Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến cảm giác lành lạnh đôi chút, nhưng lại chưa mang đi nhiệt độ khó chịu trên thân thể.
Tay Lạc Vĩ Vĩ nhẹ nhàng vuốt ve eo Lục Thi Duy, rồi sau đó đi đến bên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nơi đó. Môi lưỡi phối hợp với hành động, khiến Lục Thi Duy xấu hổ đến mức muốn trốn đi. Tay Lạc Vĩ Vĩ nóng hổi, giống như ngọn lửa thiêu cháy bắp đùi Lục Thi Duy.
Trên người Lục Thi Duy, từng giọt từng giọt mồ hồ thấm ướt, mặc cho gió đêm mát lạnh như thế.
Đầu ngón tay Lạc Vĩ Vĩ vuốt ve bắp đùi của nàng, hơi thở phả vào giữa hai chân nàng, đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng, gần như thiêu nàng thành tro bụi.
Lục Thi Duy cắn chặt môi dưới, không để cho mình rên rỉ thành tiếng, hành động đó vào lúc này, những cảm nhận này, khiến con người ta cảm thấy quá xấu hổ.
Mặc dù bọn họ đã làm ở rất nhiều nơi, nhưng chưa từng làm trên ban công như thế này... Thực tế, lúc trước Lạc Vĩ Vĩ đều là thụ, nàng nắm quyền chủ động. Bây giờ nàng bị động tiếp nhận chuyện đó, thân thể hoàn toàn bị Lạc Vĩ Vĩ nắm trong tay, ngay cả suy nghĩ cũng sắp không khống chế được.
Đầu lưỡi Lạc Vĩ Vĩ dừng lại, Lục Thi Duy mới cảm thấy như sống lại, dùng sức mà thở hổn hển.
Lạc Vĩ Vĩ cũng hít thở thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, từng chữ một hỏi nàng: "Có, muốn, không?"
Có pháo hoa bung mở trong mắt Lạc Vĩ Vĩ, sắc thái rực rỡ, Lục Thi Duy gần như lạc lối trong đôi mắt đó. Lạc Vĩ Vĩ không phải chưa từng chạm vào nàng, nàng cũng không phải không biết loại chuyện này, nhưng thỉnh thoảng nàng còn có sự tự ái không tên của một tiểu công. Nàng thích nhìn dáng vẻ Lạc Vĩ Vĩ uyển chuyển thừa hoan dưới thân nàng, nàng thích nhìn Lạc Vĩ Vĩ vì nàng mà ý loạn tình mê...
Nhưng hai cô gái cùng một chỗ, cần phải lấy lòng nhau, mới có thể hài hòa mỹ mãn. Nàng nghĩ như thế.
Cho nên lúc này đây, nàng từ bỏ cơ hội giành quyền chủ động, quyết ý tác thành Lạc Vĩ Vĩ, cũng thành toàn mình.
Nàng không trả lời thẳng câu hỏi của Lạc Vĩ Vĩ, chẳng qua là hai chân tách mở ra một chút, hoàn toàn buông lỏng bản thân mình, bại lộ trước mặt Lạc Vĩ Vĩ, tuy rằng vẫn còn có chút xấu hổ không dám nhìn, lại dùng loại phương thức này mời gọi Lạc Vĩ Vĩ.
Khóe môi Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được nâng lên một độ cong đẹp mắt, cái gì cũng chưa nói, ngón tay đã đi tới khuôn mặt ướt át kia, sau đó không tốn sức chút nào đưa một ngón tay tiến vào, chậm chạp, nhẹ nhàng chuyển động.
Hơi thở của Lục Thi Duy trở nên dồn dập, khoái cảm theo động tác của Lạc Vĩ Vĩ khuếch tán đến toàn thân, nhẹ nhàng, chầm chậm, làm cho con người ta cảm thấy hưng phấn, lại muốn muốn thêm nữa.
Cảm giác được Lục Thi Duy dần dần thích ứng nhịp điệu này, Lạc Vĩ Vĩ lại đột nhiên tăng tốc, lúc nhẹ lúc nặng, Lục Thi Duy kiềm chế không rên thành tiếng, lại khó có thể kiềm chế cơ thể chuyển động theo động tác của Lạc Vĩ Vĩ.
"Còn muốn không?"
Lục Thi Duy gắt gao cắn môi, coi như có muốn cũng không lên tiếng.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn vẻ mặt này của nàng, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc một ngón tay đổi thành hai ngón tay, Lục Thi Duy cảm thấy có chút đau đớn và khó chịu, nhưng rất nhanh, lại bị một cơn sóng cuốn trôi đi.
Làm tình với người yêu, kể cả đau đớn cũng khiến con người ta sung sướng.
Mỗi một lần xâm nhập khiến nàng khó có thể kiềm chế, lý trí nói nàng không được phát ra tiếng, dù sao phòng này không cách âm, ban công lại ở ngoài trời, dưới lầu ba mẹ bọn họ ở đó. Nhưng từng tiếng pháo nổ liên tiếp khiến lá gan nàng lớn lên, từ thân thể va chạm đến linh hồn, khiến cho nàng không thể không hừ nhẹ một tiếng.
Cho dù cảnh vật xung quanh ồn ào, lỗ tai Lạc Vĩ Vĩ vẫn hết sức nhạy bén bắt được tiếng rên rỉ nho nhỏ kia. Giờ phút này Lục Thi Duy ở dưới thân Lạc Vĩ Vĩ, so với pháo hoa nơi chân trời kia còn đẹp hơn.
Pháo hoa đẹp mắt nhưng ngắn ngủi, nhưng Lục Thi Duy phải nở rộ thật lâu dưới tay Lạc Vĩ Vĩ.
Nghĩ đến những điều này, Lạc Vĩ Vĩ không ngăn được cơn sóng dâng trào trong lòng, khát vọng nhìn thấy dáng vẻ ngày càng xinh đẹp hơn nữa của Lục Thi Duy.
"Lục Thi Duy, mình yêu cậu. Từ lúc bắt đầu, cho đến hiện tại."
"Ừm."
"Còn cậu thì sao? Cậu có yêu mình không?"
"Ừm..."
Mãi đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, xung quanh đều tĩnh lặng, hai người ôm nhau thật chặt, nhẹ nhàng hô hấp bên tai đối phương.
xxxx
Sáng mùng một Tết, hai người cùng nhau nằm ý trên giường.
Lục Thi Duy chưa bao giờ mệt mỏi như thế, cảm giác cả người như bị đào rỗng, hoàn toàn không muốn động đậy, thầm nghĩ nằm luôn trong chăn, ngủ hết cả một ngày. Cho nên dù nàng dậy rồi, cũng không muốn ngồi dậy.
Lạc Vĩ Vĩ lại ôm Lục Thi Duy ngủ rất say, rất lâu rồi chưa cảm thấy thỏa mãn như thế, khiến cô không muốn nhanh thức dậy. Muốn nằm với Lục Thi Duy như thế tới tận thế.
Gió lùa vào cửa sổ mở một nửa, mang theo hương vị mặn nồng của gió biển, Lạc Vĩ Vĩ trở mình, đưa lưng về phía Lục Thi Duy mở mắt.
Lục Thi Duy ngồi dậy tựa ở đầu giường, bắt đầu lật xem tin chúc Tết vừa thu được sáng nay, trong nhóm chat nàng luôn không trả lời, thỉnh thoảng trả lời những người thân thiết, kỳ thật loại chuyện này bản thân không có ý nghĩa gì, chẳng qua vừa nghĩ tới năm mới có nhiều người nhớ đến mình như thế, cũng vui mừng. Tình bạn và cảm tình giống nhau, đều cần trao đổi, giống như Lạc Vĩ Vĩ đã nói, không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác. Nghĩ đến những chuyện này, Lục Thi Duy cũng chưa hoàn toàn rủ bỏ mọi thói quen, như trước không đáp lại cũng chúc mọi người một câu năm mới vui vẻ.
