• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lâm Thanh Diệu dậy thì thím đã làm xong bữa sáng, hôm nay là thứ bảy, Lâm Thanh Diệu không cần đi học, Hứa Nghiên Bách cũng không cần đến công ty.
Ăn cơm xong Hứa Nghiên Bách hỏi cô: “Hôm nay em có kế hoạch gì không?” ”
Lâm Thanh Diệu nói, “Không có.


“Nếu không có, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài dạo chơi, rồi xem phim.”
Tuy Hứa Nghiên Bách không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng loại kỹ năng dẫn con gái ra ngoài ăn cơm xem phim vẫn có.
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, đáp: “Được.


Hứa Nghiên Bách vốn muốn xem bộ phim trinh thám, trước khi mua vé đột nhiên nhớ ra bây giờ không còn một mình, phụ nữ xem phim gì, anh xem phim gì, nên anh hỏi ý kiến của Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu muốn xem bộ phim tình cảm, Hứa Nghiên Bách liền mua vé phim tình cảm.
Là một bộ phim nói về tình mẫu tử, Hứa Nghiên Bách là một người có năng lực đồng cảm không được mạnh mẽ lắm, mà từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, thật sự không thể đồng cảm với nhân vật chính trong phim, nên bộ phim này hoàn toàn không chọc trúng điểm của anh, toàn bộ quá trình đều rất nhàm chán.
Nhưng Lâm Thanh Diệu thì không, lúc bắt đầu thì cười khúc khích, lúc kết thúc lại khóc như một người làm bằng nước mắt.

Hứa Nghiên Bách nghe thấy tiếng nức nở quay đầu nhìn, liền thấy cô khóc đến mặt đầy nước mắt.
Lần đầu tiên Hứa Nghiên Bách thấy cô khóc thương tâm như vậy nên bị dọa nhảy dựng lên, anh luống cuống tay chân sờ giấy, mới phát hiện mình không có thói quen mang theo giấy.

Anh đang muốn mượn chút giấy của người kế bên, Lâm Thanh Diệu đã mở túi xách lấy giấy ra lau nước mắt.
Hứa Nghiên Bách: “…”
Đột nhiên cảm thấy mình vô dụng.
Hứa Nghiên Bách lúng túng ho nhẹ một tiếng, sau đó lại không muốn dời ánh mắt đi, tuy rằng có chút biến thái, nhưng anh cảm thấy cô khóc cũng rất đẹp, sau đó anh thật sự duy trì tư thế này lẳng lặng nhìn cô khóc.
Lâm Thanh Diệu cảm giác được ánh mắt của anh, cô nghiêng đầu nhìn qua, Hứa Nghiên Bách lập tức ra vẻ tự nhiên dời đi, Lâm Thanh Diệu cảm thấy vẻ mặt của Hứa Nghiên Bách có chút kỳ quái, bộ phim tình cảm, người xung quanh ít nhiều đều mang theo cảm xúc, nhưng sắc mặt anh lại bình tĩnh.

Lâm Thanh Diệu kinh ngạc nói: “Anh không cảm thấy rất cảm động sao? ”
Hứa Nghiên Bách mở mắt nói dối, “Ừm, rất cảm động.


“Nhưng sao anh lại không phản ứng gì?”
“Anh… giấu sâu.


“……”
Xem phim xong, Lâm Thanh Diệu cảm thấy bộ phim này rất đáng giá, có tiếng cười cũng kiếm được nước mắt.


Khán giả rời khỏi chỗ, ngồi bên cạnh Hứa Nghiên Bách là một cặp tình nhân, anh nhìn thấy lúc cậu con trai đứng dậy rất tự giác cầm lấy túi xách của cô gái.

Anh quét mắt nhìn túi xách trong tay Lâm Thanh Diệu, anh đoạt lấy từ trong tay cô, Lâm Thanh Diệu nghi hoặc nhìn anh, Hứa Nghiên Bách nói: “Anh cầm giúp em.


Lâm Thanh Diệu mang một cái túi xách nhỏ, một người đàn ông như anh mang túi cũng chẳng lộ vẻ nữ tính. Đi ra từ phòng chiếu phim, Lâm Thanh Diệu muốn đi vệ sinh, cô nói với Hứa Nghiên Bách: “Đư cho em, em đi vệ sinh.


Hứa Nghiên Bách khó hiểu, nhưng anh thông minh không hỏi nhiều, đưa túi xách cho cô, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, sao con gái đi vệ sinh cũng cần túi, không cầm túi theo không phải sẽ thuận tiện hơn sao?
Lâm Thanh Diệu đi ra xong, tìm được Hứa Nghiên Bách trong đại sảnh rạp phim, nhưng Hứa Nghiên Bách không phải một mình, bên cạnh anh vây quanh mấy cô gái, trên tay các cô cầm điện thoại di động, nhìn qua giống như đang hỏi cách liên lạc với Hứa Nghiên Bách.
Tuy nói Lâm Thanh Diệu đã biết Hứa Nghiên Bách không phải chồng của cô, nhưng trước đó cô đã có ý nghĩ như vậy, loại quan niệm là chồng cô vẫn chưa thay đổi, nên nhìn thấy điều này, cô nhíu mày, trong lòng nhất thời bốc lên một cỗ tức giận, cô bước nhanh hơn đi tới, Hứa Nghiên Bách nhìn thấy cô, nói với mấy cô gái: “Bạn gái tôi tới rồi.


Mấy cô gái nhìn Về phía Lâm Thanh Diệu, nhao nhao tản ra.
“Đi thôi.”
Hai người sóng vai đi về phía trước, Hứa Nghiên Bách nói với cô: “Xin lỗi, vừa rồi mượn thân phận bạn gái.


“Không sao.” Trong lòng Lâm Thanh Diệu có chút không thoải mái, “Mấy cô gái vừa rồi tìm anh làm gì? ”
“Muốn WeChat, anh không cho.”
Nghe nói như vậy, tâm tình Lâm Thanh Diệu tốt hơn một chút.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi sọc, quần dài màu xanh đậm, cúc áo sơ mi cởi hai cái, lộ ra xương quai xanh của anh, nhìn rất gợi cảm.

Bộ dạng đẹp trai, tỷ lệ dáng người ưu việt, hơi trưng diện một chút cũng đã toả sáng trong đám người, cũng khó trách đi xem phim cũng bị người ta xin wechat.
Hứa Nghiên Bách nói: “Chúng ta đi dạo quanh đây đi, gần đây có một quảng trường có thể cho chim bồ câu ăn.


“Được.”
Trên quảng trường rất nhiều người, có rất nhiều trẻ em chạy tới chạy lui thả diều, hai người đến địa điểm cho chim bồ câu ăn, Hứa Nghiên Bách đi mua gói thức ăn của bồ câu cho cô.
Lâm Thanh Diệu không hứng thú mấy đối với việc cho chim bồ câu ăn, cầm lấy một chút tùy tiện ném xuống đất.


Lúc này hai người đang đứng bên lan can công viên, phía dưới lan can chính là quảng trường mà chim bồ câu đang tụ tập.

Trên quảng trường có gió thổi qua, áo sơ mi của anh bị thổi dính vào người, khuỷu tay anh chống lên lan can, hơi khom người, chỗ lõm ở ngực bày ra một độ cong đẹp mắt.
Cô đứng bên cạnh anh, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của anh, từ góc độ này nhìn qua, đường nét gương mặt anh tuyệt đẹp, mũi có vẻ càng lúc càng vểnh lên, độ cong phập phồng của hai mảnh môi vừa vặn, có một loại mỹ cảm giống như trong truyện tranh.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, bất kể nhìn thế nào anh cũng rất hấp dẫn, tại sao mình lại không thích anh?
“Nghiên Bách, có thể kể chuyện giữa em và anh không?”
“Ừ?” Anh rất kinh ngạc, “Sao đột nhiên có hứng thú? ”
“Chính là muốn biết vì sao anh lại yêu em.”
Tuy rằng anh chưa bao giờ chính miệng nói với cô là yêu cô, nhưng cô biết anh yêu cô, không yêu cô, sẽ không tìm cô nhiều năm như vậy, không yêu cô, sẽ không giúp cô chăm sóc cha mẹ, không yêu cô, sẽ không lừa gạt cô bọn họ là vợ chồng chỉ vì muốn ở bên cô.
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách nhìn về phía xa xa, hoàng hôn xa xa chiếu vào đáy mắt anh, đáy mắt anh nhiễm chút màu sắc tươi sáng, hình như chạm đến chuyện cũ khiến anh cảm thấy vui vẻ.
“Lần đầu tiên gặp mặt là ở bên ngoài trường chúng ta, vừa vặn em đến trường anh tìm người, gặp anh bị thương, sau đó mua thuốc giúp anh.”
Hứa Nghiên Bách nói rất đơn giản, nhưng thật ra lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng không phải rất vui vẻ.
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, hỏi: “Cho nên… Anh có phải là vừa gặp đã yêu em không? ”
Yêu không? Nếu như vấn đề này đi hỏi thiếu niên Hứa Nghiên Bách của năm đó, đại khái cậu ta sẽ cười nhạo vài tiếng khinh thường, sao có thể nhất kiến chung tình với nha đầu chết tiệt không coi anh là gì kia, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như là lần đầu tiên gặp mặt liền nhất kiến chung tình với cô.
Nhưng, thật ra ấn tượng sâu sắc nhất hẳn là lần thứ hai gặp mặt.

Ngày hôm đó, anh và người cha điên của mình cãi nhau, anh bị đuổi ra khỏi nhà, không xu dính túi, cũng không muốn đi tìm anh em vì cảm thấy mất mặt, mang theo cặp ngồi ở cửa tiệm net, muốn thức cả đêm chờ đợi bình minh.
Trùng hợp là cô đi ngang qua cửa tiệm net, trên lưng đeo một tấm bảng vẽ, không biết có phải là đi học lớp dạy thêm về hay không.

Cô đạp một chân lên bàn đạp, một chân chạm đất, ngồi trên xe đạp nghiêng đầu quan sát anh.
“Là cậu à, bạn học trung nhị, sao mỗi lần nhìn thấy cậu đều suy sụp như vậy?”
“……”
Hứa Nghiên Bách đương nhiên cũng nhận ra cô, ngày đó nha đầu chết tiệt này không để anh vào mắt, không ngờ đụng phải thế này.

Nhìn thấy anh cũng không chạy, còn dám tiến lên?
Dừng xe lại, đi tới trước mặt anh, lúc này Hứa Nghiên Bách đang ngồi ở cửa tiệm net, cô khom người, hai tay chống đầu gối, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Bạn học trung nhị, chơi kiểu bỏ nhà ra đi sao?”
Thiếu niên nóng nảy Hứa Nghiên Bách híp mắt lại, vô cùng không khách khí hỏi ngược lại: “Cười nhạo tôi? ”
Cô cười phụt một cái, Hứa Nghiên Bách càng khó chịu, lộ ra giọng điệu uy hiếp nói với cô: “Không muốn bị đánh, cút đi.



Cô không nói nhiều, đạp xe rời đi, nhưng cũng giống như lần trước, chỉ chốc lát sau cô lại trở về, trên tay cô cầm một ly trà sữa, trong túi giấy dầu đựng một cái bánh hai cái xúc xích, cô đưa cho anh, “Đói bụng chưa? ”
Hứa Nghiên Bách: “…”
Theo lẽ thường mà nói, anh không gần gũi người khác như vậy, cô nên tránh xa ra một chút, sao còn mua đồ cho anh? Anh nghĩ đến lần trước cô cũng như vậy, bị anh đuổi đi, lại trở lạicmột lần nữa, mua thuốc băng bó cho anh.
Hứa Nghiên Bách không rõ rốt cuộc cô muốn làm gì, muốn nhìn nụ cười của anh, muốn nhìn anh cúi đầu? Hứa Nghiên Bách ngiêng đầu sang một bên, nhưng bụng lại không chịu thua kém kêu lên vào lúc này.
Cô nhét bánh và trà sữa vào tay anh, cười nói, “Ăn đi.” ”
Cô không nhìn thấy anh cúi đầu trước mặt thức ăn, cô chỉ nhét những thứ này vào tay anh rồi rời đi, trước khi rời đi đã cho anh ta một trăm tệ, nói, “Mượn nha, nhớ trả lại cho tôi.” ”
Hứa Nghiên Bách không cách nào hình dung cảm giác lúc đó là gì, bây giờ nhớ lại, anh chỉ biết, trà sữa hôm đó rất ấm áp, đèn đường chiếu vào mắt cô, đôi mắt cô sáng ngời lại sinh động, lúc cô cười thật sự rất ngọt ngào, so với trà sữa hôm đó còn ngọt hơn.
Từ đó về sau hình dáng của cô bắt đầu không thể xóa nhòa đi trong đầu anh, anh chỉ biết cô mặc đồng phục của trường trung học mười hai, không biết tên cô, không biết cô ở lớp nào, anh không quen ai ở đấy, có một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày anh đều trốn học đến cửa trường trung học mười hai chờ bọn họ tan học, nhưng chưa lần nào gặp cô.
Mãi cho đến sau này, người anh em tốt Tưởng Thiên Du của anh dẫn anh đi quen biết nhóm bạn của cậu ta, còn nhớ rõ ngày đó là khoảng tiết Thanh Minh, mưa phùn.

Nhóm thiếu niên hẹn nhau nấu lẩu, ngay tại nhà Vương Tỉ, anh gõ cửa theo địa chỉ, thời khắc cửa mở ra, anh cảm giác cả thế giới đều sáng lên.
Anh không ngờ sẽ gặp cô ở đây.
Cô có vẻ rất bất ngờ.
Tưởng Thiên Du nhìn thấy anh ngoài cửa, cậu ta đi tới ôm bả vai Lâm Thanh Diệu, chào hỏi anh: “Giới thiệu nhé, đây là vợ nhỏ của tôi Lâm Thanh Diệu, đây là anh em của anh Hứa Nghiên Bách, sau này đều là người một nhà.


Lâm Thanh Diệu cười, phất phất tay với anh, “Khoẻ không, Hứa Nghiên Bách.


Một ngày đó, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Hứa Nghiên Bách có cảm giác thế giới từ sáng ngời đến ảm đạm, anh thậm chí còn xuất hiện một loại ảo giác, giống như trong nháy mắt, thế giới trở nên không còn màu sắc nữa.
Thì ra cô là hoa đã có chủ, đối tượng của cô, cmn là bạn tốt của anh.
Về sau, cô cũng không nói với bất kì ai chuyện cô và anh đã sớm quen biết nhau, mà anh cũng không nói gì, tất cả mọi người đều cảm thấy, ngày đó, chính là lần đầu tiên anh và cô gặp mặt nhau.
“Khoẻ không, Hứa Nghiên Bách.”
Không, ngày hôm đó, anh không khoẻ chút nào.
“Nghiên Bách, sao anh không trả lời anh.”
Giọng nói của cô kéo suy nghĩ của anh trở lại, Hứa Nghiên Bách không kịp phản ứng, hỏi: “Gì cơ? ”
“Anh có phải là yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
Hứa Nghiên Bách cười cười, “Đúng vậy, … nhất kiến chung tình.


Lâm Thanh Diệu lại hỏi: “Lúc anh thích em, em và Tưởng Thiên Du đang ở bên nhau sao? ”
Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng khi được hỏi, Hứa Nghiên Bách cảm thấy sâu trong nội tâm vẫn không khống chế được đau đớn, trên mặt anh lại nói như không có chuyện gì: “Ừm, ở bên nhau.


Cô lại thăm dò hỏi, “Vậy anh cứ trơ mắt nhìn em và Tưởng Thiên Du ở bên nhau sao? ”
“Nếu không, anh còn có thể làm cái gì? Hai người yêu nhau, anh cũng không thể cưỡng đoạt em.



“Vậy anh không buồn sao? Nhìn em với người khác.


“Buồn chứ.”
Giọng điệu của anh hời hợt, nhưng câu “buồn chứ” Lâm Thanh Diệu lại cảm thấy rất khó chịu.

Cô gái mình thích ở bên người khác, gì cũng không làm được, còn mỗi ngày đều phải nhìn, đổi lại là cô, nhìn chàng trai mình thích ở bên cô gái khác, sợ là cả ngày đều phải lấy nước mắt rửa mặt.
Ví dụ như vừa rồi, chỉ là nhìn thấy mấy nữ sinh vây quanh bên cạnh anh đòi cách liên lạc, cô cũng đã tức giận không chịu nổi.
Lâm Thanh Diệu nhìn cánh tay anh chống lên lan can, tay áo sơ mi của anh xắn lên, cánh tay rất rắn chắc, bàn tay cũng lớn.

Lúc này anh nhìn về phía xa, gió thổi tới, anh híp mắt lại, mặc dù anh … có vẻ như không có chuyện gì, nhưng cô nhìn thấy một loại cảm giác mất mát từ trên người anh.
Thiếu niên mất mát chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng mình ở bên người khác, bây giờ, vẫn yêu người trong lòng như cũ, trải qua phồn hoa, hình như anh vẫn đang là cậu thiếu niên ấy, trái tim đối với cô chưa bao giờ thay đổi.
Chính là… khiến người khác cảm thấy đau thay anh.
Lâm Thanh Diệu cầm bàn tay anh, anh sửng sốt nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi.
“Nghiên Bách, mặc kệ trước kia như thế nào, sau này chúng ta cứ ở bên nhau có được không? Chúng ta sẽ chính thức yêu nhau, được chứ? ”
“……”
Lời của cô rõ ràng khiến Hứa Nghiên Bách rất bất ngờ, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng, quả thực khiến người ta khó có thể tin, anh nghe thấy Lâm Thanh Diệu đề nghị yêu đương với anh?
“Lâm Thanh Diệu, em có biết em đang nói gì không? Em sẽ yêu anh sao? ”
Lâm Thanh Diệu cảm thấy xấu hổ, chuyện trước kia không nhớ rõ, nhưng trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động đề nghị yêu đương với một người khác, Lâm Thanh Diệu ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Em cảm thấy chúng ta có thể thử, em cũng có tình cảm với anh.


“……”
“Em biết em đã kết hôn với người khác, nếu anh không ngại, coi như em trước kia đã chết đi, dù sao bây giờ em đã được anh tìm lại.”
Hứa Nghiên Bách xác định anh không nghe lầm, Lâm Thanh Diệu nói cô yêu anh, cmn!
Nụ cười không giấu được, trong mắt anh tràn đầy vui vẻ, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, anh cúi đầu nhẹ nhàng cười ra tiếng, lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, lại cúi đầu cười khẽ.
Hứa Nghiên Bách nửa nắm tay đặt lên môi ho nhẹ một tiếng, anh hơi bình phục tâm tình lại, làm cho mình bình tĩnh lại, mới hỏi cô: “Ý em là thật? ”
“Đương nhiên là thật.”
“Em có tình cảm với anh?”
Cô gật đầu mạnh mẽ.
Vậy mà còn có thể như thế này..

Lâm Thanh Diệu từng lạnh lùng nói với anh “Hứa Nghiên Bách, tôi sẽ không thích cậu” lại chính miệng nói với anh có tình cảm với anh, còn chủ động đề nghị yêu nhau? Thậm chí còn dưới tình huống cô biết anh không phải chồng cô?
Hạnh phúc đến nỗi nổ tung!
Thậm chí anh còn muốn hét lên.
Chết tiệt!
Mẹ kiếp!
Tác giả có một cái gì đó để nói: khá lo lắng rằng tôi sẽ không trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK