Sở Thanh không thấy đau, hoặc là nói Sở Thanh không cho rằng chút ấy có gì là đau, nhưng là Sở Thanh vẫn đang nhỏ giọng kêu lên.
Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, nho nhỏ cũng rất khiến người đau lòng.
Quả nhiên, Sở Chi tuy rằng mày nhăn càng sâu, nhưng là động tác trên tay lại mềm nhẹ đi không ít.
Sở Chi ở trên miệng vết thương của Sở Thanh rắc lên thuốc trị thương, cầm băng vải một vòng lại một vòng quấn lên, cuối cùng thắt lại một cái nơ con bướm.
Sở Chi đem Sở Thanh đặt lên mặt đất.
“Được rồi, ngươi có thể đi rồi.” Sở Thanh mở to đôi mắt, ánh mắt khủng hoảng nhìn Sở Chi, không nén được ‘ô ô’ kêu lên.
Không thể không nói, Sở Thanh lớn lên so với Sở Niệm tốt hơn.
Sở Chi nhíu mi.
“Không đi?” Sở Thanh không kêu nữa, thẳng tắp nhìn chằm chằm Sở Chi, sau đó cúi đầu kêu lên một tiếng, kéo cái chân bị thương của hắn từng bước từng bước một quay đầu hướng bên ngoài tiệm quan tài đi đến Sở Chi đột nhiên cảm thấy thực phiền muộn, vì thế y xoay người đi vào trong phòng ngủ của Đồng Thất.
Sở Thanh kéo chân đi tới cửa tiệm quan tài, tìm một chỗ nằm sấp xuống.
Thẩm Trạch nhìn Sở Chi đi vào cửa, gân xanh trên trán nổi lên.
“Ngươi vào làm gì?!” Tâm tình phiền muộn của Sở Chi nhất thời tốt lên không ít.
“Ta tất nhiên là đi ngủ a.” Thẩm Trạch cả giận nói: “Đi tìm hồ ly nhà người đi! Đồng Thất có chủ rồi!” Sở Chi vô tội mở to mắt nhìn.
“Ngươi là chủ nhân của Tiểu Thất nhi?” Thẩm Trạch dương dương tự đắc.
“Đúng vậy, thì làm sao?” Đồng Thất buông quyển sách trên tay, lạnh lùng nhìn Thẩm Trạch.
Bộ dáng Thẩm Trạch nhất thời biến thành ủ rũ, quanh co nói: “Chỉ là nói đùa thôi, ta như thế nào có thể là chủ nhân của y. Y là ông chủ của ta, ta đương nhiên là nhân viên của y.” Sở Chi cười tủm tỉm trả lời vấn đề trước đó của Thẩm Trạch: “Nga, nếu không lại như thế nào.” Thẩm Trạch hừ hừ hai tiếng, lại không dám nói ra lời phản kích. Ai kêu Đồng Thất còn đang nhìn chằm chằm ở bên kia đâu? Sở Chi ngáp một cái.
“Gần đây luôn bị yêu vây, mau nhường chỗ cho ta, ta muốn đi ngủ.” Thẩm Trạch trừng mắt, gắt gao chiếm cứ giường của Đồng Thất trước.
“Sở Thanh đâu? Ngươi đi tìm hồ ly nhà ngươi đi, đừng tới tìm Đồng Thất nhà ta!” Sở Chi nói: “Đầu tiên ta không biết Sở Thanh ở đâu, thứ hai hồ ly không phải nhà của ta, cuối cùng Đồng Thất trước đây mỗi ngày đều cùng ta ngủ, đôi ta đã cùng giường cùng gối thật lâu.” Thẩm Trạch bị nghẹn không nói nên lời, Đồng Thất vẫn xem sách như trước, không có ý tứ giúp bất cứ một bên nào.
Thẩm Trạch khẽ đảo mắt, nói: “Hồ ly không phải nhà ngươi?” Sở Chi nhíu mi.
“Đương nhiên không phải nhà của ta, ai mà muốn đi chứ.” Thẩm Trạch cười xấu xa.
“Nga……nhưng mà Sở Thanh không phải là em của ngươi sao?” Cái này đổi lại khiến Sở Chi á khẩu không trả lời được.
Đồng Thất đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sở Thanh đâu?” Sở Chi sửng sốt, sau đó nhún vai.
“Không biết, ta bảo hắn đi rồi.” Đồng Thất nghĩ nghĩ.
“Ta muốn cùng Thẩm Trạch nghỉ ngơi, ngươi đi tìm Sở Thanh đi.” Sở Chi sửng sốt, Thẩm Trạch nở nụ cười.
Thẩm Trạch sung sướng khi người gặp họa khoát tay.
“Ai u đi thôi đi thôi, ta muốn cùng Đồng Thất nhà ta nghỉ ngơi. Đúng rồi, ta không ngại đem phòng bên cạnh cho ngươi mượn.” Sở Chi nhìn ánh mắt thiện ý của Thẩm Trạch, nhẫn nại lại nhẫn nại đi ra khỏi phòng ngủ.
Ra khỏi phòng ngủ, tâm tình Sở Chi lại trở nên phiền muộn.
Y nhìn thấy Sở Thanh là đáng thương như vậy ghé vào cửa tiệm quan tài.
.
Sở Chi đi rồi, Thẩm Trạch ngây ngô cười không ngừng.
Đồng Thất rốt cuộc buông sách xuống, đối Thẩm Trạch nói: “Ngây ngốc cười cái gì?” Thẩm Trạch lại cười ‘hắc hắc’ hai tiếng: “Giống như đang nằm mơ.” Đồng Thất nhìn bộ dáng ngu ngốc của Thẩm Trạch, quyết định để cho hắn mơ mộng nhiều hơn một chút.
Một lát sau, Thẩm Trạch cảm thán nói: “Ngươi nói ta mấy ngày nay, lại đi hết Yêu giới đến Quỷ giới, thật sự là không thể tin được.” Đồng Thất thản nhiên nói: “Ngươi về sau sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện không thể tin được.” Thẩm Trạch tỏ vẻ tán thành, sau đó giống như nhớ ra cái gì thần bí đối Đồng Thất nói: “Đúng rồi, ngươi đoán ta ở dưới âm phủ gặp được ai?” Đồng Thất lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Thẩm Trạch nhíu mi.
“Ta gặp được Cảnh Ngữ Giai! Chính là nữ quỷ kia.” Đồng Thất hiểu rõ gật gật đầu.
“A Quỷ ở trong Quỷ Môn Quan sắp xếp cho nàng làm thứ gì đó, nàng có thể không cần luân hồi.” Thẩm Trạch có chút cảm thán nói: “Ta hiện tại ở âm phủ coi như là có người quen. Đúng rồi, nàng rốt cuộc là chết như thế nào a?” Đồng Thất nói: “Nàng cùng anh trai của mình sinh ra một si nhi, hai người đã lên kế hoạch tốt lắm nhưng không ngờ áp lực lại quá lớn, sau đó lại thêm Lâm Nghiên xuất hiện bên Cảnh Ngữ Úy, nàng dần dần chịu không được áp lực. Khi Lâm Nghiên đem nàng đẩy vào trong nước, nàng vốn có thể tự cứu, nhưng là khi nhìn thấy người đẩy nàng là Lâm Nghiên, nàng liền đột nhiên buông tha cơ hội sống sót.” Thẩm Trạch nghe mà trợn mắt há mồm.
“Ngươi……ngươi như thế nào lại biết rõ ràng như vậy?” Đồng Thất trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Ta đọc trí nhớ của nàng.” Lời này thật kỳ quái, Thẩm Trạch khó hiểu hỏi: “Cái gì?” Đồng Thất lắc lắc đầu, không giải thích.
Thẩm Trạch còn muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng là khi nhìn đến vẻ mặt của Đồng Thất liền tự giác ngậm miệng lại.
Đó là một loại vẻ mặt trống rỗng, chết lặng, lại mang theo một chút chán ghét.
Tuy rằng chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng là Thẩm Trạch lại có thể thấy rõ.
.
Sở Chi đá Sở Thanh một cước, phiền não nói: “Ngươi nằm sấp ở chỗ này làm cái gì!” Sở Thanh không hé răng, chỉ tội nghiệp nhìn Sở Chi.
Sở Chi quay đầu mắt nhìn phòng ngủ của Đồng Thất, sau đó đi ra khỏi tiệm quan tài đóng cửa lại.
“Ngươi muốn nằm liền nằm đi, ta mặc kệ ngươi.” Nói xong, xoay người hướng chỗ sâu trong ngõ nhỏ đi đến.
Sở Thanh đứng lên, lông trên người run rẩy, khập khiễng đi theo Sở Chi.
Thanh âm hồ ly đi đường rất nhẹ rất nhẹ, nhưng là không biết có phải nguyên nhân Sở Chi đã nghe mấy trăm năm không, y đem động tĩnh của Sở Thanh nghe đến vô cùng rõ ràng.
Bước chân Sở Chi không khỏi nhanh hơn, đi đến chỗ cây đào cuối ngõ nhỏ kia quay người lại đã không thấy tăm hơi.
Sở Thanh theo kịp nhìn thấy cây đào kia, cười cười thỏa mãn, đi qua nằm úp sấp phía dưới cây đào.
Qua vài giây, Sở Chi đột nhiên xuất hiện hướng Sở Thanh hô lớn: “Ngươi không muốn sống nữa có phải hay không!” Cây đào là thứ trấn tà, cây đào trong hẻm Thanh Mộc dù chưa thành tinh nhưng cũng đã sống đến mấy trăm năm, hấp thu linh khí của thiên địa không bao lâu nữa là có thể hóa thành hình người.
Hơn nữa sau khi Sở Chi bị thương Đồng thất đã đem cây đào bản mạng của y di chuyển vào trong cây đào ở hẻm Thanh Mộc này, cây đào này hiện tại đã ẩn ẩn có chút tinh ý.
Tuy rằng Sở Thanh là Yêu chủ, nhưng là hắn bởi vì đủ loại nguyên nhân nên vẫn không thể tiếp xúc nhiều với cây đào bản mạng của Sở Chi, càng đừng nói là hiện tại hắn còn đang bị thương.
Sở Thanh ‘ô ô’ kêu hai tiếng.
[Ta chỉ là muốn ở bên người ca ca……] Sở Chi sau khi nghe xong liền cười châm chọc.
“Ở bên người ta? Thực xin lỗi, đã không thể được rồi.” Sở Thanh cầu xin nhìn Sở Chi.
Khi hắn còn nhỏ thường xuyên nhìn Sở Chi như thế này, Sở Chi mỗi lần đều đau lòng, sau đó thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Quả nhiên, Sở Chi có một chút không đành lòng, nhưng chút không đành lòng này rất nhanh đã bị y ngăn chặn, y nhẫn tâm nói: “Ngươi đi đi, quay về Yêu giới làm Yêu chủ của ngươi, giữa chúng ta đã có rất nhiều thứ không thể quay lại được nữa.” Không thể quay lại.
Sở Thanh lại ‘ô ô’ kêu to lên, đó là không ngừng cầu xin, nhưng là Sở Chi cũng không thèm nhìn tới hắn, quăng thêm một câu.
“Ngươi thích làm gì thì làm đi.” Sau đó biến mất ở dưới cây đào.
Sở Thanh lấy hình dáng hồ ly chảy xuống một giọt nước mắt, không ngừng cào cào vỏ cây, nhưng là dù có thế nào cây đào cũng không có phản ứng nữa.
Móng vuốt Sở Thanh dần dần bị ma sát mà rách ra, máu tươi chảy xuống, từ trên trời cao đột nhiên vang lên tiếng sét đánh, ngay sau đó chính là mưa to tầm tã, Sở Thanh vốn đã bị thương, bị một trận mưa này khiến cho thể lực chống đỡ hết nổi, cuối cùng té xỉu dưới gốc cây đào.
.
Thẩm Trạch cùng Đồng Thất song song nằm ở trên giường, Thẩm Trạch đột nhiên nói: “Sét đánh.” Ngay khi Thẩm Trạch nghĩ Đồng Thất sẽ không trả lời, Đồng Thất ‘ừ’ một tiếng.
Thẩm Trạch lại nói: “Ngươi không sợ sao?” Đồng Thất cười khẽ.
“Ngươi sợ?” Thẩm Trạch lắc đầu, dù là trong bóng đêm mắt hắn vẫn là rất sáng.
“Ta không sợ thứ này.” Đồng Thất nói: “Kia không phải được rồi sao, ta cũng không sợ thứ này.” Thẩm Trạch cười cười.
“Vậy ngươi sợ cái gì?” Thanh âm Đồng Thất có một chút mê mang.
“Ta không biết……Ngươi sợ cái gì?” Thẩm Trạch giật mình một cái, sau đó cười khổ.
“Ta sợ đi xe qua núi.” Đồng Thất không hỏi vì sao Thẩm Trạch lại sợ đi xe qua núi, Thẩm Trạch cũng không có hỏi Đồng Thất ‘Không biết’ là ý nghĩa gì, hai người đều lâm vào trầm mặc.