Hai người cùng một chỗ, không chỉ muốn bù đắp, còn học tập cái mới của nhau.
Lạc Vĩ Vĩ chợt động đậy, Lục Thi Duy nhìn phần lưng của cô lộ ra khỏi chăn, giúp cô kéo chăn lại.
Lạc Vĩ Vĩ càng kéo chăn xuống, làm nũng nói: "Hôn nhẹ lưng mình đi."
"..." Lục Thi Duy thầm trợn trắng mắt, làm ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục xem điện thoại.
Lạc Vĩ Vĩ chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục rầm rì: "Hôn nhẹ lưng mình đi, hôn nhẹ lưng mình đi."
Lục Thi Duy dứt khoát chui vào trong chăn lần nữa, giả vờ ngủ.
Lạc Vĩ Vĩ bắt đầu không kiên nhẫn, "Hôn nhẹ đi... Hôn nhẹ đi..."
Lục Thi Duy rút cuộc nhịn không được nữa, da gà đã nổi lên mấy lớp rồi, nàng trở mình áp lưng mình lên lưng Lạc Vĩ Vĩ, không thể động thủ đánh đành phải cầu xin tha thứ nói: "Mình cầu xin cậu đừng nói nữa, mình muốn nôn rồi đây này." Một câu nói này ở trong lòng, nói không biết bao nhiêu lần...
Lạc Vĩ Vĩ lúng túng hắng giọng một cái, "Thật không dám giấu gì, mình cũng muốn nôn đây này..."
"..."
"Chúng mình vẫn nên ngồi dậy thôi."
Lục Thi Duy cảm thấy câu nói này là câu nói chính xác nhất ngày hôm nay của Lạc Vĩ Vĩ.
Hai người rửa mặt, đi xuống lầu, phát hiện chỉ có một mình Liêu Kiệt ngồi ăn cơm trong bếp.
"Mẹ con đâu?" Lục Thi Duy hỏi.
"Họ ra ngoài mua đồ rồi. Trong nồi có cháo, hai đứa tự lấy cho mình đi." Liêu Kiệt không nhanh không chậm ăn bữa sáng, trong một năm hiếm khi có thời gian ngồi ăn nhàn nhã như thế này.
Lục Thi Duy đi lấy cháo, Lạc Vĩ Vĩ ngồi xuống đối diện Liêu Kiệt, sau đó thử thăm dò hỏi: "Cậu nhỏ, tối qua cậu có thấy pháo hoa bên ngoài không?"
Liêu Kiệt ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, "Hôm qua tôi mệt quá, về phòng ngủ mất."
"Ồ, pháo hoa trông rất đẹp."
"Ừ." Liêu Kiệt bỗng cười cười.
Lạc Vĩ Vĩ bắt đầu luống cuống.
Lục Thi Duy bưng cháo ra, thấy sắc mặt Lạc Vĩ Vĩ khó coi, biết Lạc Vĩ Vĩ nhất định vì chuyện gì đó chột dạ rồi, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ chuyện tối qua...
Lục Thi Duy vẫn mang vẻ cứng nhắc.
"Cậu nhỏ, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?" Lục Thi Duy hỏi.
Liêu Kiệt nói: "Tối qua tôi ngủ không được ngon lắm, định lát nữa ngủ bù."
Lục Thi Duy lập tức đỏ mặt.
"Tối qua pháo hoa đốt nhiều quá, ngủ không an ổn." Liêu Kiệt lại bổ sung một câu.
Mặt Lục Thi Duy càng đỏ hơn, Lạc Vĩ Vĩ chỉ lo vùi đầu húp cháo.
Liêu Kiệt còn như người không có chuyện gì, "Hai đứa thì sao? Ra bờ biển hả?"
"Dạ..."
"Đi chơi vui vẻ. Cậu ăn xong rồi, hai đứa từ từ ăn. Vĩ Vĩ, đừng chỉ húp cháo."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng dừng lại, "Ồ..."
Đợi đến lúc Liêu Kiệt lên lầu, thời điểm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Lục Thi Duy mới hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, "Đều tại cậu!"
Không có chuyện gì giở trò làm chi, khẳng định là cậu nhỏ nghe thấy mất rồi!
Nhưng giữa phòng bọn cô và phòng cậu nhỏ cách hai bức tường, hơn nữa tối qua tiếng đốt pháo hoa rất lớn, Lục Thi Duy cũng cố kiềm chế mình rên thành tiếng, sao lại nghe thấy?
Hai người nghĩ tới một chỗ, liếc nhau, đều một bộ dạng đớn đau, quả nhiên gừng càng già càng cay! Vốn không có gì, họ lại chột dạ đỏ mặt, hoàn toàn không đánh đã khai rồi.
Hối hận mà...
Lục Thi Duy cũng có thể nghĩ ra được vẻ mặt này của Liêu Kiệt, nhất định là về gian phòng, đóng cửa lại, sau đó cười ngửa tới ngửa lui. Lão hồ ly này! Ôi chao? Không đúng, nói Liêu Kiệt là lão hồ ly, không phải nàng liền thành tiểu hồ ly sao? Lục Thi Duy vì chỉ số thông minh của mình biến đâu mất. Không biết có phải ở cùng Lạc Vĩ Vĩ lâu, chỉ số thông minh càng ngày càng ít đi.
Lạc Vĩ Vĩ còn có chút lo lắng, "Cậu nhỏ sẽ thay chúng ta giữ bí mật chứ?"
"Cậu nhỏ sẽ không nói đâu." Điểm này Lục Thi Duy vô cùng tin tưởng. Bởi vì Liêu Kiệt giống như Lục Thi Duy, đều rất để ý cảm nhận của mẹ Lục, cậu nhỏ sẽ vì bảo vệ mẹ Lục mà thay bọn họ giấu giếm chân tướng.
Mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, Lục Thi Duy đều không muốn vì mình mà mẹ bị tổn thương.
Sau khi Lạc Vĩ Vĩ nghe Lục Thi Duy nói như vậy, bỗng dưng buông lỏng một hơi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mê hoặc, "Mình yên tâm rồi."
Lục Thi Duy dần dần cảm thấy không thích hợp, "Cậu có ý gì?"
Lạc Vĩ Vĩ ghé vào tai Lục Thi Duy nhẹ nhàng nói một câu.
Lục Thi Duy cười mắng cô: "Cút cút cút!" Còn chưa kết thúc nữa à!
"Cậu không muốn sao?"
"Nghĩ cái gì đó?"
"Cậu cứ nói đi?"
"Mình không biết."
"Lục Thi Duy... Tối qua cậu đâu có như vậy..."
"..." Lục Thi Duy mới đưa vào miệng một ngụm cháo đã thiếu chút nữa thì phun ra.
Lạc Vĩ Vĩ yêu chết dáng vẻ khẩu thị tâm phi của nàng. Thích trêu nàng như thế, bao nhiêu lần cũng sẽ không chán, bao nhiêu năm cũng sẽ không phiền chán.
"Lục Thi Duy, buổi tối chúng ta đi ngắm sao đi."
"Hình như hôm nay trời nhiều mây không ngắm được đâu."
Có ngắm sao được hay không không quan trọng, quan trọn là ban đêm bên bờ biển.
Lạc Vĩ Vĩ: "Dù sao bọn mình ra biển đi."
"Cậu lại tính toán cái gì?"
"Là được... Giống như tối qua."
"Cậu có thể câm miệng không?"
"Có thể chứ, bên trên hay là bên dưới?"
"..." Lục Thi Duy lựa chọn dẫn cún theo.
Danh Sách Chương: