Chồng của Lâm Thanh Diệu là Tổng giám đốc tập đoàn Minh Ưng Tưởng Thiên Du, Lương Nguyên Thái nhìn ảnh Tưởng Thiên Du, chính là người trong ấn tượng của anh ta.
Cho nên, người đàn ông xa lạ ngày đó nhìn thấy là ai, có thể gây bất lợi cho Lâm Thanh Diệu hay không? Lâm Thanh Diệu hiện đang mất trí nhớ, có người thừa dịp chen vào cũng không chừng.
Lương Nguyên Thái suy tư hồi lâu, định gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Du.
Đương nhiên đây cũng không phải số điện thoại cá nhân của Tưởng Thiên Du, sau khi nhận được điện thoại, quầy lễ tân liền kết nối với văn phòng tổng giám đốc, lại trằn trọc vài lần mới truyền đến tai Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du vừa mới họp xong, thư ký nói báo có một người tự xưng là đàn em của bà Tưởng tìm.
Bà Tưởng là Lâm Thanh Diệu, đàn em của Lâm Thanh Diệu? Tưởng Thiên Du suy tư một lát rồi nhận lấy điện thoại.
“Xin chào anh Tưởng.”
“Anh là ai?”
“Thật xin lỗi vì quấy rầy anh Tưởng, tôi là đàn em của Lâm Thanh Diệu, tôi và chị Lâm là học trò cùng một thầy, lúc trước tôi đã gặp anh Tưởng, không biết anhi còn nhớ không?”
Đàn em của Lâm Thanh Diệu? Tưởng Thiên Du mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng đàn em của Lâm Thanh Diệu sao lại tìm anh ta?
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh Tưởng là như vậy, đoạn thời gian trước tôi trở lại trường cũ giảng bài, gặp chị đến nghe, tôi mới biết ba năm trước chị ấy cũng không phải gặp nạn mà là mất tích, nhưng hình như chị ấy mất đi trí nhớ.
Sau đó có một người tự xưng là chồng đón chị ấy, nhưng tôi cảm thấy khuôn mặt người kia rất xa lạ, tôi sợ chị vì mất trí nhớ bị người ta lừa gạt, cho nên liền tìm phương thức liên lạc của anh Tưởng, muốn hỏi một chút, anh Tưởng, anh vẫn đang ở bên chị ấy sao? ”
Tưởng Thiên Du nghe được tin tức này, điện thoại di động thiếu chút nữa cầm không vững.
“Ý anh là… Lâm Thanh Diệu hiện đang ở đại học Giao Đại? ”
“Theo tôi hiểu, hình như là như vậy, vì mất trí nhớ, ngay cả kiến thức chuyên môn chị ấy cũng không nhớ rõ, cho nên đến nghe để tìm cảm giác.”
“……”
Đột nhiên kinh hỉ đến khiến Tưởng Thiên Du không nói nên lời, Hứa Nghiên Bách giấu Lâm Thanh Diệu rất tốt, anh ta căn bản không biết hướng đi của cô, Triệu Tú Tú và Vương Tỳ cũng không chịu giúp, Lâm Thanh Diệu đi trường đại học, đây thật sự là tin tức tốt.
Nhưng cho dù đối mặt với kinh hỉ cực lớn, giọng của Tưởng Thiên Du vẫn bình tĩnh như cũ, “Tôi biết rồi, tôi vẫn ở bên cô ấy, cám ơn anh nói cho tôi biết những chuyện này, sau này có nhu cầu gì cũng có thể tới tìm tôi.
”
Tưởng Thiên Du cúp điện thoại xong lập tức bảo trợ lý sắp xếp đi trường đại học Giao Đại một chuyến, vốn buổi chiều định đi nhà máy tuần tra một chuyến, liền để trợ lý từ chối.
Trước khi đi Tưởng Thiên Du rất cẩn thận gọi điện thoại tới, nói cho người bên Thanh Qua biết, nghĩ cách đi tìm Hứa Nghiên Bách gây phiền toái, cố gắng giữ chặt cậu ta, tốt nhất là trước khi anh ta mang Lâm Thanh Diệu đi cũng không thoát thân được.
Tưởng Thiên Du rất nhanh lấy được một tờ lịch học của sinh viên năm nhất, trước kia lúc Lâm Thanh Diệu đi học, anh ta thường xuyên tới tìm cô, cho nên khá quen thuộc Giao Đại, anh ta biết lớp học chiều nay cô đi học, liền lái xe xuống dưới lầu giảng dạy chờ.
Ước chừng chờ có một lúc lâu mới nhìn thấy lục tục có học sinh đi ra từ tòa nhà giảng dạy, anh ta ngồi trên xe ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt, vẫn không nhìn thấy cô.
Đang lúc anh hoài nghi cô có phải là sinh viên năm nhất hay không, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ra từ tòa nhà giảng dạy.
Tưởng Thiên Du vội vàng xuống xe, giữa tháng 9 nhưng mặt trời vẫn nóng bỏng như cũ, trợ lý vội vàng xuống xe che ô cho anh ta.
Lâm Thanh Diệu đang trả lời tin nhắn, vừa tan học cô liền báo cáo tình huống cho Hứa Nghiên Bách, hai người vừa mới yêu nhau, hơi tách ra một chút, đều ước gì thời thời khắc khắc biết tin tức của đối phương.
Đi học, tan học, ăn cơm, thậm chí lúc đi bộ Lâm Thanh Diệu đều nhắn tin cho Hứa Nghiên Bách, mà Hứa Nghiên Bách lần lượt đều trả lời ngay lập tức, cô rất hoài nghi rốt cuộc là anh có đi làm hay không.
Hứa Nghiên Bách thích cô gửi ảnh cho anh, ảnh cô đi học, ảnh chụp trong căn tin, ảnh lúc nghỉ ngơi, giống như bây giờ, trò chuyện vài câu anh liền bảo cô gửi ảnh cho anh.
Lâm Thanh Diệu trả lời anh, “Em gửi cho anh nhiều ảnh như vậy, sao anh không gửi cho em, em cũng phải nhìn anh.
”
Hứa Nghiên Bách: “Anh không thích chụp ảnh lắm, chụp không đẹp, em đẹp, anh muốn xem nhiều hơn.
”
Lâm Thanh Diệu nhìn tin nhắn này, vụng trộm vui vẻ thật lâu, được bạn trai khen đẹp, cái miệng này thật ngọt ngào mà, thỏa mãn tiểu gia hỏa như anh vậy.
Lâm Thanh Diệu liền giơ điện thoại lên, đang muốn chụp ảnh, đã thấy phía trước một bóng dáng quen thuộc đi tới, cô rất nhanh nhận ra người này, Tưởng Thiên Du, nghe nói là chồng của cô.
Ý cười trên mặt Lâm Thanh Diệu chậm rãi thu lại, giơ tay chuẩn bị chụp ảnh tự sướng cũng thu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh ta đến gần.
Lâm Thanh Diệu trước mắt để tóc dài, mặc váy trắng, trong ấn tượng của anh, cô rất ít khi để tóc dài, váy cũng rất ít mặc, nhưng anh thích cô mặc váy, lúc cô mặc váy anh cảm thấy cô đẹp đến kỳ lạ.
Tóc dài, mặc váy, khuôn mặt ngọt ngào, rõ ràng đã gần ba mươi, trên người vẫn có một loại thanh thuần không nhiễm thế tục, so với trong trí nhớ của anh cô còn đẹp hơn.
Khoảng thời gian này anh không được tốt lắm, ngày ngày bị hối hận tra tấn, lại bắt đầu mất ngủ, nhưng giờ nhìn thấy cô, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.
Loại cảm giác vui sướng gặp lại cô khiến khuôn mặt anh ta cũng trở nên ôn hòa, đáy mắt tràn đầy sủng nịch với cô, nhẹ giọng nói một câu, “Để cho anh tìm được em, tiểu hỗn đản.
”
Chỉ khác với trong trí nhớ, ánh mắt cô nhìn anh xa lạ như vậy, cô thậm chí còn theo bản năng lui về phía sau một bước để kéo dài khoảng cách với anh, nếu đổi lại là trước kia, cô nhất định đã nhảy qua ôm lấy anh, còn có thể xoa xoa mặt anh khen anh, “Tích cực đến đón giá như vậy, thật ngoan.
”
“Sao anh lại ở đây?” Cô lạnh lùng hỏi.
Cho dù vẻ mặt xa lạ của cô quá đả thương người, nhưng cuối cùng nhìn thấy cô vẫn vui vẻ, Tưởng Thiên Du nói: “Anh đến đón em.
”
“Đón tôi?”
“Đúng, đón em về nhà.”
Lời này nghe thật quen thuộc, Lâm Thanh Diệu nhớ tới Hứa Nghiên Bách cũng từng nói với cô những lời tương tự, khi đó cô đối với “nhà” tràn ngập chờ mong, nhưng bây giờ, gia đình này từ trong miệng Tưởng Thiên Du nói ra, khiến cô rất không thoải mái.
“Lát nữa Nghiên Bách sẽ tới đón tôi, không cần phiền đến anh.”
Nghe cô nhắc tới Hứa Nghiên Bách, sắc mặt Tưởng Thiên Du lạnh hơn một chút, anh ta nói: “Cậu ta chưa nói cho em sao? Anh là chồng em.
”
“Anh ấy nói cho tôi biết.”
“Vậy sao em vẫn ở lại bên cạnh cậu ta? Cậu ta vẫn luôn lừa gạt em, anh và em mới là vợ chồng chân chính, em nên tới tìm anh.
”
“Chuyện trước kia tôi không nhớ rõ, tôi chỉ biết tôi được Nghiên Bách tìm về, huống chi, tôi nghe nói bên cạnh anh đã có người khác.”
Nửa câu sau của cô không nghi ngờ gì đã đập trúng điểm đau đớn của Tưởng Thiên Du, bên cạnh anh ta có người khác, đây là chuyện anh ta hối hận nhất, hiện giờ hướng đi của sự tình đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta, nhưng anh ta cũng rõ ràng, dù hối hận cũng vô dụng, mà anh ta cũng không phải là một người sẽ bị sai lầm trong quá khứ chắn đường.
Vẻ mặt cô lúc nói những lời này rất bình tĩnh, nói đến chuyện bên cạnh anh ta có người khác cô cũng không có chút phẫn nộ nào.
Anh ta lại hy vọng cô có thể tức giận với anh ta, đánh anh ta mắng anh ta cũng tốt, mà không phải như hiện tại, nói về anh giống như nói về một người xa lạ không liên quan.
“Rất nhiều chuyện anh sẽ giải thích rõ ràng với em sau, giờ em trở về với anh, anh là chồng của em, em nên sống bên anh.” Tưởng Thiên Du nói xong phân phó trợ lý, “Đi lấy ô cho phu nhân.
”
Trợ lý cầm ô tới đưa cho Lâm Thanh Diệu.
Lâm Thanh Diệu cũng không cảm tình, “Không cần, tôi sẽ không về với anh, tôi đã ở bên Nghiên Bách.
”
“Ở bên?” Tưởng Thiên Du nhíu mày, giọng điệu lạnh lẽo, “Loại ở bên nào? ”
“Tôi và Nghiên Bách hiện đang yêu nhau, hy vọng sau này anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
”
Loại lời này phát ra từ trong miệng cô, thật sự rất có lực sát thương, Tưởng Thiên Du tức giận nghiến răng, bắp thịt bên trán rung rung.
Lâm Thanh Diệu nói xong xoay người rời đi, cổ tay lại bị người ta bắt được, Tưởng Thiên Du không nói hai lời, túm lấy tay cô kéo về phía chiếc xe màu đen đang đỗ bên kia.
Trợ lý sải bước đi lên mở cửa xe, Tưởng Thiên Du trực tiếp kéo cô lên xe.
Thân cao chênh lệch, lực lượng chênh lệch, Lâm Thanh Diệu căn bản không thoát khỏi.
Kéo lên xe anh ta càng không buông tay, lạnh lùng phân phó trợ lý, “Lái xe.
”
Lâm Thanh Diệu dùng một tay khác vỗ vào cổ tay anh ta, giận dữ nói: “Anh làm gì vậy? Anh buông tôi ra! ”
Tưởng Thiên Du lúc này mới buông tay cô ra, Lâm Thanh Diệu xoa xoa cổ tay bị anh ta kéo, Tưởng Thiên Du thấy trên cổ tay cô nhiều thêm một vòng đỏ, lửa giận hạ xuống phân nửa, anh ta mềm giọng hỏi: “Kéo đau em? ”
Lâm Thanh Diệu căn bản lười phản ứng với anh ta, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu? ”
“Anh nói muốn mang em về nhà.”
“Tôi sẽ không theo anh trở về, anh thả tôi xuống xe.”
“Không tới chỗ, xe sẽ không dừng.”
Lâm Thanh Diệu biết lúc này lộn xộn cũng vô dụng, vừa rồi cũng không phải là chưa từng thử qua, sức lực của cô không bằng anh ta, căn bản không địch lại được.
Lâm Thanh Diệu dứt khoát tỉnh táo lại, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, ấn điện thoại của Hứa Nghiên Bách, chỉ hy vọng Hứa Nghiên Bách có thể nhanh chóng nghe máy, nhưng Tưởng Thiên Du rất nhanh đã phát hiện ra động tác nhỏ của cô.
“Em làm gì vậy?”
Tưởng Thiên Du nhanh tay lẹ mắt, đưa tay tới muốn cướp đi điện thoại của cô, Lâm Thanh Diệu vội vàng hai tay nắm lấy điện thoại, đưa lưng về phía anh ta, đẩy tay anh ta ra.
Cũng may điện thoại vang lên vài tiếng rốt cục cũng bắt máy được, Lâm Thanh Diệu không kịp suy nghĩ kỹ, trực tiếp nói với bên kia: “Nghiên Bách, em bị Tưởng Thiên Du mang đi! ”
Cô vừa dứt lời, Tưởng Thiên Du liền đoạt điện thoại của cô, bấm cúp máy.
Tưởng Thiên Du rất tức giận, cô đề phòng anh ta đến dạng này, còn cầu cứu Hứa Nghiên Bách?! Rõ ràng anh ta mới là chồng cô.
Lâm Thanh Diệu cũng không khá hơn chỗ nào, cô đoạt điện thoại lại, trừng mắt nhìn anh ta một cái, một câu cũng lười nói với anh ta.
Tưởng Thiên Du tức giận cười cười, anh ta nói với cô: “Em gọi điện thoại cho cậu ta thì có ích lợi gì? Anh là chồng em, anh đưa em về nhà.
”
“Anh không phải chồng tôi!” Lâm Thanh Diệu lớn tiếng nói với anh ta: “Tôi không nhớ rõ anh! Huống chi không phải anh đã tuyên bố tôi chết sao? Vậy thì thật sự coi tôi chết đi, anh quản tôi ở bên ai anh có phiền hay không? ”
Cô nói xong, ngay cả dừng cũng không dừng lại.
Trong mắt cô tràn đầy chán ghét anh ta, điều này so với lạnh lùng còn khiến anh ta khó có thể chịu đựng được, trong đầu anh ta tất cả đều là gương mặt ôn nhu của cô, sao lại trở thành bộ dạng này, anh ta không ttiếp nhận nổi!
Trong lòng Tưởng Thiên Du tức giận, hai tay nắm bả vai cô ép buộc cô đối mặt, anh ta cắn răng nói với cô: “Em nhìn cho rõ, tôi mới là chồng em, tôi mới là người em nên tin tưởng! ”
Lâm Thanh Diệu quả thực cực kỳ phiền não, cô nghĩ đến lần trước người này còn nện Hứa Nghiên Bách một quyền, anh ta nắm bả vai cô ép buộc cô tới gần anh ta, điều này khiến cô vừa ghê tởm vừa tức giận.
Cô nhịn không được, tát vào mặt anh ta, lại đẩy anh ta ra, nói với anh ta: “Anh cút ra cho tôi, tránh xa tôi ra!” Tôi thực sự ghê tởm anh! ”
Tưởng Thiên Du hoàn toàn sửng sốt, một trận đau đớn nóng bỏng từ nơi bị cô tát qua, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh ta bị đánh, người đánh anh ta là cô gái anh ta yêu sâu đậm.
Cút ra cho tôi!
Tránh xa tôi ra!
Tôi thực sự ghê tởm anh!
Anh quả thực không thể tin được những lời này sẽ phát ra từ trong miệng Lâm Thanh Diệu, từng câu từng câu đềusắc bén, một trận thống khổ khó có thể chịu đựng được xâm nhập vào, anh ta bị đâm đến khóe mắt dần dần trở nên đỏ ửng..