• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Nguyệt Dương

“San San, nàng ······ muốn xử trí Lâu Thư Nhã thế nào?”

Uất Trì Nghiên San trầm tư một lát, khẽ cười: “Hay là phạt cô ta tới am ni cô tu tâm ba tháng đi? Mỗi ngày làm bạn với thanh đăng cổ phật, tính tình sẽ được rèn giũa nhiều hơn.”

“Đấy mà là trừng phạt à?” Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày: “Nàng không cần ủy khuất vì ta đâu, muốn làm gì thì cứ làm thôi, ta không dị nghị.”

“Thật sự không cần mà, cứ như vậy đi.” Uất Trì Nghiên San khẽ thở dài.

Nói đúng với lòng, nàng tuyệt đối không muốn buông tha dễ dàng chút nào, chẳng phải vì hận cô ta định giết mình, mà là bất mãn khi có người dám nhớ thương tướng công nhà nàng. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể áp dụng biện pháp nào đó chặt đứt tà dâm của cô ta luôn!

Nhưng dù gì đó cũng là biểu muội của hắn, phạt nặng tay, vị dì nhỏ kia lại nháo nhào ra đấy ······ Không xem mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, người ta là muội muội duy nhất của mẫu phi hắn, vẫn phải cố kỵ.

Nàng không muốn ép buộc hay làm hắn phải tiến thoái lưỡng nan, cho nên, đành buông tha cho nữ nhân kia thôi.

Đương nhiên, Hoàng Phủ Vũ Trạch hiểu nỗi băn khoăn ấy của Uất Trì Nghiên San. Cùng một lúc, hắn vừa thấy vui khi nàng suy nghĩ cho mình, mọi chuyện lấy hắn làm chủ, vừa thấy đau lòng khi phải nhìn nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Nàng có thể ủy khuất chính mình, nhưng hắn nỡ để nàng phải chịu ủy khuất sao?

Hôm sau, ba thánh chỉ liên tiếp ban xuống, làm khiếp sợ cả một phương.

Thánh chỉ thứ nhất: Lam Hương Như bệnh nhẹ, không thích hợp tĩnh dưỡng trong cung, đặc biệt lệnh cho Lâu Thư Nhã đưa bà đến am ni cô ở ba tháng, đợi thân thể hoàn toàn khang phục rồi mới hồi cung.

Thánh chỉ thứ hai: Thống lĩnh cấm vệ quân – Vệ Vận, có công hộ giá, đặc phong làm Phiêu kỵ Đại tướng quân, đóng ở biên quan, không triệu kiến thì không thể về Vương Đô!

Chức Thống lĩnh Cấm vệ quân tuy nói là kém Phiêu kỵ Đại tướng quân, nhưng được nhậm chức ở hoàng cung, địa vị cao hơn nhiều làm quan ở biên ngoại nhiều. Ý chỉ minh thăng ám hàng* như thế làm cho cả triều đình khó mà hiểu được, không sao dò xét được tâm tình vương giả.

(*minh thăng ám hàng: bề ngoài nghe giống như được tăng lên, nhưng thực chất là bị hạ xuống)

Mà thánh chỉ thứ ba thì càng khiến mọi người nghĩ đến hôn mê.

Ban Lâu Thư Nhã cho Vệ Vận, khâm điểm ba tháng sau thành thân!

Cơ bản, chúng quan viên đều tưởng Hoàng Phủ Vũ Trạch có chút tình ý với Lâu Thư Nhã, sớm hay muộn cũng nạp vàohậucung, ai mà ngờ ······

Từ đó, gả gà theo gà, gả chó theo chó, Lâu Thư Nhã được nuông chiều từ bé trong hoàng cung giờ phải theo Vệ Vận tới biên ải xa xôi chịu khổ à?

Hành động lần này là sao? Lâu Thư Nhã không phải là biểu muội duy nhất của Vương à? Dù không cóyêuđương gì thì vẫn nể tình thân huyết mạch chứ? Sao lại đẩy ra biên ải chịu khổ chứ? Lại còn “không triệu kiến thì không thể về Vương Đô” ······

Nếu muốn giữ lòng trung thành của Vệ Vận thì cũng chả cần phải làm đến thế. Một Phiêu kỵ Đại tướng quân mà thôi, không có bản lĩnh đặc biệt hay công lao lớn gì, biên quan không có hắn thì cũng có người khác nhậm chức được, không cần thiết phải làm đến thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả mọi người đều không nghĩ ra lý do mà Hoàng Phủ Vũ Trạch ban thánh chỉ, đành than một câu: Dò tâm vương giả như mòkimđáy biển! Đừng đoán, đừng đoán nữa!

Vừa nghe thánh chỉ tứ hôn này, Vệ Vận mừng rỡ mãi không thôi.

Trước kia, hắn đã có tình với Lâu Thư Nhã Tâm rồi nhưng ngại thân phận hai người chênh lệch quá lớn, sau này lại biết Lâu Thư Nhã ái mộ Vương, hắn đành chôn giấu tâm tư, không ôm mộng tưởng hão huyền, mơ được làm con cóc ăn thịtthiên nga nữa.

Chưa từng nghĩ rằng, có một ngày hắn sẽ được giải mộng thế này!

Vệ Vận càng nghĩ càng mừng, chỉ ước nháy mắt một cái đã hết ba tháng luôn. Đồng thời, hắn cũng cảm kích Hoàng Phủ Vũ Trạch vì đã thành toàn, tấm lòng trung thành càng thêm kiên định bền chắc.

Nhưng mà, đương sự Lâu Thư Nhã lại suýt tức nổ phổi. Lần đầu tiên nàng ta không thèm để ý tới mặt nạ “hoàn mỹ” mình vất vả đắp nặn từ trước tới nay, điên cuồng đập phá đồ đạc như mụ đàn bà chanh chua, còn phát tiết lên cả đám người xung quanh.

Nằm mơ cũng không nghĩ rằng, Trạch ca cayêudấu lại nhẫn tâm ban nàng ta cho người khác, còn vô tình đá tới tận cái chỗ chim không thèm ị như biên quan!

Sao có thể như vậy chứ? Trạch ca ca đối xử tốt lắm cơ mà, sao có thể nhẫn tâm chứ?

Không, không phải, nhất định không phải đâu!

Là ý của con tiện nhân Uất Trì Nghiên San! Đúng rồi, nhất định là ả!

Tiện nhân kia biết mình có ý với Trạch ca ca, sợ mình cướp mất Trạch ca ca, cho nên mới mưu toan ác độc đến thế, không chỉ gả mình cho người khác, còn muốn đá đến địa phương xa như vậy, muốn mình không thể gặp mặt Trạch ca ca đây mà!

Chết tiệt! Tiện nhân, ngươi tưởng ta sẽ dễ dàng thỏa hiệp sao? Ngươi tưởng đá ta đi là có thể vô tư chắc? Không, ta quyết không để ngươi vừa lòng đẹp ý!

Muốn đá ta á? Nằm mơ đi! Trạch ca ca nhất định là của ta, ai cũng hòng chiếm lấy bất kỳ thứ gì của ta!

Uất Trì Nghiên San, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!

Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sắc âm ngoan độc ác, trong con ngươi không còn một chút ôn nhu nào của ngày thường, giờ chỉ có âm trầm, tàn ác như loài rắn độc.

Mà lúc này, Uất Trì Nghiên San nghiễm nhiên không biết, nguy hiểm đã lặng yên tới gần. Lâu Thư Nhã bị dồn đến chân tường sẽ bộc phát điên cuồng thế nào? Không ai biết được.

Mà Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không nghĩ đến, vốn là xả giận cho Uất Trì Nghiên San, tiện tay chặt đứt những tâm tư không nên có của Lâu Thư Nhã, vậy mà lại chọc giận một mỹ nhân rắn rết. Ở tương lai không xa, hắn chỉ có thế hối tiếc khôn nguôi, chỉ có thể hận không thể tự giết chính mình ······

Chẳng qua, ngàn vàng không mua được hai chữ “biết trước”, nhân sinh là như vậy đấy, nếu chuyện gì cũng đoán được, nhân sinh sẽ mất đi ý nghĩa vốn có và sự vui thú của nó.

“Uất Trì Nghiên San, tiện nhân! Mau lăn ra đây cho ta!”

“Ả tiện nhân ác độc nhà ngươi, ta nguyền rủa cho ngươi không chết tử tế được!”

······

Từng câu nhục mạ chói tai vọng vào từ bên ngoài, Hoàng Phủ Vũ Trạch tức đến xanh cả mặt, nén giận quát lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Khởi Lăng bất mãn đáp: “Còn không phải Lâu phu nhân sao! Không biết phát điên cái gì ······”

“Khởi Lăng!” Uất Trì Nghiên San trừng một cái, ngầm cảnh cáo cô.

Khởi Lăng bĩu môi, cúi đầu, trong lòng đã nguyền rủa Lam Hương Như hàng trăm hàng ngàn lần.

Sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch âm trầm, hắn lạnh lùng nói: “Ném người đi chỗ khác!”

Khởi Lăng nghe vậy thì lập tức vui vẻ gật đầu, chạy ra ngoài.

Vương chỉ nói “ném người đi” chứ không quy định biện pháp cụ thể gì để ném, nếu cô không mượn cơ hội này để trừng phạt bà già đáng ghét kia thì quá có lỗi với tiểu thư rồi!

Ồn ào náo loạn qua một trần, Khởi Lăng giận dữ tiến vào, “Bẩm Vương, bà ấy nói hôm nay nhất định phải gặp ngài, nếu không sẽ không đi đâu cả! Còn bảo ······ còn bảo, có giỏi thì giết bà ấy luôn đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK