềm vui khiến Đồng lão gia tử một lần nữa lại chú ý đến đứa con của mình, Đồng Quân đã muốn biến thành một cái kho sách di động, hắn có được tri thức lý luận không biết là cao hơn người khác bao nhiêu lần, thậm chí cả thuật pháp thất truyền từ thời thượng cổ hắn cũng có thể nói ra rõ ràng.
Đồng lão gia tử nói: “Thất nhi, nhiều năm như vậy, thực ra ông nội cũng vẫn luôn đi tìm cha của con.”