• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên Cảnh nhìn thấy Sơ Tình ngồi thẩn người ra liền lên tiếng hỏi “Nàng sao vậy hả Sơ Tình? Đang suy nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu vậy hả?”

Sơ Tình giả lả lên tiếng cười đáp “Không có gì, tôi cảm thấy may mắn khi anh xuất hiện kịp thời cứu sống tôi nếu không thì e rằng tôi đã mất mạng thật rồi nhưng mà hình như lúc đó tôi cảm giác là có ai đó đẩy tôi từ phía sau nên tôi mới ngã xuống hồ Vân Thủy.”

“Đúng là có người đẩy nàng xuống hồ thật mà.”

Sơ Tình trợn tròn mắt quay sang nhìn Yên Cảnh rồi lên tiếng “Ê đừng có nói là anh cố tình đẩy tôi xuống nước rồi giả làm anh hùng cứu mỹ nhân nha.”

Yên Cảnh nghe vậy thì sụ mặt ra “Nàng quá đáng thật, nàng nghĩ sao mà vi phu lại chơi cái trò trẻ trâu vô nhân tính như thế, ngộ nhỡ nàng gặp phải chuyện thì ta sẽ ân hận cả đời mất.”



“Nếu không phải thì thôi cho tôi xin lỗi đi mà, tôi cũng cố ý nghi ngờ anh, nếu như không phải anh làm thì anh có biết ai cố tình đẩy tôi xuống hồ không hả?”

Yên Cảnh hừ một tiếng “Để chứng minh sự trong sạch của bản thân nên vi phu sẽ cho nàng tận mắt nhìn thấy người đã cố tình hãm hại nàng vậy.”

Yên Cảnh huơ tay một cái một luồng linh khí màu trắng bay lên hiện ra một khung cảnh như đang xem phim trên màn hình rộng vậy, Sơ Tình nhìn thấy lúc đó mình đang đứng lẩm bẩm một mình bên bờ hồ Vân Thủy thì Như Ngọc đã nhẹ nhàng bước đến từng bước sau lưng cô rồi độc ác đẩy cô xuống nước, lúc Như Ngọc nhìn thấy Sơ Tình ngộp nước đối mặt với sinh tử chẳng những không động chút lòng thương nào mà còn mỉm cười mãn nguyện nữa.

Sơ Tình không dám tin vào những gì mà mình đang nhìn thấy “Sao có thể, cô ta đúng là ghét tôi nhưng sao cô ta có thể đem tính mạng của người khác ra làm trò tiêu khiển như thế chứ, thật là quá đáng mà.”

Yên Cảnh thấy Sơ Tình chịu ủy khúc thì liền lên tiếng hỏi “Nàng tính xử lý cô ta như thế nào hả Sơ Tình?”

Sơ Tình rủ mắt tỏ vẻ bất lực “Những hình ảnh này chỉ có anh và tôi biết thôi làm sao mà vạch tội cô ta được chứ, anh lại không thể đường đường chính chính xuất hiện trước mắt bọn họ rồi nói rằng anh mà cửu vĩ thiên hồ nghìn năm vừa mới phi thăng thành tiên đã chứng kiến hết tội ác của cô ta được, sẽ chẳng ai tin lời tôi nói đâu.”

Yên Cảnh nắm bàn tay của Sơ Tình cho cô một ánh mắt trấn an ngọt ngào “Nàng đừng lo lắng nữa Sơ Tình ta nhất định đòi lại công bằng cho nàng nên nàng cứ yên tâm đi ha.”

Sơ Tình sợ rằng Yên Cảnh sẽ dùng pháp thuật làm hại đến tính mạng của Như Ngọc như vậy là gây nghiệp chướng nên lên tiếng hỏi “Anh tính là gì vậy hả?”



Yên Cảnh như nhìn ra được những lo toang của Sơ Tình nên lên tiếng đáp lại “Nàng yên tâm đi ta không làm hại đến cô ta đâu, ta chỉ muốn hù dọa cô ta một chút để cô ta hiểu cảm giác đối mặt với sinh tử là như thế nào thôi, ta cũng không muốn làm hại đến tính mạng của con người.”

Sơ Tình nghe vậy thì cũng thấy an tâm hơn, Yên Cảnh nhìn cô giãn tâm mi ra thì khẽ cong môi lên mỉm cười.

“Hôm nay nàng ở lại ăn tối cùng ta được không, ta mời nàng thưởng trăng đêm nay là rằm nên trăng rất đẹp.”

Sơ Tình nghe vậy thì thích thú lên tiếng hỏi “Mặt trăng ở chỗ anh có khác với mặt trăng bình thường không hả?”

Yên Cảnh nghe Sơ Tình hỏi vậy thì liền khẽ cười đáp “Trên đời này chỉ có một mặt trăng thôi đương nhiên là giống nhau rồi, có điều từ vị trí của ta nhìn lên mặt trăng sẽ gần hơn nên nàng sẽ thấy nó to hơn sáng hơn so với ở nhân giới nhìn lên mặt trăng trên trời cao.”

Hiếm khi có dịp được ngắm mặt trăng từ dị giới nên Sơ Tình cảm thấy rất là háo hức “Được thôi, tôi sẽ ở lại cùng ngắm trăng với anh nhưng mà đến tối anh cho tôi về nha, tôi sợ là mọi người sẽ lo lắng khi không thấy tôi về.”

Yên Cảnh gật đầu đồng ý.

Bữa cơm tối có rất nhiều cao lương mỹ vị được bày trí đẹp mắt trên một chiếc bàn bằng ngọc thạch trắng ở hoa viên ngay hồ sen, buổi tối trong biệt phủ của Yên Cảnh lên đèn nhìn vô cùng đẹp mắt.

Sơ Tình đưa mắt nhìn xung quanh rồi cảm thán “Nơi ở của anh đẹp thật đó, những món ăn này được bày trí rất công phu nha.”

“Toàn bộ những món ăn này đều là ta đích thân xuống bếp nấu cho nàng ăn đó.”

Sơ Tình tỏ vẻ kinh ngạc “Anh tự xuống bếp nấu luôn sao? Biệt phủ rộng lớn thế này mà ít gia nhân quá ha chỉ thấy có hai cô gì đó thôi.”

“Ta không thích ồn ào, Tiểu Phương và Tiểu Phụng là nô tỳ hầu hạ theo ta từ nhỏ nên ta mới cho bọn họ ở lại quét dọn nhà cửa thôi, ta rất ít khi xuống bếp nhưng vì nàng hôm nay ta mới nấu ăn đấy.”

Sơ Tình nghe vậy thì thầm nghĩ [Vậy nấu xong có ăn được không đây trời?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK