Edit: Tiểu Nguyệt Dương
“Tiểu thư, Hồng Y và Lục Ngạc vừa mới ra khỏi viện theo Nhị nương.”
Hồng Y và Lục Ngạc chính là đôi tỷ muội bán mình chôn phụ thân lần trước, hôm nay vừa tới Tướng quân phủ liền bị Tần Nhu kêu đi, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bị chỉ bảo khắt khe rồi dụ lợi một phen.
Uất Trì Nghiên San châm chọc cười, nói: “Ngươi và Vương mama cùng đi đi, dạy dỗ hai nha đầu kia cho tốt, để các nàng nhớ lấy ai mới là chủ tử của mình, nên làm cái gì và không nên làm cái gì đều phải hiểu rõ cho ta, đừng vì chút lợi nhỏ mà làm hại chính mình!”
“Dạ, tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ hiểu được.” Uyển Quân cung kính lên tiếng rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh rời đi.
Ai ngờ Uyển Quân chân trước vừa mới đi, chân sâu Khởi Lăng liền hoang mang rối loạn chạy vào, “Tiểu thư! Không tốt không tốt ······”
“Bộ dáng sao lại thế này? Ngươi gặp quỷ à?” Uất Trì Nghiên San nhíu mày trêu chọc.
“Đúng vậy đúng vậy, a không đúng không đúng, không phải gặp quỷ , là ······ là ······” Khởi Lăng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thở dốc nói: “Là, là nhìn thấy quỷ vương!”
“Quỷ vương?” Uất Trì Nghiên San khó hiểu nhíu mi, “Cái nha đầu điên nhà ngươi lại nói bậy bạ cái gì đó?”
“Nô tỳ không có nói bậy, là quỷ vương đến đây á!” Thấy bộ dạng Uất Trì Nghiên San vẫn mù mờ, Khởi Lăng gấp đến giậm chân,“Ôi trời tiểu thư ơi, chính là Minh Vương! Minh Vương đến đây!”
Minh Vương = Quỷ vương?!
Uất Trì Nghiên San buồn cười, liếc liếc mắt một cái, rồi nói: “Hắn đến cũng đã đến rồi, ngươi kích động như vậy làm chi?”
“Minh Vương đi về bên này này!”
“Hả?” Sao hắn lại đến chỗ nàng? Đến thăm vị hôn thê này à? Không có khả năng, hiện tại chỉ sợ là hắn chán ghét đến trốn nàng còn không kịp ý chứ.
Chẳng lẽ lại chuyện từ hôn? Mà cũng không đúng, lần trước nàng đã minh xác kiên định cự tuyệt như vậy rồi, với đầu óc của hắn, hẳn nên biết dù nói thế nào thì nàng cũng sẽ không đáp ứng mới đúng, huống hồ tính cách hắn cũng không phải cái loại người lặp lại dây dưa không ngừng.
“Minh Vương tới tìm lão gia, hai người trò chuyện một hồi, không biết sao liền nhắc tới tiểu thư. Mà Minh Vương nói hắn vẫn nghe tin chữ của tiểu thư viết phi thường xinh đẹp, ngay cả Tiên hoàng cũng có lời tán thưởng, cho nên muốn cầu tiểu thư viết cho một bức. Thế là lão gia liền dẫn hắn đến đây!”
“A? Xin chữ của ta?” Uất Trì Nghiên San trầm ngâm một lúc lâu, bỗng lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc trong đó.
“Theo nô tỳ thấy a, Minh Vương căn bản không có hảo tâm, nhất định lại muốn khi dễ tiểu thư mới đến đây! Hắn xấu xa như vậy, làm sao xứng đôi với tiểu thư chứ!” Hiển nhiên, Khởi Lăng còn nhớ mối thù tiểu thư nhà mình bị “khi dễ” trong quán trà lần trước.
“Khởi Lăng!” Uất Trì Nghiên San phụng phịu quát: “Về sau không được nói Minh Vương như vậy! Hắn đã là vị hôn phu của ta, là cô gia tương lai của ngươi rồi, ngươi phải tôn kính với hắn như chính chủ tử của mình là ta vậy!”
“Tiểu thư······” Khởi Lăng khó tin nhìn Uất Trì Nghiên San uy nghiêm lạnh lùng trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy tiểu thư thật xa lạ quá, cái mũi chua xót, mắt hạnh to tròn liền phủ một tầng hơi nước.
Uất Trì Nghiên San thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nàng đương nhiên biết Khởi Lăng đau lòng nàng, có ý tốt cho nàng, nhưng nam nhân kia là phu quân nàng đã nhận định, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bất kính với hắn được!
“Có nghe hay chưa?”
Khởi Lăng ủy khuất sụt sịt, lẩm bẩm: “Dạ, nô tỳ biết.”
“Được rồi, lau nước mắt đi. Ta nói thế cũng vì muốn tốt cho ngươi, dù thế nào thì hắn cũng là Vương, nếu để hắn biết ngươi ở sau lưng bất kính như vậy, đến lúc đó chết còn nhỏ, bị tra tấn đến nửa chết nửa sống mới thực sự là tội nghiệt!”
“Ngẫm lại thủ đoạn của hắn, ngẫm lại danh hiệu ‘Minh Vương’ ấy có được như thế nào ······”
Khởi Lăng nghe vậy nhất thời sợ run cả người, vội rụt đầu, chết không đáng sợ, mà đáng sợ phải là Minh Vương thủ đoạn cực kỳ tàn ác!
Lột da, rút gân, nung sắt, lăng trì đến tận khung xương mới thôi······ A, chỉ nghĩ đã thấy khủng bố rồi!
Uất Trì Nghiên San âm thầm cong môi cười, với Khởi Lăng phải “ác” mới được, bằng không cái nha đầu thiếu muối này nhất định không nhớ lâu được.
“Được rồi, ta tới thư phòng trước, đợi phụ thân dẫn Minh Vương đến đây, ngươi trực tiếp mời họ qua thư phòng.”
“Dạ.”
Rất nhanh, Khởi Lăng đã đưa Uất Trì Văn Cảnh và Hoàng Phủ Vũ Trạch tới trước cửa thư phòng.
Phía sau bàn, nữ tử mặc một bộ xiêm váy màu thủy lam thêu hình đóa hoa sen mới nở, tóc búi Lưu vân đơn giản, chỉ dùng một trâm cài bảo thạch màu lam nhạt để cố định, đơn giản duy mĩ, thanh nhã xuất trần.
Bộ dáng cầm bút lông hết sức chăm chú lại làm tăng thêm vài phần dụ hoặc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không tỳ vết đang tản mát ra hào quang tự tin đến chói mắt, làm cho Hoàng Phủ Vũ Trạch kinh diễm một phen!
Trái tim không thể kìm chế mà đập nhanh từng trận, cảm tình phủ đầy bụi trong góc nào đó cũng như đang giãy dụa lên men.
Uất Trì Văn Cảnh vốn định gọi nữ nhi mau ra bái kiến, đã thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch lặng yên đi qua chỗ nàng, ông cũng nhấc chân bước về phía trước.
“Nhân sinh nếu chỉ như ban đầu mới gặp gỡ, một bức họa thu phong bi thương là cớ gì?”
Đơn giản một câu mà nói hết nhân sinh có bao nhiêu bi thương, bao nhiêu bất đắc dĩ và chua xót trong lòng.
Uất Trì Văn Cảnh không khỏi thở dài, đánh thức Uất Trì Nghiên San đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Nhận thấy bên cạnh có người, Uất Trì Nghiên San thu lại suy tư, buông bút lông mà nâng khăn tay, nhẹ nhàng quay đi lau khóe mắt ướt át, cười nhạt nói: “Bái kiến Minh Vương, bái kiến phụ thân.”
Nhìn hốc mắt hồng hồng của nữ nhi, Uất Trì Văn Cảnh không khỏi đau lòng hỏi: “San Nhi con làm sao vậy?”
Uất Trì Nghiên San ngượng ngùng cười cười, “Nữ nhi không sao, chính do nhớ tới một câu thơ nên bỗng có chút cảm khái thôi ạ.”
Sợ phụ thân lại truy vấn thêm, Uất Trì Nghiên San vội chuyển đề tài, “Nghe nói Minh Vương hôm nay đến vì chữ của Nghiên San, nếu ngài không chê thì mang bức này về luôn.”
“Cầu còn không được.” Muốn nghe được một câu tán dương từ trong miệng hắn rất khó, nhưng bốn chữ này lại đủ để thuyết minh hắn đánh giá rất cao chữ của nàng.
Nhân cơ hội lấy tờ giấy kia, Hoàng Phủ Vũ Trạch không dấu vết nhích lại gần bên người nàng.
Mà Uất Trì Văn Cảnh ở một bên lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nữ nhi, giống như bắt gặp chuyện gì đó phức tạp làm ông nghi hoặc vậy, nhưng cũng thông minh không nói ra điều gì.
Hoàng Phủ Vũ Trạch cẩn thận cất tờ giấy kia đi, nói: “Cô vương còn có việc, sẽ không làm phiền thêm, cáo từ.”
Uất Trì Văn Cảnh cũng biết tính tình nói một là một, nói hai là hai của Hoàng Phủ Vũ Trạch, cũng không giữ lại, chỉ chắp tay nói: “Hạ quan tiễn ngài.”
“Không cần.” Nói dứt, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền nhanh chóng ly khai.
Đứng ở một góc bên cạnh Hộ quốc Đại Tướng quân phủ, nhìn túi hương thêu một chữ “San” tinh xảo khéo léo lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, bạc môi khêu gợi chậm rãi gợi lên một độ cong băng lãnh.....