Lâm Thanh Diệu sắp xếp cho Dương Vân và Trần Lạc Trân gặp mặt nhau, đại khái là đều trải qua tang nữ, cũng không có chồng bên cạnh, hai người mẹ không so đo hiềm khích trước đây, rất nhanh liền trở thành bạn bè.
Cho nên lúc ăn tết Dương Vân cũng mời Trần Lạc Trân tới đây, lúc Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách trở về hai người mẹ đã làm được một đống sủi cảo.
Hứa Nghiên Bách vóc dáng cao nên dán câu đối giao cho anh, Lâm Thanh Diệu cũng không có trù nghệ nên giúp quét dọn vệ sinh, một nhà vô cùng náo nhiệt, năm mới này rất vui vẻ.
Hôm mừng năm mới ấy Lâm Thanh Diệu phát hiện không ổn lắm, lúc đầu chỉ là hơi buồn nôn và đầu choáng váng, cô tưởng tết ăn nhiều nên vậy, nhưng tình huống ấy vẫn kéo dài mấy ngày sau đó, Lâm Thanh Diệu ý thức được thân thể có vấn đề nên đến bệnh viện kiểm tra, kiểm tra xong phát hiện mình có thai.
Lâm Thanh Diệu nghe thấy tin tức này khiếp sợ hơn nửa ngày chưa phục hồi tinh thần lại, nhất thời vừa mừng vừa lo.
Cô và Hứa Nghiên Bách tạm thời chưa tính đến việc có con, hiện tại sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, theo kế hoạch là qua hai năm rồi mới suy xét đến con cái.
Lúc trước cô có tính sinh con cho Hứa Nghiên Bách, nhưng lúc ấy vẫn chưa khôi phục ký ức, không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ cô đã khôi phục ký ức nhưng lại muốn công tác ổn định rồi lại bàn đến.
Trong khoảng thời gian này Hứa Nghiên Bách vẫn luôn có biện pháp phòng tránh, cô đoán là có lẽ là kỳ nghỉ lễ vừa qua, nghĩ là trong kỳ an toàn nên không phòng tránh gì, ai ngờ vừa mới không phòng tránh một chút liền có thai.
Lâm Thanh Diệu ngây người ở bệnh viện một hồi lâu, suy xét đến chuyện bỏ đứa bé này, thậm chí cô còn nghĩ vừa khéo ở bệnh viện, thuận tiện đi bỏ, nhưng lại cảm thấy một mình cô quyết định thì không công bằng với Hứa Nghiên Bách.
Cuối cùng Lâm Thanh Diệu tính đi thương lượng trước với Hứa Nghiên Bách.
Lâm Thanh Diệu đi thẳng đến đầu tư Lợi Hưng, vì trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện và sốt ruột đi tìm Hứa Nghiên Bách nên Lâm Thanh Diệu thất thần, vừa mới ra khỏi thang máy liền đụng vào một người, túi trên tay rơi xuống mặt đất, cả tờ xét nghiệm cũng rơi ra ngoài.
Lâm Thanh Diệu đang chuẩn bị nhặt lên, một bàn tay có khớp xương thon dài tay nhặt trước cô một bước, Lâm Thanh Diệu ngẩng đầu xem, nhìn thấy người trước mắt cảm thấy rất ngoài ý muốn xem
Sắc mặt Tưởng Thiên Du phức tạp nhìn chằm chằm tờ xét nghiệm trên tay, rồi sau đó vẻ mặt cũng phức tạp nhìn Lâm Thanh Diệu, ngừng một hồi anh ta mới hỏi: “Em mang thai?”
Đại khái chuyện cô mang thai khiến anh ta chấn kinh quá mức, lúc nói ra cũng như đang run rẩy.
Lâm Thanh Diệu đoạt lại tờ xét nghiệm, gật đầu một cái, cô không rõ vì sao Tưởng Thiên Du lại ở đây, cũng không muốn hỏi, chuyện đã nháo đến tình trạng này rồi, giữa cô và anh ta cũng chẳng có gì tốt để nói.
Lâm Thanh Diệu đang muốn rời đi, tay lại bị thủ Tưởng Thiên Du bắt lấy, cô quay đầu nhìn anh ta, dùng ánh mắt dò hỏi.
Đáy mắt Tưởng Thiên Du như bốc lửa, anh ta nói với cô: “Em thế mà mang thai? Em với cậu ta mới ở bên nhau bao lâu mà em mang thai?!!”
Chuyện cô mang thai cho anh ta đả kích quá lớn, trong lúc nhất thời giận dữ lấn át lý trí.
Nhìn vẻ mặt của anh ta, Lâm Thanh Diệu chỉ cảm thấy không thể hiểu được, cô nói: “Tôi mang thai thì có vấn đề gì sao?”
“Anh và em ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn muốn em sinh con cho anh, lúc đầu là em muốn học cao học nên từ chối, được, anh chờ, chờ đến khi em học cao học xong, chúng ta làm hôn lễ, em nói em muốn ổn định công tác khoảng hai năm rồi mới suy xét, anh cũng đồng ý, không đến kỳ hạn hai năm thì em mất tích, hiện tại em mới kết hôn với Hứa Nghiên Bách không bao lâu mà em có thai? Lâm Thanh Diệu, có phải em đối xử với anh không hề công bằng một chút nào không?!”
Lâm Thanh Diệu gạt tay Tưởng Thiên Du ra nói: “Tôi và Hứa Nghiên Bách là vợ chồng, tôi có con với anh ấy là chuyện bình thường, hơn nữa tôi với anh cũng đã kết thúc rồi, giờ anh nói lời đó thì có ý nghĩa gì? Tôi có lỗi với anh chỗ nào?”
Một cổ lửa giận đấu đá lung tung trong lồng ngực anh ta, nóng đến mức anh ta sắp nổ tung, nhưng nghe được lời này của Lâm Thanh Diệu, anh ta không biết nói gì nữa, cũng đúng thôi, bây giờ anh ta nói công bằng hay không cũng chẳng để làm gì, dù sao bọn họ chẳng còn ở bên nhau nữa.
Lâm Thanh Diệu sốt ruột tìm Hứa Nghiên Bách, cũng không nhiều lời với anh ta, xoay người rời đi, cô đến tìm Hứa Nghiên Bách không cần phải thông báo gì, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Hứa Nghiên Bách đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, nghe được tiếng động nên anh quay đầu lại nhìn xem, thấy người đến là cô, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì tay đã tự giác dập tắt tàn thuốc.
“Sao em lại tới đây?” Hứa Nghiên Bách hỏi cô.
“Em vừa đụng phải Tưởng Thiên Du ở bên ngoài, sao anh ta lại đến đây?”
“Cậu ta tới tìm anh thương lượng chuyện Thanh Qua.
“Hắn? Tới tìm ta thương lượng Thanh Qua sự tình.”
Tổng tài của Thanh Qua là Hứa Nghiên Bách nâng đỡ lên, sau lại làm phản đầu quân cho Tưởng Thiên Du.
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, lại hỏi: “Thanh Qua bên kia có chuyện gì sao?”
Hứa Nghiên Bách nói: “Còn có thể thế nào? Giờ Tưởng Thiên Du còn đang xử lý một đống rối rắm chưa xong, sẽ không quản đến Thanh Qua video nữa, cậu ta tới đây để thương lượng chuyện Mã Thiên Hùng nên thế nào.”
“Thế quyết định thế nào?”
“Loại này chó bất trung này giữ lại cũng có tác dụng gì? Mã Thiên Hùng cũng là tên ngu xuẩn, lúc trước vì muốn thoát khỏi anh mà không tiếc lột một tầng da để đến bên Tưởng Thiên Du, ai biết Tưởng Thiên Du lại không đáng tin cậy như vậy, một khi gặp chuyện liền đạp anh ta đi, hiện giờ Mã Thiên Hùng đã biết lợi hại, lúc nào cũng tìm cơ hội biểu lộ quyết tâm, chẳng qua là muộn rồi.”
Lấy quan hệ của Tưởng Thiên Du và Hứa Nghiên Bách bây giờ, nếu không phải là chuyện quá nặng sẽ không dễ dàng gặp mặt nhau, nhưng mà lấy tình cảnh bây giờ của Tưởng Thiên Du anh ta cũng không có cách nào để đối phó với Hứa Nghiên bách, đừng nói đến chuyện trở thành kẻ địch với Hứa Nghiên Bách, chỉ cần Hứa Nghiên Bách duy trì trung lập đã là một chuyện tốt, việc Mã Thiên Hùng tự mình Tưởng Thiên Du tới đây nói chuyện với Hứa Nghiên, muốn mượn cơ hội để hoà hoãn quan hệ.
Tưởng Thiên Du kiêu ngạo kia, đi đến bước này đành nguyện cúi đầu đúng lúc, đối với anh ta có lẽ cũng là một loại trưởng thành
“Sao em lại tới đây? Trước đó không phải nói là thân thể không khỏe sao, thế nào rồi?” “
Lâm Thanh Diệu đương nhiên không quên mục đích đến tìm anh, cô lấy tờ xét nghiệm ra đưa cho anh.
Hứa Nghiên Bách cầm lấy nhìn qua, cũng chưa rõ lắm
“Đây là?”
“Em mang thai.”
“……”
Cả người Hứa Nghiên Bách cứng đờ lại, khoảng tầm vài giây sau anh mới không chắc chắn lắm hỏi: “Em….vừa mới nói là mang thai?”
“Ừ, có thai, hẳn là lần đó em cứ nghĩ là trong kỳ an toàn nên…..”
Lâm Thanh Diệu còn chưa nói xong đã bị Hứa Nghiên Bách ôm vào trong lòng ngực, môi anh hôn lên trán cô, chóp mũi, gương mặt, có vẻ anh đang rất kích động, nhưng động tác ôm cô lại rất cẩn thận, giống như bất cẩn một tí sẽ làm cô bị thương.
Lâm Thanh Diệu không đoán được biểu hiện này của anh, cô nghĩ anh sẽ vui vẻ, cô gái mình yêu có con với mình ai chẳng vui, huống chi là anh.
Bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, có con cũng coi như là danh chính ngôn thuận, nhưng lúc đầu đã thương lượng qua hai năm rồi mới tính đến chuyện con cái, đứa trẻ này đến thật ngoài ý muốn.
Nhưng cô không ngờ anh sẽ vui vẻ đến mức ấy, Lâm Thanh Diệu cảm thấy chuyện cô muốn thương lượng với anh hẳn là không được, cô không khỏi khe khẽ thở dài.
Hứa Nghiên Bách cảm giác Lâm Thanh Diệu không đúng lắm, so với anh quá kích động thì cô lại bình tĩnh quá mức.
Hứa Nghiên Bách chậm rãi buông cô ra, anh hỏi: “Em tính thế nào?”
“Nghiên Bách, lúc trước chúng ta đã thương lượng chờ thêm hai năm rồi lại tính đến con cái, nên em muốn…..”
Hứa Nghiên Bách đoán được cô muốn nói gì, anh vội nói: “Anh mặc kệ em nghĩ gì, anh muốn lưu đứa nhỏ này lại, tuy nó là ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, hơn nữa bỏ con còn tổn thương đến thân thể, nói không chừng còn tạo thành tổn thương mãi mãi, anh cũng hiểu bây giờ em muốn công tác ổn định, nhưng giờ chúng ta rốt cuộc cũng không còn hai mươi tuổi nữa, sắp ba mươi cả rồi, anh cầu em, lưu đứa nhỏ này lại được không?”
Lâm Thanh Diệu cũng đoán được không khác kết quả này mấy, cô khe khẽ thở dài, nói: “Em suy nghĩ lại chút.”
Gần đây Lâm Thanh Diệu được nghỉ phép ở nhà, Hứa Nghiên Bách sợ không để ý một cái là Lâm Thanh Diệu liền lặng lẽ đi bỏ đứa nhỏ, cơ bản mỗi ngày đều không rời khỏi cô một tấc, còn gọi cả Dương Vân và Trần Lạc Trân đến đây cùng nhau khuyên bảo cô.
Bị ba người liên hợp khuyên bảo, cuối cùng Lâm Thanh Diệu quyết định sinh đứa nhỏ ra, nhưng có một điều kiện, cô muốn làm việc ở công trường đến tháng tám, cũng chính là lúc con được bảy tháng mới trở về dưỡng thai.
Ngay từ đầu Hứa Nghiên Bách cùng hai bà mẹ đều không đồng ý, nhưng thái độ của Lâm Thanh Diệu quá cường ngạnh, cuối cùng một nhóm này vẫn phải đồng ý.
Đã là hai giờ sáng, biệt thự hoa lệ nhưng trống trải quạnh quẽ, đèn trong phòng nào đó trên tầng hai vẫn còn sáng, lúc này Tưởng Thiên Du đang đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một thứ giống như bùa hộ mệnh, có thêu thùa trên tấm bùa nhưng vẫn hơi thô ráp, màu sắc cũng là hồng phối xanh.
Đây là trước khi Lâm Thanh Diệu mất tích anh ta cùng đi với cô đến một ngôi chùa vùng ngoại ô thành phố An xin được, thật ra lúc đầu chỉ là đến vùng ngoại ô giải sầu, vừa lúc thấy chùa miếu đầy tràn hương khói nên vào xem, Lâm Thanh Diệu rất có hứng thú, muốn đi cầu một tấm bùa sự nghiệp, vốn dĩ anh ta không có hứng thú mấy, nhưng trong lúc vô tình nghe người bên cạnh nói bùa cầu con ở nơi này rất linh, anh ta cũng đi thử một lần.
Sau khi hai người ra khỏi chùa, Lâm Thanh Diệu quơ quơ lá bùa trong tay với anh ta, vẻ mặt vui vẻ nói với anh ta: “Sư phụ nói, có tấm bùa này sự nghiệp của em sẽ thuận lợi.” Cô vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy tấm bùa trên tay anh ta,lập tức cười rộ lên, “A, anh Tưởng cũng tin cái này sao?” cô chớp chớp mắt với anh ta, “Anh cầu gì vậy?”
Tưởng Thiên Du nói: “Chi nhánh công ty muốn khai trương, cầu bùa bình an.”
Anh ta không nói cho cô, trên tay anh ta thật ra là bùa cầu con.
Tuy rằng hai người đã quyết định tạm thời không cần con, nhưng lỡ như thì sao, lỡ như ngoài ý muốn thì sao, lỡ như tấm bùa này thật sự linh nghiệm thì sao?
Bàn tay nắm tấm bùa dần dần nắm chặt lại, đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân thật nực cười, Tưởng Thiên Du thế mà còn chờ mong vào thứ đồ vật đối trá thế này, mà sự thật cũng nói cho anh ta biết thứ này căn bản vô dụng.
Đột nhiên anh ta nghĩ, nếu lúc ấy thật sự có con ngoài ý muốn, có phải giữa anh ta và cô vẫn sẽ còn giữ lại một đường sống, có phải năm đó chỉ biết tưởng niệm cô rồi ký thác trên đứa nhỏ, mà không phải ở bên một người có dáng vẻ giống cô, có phải nhờ đứa trẻ, dù có Hứa Nghiên Bách tác động, cô cũng sẽ trở lại bên người anh ta?
Nhưng mà, đúng vậy…… trên đời này, không có nếu..