Mưa liên tiếp mấy ngày, khiến nhiệt độ giảm mạnh, Lạc Vĩ Vĩ sợ cảm lạnh, đã đem áo bông mặc vào. Lục Thi Duy với Tùy Tâm đều cười cô, biết rõ cô đây là sợ bị cảm lạnh hành hạ. Mọi người cho rằng quấn đến mức độ này, hẳn là cô không thể bị cảm lạnh mới hợp lý, không nghĩ tới cô không thể thoát khỏi bị cảm lạnh.
Cuối thu ở phương bắc, nếu như không có lò sưởi, thì rất không hay. Nhất là vào mấy ngày mưa như thế này.
Ban ngày Lạc Vĩ Vĩ chỉ lo phòng bệnh, lại quên mất buổi tối cô có tật đá chăn, hơn nữa... Cô còn thói quen khỏa thân đi ngủ.
Thời điểm cô sốt đến thất điên bát đảo trong phòng làm việc, bỗng nhiên cảm giác được trán mình lành lạnh, từ từ đầu óc cũng dần tỉnh táo, sau đó đưa tay sờ, không biết là ai dán miếng dán hạ sốt cho cô.
Cô cảm thấy có thể làm việc này ngoài Tùy Tâm ra thì không thể có người khác, nhưng nhìn một lượt cũng không thấy Tùy Tâm đâu, đã gọi điện thoại mới biết Tùy Tâm có việc đã đi ra ngoài.
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu dán miếng dán hạ sốt cho mình ở chỗ làm hả?"
Tùy Tâm hỏi: "Miếng dán hạ sốt gì?"
"Không phải cậu dán cho mình hả?"
"Cậu sốt hả?"
"... Cậu lại không quan tâm mình như thế à!"
"Lúc mình ra ngoài trông cậu cũng tốt mà, sao lại bị sốt?"
"Cậu có thể đi chết đi là vừa!"
Không phải Tùy Tâm, thì là ai? Lạc Vĩ Vĩ lén nhìn Lục Thi Duy một cái, không nghĩ tới chỉ có một cái nhìn trộm lơ đãng như thế, lại bị đối phương dễ dàng thấy được.
"Có việc gì?" Hôm nay Lục Thi Duy hơi bận, thật ra không có quá nhiều thời gian đi quan tâm Lạc Vĩ Vĩ.
"Miếng dán hạ sốt là cậu dán cho tôi à?"
"À, không cần cám ơn."
"Ai bảo tôi muốn cám ơn! Cậu cho rằng tôi là con nít sao? Hình vẽ con cừu vui vẻ là sao hả?" Lạc Vĩ Vĩ nói xong, một tay vén tóc mái, một tay chỉ cái trán của mình.
Lục Thi Duy giương mắt vừa nhìn, bật cười cái phốc. Lúc đó nàng thấy Lạc Vĩ Vĩ nằm úp trên bàn cả buổi trời, cho là Lạc Vĩ Vĩ ngủ rồi, sau đó nàng làm xong bảng báo cáo, Lạc Vĩ Vĩ vẫn duy trì tư thế đó, nàng cảm thấy kỳ lạ, liền đi qua trêu chọc quấy nhiễu, sờ lên lông mi dày của Lạc Vĩ Vĩ, đột nhiên phát hiện nhiệt độ trên mặt Lạc Vĩ Vĩ nóng đến bỏng lửa.
Sau khi xác định là Lạc Vĩ Vĩ lên cơn sốt, nàng không nghĩ nhiều, mau chóng mặc áo khoác đi đến hiệu thuốc mua miếng dán hạ sốt. Nói chung, dáng vẻ của nàng lúc đó trông rất gấp, thở hổn hển đến kịch liệt, thế nên người ở hiệu thuốc nhầm là trong nhà có trẻ con bị sốt.
Lục Thi Duy nhìn chằm chằm vào trán Lạc Vĩ Vĩ cười một trận, mới nói: "Rất hợp với cậu."
"Hợp em gái cậu ấy..." Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn lải nhải, Lục Thi Duy lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lạc Vĩ Vĩ lấy gương trang điểm ra soi, cái trán đầy cừu vui vẻ, nhìn qua... Cũng thật đáng yêu, cô an ủi chính mình.
Sốt thành cái dạng này, cô không có cách nào làm việc tốt được, đầu nhũn ra, dứt khoát cái gì cũng không làm, ngẫu nhiên thưởng thức dáng vẻ làm việc chăm chỉ của Lục Thi Duy một chút, đa phần là nghịch điện thoại.
Từ lần đến bệnh viện gặp nha sĩ, vô tình gặp được nha sĩ Tiểu Ca, hai người thêm bạn tốt cho nhau trên WeChat, nhưng vẫn không nói chuyện. Lúc này đang sốt đến mơ hồ, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của nha sĩ Tiểu Ca, Lạc Vĩ Vĩ còn đang sửng sốt một chút.
Nhìn cái ảnh đại diện trông rất quen kia, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra là ai, phóng to đầu lên, che mũi miệng đi, mới hiểu ra. Thiếu chút nữa quên mất có vài người như thế.
Nha sĩ Tiểu Ca gửi tin nhắn: Răng còn đau không?
Lạc Vĩ Vĩ đáp: Tôi phải nói đau hay không đau?
Nha sĩ Tiểu Ca:...
Lạc Vĩ Vĩ: Tôi bị sốt.
Sau đó hai người bắt đầu có một cuộc thảo luận chuyên sâu về y học. Lúc đang trò chuyện, Tùy Tâm hấp tấp trở về, trên người còn mang theo khí lạnh bên ngoài, dựa vào Lạc Vĩ Vĩ, khiến cho Lạc Vĩ Vĩ hắt hơi.
Tùy Tâm vốn là thân thiết hỏi: "Để mình xem coi bệnh thành ra cái giống gì rồi." Nói xong đưa tay nhấc tóc mái trên trán của cô lên, chưa kịp thử nhiệt độ trên trán, đã bị đám cừu vui vẻ chọc cười chết rồi.
"Cười cái rắm." Lạc Vĩ Vĩ rất nhanh che cái trán lại.
"Còn có sức chửi người khác, xem ra không nghiêm trọng lắm." Tùy Tâm nói xong, lại cúi đầu nhìn điện thoại của cô, "Vừa rồi cậu xem cái gì đó, chăm chú thế."
"Trai đẹp trên WeChat."
"Lại trai đẹp nào đây? Mau thành thật giao ra!"
"Không phải lần trước mình đau răng sao, đến bệnh viện quen được nha sĩ."
"Ôi!!!! Có biến à nha." Tùy Tâm vừa cảm khái vừa gọi Lục Thi Duy: "Tiểu Duy, mau qua đây xem này, Vĩ Vĩ có bạn trai mới!"
Lạc Vĩ Vĩ ấn khóa màn hình, trừng Tùy Tâm một cái: "Bạn trai gì chứ, đừng nói mò."
Lục Thi Duy vốn đang vùi đầu gian khổ làm việc, nghe được hai chữ bạn trai kia (*), cũng không khỏi liếc mắt, nghĩ một chút, trước tiên bỏ công việc xuống đi lại xem trò hay cái đã.
(*) Nguyên tác là ba chữ男朋友/nam bằng hữu
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng nhét điện thoại vào túi quần.
"Lấy điện thoại ra, cho bọn này xem, trai đẹp của cậu trông thế nào." Tùy Tâm nói xong, đã động thủ cướp điện thoại của Lạc Vĩ Vĩ. Tay chân Lạc Vĩ Vĩ lèo khèo, giãy giụa một hồi thì bại trận.
"Mật khẩu của cậu là gì?" Tùy Tâm hỏi.
"Không nói cho cậu biết."
Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, vươn tay về phía Tùy Tâm: "Đưa tôi." Tùy Tâm bán tín bán nghi mà đưa tới, nhìn thấy Lục Thi Duy cực kỳ nhanh ấn xuống bốn con số, điện thoại đã mở khóa.
Bọn cô rất nhanh tìm được WeChat của nha sĩ Tiểu Ca, vào album của anh ta xem ảnh chụp. Album của anh ta rất sạch sẽ, không tâm linh canh gà, cũng không có video hài hước gì cả, cũng không có chụp đồ ăn, chỉ có mấy tấm ảnh chụp anh ta lúc làm việc hoặc ảnh chụp với bạn bè.
Tùy Tâm nhìn ảnh chụp nha sĩ Tiểu Ca, khen ngợi nói: "Rất đẹp trai, điều này không sai. Anh ta vẫn độc thân sao?"
"Mình không có hỏi qua, không biết."
"Có lẽ không đâu, người bình thường nếu có bạn gái sẽ không còn cùng bạn bè vui vẻ, nhìn có vẻ, vị Tiểu Ca này cũng như cậu, cũng là cẩu độc thân." Tùy Tâm suy đoán nói.
Lúc này Lục Thi Duy phát hiện một chuyện, chụp ảnh chung với anh ta đều là cùng một người. Nàng nhìn điện thoại trong tay, ảnh chụp nha sĩ Tiểu Ca thân mật với bạn bè, cười đến ý vị thâm trường, nàng nói: "Người nam bên cạnh anh ta cũng đẹp trai đó chứ."
xxxx
Phòng hành chính luôn có đủ loại họp mặt. Hầu như Lạc Vĩ Vĩ không vắng mặt lúc nào, bởi vì sếp đi, cô cũng phải đi, mà cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy việc này không có gì không tốt cả. Cô cảm thấy lúc đó đồng nghiệp không có việc gì thì đi ra ngoài ăn uống, đó cũng là một phương thức để nâng cao tình cảm.
Nhưng Lục Thi Duy không cho là như vậy. Buổi trưa ăn cơm ở căng tin, nàng phân tích cho cô nghe: "Cậu nhìn những người ở phòng chúng ta xem, trừ cậu, tôi, Tùy Tâm, đại mỹ nữ ra thì đều đã có gia đình có con nhỏ. Người đã kết hôn đồng ý tham gia mấy buổi tiệc này, bởi vì có thể tạm rời xa áp lực gia đình; loại người yêu thích tiệc tùng như cậu, bởi vì độc thân lại không có bạn bè, chỉ cố xua đuổi những lúc tẻ nhạt."
Lạc Vĩ Vĩ cắt ngang lời nàng: "Cậu cũng độc thân không có bạn bè, còn dám nói tôi sao?"
Lục Thi Duy nói: "Ồ, vừa rồi tôi dùng từ không cẩn thận rồi, tôi nói lại, loại người độc thân không có bạn không có ham muốn như cậu."
"Ai nói tôi không có ham muốn?" Lạc Vĩ Vĩ không phục, "Tôi ham muốn còn không hết đây này!"
"Đúng rồi, ăn với ngủ."
"..."
"Giống như heo." Lục Thi Duy nói xong, còn dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn Lạc Vĩ Vĩ, dường như ngồi ở trước mặt nàng là một con heo trắng trắng sống sờ sờ.
Lạc Vĩ Vĩ không cách nào phản bác, đành phải cãi chày cãi cối: "Tùy Tâm cũng độc thân cũng không có không muốn tham gia, sao cậu lại nhiều chuyện thế, không hòa đồng tẹo nào."
"Cậu hỏi Tùy Tâm một chút, cậu ấy tình nguyện tham gia sao?"
Lạc Vĩ Vĩ không tin, muốn gọi Tùy Tâm tới đây hỏi rõ ràng. Lúc này Tùy Tâm đang gõ cơm. Vừa nãy buổi trưa cô đang bận, đến muộn. Lạc Vĩ Vĩ gọi cô tới đây, không đợi cô ngồi vững vàng liền hỏi: "Cậu có thấy phòng chúng ta tụ họp nhiều không? Cậu không muốn chơi đùa cùng bọn mình sao?"
Tùy Tâm gật gật đầu, bởi vì đói quá, gặm một cái cuốn hoa trước, sau đó mới nói: "Ai tình nguyện theo họ vui chơi chứ? Cả ngày toàn đề tài không thể rời khỏi gia đình, con nhỏ, mình còn định hỏi cậu hôm nay không đi được không đây."
"..."
Lục Thi Duy nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, cười nhún nhún vai, vẻ mặt kiểu như "Cậu xem, tôi đã nói sao."
"Không đi được không?" Tùy Tâm hỏi lại.
Lạc Vĩ Vĩ hạ giọng nói: "Đừng mù quáng đắc sắt, mình thấy cậu không muốn là được rồi."
Tùy Tâm miệng lẩm nhẩm, than thở một tiếng, "Vừa vào xí nghiệp nhà nước sâu tựa như biển sâu tựa như biển..."
Mỗi lần ăn cơm đều gần giống nhau, bởi vì lần này ăn món lẩu khoái khẩu của Lạc Vĩ Vĩ, cô cũng vui vẻ uống nhiều một chút, sau đó mọi người ồn ào lúc cô mở miệng hát, không luống cuống tí nào.
Sau khi sắp tan cuộc, Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới ban ngày Lục Thi Duy cười nhạo mình là cẩu độc thân, nhất thời có chút căm tức, vì vậy muốn hát một bài cho Lục Thi Duy.
Cô nói: "Bài cuối cùng, muốn tặng cho Lục Thi Duy, chúc cậu ấy... Có thể nhanh chóng tìm được một người bạn trai."
Lục Thi Duy vốn nghe được nửa câu đầu còn có chút cảm động nho nhỏ, cho rằng cuối cùng Lạc Vĩ Vĩ có chút lương tâm, báo đáp ân cứu mạng ngày ấy của nàng, lúc nghe tới nửa câu sau, muốn trực tiếp ấn Lạc Vĩ Vĩ xuống dưới bàn.
Nàng làm ra vẻ không đếm xỉa uống trà, kết quả Lạc Vĩ Vĩ vừa mở miệng, nàng trực tiếp phun ra.
Lạc Vĩ Vĩ hát: "Hai con chim hoàng oanh hót vang trên cành liễu xanh, cậu còn chưa có bạn trai! Một đôi thỏ chạy trên mặt đất, cậu còn không có bạn trai! Theo gió xuân song chảy về đông, cậu còn không có có bạn trai! Hỏi quân có bao bao nhiêu sầu bi, cậu còn không có bạn trai! Rút đao chém nước nước càng chảy, cậu còn không có bạn trai! Nâng chén tiêu sầu sầu càng sâu, cậu còn không có bạn trai! Gặp chuyện bất bình thét vang một tiếng, cậu còn không có bạn trai! Khúc hát này thuận theo chiều cao, cậu còn không có bạn trai! Nhân sinh ngắn ngủn mấy cái thu, cậu còn không có bạn trai! Hôm nay quá nhiều ưu phiền, cậu còn không có bạn trai! Mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn, cậu còn không có bạn trai! Thiếu niên chí khí không nói buồn, cậu còn không có bạn trai! Trường Giang chảy về phía chân trời, cậu còn không có bạn trai! Tráng sĩ một đi không trở lại, cậu còn không có bạn trai! Lúc này nên ra tay nhanh lên, cậu còn không có bạn trai! Ánh mặt trời cũng đã đi qua, cậu còn không có bạn trai!..."
Danh Sách Chương: