Lúc vòng đu quay đang lên cao thì đột nhiên lại xảy ra sự cố, những tưởng là tai nạn ngoài ý muốn nhưng lại do Dật Lạc đến phá Yên Cảnh.
Dật Lạc nhìn Yên Cảnh và Sơ Tình rồi lên tiếng “Yên Cảnh từ lúc nào mà ngươi lại ủy mị như thế hả? Vì một con bé loài người mà từ bỏ hết tôn nghiêm của bản thân ta sẽ lấy mạng của nó để ngươi không tiếp tục lún sâu vào nữa.”
Yên Cảnh và Dật Lạc đại chiến một trận khiến cho công viên giải trí đổ nát nhiều nơi, nhiều người bị thương.
Yên Cảnh vì bảo vệ cho Sơ Tình mà bị Dật Lạc đả thương, Sơ Tình nghĩ rằng ở thành phố hiện đại không có yêu ma nên không mang theo Tỏa cô cảm thấy lúc này mình chính là gánh nặng của Yên Cảnh.
Yên Cảnh thấy Dật Lạc đánh thật chứ không phải khiêu khích như mọi lần nữa nên không nương tay đánh trả lại cuối cùng Dật Lạc trọng thương biến mất.
Sơ Tình đỡ lấy Yên Cảnh với nét mặt lo lắng “Anh có sao không hả Yên Cảnh?”
Yên Cảnh lắc đầu sau đó thi triển pháp lực để khôi phục lại công viên giải trí và xóa đi ký ức của những người bình thường có mặt rồi đưa Sơ Tình về nhà.
Sơ Tình nhìn Yên Cảnh vì mình mà bị thương nên cảm thấy rất có lỗi, tuy là anh có thể khiến cho vết thương liền lại nhưng mà nguyên khí vẫn bị ảnh hưởng.
Thời gian sống chung Sơ Tình thật sự bắt đầu cảm mến Yên Cảnh, cô nghĩ rằng đời người ngắn ngủi có một ai đó đi cùng sẽ đỡ cô đơn hơn là đi một mình nên đã nói chuyện với Yên Cảnh về hôn nhân giữa hai người.
“Ấn ký trên tay tôi thành hình đã lâu rồi nhưng anh vẫn không ép buộc tôi phải thành hôn với anh chứng tỏ là anh rất tôn trọng ý kiến của tôi nhưng mà tôi nghĩ kỹ rồi tôi cảm thấy lời tiên tri của bà nội chắc là không đúng đâu, chúng ta thành thân được không Yên Cảnh?”
Yên Cảnh bị thụ sủng nhược kinh nhất thời đần mặt ra “Nàng nói gì cơ Sơ Tình? Nàng đồng ý gả cho ta sao?”
Sơ Tình gật đầu “Phải nhưng mà chúng ta có thể sống ở thế giới loài người này mãi được không ở dị giới tuy rất đẹp nhưng mà rất cô đơn, tôi muốn được hòa mình vào biển người mênh mông làm những việc có ích cho đời.”
Yên Cảnh tỏ vẻ tán đồng “Ta sống ba ngàn năm trong cô độc nhưng từ khi nàng xuất hiện thế giới của ta có rất nhiều sắc màu, chỉ cần nàng thích thì ta tình nguyện bỏ thân phận thần tiên cả đời này chỉ làm một người bình thường sống trọn vẹn bên cạnh nàng mà thôi.”
Đại sư huynh của Yên Cảnh qua đời nên tổ mẫu của anh cho người trong hồ tộc đến truyền tin gọi anh về Yểm Minh một chuyến.
Một con hồ yêu xuất hiện trước của nhà của Yên Cảnh và Sơ Tình, Yên Cảnh ném cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo “Ngươi đột nhiên đến tìm ta có chuyện gì hả?”
“Thưa thiếu chủ, lão phu nhân bảo thuộc hạ đến truyền tin mời thiếu chủ về Yểm Minh một chuyến.”
Yên Cảnh nhíu mày “Từ ngày ta rời tộc thì đã không còn quan hệ gì nữa cả tổ mẫu gọi ta trở về vì là vì chuyện gì hả?”
“Bẩm thiếu chủ, Yêu chủ Yên Thành đã bị Thiên Phạt mất mạng nên phu nhân mời người về chủ trì đại cuộc.”
Yên Cảnh không giấu Sơ Tình là mình phải về hồ tộc một chuyến “Nàng chờ ta một chút thôi sau khi trở về Yểm Minh cắt đứt quan hệ với hồ tộc thì ta sẽ sống với nàng cả một đời về sau.”
Sơ Tình gật đầu “Được ta chờ chàng quay về.”
Yên Cảnh về đến Yểm Minh tổ mẫu của anh đích thân ra đón “Lâu rồi không gặp con Yên Cảnh.”
“Đại sư huynh vì sao mà chết?”
Tổ mẫu của Yên Cảnh khẽ lắc đầu “Nó làm nhiều việc ác nên bị thiên giới trừng phạt đã chết trong Thiên Phạt rồi, lần này ta cho gọi con về là muốn con bước lên ngai vị Yêu chủ hồ tộc dẫn dắt tộc của chúng ta.”
Yên Cảnh thẳng thừng đáp “Cách đây một năm con đã phi thăng thành tiên rồi hiện tại con không còn là hồ yêu nữa không còn thích hợp dẫn dắt hồ tộc, hiện tại con chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường bên cạnh người mà con yêu thôi.”
Thủy Bích là thanh mai trúc mã của Yên Cảnh từ nhỏ nhưng sau này cô ta phản bội lại tình bạn với anh mà đến với Yên Thành, hiện giờ Yên Thành mất mạng lại muốn quay sang nối lại tình xưa với Yên Cảnh.
Thủy Bích tiến tới nắm lấy cánh tay của Yên Cảnh rồi lên tiếng “Yên Cảnh, mấy ngàn năm qua ta vẫn luôn mong chờ chàng quay về, hiện nay thế cục đã định chành trở thành Yêu chủ hồ tộc còn chuyện chàng phi thăng thành tiên thì lại càng là chuyện tốt mà.”
Yên Cảnh lườm Thủy Bích một cái rồi đẩy cô ta ra xa mình “Hiện tại ngươi đã là đại tẩu của ta rồi đại sư huynh vừa mới mất không bao lâu xin đại tẩu nên giữ lễ nghĩa, ngươi không cần hình tượng nhưng lại không thể sống lỗi đạo được.”