• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Vĩ Vĩ khó khăn nuốt nước miếng, cổ họng khổ khốc nóng rực. Cô vẫn không nhúc nhích mà nhìn Lục Thi Duy chăm chú.

Lục Thi Duy cũng nhìn cô không chớp mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, xoay người lấy khăn tắm khoác lên người, sau đó chậm rãi lấy máy sấy thổi tóc.
Lạc Vĩ Vĩ theo bản năng mà sờ tóc mình, không biết đã sấy khô từ lúc nào. Cô nhìn động tác của Lục Thi Duy, ngón tay len vào tóc mình, tưởng tượng tình cảnh Lục Thi Duy giúp cô sấy tóc. Lục Thi Duy nhất định cũng giống như thế, ngón tay thon dài len vào. Tiến vào giữa làn tóc cô, nhẹ nhàng vén tóc cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc, ôn nhu nhìn cô chăm chú, từ từ sấy khô tóc...
Lạc Vĩ Vĩ thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trong đôi mắt của Lục Thi Duy.
Thật là nhớ... Những thứ mà cô từng thấy trong manga và tiểu thuyết...
Lục Thi Duy sấy khô tóc, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Yết hầu Lạc Vĩ Vĩ từng đợt co thắt, ánh mắt dừng trên người Lục Thi Duy, theo bản năng mà liếm môi một cái. Nhìn khuôn mặt Lục Thi Duy phóng to trước mặt, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập.
"Lạc Vĩ Vĩ, cậu phát sốt à?" Lục Thi Duy mở đèn đầu giường, nhìn thấy hai gò má Lạc Vĩ Vĩ phấn hồng, không biết là do sốt hay là do ánh đèn, lại nhìn thấy ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ mơ màng nhìn mình, vì thế kết luận là phát sốt rồi.
Lục Thi Duy đưa tay phải nhẹ nhàng đặt lên trán Lạc Vĩ Vĩ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, lại dùng tay trái sờ trán mình. Kết luận, nhiệt độ cơ thể Lạc Vĩ Vĩ tuy cao hơn nàng một chút, nhưng dường như không phải là phát sốt.
Lạc Vĩ Vĩ cũng không biết mình không phải phát sốt, nhưng mà dường như bị Lục Thi Duy chạm vào, không hiểu sao cô lại cảm thấy dễ chịu.
Vì vậy lúc Lục Thi Duy rút tay khỏi, cô vội vàng giữ lại. Tay cô cầm lấy cổ tay Lục Thi Duy, nặng nhẹ vừa đủ. Cô không có đè tay Lục Thi Duy lại chỗ cũ, mà chuyển đến bên môi mình, vừa hôn ngón tay Lục Thi Duy, vừa chú ý sự biến hóa trên khuôn mặt Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy có chút mộng, không biết cô muốn làm cái gì, cho đến khi cô bắt đầu hôn từng ngón tay của mình. Mỗi một ngón tay mỗi một khớp xương cũng không buông tha. Ngứa ngáy, Lục Thi Duy theo bản năng muốn rút tay lại, lại bị cô linh hoạt cạy mở bàn tay.
Lạc Vĩ Vĩ đang dùng đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay Lục Thi Duy, giống động vật nhỏ lấy lòng chủ nhân gọi chủ nhân rời giường vậy, từng nhịp từng nhịp, trêu chọc thần kinh yếu ớt của Lục Thi Duy.
Hơi không để ý, cả người Lục Thi Duy bị Lạc Vĩ Vĩ lôi kéo ngã xuống giường. Còn Thời điểm còn chưa rõ tình huống, đã bị Lạc Vĩ Vĩ đè dưới người.
Lạc Vĩ Vĩ cố sức diệt trừ tấm chăn vướng víu, hơi thở có chút bất ổn hỏi Lục Thi Duy: "Cậu có nhớ mình không?"
Lục Thi Duy không muốn nói lời trái lương tâm, thực sự không muốn để Lạc Vĩ Vĩ đắc ý, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nói: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu đè lên tóc mình..."
"Hả... Mình không có cố ý..." Lạc Vĩ Vĩ vội vàng điều chỉnh tư thế, lại giúp Lục Thi Duy chỉnh tóc, sau đó lại khôi phục ánh mắt thâm tình, "Mình vẫn luôn nhớ cậu..."
Lục Thi Duy nháy mắt mấy cái, cố gắng nén cười, sau đó thì sao? Còn có cái gì? Nói hết một lần đi.
Lạc Vĩ Vĩ thật sự là không thích phiến tình (*), suy nghĩ một chút, vẫn dùng hành động để biểu đạt mới hợp với phong cách của cô. Vì thế màn thổ lộ lãng mạn mà Lục Thi Duy vô cùng chờ mong không thực hiện được, ngược lại làm mình rơi vào nụ hôn mãnh liệt như dòng nước xoáy.
(*) Phiến tình (煽情): Là một loại tình cảm mãnh liệt bị khuếch đại.
Lạc Vĩ Vĩ hôn lên mắt Lục Thi Duy, "Nơi này cũng nhớ đến."
Tiếp tục hôn lên môi Lục Thi Duy, "Nơi này cũng nhớ đến."
Loại bỏ khăn tắm, hôn lên ngực trái Lục Thi Duy, "Nơi này..." Tiếp theo là ngực phải, "Còn có nơi này..."
Cảm giác lành lạnh trong không khí, cùng với thân thể căng thẳng run rẩy, trước ngực Lục Thi Duy càng nhô lên rõ ràng, nàng xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, để mình không nhìn vào Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ sẽ không biết nàng xấu hổ.
Lạc Vĩ Vĩ cúi người đến gần nàng, vào thời điểm nàng không hề phòng bị, thoải mái cạy mở hàm răng nàng, kéo lấy đầu lưỡi nàng cùng nhau nhảy múa.
Giống như rất nhiều lần trước đây, hai người ôm chặt nhau hôn môi, cô sờ ngực nàng, nàng cũng không yếu thế mà nhào nặn của cô ; sau đó thời điểm tách ra nhìn đối phương, trong mắt có tình yêu vô hạn cùng xúc động.
Trên thế giới này chỉ có bọn họ hiểu rõ nhau, sẽ không thể tìm được người nào khác. Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sau này lớn lên lại thích nhau, bọn họ cảm thấy sau này vẫn sẽ tiếp như thế.
Lạc Vĩ Vĩ muốn tiếp tục nữa, tiếp tục điều trước kia mà bọn họ chưa hoàn thành.
Lục Thi Duy rất khẩn trương, căng thẳng hơn Lạc Vĩ Vĩ mấy lần, bởi vì nàng không thể nào đi xem manga, rất ít khi đọc tiểu thuyết, tuy rằng hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên.
Lục Thi Duy còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng đọc bài trong lớp, lần đầu tiên kéo cờ, lần đầu tiên tham gia thi biện luận tiếng anh, lần đầu tiên nghe Lạc Vĩ Vĩ nói thích nàng...
Đều không có khẩn trương như lần này.
Lúc môi Lạc Vĩ Vĩ ngậm lấy điểm nhô lên trước ngực nàng, nàng nhịn không được thở dốc. Ý thức vì bị Lạc Vĩ Vĩ hôn mà cứ như vậy rối tung. Đã quên mất đang ở chỗ nào, quên mất mình là ai. Trước mắt chỉ có một mình Lạc Vĩ Vĩ, trong mắt đều là Lạc Vĩ Vĩ của nàng...
Tay Lạc Vĩ Vĩ cũng bắt đầu không an phận, không rãnh để ý trình tự trong manga rút cuộc là như thế nào, dù cho những hình ảnh kia biến hóa trong đầu trong ngàn lần, nhưng vừa gặp được Lục Thi Duy, tất cả kết cấu đều bị xáo trộn, Lạc Vĩ Vĩ chỉ có thể theo bản năng mà hôn nàng, vuốt ve nàng.
Tay Lạc Vĩ Vĩ rút cuộc cũng đi tới địa phương khao khát đã lâu, bàn tay nhẹ nhàng trượt đến vị trí đó, Lục Thi Duy theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, rồi lại bởi vì đầu lưỡi của Lạc Vĩ Vĩ tấn công mà đơn giản bị áp chế, từ từ tách ra.
Tay Lạc Vĩ Vĩ trêu chọc chỗ đó.
Có một cảm giác lạ lẫm rong đuổi trong cơ thể Lục Thi Duy, nàng kiềm nén không ngừng, nàng muốn phản kháng, lại luôn đơn giản bị chế phục.
Thân thể nàng có chút run lên, nàng có chút sợ hãi.
Môi Lạc Vĩ Vĩ không muốn rời khỏi thân thể nàng, nhưng tay vẫn dán ở chỗ cũ, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: "Cậu sợ sao?"
Lục Thi Duy hơi kinh sợ gật đầu, "Ừm..."
"Đừng sợ." Lạc Vĩ Vĩ an ủi nàng, "Không đáng sợ như trong tưởng tượng đâu, đều cần phải trải qua mà." Nói xong bỗng nhiên điều chỉnh tư thế, đầu tiếp cận vào giữa hai chân Lục Thi Duy, đầu lưỡi cứng rắn xông vào.
Cái cảm giác xa lạ trong cơ thể Lục Thi Duy càng thêm không kiêng dè mà trở nên nhộn nhạo hơn, nàng vì một cái chạm nhẹ mà càng thêm căng thẳng, muốn thả lỏng cơ thể, trong lòng lại sợ hãi. Nàng cố gắng bắt lấy chút gì đó, lại phát hiện trong tay chỉ có ga giường, vì vậy nàng nắm thật chặt ga giường, tiếng thở dốc vụn vỡ tràn ra khỏi miệng, bất tri bất giác cả người đầy mồ hôi.
"Lạc Vĩ Vĩ..." Nàng kẹp chặt hai chân lần nữa, "Có lẽ mình... Vẫn chưa sẵn sàng..."
Nàng thật sự sợ hãi.
Lạc Vĩ Vĩ cười nói: "Mình biết mà." Bởi vì mọi thứ mình dự tính trước từ lâu.
Lục Thi Duy có chút hối hận, cảm giác mình dường như đã phá hủy bầu không khí, vào lúc này dừng lại không thể nghi ngờ là một chuyện khiến người ta nổi nóng, mà nàng nói không rõ ràng, nàng chính là cảm thấy trong lòng bất an.
Lạc Vĩ Vĩ nằm xuống bên cạnh nàng, mặt đối mặt mà hôn nàng, làm yên lòng nàng, nàng càng cảm thấy áy náy.
Thế nhưng, lúc Lạc Vĩ Vĩ ngậm lấy đầu ngón tay của nàng, không hiểu sao nàng bỗng cảm thấy hưng phấn. Lạc Vĩ Vĩ mút lấy đầu ngón tay nàng, ngậm lấy, lại đi sâu vào, lại vươn đầu lưỡi đẩy nàng ra, nàng theo bản năng cong ngón tay. Cảm giác nóng ướt từ đầu ngón tay nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, đúng, chính là cảm giác này, cái cảm giác an toàn bị bao lấy.
Lục Thi Duy hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được.
Nàng nhớ lại hình ảnh mà mình nghĩ đến, dùng đầu ngón tay đi chạm vào cơ thể Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ dẫn dắt nàng, để nàng quen thuộc và hiểu rõ cơ thể Lạc Vĩ Vĩ nhanh hơn.
Chính là cảm giác này. Không bất an cùng sợ hãi, là cảm giác mà Lục Thi Duy muốn.
"Mình chuẩn bị xong rồi..." Lạc Vĩ Vĩ nói xong, nhẹ nhàng đem tay Lục Thi Duy đưa đến giữa hai chân.
Lục Thi Duy không sợ hãi giống như trước nữa, trực tiếp đưa ngón tay vào trong.
Đồng thời Lạc Vĩ Vĩ khẽ nhíu mày, thực sự xúc động, tay Lục Thi Duy không những đẹp, cũng dài nữa...
Hoa viên bí mật của thiếu nữ, đêm nay vì cậu mà mở ra.
Lần đầu thương thức mùi vị hoan ái, hai người đều có được thỏa mãn không nói ra được và vẫn chưa thỏa mãn.
Tuy rằng Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy có chút đau, nhưng biết rõ đây là thời khắc nhất định phải trải qua trong cuộc đời, thản nhiên mà tiếp nhận, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Lục Thi Duy còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng vừa rồi, mỗi một lần Lạc Vĩ Vĩ phối hợp theo, mỗi một tiếng thở dốc, móng tay cào nát lưng nàng truyền đến đau đớn, không lần nào không khiến nàng hưng phấn cả.
"Lạc Vĩ Vĩ..." Lục Thi Duy duỗi cánh tay dưới cổ Lạc Vĩ Vĩ, để Lạc Vĩ Vĩ có thể thuận thế làm ổ trong cổ nàng. Nàng cảm thấy đây là tư thế ngủ tiêu chuẩn sau mỗi lần như vậy, ai công ai thụ, vừa nhìn là hiểu ngay.
Nhưng Lạc Vĩ Vĩ không để ý chuyện này, cô trực tiếp nằm chết dí trên ngực Lục Thi Duy, dùng mặt cọ cọ ngực nàng, cứ dừng một chút lại tiếp tục trêu chọc.
"Lạc Vĩ Vĩ... Cậu nghĩ đến chúng ta sẽ có ngày hôm nay sao?" Lục Thi Duy hỏi. Trước ngực có chút ngứa, nhưng nàng chỉ cưng chiều nhìn thoáng qua Lạc Vĩ Vĩ, không phản kháng.
Lạc Vĩ Vĩ nhẹ nhàng gật đầu, "Nghĩ tới chứ, lúc mình phát hiện mình thích cậu, thường xuyên muốn như vậy." Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục cọ cọ, thoải mái nheo mắt lại, ngực của Lục Thi Duy thật mềm à nha.
"Mình không nghĩ tới." Lục Thi Duy nói xong, cảm giác động tác Lạc Vĩ Vĩ bỗng hơi ngưng lại, vội vàng giải nói: "Lúc trước mình không dám nghĩ đến, chỉ là về sau, mình nghĩ cho tương lai của chúng ta sau này nhiều hơn."
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ mới thoả mãn, xấu xa mà khẽ liếm trước ngực Lục Thi Duy, đầu lưỡi vây quanh nơi đó mà vẽ nên những vòng tròn, khi thì nhẹ một chút, khi thì nặng một chút, cô biết rõ Lục Thi Duy không thể chịu đựng được điều này nhất.
Quả nhiên, Lục Thi Duy rất nhanh xin tha, "Đừng nghịch..."
"Muốn không?"
"Cậu không đau à?"
"... Mình nói là mình ở trên!" Lạc Vĩ Vĩ nói xong trở mình đặt Lục Thi Duy ở dưới thân. Cô đã chịu đau rồi, cũng nên đến phiên Lục Thi Duy rồi chứ?
Lục Thi Duy không phản kháng, chỉ mỉm cười nhìn cô nói: "Được... Vậy cậu ngồi lên tự mình động đi."
"..."
Lục Thi Duy cũng đã học rồi à? Lạc Vĩ Vĩ tự cho mình là thông minh lại luôn bị ăn sạch cảm thấy thất bại.
"Đồ lừa đảo..."
"Hả?" Lục Thi Duy cho rằng cô phát hiện mình đã nhìn thấu bản chất dụ thụ của cô từ lâu rồi.
Lạc Vĩ Vĩ bất mãn hừ hừ: "Người ta đều đã cho cái đó rồi, nhưng ngay cả một lon cocacola cũng không mua cho người ta..."
Lại còn bất mãn, đều bị Lục Thi Duy chủ động hôn mà chôn vùi hết.
Mình không có lại lừa mấy bồ đâu nhỉ =)) Thấy mình đáng yêu không hi hi =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK