Mình thích cậu, giống như cực quang ẩn hiện trong đêm mùa hạ, cậu là phong cảnh đẹp nhất khó quên nhất trong lòng mình, mình nguyện bước theo con đường cậu hướng tới, đuổi theo từng bước chân của cậu.
Mình yêu cậu, giống như ánh mặt trời rực rõ vào ngày đông, cậu là chỗ dựa ấm áp nhất của mình, mình nguyện giống như tuyết đầu mùa trả giá tất cả ôm lấy cậu.
Lúc đến chỗ các phụ huynh, Lạc Vĩ Vĩ sửa sang lại tâm tình cho tốt, khóe môi nhịn không được giương lên, cảm giác mất mà được lại không nên quá tốt.
"Đừng có cười ngây ngốc, mình phải nhấn chuông đây." Lục Thi Duy nhắc nhở cô.
Lạc Vĩ Vĩ hơi ổn định tinh thần một chút, ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ hai tầng, lại nhìn hoa cỏ xung quanh và chuồng chó trống không, xác định không có đi nhầm chỗ. Màu sắc những hoa đó trồng gần giống ở nhà, cô gọi không nổi tên, nhưng liếc thấy đó là những loại hoa mà mẹ cô yêu thích, mà bên trong chuồng chó trống rỗng, là vì Lục Thi Duy dị ứng lông chó, cô nhớ năm trước có một con cún con kia mà, có lẽ là ở bên nhà hàng xóm rồi.
"Mình nhấn nha..."
"Chờ một chút, trên mặt cậu có gì này." Lạc Vĩ Vĩ nói xong nghiêng người đến, muốn trước lúc vào trong hôn một cái.
Lục Thi Duy đang do dự có nên cẩn thận hay không, cự tuyệt cô trước đã, bỗng nhiên cửa mở.
Lạc Vĩ Vĩ thắng gấp, ôm túi du lịch trong tay xoay một vòng.
Mẹ Lục: "Hai đứa ở trước cửa làm gì vậy?"
Lục Thi Duy: "Lạc Vĩ Vĩ nói mắt cậu ấy đau, vừa rồi muốn con xem một chút."
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng nói tiếp: "Đúng đó, dì, vừa rồi con đau mắt." Nói xong cô còn cố ý nháy mắt vài cái, "Lúc này tốt rồi ạ."
Mẹ Lục không hiểu nhìn hai người, "Mau vào đi, Vĩ Vĩ đói bụng không? Mẹ con làm cho hai đứa một bàn đồ ăn luôn đó." Nói xong lại nhìn Lục Thi Duy nói: "Tiểu Duy con giúp Vĩ Vĩ cầm một cái vali đi, sao có thể bắt nạt người khác như vậy chứ?"
"..." Lục Thi Duy oan uổng chết mất. Rõ ràng là vừa rồi đứng ở đó, nàng mới buông vali trong tay ra, để một mình Lạc Vĩ Vĩ xách hai cái vali lúc nào chứ? Mẹ nàng đúng thật là, toàn thiên vị Lạc Vĩ Vĩ.
Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ đắc chí, "Không sao đâu dì, con khỏe lắm, cầm nhiều chút có sao."
Mẹ Lục lại trừng mắt nhìn Lục Thi Duy một cái.
Bây giờ Lạc Vĩ Vĩ biết được công lực trợn trắng mắt của Lục Thi Duy rốt cuộc là di truyền từ ai rồi.
Nhưng lúc đi vào trong là một cảnh tượng khác, ba Vĩ Vĩ chủ động hỏi Lục Thi Duy công việc với chuyện tình cảm, giống như hai người bọn họ mới là cha con vậy, mà Lạc Vĩ Vĩ chỉ là một người bà con xa từ nơi xa xôi đến mà thôi.
Lạc Vĩ Vĩ vừa định khóc lóc kể lể với ba Vĩ Vĩ, mẹ Vĩ Vĩ từ trong bếp đi ra, trong tay còn cầm cái xẻng, "Tiểu Duy có mệt không? Ngồi xuống ăn chút trái cây đi, cơm xong ngay đây. Vĩ Vĩ con lấy cho Tiểu Duy chút nước coi."
Lạc Vĩ Vĩ oán thầm, sao mẹ lắm lời thế? Mẹ không nói con cũng cũng rót nước cho cậu ấy mà, con còn muốn lột vỏ trái cây cho cậu ấy đây.
Lúc ăn cơm mẹ Vĩ Vĩ nói: "Trên lầu có ba căn phòng trống, hai đứa tùy ý chọn đi."
Ba mẹ Vĩ Vĩ và mẹ Lục đều ở tầng một, trên lầu có một thư phòng, một căn nhà kho, hai phòng đơn và một phòng đôi.
Lạc Vĩ Vĩ trả lời ngay: "Vậy chọn phòng có ban công đi, trước kia con cũng ở đó." Cô thấy mẹ cô nhướn mày, biết mẹ cô nhất định hiểu lầm cô không cho Lục Thi Duy lấy, vì vậy vội giải thích: "Ý con là hai đứa tụi con cùng ở căn phòng đó."
Ý của cô vốn là như thế, đã quen ngủ hai người từ lâu rồi, một mình rất cô quạnh.
Nhưng cô thốt ra lời này xong, mọi người ngây ngẩn cả người.
Cô đành phải tìm cách nói lại cho tròn, "Con nói, mặc kệ hai đứa tụi con ai ngủ căn phòng đó, người còn lại nhất định sẽ thất vọng, cho nên dứt khoát ở chung là được. Thứ tốt phải sẻ chia với bạn thân."
Lục Thi Duy cũng nói: "Con không có ý kiến."
Các phụ huynh cười vui vẻ. Nhìn quan hệ giữa hai người vẫn luôn thân thiết như vậy, bọn họ cũng yên tâm, bây giờ trong giới trẻ có lưu hành một câu nói, tìm người đàn ông tốt không bằng tìm một người bạn thân tốt. Tình nghĩa hai nhà kéo dài một thời rồi lại một thời.
xxxx
Con người chung quy vẫn phải có chấp niệm mới được, bằng không thì, những lúc khốn khổ kia làm sao chịu đựng? Dù biết rõ có chút chấp niệm sẽ thương tổn bản thân mình, nhưng vẫn không chùn bước như cũ. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục sống, mà tiếp tục quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Chấp niệm của Lục Thi Duy, chính là Lạc Vĩ Vĩ.
Lúc đầu buông tay, càng về sau càng không cam lòng, lại đến hôm nay mất mà được lại.
Nàng đã mất đi thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại tìm Lạc Vĩ Vĩ về rồi, cho nên cũng không tính chịu thiệt. Tương lai, nàng cũng có thêm lý do để sống tốt.
Sau khi ăn xong hai nhà cùng xem liên hoan xuân, Lạc Vĩ Vĩ toàn bộ hành trình chính là ăn ăn ăn, không chỉ có tự mình ăn, cũng bóc trái cây cho Lục Thi Duy, loay hoay không biết trời đất.
Mà Lục Thi Duy thì cùng mẹ Lục và mẹ Vĩ Vĩ làm sủi cảo, Lạc Vĩ Vĩ đưa cho nàng một quả hạnh nhân đã bóc vỏ, nàng thuận tay đặt da sủi cảo lên tay, lại bỏ lên một tầng nhân sủi cảo, sau đó cẩn thận xiết chặt.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn chằm chằm cái sủi cảo kia hồi lâu, liếm liếm môi, thật muốn ăn.
Lục Thi Duy ngẫu nhiên ngẩng đầu đối mặt với cô, mơ hồ cảm giác cô lại đang nhìn tay mình, ánh mắt hừng hực như vậy, khiến Lục Thi Duy thật ngượng ngùng. Thời điểm thấy cô vươn đầu lưỡi liếm môi, mặt Lục Thi Duy càng ngày càng đỏ, thật muốn trực tiếp ném miếng sủi cảo vào mặt cô.
Lạc Vĩ Vĩ vừa ăn vừa bận bịu lên WeChat gửi tin nhắn chúc Tết, mỗi thời điểm này, cô vô cùng hâm mộ Lục Thi Duy, không có bao nhiêu bạn, lễ mừng năm mới lời chúc cũng rất nhiều. Lạc Vĩ Vĩ đang muốn nghỉ ngơi một chút, bỗng dưng nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Vĩ Vĩ mau đi mở cửa." Mẹ Vĩ Vĩ gọi Lạc Vĩ Vĩ.
"Đã trễ thế này rồi, ai vậy chứ?" Lạc Vĩ Vĩ bất mãn hừ hừ, gần sang năm mới ai tới nhấn chuông cửa vậy.
Lục Thi Duy liếc mắt nhìn cửa ra vào, giữ im lặng, không biết nên dùng biểu lộ gì để nghênh đón người này.
Lạc Vĩ Vĩ lề mà lề mề đi mở cửa, vừa mở cửa ra thấy là Liêu Kiệt, không khỏi có chút giật mình, "Cậu nhỏ? Không phải ngày mai cậu mới đến sao?"
Liêu Kiệt cười có chút lúng túng, "Chị Lý muốn tôi cho cô một bất ngờ..."
Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, mẹ cô có biết làm chuyện này cũng vô dụng không.
Mẹ Vĩ Vĩ vẫn để ý động tĩnh ở cửa, thậm chí luyện một loại thần công, có thể trực tiếp loại trừ tất cả tạp âm, chỉ nghe hai người họ nói chuyện. Lờ mờ nghe thấy Lạc Vĩ Vĩ gọi cậu nhỏ, Liêu Kiệt gọi chị Lý, mẹ Vĩ Vĩ không khỏi nhíu mày. Hai người này xưng hô cũng không đổi, chừng nào mới yêu nhau đây?
"Cô định không cho tôi vào trong à?" Liêu Kiệt buồn cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng lách mình chừa cho anh một chút khoảng trống.
Liêu Kiệt một bên đổi giày một bên chào hỏi mọi người, cuối cùng gọi Lục Thi Duy: "Tiểu Duy, sao con không sang đây xem cậu mua quà gì cho con này?"
Lục Thi Duy ồ một tiếng, thả da sủi cảo trong tay xuống, cũng không lau tay, cứ như vậy mà đi tới, một chút thành ý muốn xem cũng không có, quan trọng nhất là, nàng một đường cũng không thay đổi sắc mặt.
Lạc Vĩ Vĩ ngược lại còn chờ mong hơn nàng, "Có của tôi không? Cậu nhỏ."
"Có chứ."
"Là đồ ăn hả?"
"..." Liêu Kiệt cùng Lục Thi Duy cùng im lặng.
Đợi đến lúc trông thấy Liêu Kiệt lấy ra hai cái kẹo que, Lạc Vĩ Vĩ vui vẻ trước, một chút cũng không khách khí nhận lấy xé mở bắt đầu ăn.
Lục Thi Duy cũng cười, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đều như vậy, cậu nhỏ vì dỗ nàng vui vẻ, liền vội mua kẹo qua đến cho nàng, nàng luôn vui vẻ nhận lấy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nói với cậu nhỏ nàng không phải là rất thích ăn kẹo. Thế nhưng nàng hiểu được dụng ý của cậu nhỏ, cười cười lại có chút muốn khóc.
Liêu Kiệt cười vỗ vai nàng, sau đó lướt qua họ, đi vào trong nói chuyện uống trà với ba Vĩ Vĩ.
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, sủi cảo mang lên, bữa cơm đầu năm mới coi như đã xong rồi.
Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy thay phiên chúc Tết các phụ huynh, thu hoạch tương đối khá.
Mẹ Vĩ Vĩ thừa dịp mọi người đông đủ, nhịn không được lại nhớ thương chung thân đại sự của hai đứa nhỏ, "Tiểu Duy, mấy chàng trai lúc trước giới thiệu cho tụi con thế nào?"
Lục Thi Duy suy tư một chốc mới nói: "Không hợp lắm ạ."
Mẹ Vĩ Vĩ cũng không miễn cưỡng, bởi vì cảm thấy Lục Thi Duy điều kiện tốt, bắt bẻ một chút cũng không sao, vì vậy lại hỏi Lạc Vĩ Vĩ, "Vĩ Vĩ à, hai người..." Nói xong lại nhìn qua Liêu Kiệt một cái, muốn nói lại thôi.
Lúc trước Lạc Vĩ Vĩ báo cáo mẹ Vĩ Vĩ rất ngắn gọn, không có chút ý nghĩa nào, so bây giờ gửi mấy tin nhắn, mấy tin WeChat, gọi một cú điện thoại... Nhưng cô cho tôi chút nội dung đi chứ!
Lạc Vĩ Vĩ giành nói trước: "Trong lòng cậu nhỏ có người khác rồi." Nói xong còn ra vẻ ai oán.
"..." Liêu Kiệt thiếu chút nữa sặc nước trà mà chết.
Lời này không giả, nhưng mà, đừng hãm hại anh như thế được không?
"Tiểu Kiệt? Xảy ra chuyện gì?" Mẹ Lục nghe xong vẻ mặt mờ mịt, nó và Vĩ Vĩ không phải ở chung rất tốt sao?
Mẹ Vĩ Vĩ cả buổi vẫn chưa tỉnh lại, nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, lời nói đến miệng lại nuốt vào, giải thích sâu xa cũng không được, giải thích dễ hiểu cũng không được.
Ba Vĩ Vĩ nói: "Ôi chao, tôi đã nói bà đừng ép tụi nhỏ nữa, hai đứa chúng nó từ nhỏ bối phận đã chênh lệch, sao có thể thoáng cái chuyển là chuyển được, hơn nữa, loại chuyện này cũng không vì chúng ta thích, quan trọng là tụi nhỏ vui vẻ kìa."
Liêu Kiệt cười cười, một lời chưa nói, lặng yên vác cái nồi này.
Lạc Vĩ Vĩ biểu lộ cái gì? Giống như anh là đàn ông cặn bã vậy... Giống như trong lòng cô có anh vậy... Hôm nay rõ là... Mới đầu năm mới đã bị con nhóc này hãm hại rồi.
Mẹ Vĩ Vĩ trừng mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, dường như muốn nói: Nhóc con! Sao chuyện này không nói sớm cho tôi biết! Suy nghĩ một chút cảm thấy mặt mũi có chút nhịn không được, vì vậy nói theo ba Vĩ Vĩ: "Chuyện này xem ra gấp không được rồi, tôi cũng không xem vào nữa, mấy người trẻ tuổi các người tự hiểu là được." Dừng một chút còn nói: "Ngày mai tôi còn phải dậy sớm, đi ngủ trước."
Ba Vĩ Vĩ muốn nói chút gì đó, nhưng vừa thấy ánh mặt của mẹ Vĩ Vĩ, lập tức đi theo về phòng.
Mẹ Lục thật ra cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nhìn đồng hồ vẫn là từ bỏ thôi.
Trong lúc nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại ba người kia.
Liêu Kiệt phá vỡ trầm mặc nói: "Căn phòng bên cạnh thư phòng không có người ở hả? Tôi ngủ ở đó." Nói xong mang theo hành lý đơn giản đi lên lầu, đi vài bước lại quay đầu nói: "Đúng rồi, cách âm ở đây không tốt."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy cùng đỏ mặt.
Danh Sách Chương: