• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nàng nói cái gì?” Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm mặt, trái tim như bị vạn trùng cắn xé.

Uất Trì Nghiên San cố gắng xả ra một nụ cười thản nhiên: “Chẳng phải chàng không muốn thú ta sao? Hiện tại ta đồng ý từ hôn, chàng cao hứng rồi nhé.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt đã trắng bệch đến độ trong suốt, yếu ớt như thủy tinh xinh đẹp, có cảm giác chỉ vừa chạm vào sẽ làm nó vỡ vụn ngay lập tức, mà nụ cười tuyệt mỹ kia, không hiểu sao lại làm lòng người đau đớn đến thế.

Bàn tay to lặng yên đặt lên trái tim chính mình, hắn nghe được nó đang cất tiếng khóc.

Giờ nàng đã không muốn gả nữa , hắn nên cao hứng mới đúng. Nhưng vì sao ······ tâm lại đau như vậy?

“Vì sao? Trước đó không phải nàng đã thề ‘kiếp này chắc chắn sẽ làm thê tử của cô vương’ sao? Sửa miệng nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng chỉ là một nữ nhân không giữ lời à?” Hoàng Phủ Vũ Trạch không khỏi châm chọc cười, đáy mắt đã có một tia đau xót hiện lên.

“Không, không phải như thế, không phải như thế ······”

“Không phải? Vậy thì tại sao?”

“Ta······” Uất Trì Nghiên San siết chặt nắm tay, thân hình đơn bạc run lên nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút xấu hổ, giận dữ, và rối rắm thống khổ.

Chỉ khi bản thân hoàn hảo, thuần khiết không chút tỳ vết, mới có thể xứng đôi với Vũ Trạch của nàng, Vũ Trạch tuyệt mỹ nhất trong cảm nhận của nàng. Nhưng giờ nàng đã······

“Ta, đã không còn sạch sẽ nữa rồi······ Ô—”

Uất Trì Nghiên San trợn tròn mắt, ngạc nhiên ngắm nhìn dung nhan tuấn tú phóng đại trước mặt, xúc cảm mềm mại trên môi làm cho nàng cứng đờ, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.

Hơi thở thản nhiên pha thêm mùi bạc hà nam tính thơm ngát từ đầu lưỡi truyền đến làm tâm thần Uất Trì Nghiên San chấn động, nàng bắt đầu say mê, tay ngọc thon dài vòng lên cổ hắn, ngây ngô học theo động tác của hắn mà cùng nhau túy vũ triền miên.

Từ đầu chỉ là xúc động nhất thời mới hôn lên môi nàng, không ngờ vừa chạm vào cánh hoa mềm mại ngọt lành ấy, cả người như lên cơn nghiện, rốt cuộc luyến tiếc phải rời đi.

Trái tim luôn bài xích một cách khó hiểu mỗi khi tới gần nàng, giờ lại khó nén mà điên cuồng rung động.

Giờ này khắc này, hắn chỉ muốn tuân theo tiếng lòng, tuân theo cảm tình chân thành tha thiết sâu tận trong đáy lòng mình mà thôi.

Đau, mặc xác nó đau.

Lòng bàn tay to lớn với vài vết chai do luyện kiếm quanh năm khẽ vuốt ve da thịt trần trụi trên người nàng, một lần lại một lần, ôn nhu mà thành kính, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể tinh tế trơn nhẵn cũng xâm nhập vào sâu tận cốt tủy để lại dấu vết của riêng nó, đốt cháy dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể hai người.

Hoàng Phủ Vũ Trạch rõ ràng cảm nhận biến hóa trên người mình, lại vì đủ loại nguyên nhân mà bất đắc dĩ rủa thầm một tiếng, quyết đoán đình chỉ mọi động tác ngai tại thời điểm khẩn cấp.

“Hiện tại, thân thể của nàng đều đã có ấn ký của cô vương.” Hoàng Phủ Vũ Trạch kề sát bên tai nàng thở dốc, bá đạo nói: “Nữ nhân, nàng đã là người của cô vương, là người của Hoàng Phủ Vũ Trạch ta, nhớ kỹ lấy!

Trừ gả cho cô vương, nàng không có lựa chọn nào khác, không cho phép nghĩ đến việc rời khỏi cô vương, vĩnh viễn!”

Đúng vậy, hắn muốn nữ nhân này!

Trải qua sự kiện này, hắn đã nghe rõ tiếng lòng của bản thân.

Hắn muốn nữ nhân này!

Biết nàng gặp nạn, tim hắn như muốn nhảy vọt ra ngoài, từ trước đến giờ, hắn chưa từng có loại khủng hoảng này.

Nhìn nàng bị thương, bị tên đàn ông khác xâm phạm làm nhục, hắn như muốn phát điên, hủy diệt hết thảy.

Nghe nàng nói muốn giải trừ hôn ước, muốn rời khỏi bên người hắn, trái tim đau đớn nỉ non.

Cùng nàng ôm hôn, hắn như lên cơn nghiện, dường như vĩnh viễn không muốn dừng lại, thầm mong có thể ôm nàng cho đến mãi về sau.

Tất cả, tất cả đều nói lên một chuyện— Hắn yêu nàng, và muốn nàng!

Tuy không biết vì sao mỗi khi tới gần nàng, trong lòng sẽ xuất hiện mâu thuẫn, vừa đau vừa hận, nhưng không sao, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ hiểu được hết thảy nguyên do.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, con ngươi mê người, thâm thúy sâu thẳm, âm thầm lóe ra một tia sắc bén mà phức tạp.

Bất luận như thế nào, yêu cũng tốt, hận cũng được, nữ nhân này nhất định là của hắn, tuyệt không buông tay!

Đôi mắt hàm lệ sương kinh ngạc nhìn hắn mà lại giống như thông qua hắn để nhìn một người khác.

Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời tức giận, vừa định phát hỏa, lại nghe nàng nhẹ gọi ra: “Vũ Trạch ······”

Tiếng nói ôn nhu mềm mại tựa dòng suối mát lập tức dập tắt lửa giận trong lòng hắn không còn một chút nào.

“Vũ Trạch, ta lạnh quá, ôm ta một cái được không?” Khuôn mặt trắng bệch của nàng vì thẹn thùng mà hơi hơi phiếm đỏ, xinh đẹp kiều diễm hơn cả hoa thắm.

Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi sửng sốt, đáy mắt hiện lên ý cười sủng nịch, cẩn thận đặt người nàng trong lòng mình, cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia.

Uất Trì Nghiên San khẽ tựa vào ngực hắn, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, không khỏi hưởng thụ, nhẹ nhàng cọ mấy cái, cánh môi hồng cong lên một nụ cười thỏa mãn.

Thật tốt quá, Vũ Trạch của nàng vẫn ấm áp như vậy.

Vì sao kiếp trước nàng lại ngốc như vậy?

Ôm một khối khối băng lạnh lùng còn ngây ngốc tự huyễn hoặc bản thân.

Rõ ràng gã không có trái tim, nàng còn ngây thơ nghĩ, nó vì nàng mà đập.

Đến khi sắp chết mới phát hiện ra.

Hóa ra, hạnh phúc nàng khát vọng, hương vị nàng tham luyến, đã từng có được trong tay.

Nhưng chính tay nàng đã tàn nhẫn hủy diệt ······

Cảm giác ấm nóng trong ngực truyền đến làm cho Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày, “Sao lại khóc nữa?”

“Không có, không có gì ······” Uất Trì Nghiên San nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lau nước mắt, lựa chọn thay đổi đề tài cấm kỵ kia, “Đây là chỗ nào?”

“Bên dưới miếu đổ, xem ra là một tòa cổ mộ.” Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên trả lời.

Cách đó không xa có một quan tài thật lớn, hình như được tạo ra từ huyền băng ngàn năm, khó trách nơi này lại lạnh vậy.

Uất Trì Nghiên San sợ hãi nhìn chung quanh, “Thật không thể ngờ được dưới tòa miếu đó lại có thể xuất hiện một cổ mộ u nhã thế này, nhìn qua có vẻ lâu đời lắm rồi. Không biết chúng ta đã quấy rầy giấc ngủ của vị tiền bối nào ······”

“Hai vị.”

“Hả?”

“Trong quan tài nằm hai người.”

“Vậy… Hẳn là một đôi vợ chồng, thật thích ······”

“Nàng hâm mộ?”

“Ừm. Sống cùng giường, sau khi qua đời lại có thể đồng huyệt, đến chết vẫn bất ly bất khí như trước, không phải rất tuyệt vời rất hạnh phúc sao?”

“Không cần phải hâm mộ như vậy.” Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi hơi mất tự nhiên cất tiếng: “Nàng là Vương hậu của ta, sau này nhất định phải đồng táng cùng cô vương.”

Đáng tiếc, lúc này Uất Trì Nghiên San lại không cảm nhận được hàm nghĩa chân chính trong những lời ấy.

“Vũ Trạch, chàng xem đó là cái gì?”

“Ừm?” Nhìn về hướng ngón tay Uất Trì Nghiên San chỉ, một hộp gỗ đặt trên hương án được điêu khắc tinh xảo với hoa văn theo phong cách cổ xưa khiến cho hắn chú ý.

“Để cô vương xem.”

Nhẹ nhàng buông thiên hạ trong lòng ra, hắn đứng dậy đi về phía hương án.

“Cẩn thận, nhỡ có độc ······” Uất Trì Nghiên San lo lắng.

Mà nàng không biết, đồng tử công hắn luyện có thể chống lại mọi loại độc tố. Sở dĩ kiếp trước nàng đầu độc thành công, đó cũng là do hắn không còn luyến tiếc cõi đời nữa.

“Đừng lo.” Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên đáp lời, nơi băng sơn nào đó trong lòng đã bắt đầu tan chảy.

Trong giây phút mở hòm ra, Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời sợ đến ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK