Chỉ khóc lóc thì được ích lợi gì? Không bằng lúc này cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc có cách nào để cứu người hay không mới là quan trọng!
Sau khi trấn định, Uất Trì Nghiên San nhanh chóng vận động đầu óc, hai hàng lông mày nhíu chặt, trông cực kỳ phiền não.
Bỗng nhiên!
Đôi mắt Uất Trì Nghiên San sáng ngời, nhanh chóng đứng dậy cởi quần áo trên người mình ra.
Hoàng Phủ Vũ Trạch sửng sốt, khẽ cười trêu chọc: “Hiện tại nương tử muốn hiến thân cho ta đấy à? Đáng tiếc thật đấy. Nếu không vì chẳng động đậy nổi, ta thật sự muốn nếm thử mỹ vị của nương tử một lần. Nghĩ đến đó, vi phu tựa hồ còn cảm thấy khá là tiếc nuối đây…”
Uất Trì Nghiên San đỏ mặt, một mặt nhanh nhẹn cởi quần áo, một mặt nhỏ giọng oán trách: “Đã đến nước này rồi mà chàng còn có tâm trạng chơi đùa nữa!”
Cột hết tất cả quần áo ngoài lại với nhau rồi, nàng mới phát hiện chiều dài dường như chưa đủ. Không còn cách nào, Uất Trì Nghiên San chấp hết, cởi luôn cả áo trong ra buộc.
Nhìn nữ nhân mình yêu đứng trước mặt cởi sạch sẽ chỉ sót lại một cái yếm trên thân, da dẻ trắng hồng lồ lộ, Hoàng Phủ Vũ Trạch nhất thời nhìn không dám chớp.
Mái tóc đen sớm đã rối tung rối mù, thật sự đối lập với da thịt trắng như ngọc, càng khiến cho nàng vừa giống tiên tử vừa giống yêu ma, kiều diễm động lòng người. Tư thái linh hoạt, đường cong quyến rũ thực sự làm cho trái tim Hoàng Phủ Vũ Trạch đập loạn như chú nai con.
Cảm giác được cổ họng mình khô khốc, Hoàng Phủ Vũ Trạch bất đắc dĩ nhếch khóe miệng tự giễu.
Sự hấp dẫn của nữ nhân này đối với mình thật sự lớn đến khác thường rồi. Trước thời khắc sống chết, bản thân còn có tâm tình nghĩ tới chuyện đó, xem ra đời này hắn đã xác định phải thua trong tay nàng, không thể cứu chữa.
Ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt nóng như lửa đốt của hắn, mặt Uất Trì Nghiên San nhất thời nóng cháy, trừng mắt một cái như giận như hờn, động tác trên tay lại không trì hoãn một khắc nào cả. Ba thứ buộc thành một chiếc “dây thừng” cứu mạng được ném chuẩn xác về phía hắn. Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không lơ là, lập tức chộp lấy, cố gắng thả lỏng cơ thể, nỗ lực làm suy giảm lực hút của đầm lầy.
Nhận thấy đã đến lúc, Uất Trì Nghiên San dùng hết công lực toàn thân kéo chặt dây thừng. Quần áo rách tan cũng vừa kịp lúc Hoàng Phủ Vũ Trạch lên được bờ.
Ngay tại chỗ này, hai con người suýt chút nữa đã phải âm dương cách biệt lập tức lao vào ôm nhau gắt gao, tận hưởng cảm xúc vui sướng và hạnh phúc vì đã tai qua nạn khỏi.
Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh, tâm ý đối phương dành cho nhau sớm đã không cần dùng đến ngôn ngữ để biểu đạt.
Cảm giác được thiên hạ trong lòng mình da trần thịt lạnh, Hoàng Phủ Vũ Trạch buông nàng ra, vội vàng cởi quần áo của mình, từng cái rồi từng cái khoác vào cho nàng.
“Được rồi. Cởi nữa chàng lại không có đấy. Cơ thể chàng cũng không phải làm bằng sắt đâu. Em dùng chân khí bảo hộ, không sao mà.” Mặc mỗi ba lớp đồ, hắn đã cởi hai rồi, dù thế nào cũng phải lưu lại một cho chính hắn chứ?
Trời đông lạnh lẽo, cho dù lấy chân khí hộ thể cũng không ngăn được hoàn toàn kích thích và ảnh hưởng của thời tiết gây ra. Hơn nữa, đường đường Minh Vương mà lại cởi trần, người bên ngoài thấy được sẽ nói thành cái gì? Mặt mũi tôn nghiêm đều mất hết.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe vậy cũng không nói thêm nữa. Giờ phút này, bọn họ rời vào hoàn cảnh khắp nơi đều tràn đầy nguy cơ. Nếu không cẩn thận làm bản thân bị bệnh, vậy càng thêm nguy hiểm cho cả hai.
Chính như lời của nhạc phụ đại nhân đã dặn “Trước phải bảo vệ tốt bản thân, mới có tư cách, năng lực bảo hộ người khác”. Tuyệt đối không sai.
Trông dáng vẻ buồn cười khi nàng mặc y phục rộng thùng thình của mình vào, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức nở nụ cười. Chỉ là, không biết có phải ảo giác hay không, quần áo mặc dù rộng lớn đủ để che hết mọi đường cong, nhưng thật ra lại hiển lộ một loại phong tình mê người khác hẳn.
Bất đắc dĩ, thở dài.
Nương tử đẹp quá cũng không phải chuyện gì tốt cả.
Nhưng hắn làm sao biết được chính hắn cũng có bao nhiêu sức quyến rũ chứ? Cho dù bản thân chật vật, cho dù trên người chỉ mặc một lớp áo lót tơ tằm, nhưng tuyệt đối không gì ảnh hưởng đến sức quyến rũ của hắn được cả. Ngược lại, càng nhìn càng thấy cốt khí cao quý, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Xương quai xanh tinh xảo thoáng lộ ra bên ngoài cộng thêm da thịt tinh tế khỏe mạnh đủ để làm người ta xấu hổ, tim đập mạnh không thôi, càng khiến người ta nghĩ đến việc xé toạc chiếc áo chướng mắt kia ra để thỏa thích ngắm nhìn phong cảnh mê người bên trong.
Chợt nhận ra ý nghĩ trong đầu của mình, Uất Trì Nghiên San mất bình tĩnh, hung hăng chửi mắng chính mình trong lòng vài tiếng, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, không dám nhìn hắn.
Hóa ra, không chỉ có nữ nhân biết họa thủy đâu, nam nhân cũng có tư cách ấy đấy nhé….
“Rít rít ······ Khè khè ······”
Từ trong rừng cây bỗng truyền đến một loạt âm thanh làm người ta nghe mà sởn hết da gà, thực dễ liên tưởng đến một loại sinh vật đáng sợ – Rắn!
Uất Trì Nghiên San chợt thấy phát lạnh, lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên!
Đúng là nàng rất là lợi hại, nhưng nàng cũng là một nữ nhân tiêu chuẩn nhé! Đại đa số nữ nhân đều sợ hãi loại bò sát không xương này. Tất nhiên nàng cũng không ngoại lệ.
Hoàng Phủ Vũ Trạch trở nên cảnh giác ngay lập tức, một tay gắt gao ôm thiên hạ vào lòng, một tay cầm Long Du kiếm vừa triệu hồi ra, chú ý quan sát động tĩnh bốn phía.
Một con ······ Năm con ······ Mười con ······
Sau một hồi, xung quanh bọn họ, trên cây, dưới đất, đầy những con rắn màu sắc sặc sỡ, hàng ngàn hàng vạn con!
Nhìn lũ rắn nhiều màu sắc dùng ánh mắt hung ác nhìn mình, miệng không ngừng thị uy lè lưỡi ve vẩy, Uất Trì Nghiên San chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cả người căng thẳng cứng ngắc, cắn chặt răng không cho phép mình ngất đi.
Vốn đã vô cùng sợ rắn, hiện tại lại gặp ngàn vạn con rậm rạp, trải rộng bốn phía, nàng không ngất đi đã là quá giỏi rồi! Hơn nữa, mấy con này có nhiều màu sắc như vậy, chắc chắn là loại cực độc!
Bị một đám khủng bố đáng sợ vây quanh, đừng nói nàng là nữ nhân, chính Hoàng Phủ Vũ Trạch đường đường một thân nam nhân còn phát lạnh, sởn cả gai ốc.
Hắn vốn không hề sợ mấy thứ này, chỉ là cảm thấy ghê tởm theo bản năng!
Đối mặt với chúng, hắn thật sự tình nguyện giờ phút này đang đối mặt với một bầy sói còn hơn!
Đau lòng nhìn nàng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hắn dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Thực kỳ lạ, tâm tình hỗn độn thoáng chốc đã yên ổn lại, không đến mức choáng váng như trước nhưng vẫn run run không thôi, cơ thể vô lực dính chặt lấy người hắn.
Rất muốn nhắm mắt không phải nhìn nữa, nàng lại sợ bỗng xuất hiện một con từ chỗ nào đó lao ra tấn công bất ngờ. Không còn cách nào khác, nàng tự ép buộc chính mình bình tĩnh, đề cao cảnh giác.
Xưa nay động vật luôn có năng lực cảm ứng đối với những thứ nguy hiểm xung quanh. Có lẽ đúng vì cảm nhận được sát khí nồng đậm và khí phách vương giả vượt xa vạn vật toát ra trên người Hoàng Phủ Vũ Trạch, cả đàn rắn không có bất kỳ hành động gì. Chúng nhìn chằm chằm “con mồi” từ bốn phía, dường như đang chờ thời cơ tốt nhất để đánh một đòn trí mạng.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng lợi dụng điểm đó mà tìm cách chạy trốn.
Được rồi, tuy chạy trốn là hành vi “cẩu hùng”, nhưng biết sắp chết mà còn cố tỏ ra anh hùng, đấy gọi là ngu xuẩn trong lũ thiểu năng!
Chạy trốn không phải là không có khả năng. Chỉ cần hắn vận khinh công, lũ rắn sẽ không còn là mối đe dọa.
Nhưng chỉ đơn giản như vậy mới làm cho hắn càng lo lắng!
Dựa vào hiểu biết của hắn với trận pháp, toàn bộ nơi này đều liên kết với nhau, bao gồm cả mê trận vừa nãy. Mắt trận của mê trận chính là cơ quan khởi động sát trận.
Rõ ràng là trận pháp trí mạng lại xuất hiện một lỗ hổng lớn như vậy, không phải rất quái lạ sao?
Hay là, đường thoát thân thực tế chính là đường chết?
Làm sao bây giờ? Đi hay không đi?
“Nương tử, sợ chết không?”
“Không sợ!” Uất Trì Nghiên San kiên định lắc đầu, run giọng nói: “Nhưng em sợ đàn rắn đó! Cho dù chết, em tuyệt đối không muốn bị đám ghê tởm đó phân thây!”
“Đồ ngốc.” Hoàng Phủ Vũ Trạch buồn cười vân vê sợi tóc của nàng, kiên định nói: “Tin ta đi, ta tuyệt đối không để nàng chết!”
Dứt lời, Hoàng Phủ Vũ Trạch quyết đoán vận chân khí, ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng cấp tốc bay đi.
Hắn không tin vận khí của mình lại kém đến mức tùy tiện chọn một phương hướng cũng có thể gặp nguy hiểm trí mạng hoài!
Phía dưới, lũ rắn nhìn thấy con mồi trước miệng bay đi, điên cuồng dong duổi, đuổi theo bọn họ.
Hai người bay giữa không trung, ngàn vạn con rắn trườn trên mặt đất, tình cảnh này thực sự là hoành tráng.
Tuy rằng tốc độ của rắn kém xa khinh công của Hoàng Phủ Vũ Trạch, nhưng chúng có khả năng truy tìm thông qua mùi của con mồi để lại. Vì vậy, đàn rắn không hề tỏ ra lo lắng về con mồi, mà đang lo lắng con mồi sẽ bị những ‘kẻ đi săn’ khác cướp mất.
Bay giữa không trung, cúi đầu nhìn rừng cây không thấy bờ bến này, hai người đều hiểu ý, trong sát trận còn có thủ thuật che mắt nữa. Đừng nhìn hiện tại bọn họ đã bay rất xa, trên thực tế, bọn họ vẫn đang đảo quanh chỗ cũ.
Nhắm một vùng có vẻ an toàn, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền mang theo nàng hạ xuống. Nào ai có thể tưởng tượng được rằng, hai người còn chưa kịp định thần lại đã nghe một tràng sói tru từ trong rừng vọng ra, cùng với đó là trận bước chân rầm rầm làm người ta sợ hãi. Nháy mắt một cái, hai người đã bị cả bầy sói trên dưới trăm con hung ác bao quanh.
“Đáng chết! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?!” Hoàng Phủ Vũ Trạch nổi giận, thật sự rất muốn chỉ thẳng mặt mà mắng ông trời.
Vừa rồi hắn từ giữa không trung rõ ràng là không thấy bất cứ thứ gì, vì sao bọn họ vừa mới đáp xuống đã bị bao vây thế này?
Quỷ dị nhất là hắn còn vừa mới nói ra, so với rắn, hắn thà phải đối mặt với một bầy sói còn hơn!
Chẳng lẽ đây là miệng quạ đen trong truyền thuyết à? Đương nhiên không phải!
Những chuyện phát sinh hôm nay tất cả đều rất quỷ dị. Bất luận là bọn họ chuyển hướng nào, bọn họ đặt chân ở đâu, nhất định đã có nguy hiểm ở đó chờ họ. Tất cả giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước!
Một suy đoán chợt lóe lên trong đầu…..