Hồi lâu sau anh cũng không nói chuyện, Lâm Thanh Diệu nhìn lại anh, đối diện với đôi mắt mờ mịt của anh, rõ ràng mặt mày sắc bén, nhưng ánh mắt lại trống rỗng như vậy, giống như đã mất đi linh hồn.
Trái tim Lâm Thanh Diệu đột nhiên co rút lại, có chút đau lòng.
Đột nhiên anh cúi đầu cười ra tiếng, lại ngẩng đầu, đôi mắt kia đã có chút đỏ ửng, anh nói: “Nhớ ra rồi, sau đó?”
Anh cũng không biểu hiện vẻ khiếp sợ gì, Lâm Thanh Diệu cảm thấy rất ngoài ý muốn, cô hỏi: “Anh biết rồi? Là Tưởng Thiên Du nói cho anh sao?”
Nhưng nếu anh đã biết, vì sao còn biểu hiện giống như không biết gì, tự nhiên như vậy.
Hứa Nghiên Bách nhắm hai mắt lại, như kìm nén cảm xúc nào đó, sau đó quả quyết buông cô ra, ngồi xuống bên cạnh, cứ như chậm bước sẽ thay đổi chủ ý.
“Nói cho anh, em quyết định thế nào.” Trong giọng nói của anh mang theo chút âm khan khan nhàn nhạt.
Lâm Thanh Diệu không quá nhẫn tâm, tuy rằng cô nhớ ra chuyện trước kia, chỉ là trong khoảng thời gian ở bên Hứa Nghiên Bách, tuy rằng cảm thấy không tưởng tượng nổi, cảm thấy việc ở bên anh khó mà tưởng tượng nổi, nhưng ở chung lâu như vậy cũng không phải không có chút cảm tình nào.
Hơn nữa, mấy năm nay chỉ có nười đàn ông này đi tìm cô, thậm chí còn giúp cô chăm sóc mẹ, cũng là người này, khiến cho cô ở trong nhân tình người đi trà lạnh nhìn thấy chút ấm áp.
“Em không biết anh có thể hiểu cảm giác bây giờ của em hay không, sau khi em rời đi ba năm rồi trở về tất cả đều thay đổi, ba ba thương em không còn nữa, người chồng em yêu lại ở bên người phụ nữ khác, mà em, cũng không thể ngờ đến việc thành đôi với người khác lại còn muốn kết hôn, em không có cách nào tiêu hoá được nhiều chuyện như vậy, em cần thời gian.
Em muốn khoảng thời gian này ở nhà, sửa sang lại cho tốt rồi sau đó sẽ nói cho anh biết đáp án.”
Hứa Nghiên Bách trầm tư thật lâu, anh biết cái gì đến rồi sẽ đến, trên đời này thứ không thuộc về anh, anh cưỡng cầu nữa cũng vô dụng, tuy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng vẫn không cam lòng.
Nhưng cũng may, phản ứng của cô so với tưởng tượng của anh còn bình tĩnh hơn, cô cũng không trách anh thừa dịp chen vào, cũng không trách anh đã từng lừa gạt cô.
Điều này với anh mà nói đương nhiên là chuyện tốt, cô chỉ là cần thời gian.
Đương nhiên, sợ nhất chính là sau khi cô suy xét xong cảm thấy người cô yêu nhất vẫn là Tưởng Thiên Du, chân ái đánh bại hiện thực, bọn họ vứt bỏ trở ngại ở bên nhau lần nữa, lúc đó anh còn không bằng một vở hài kịch.
Trầm mặc hồi lâu cuối cùng anh vẫn đáp: “Được.”
Lâm Thanh Diệu cũng không biết còn có thể nói gì nữa, cô mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, anh ở phía sau lại đột nhiên ôm lấy cô, cánh tay anh gắt gao ôm lấy eo cô, mũi dán trên cổ cô hít thật sâu, động tác dồn dập lại không quan tâm, giống như là lần phóng túng tham lam cuối cùng trước khi tận thế.
Lâm Thanh Diệu thân thể cứng lại, nhưng cũng không tránh ra.
Anh không ôm bao lâu liền bình tĩnh lại, chậm rãi buông tay ra, Lâm Thanh Diệu đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, lúc cô quay đầu lại đóng cửa xe nhìn mắt anh.
Đôi mắt phiếm hồng, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ không nỡ, lúc cửa xe khép lại kia, lửa nơi đáy mắt đột nhiên thành đống tro tàn, trong nháy mắt ảm đạm xuống.
Lâm Thanh Diệu thấy đau lòng, nhưng chung quy vẫn xoay người rời đi.
Dương Vân mở cửa nhìn thấy Lâm Thanh Diệu cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: “Còn chưa đi? Quên đồ gì sao?”
“Con muốn ở nhà ở vài ngày.”
“Sao lại thế? Con thật sự cãi nhau với Nghiên Bách?”
“Con nhớ ra rồi.”
“……”
Dương Vân ngây người một lát, sau đó hai mắt ửng hồng, giọng điệu phức tạp gọi cô, “Diệu Diệu”
Lâm Thanh Diệu ôm lấy bà, tựa như khi còn nhỏ mẹ vỗ về cô lúc buồn, cô nhẹ nhàng vuốt ve trấn an bà.
“Con rất khoẻ, mẹ đừng lo lắng.”
Lâm Thanh Diệu có thể trở về Dương Vân rất vui vẻ, nhưng đại khái không có ký ức trước kia, trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Diệu tuy rằng cũng thường xuyên tới thăm bà, nhưng cũng không đặc biệt thân cận với bà, mà bây giờ, có chung ký ức, khoảng cách giữa hai mẹ con cũng kéo gần lại.
Dương Vân lập tức ôm cô khóc không ngừng.
Qua một lúc rốt cuộc mới bình tĩnh trở lại, vẻ mặt Dương Vân lại lo lắng kéo tay cô nói với cô: “Chuyện quá khứ không suy nghĩ nữa, bây giờ con có Nghiên Bách, nó là đứa trẻ tốt, con không thể bỏ lỡ nó, hiểu chưa? Mấy năm nay là nó vẫn kiên trì tìm kiếm con, ngay cả…… ngay cả mẹ cũng không kiên nhẫn như nó đâu, con không thể cô phụ nó đâu Diệu Diệu.”
Thật ra Lâm Thanh Diệu rất ngoài ý muốn, cô không ngờ Dương Vân lại khen ngợi Hứa Nghiên Bách như vậy.
Năm đó lúc cô ở bên Tưởng Thiên Du ở Dương Vân cũng không biểu hiện sốt ruột đến như vậy, đại khái mẹ vợ đều rất bắt bẻ con rể, cô còn nhớ lúc ấy mẹ nói, Tưởng Thiên Du nhìn rầu rĩ, cảm giác ở chung không tốt lắm, nhưng vẫn là lớn lên cùng cô, quan hệ giữa bà và Tưởng Thiên Du không tệ lắm cũng đã nói như vậy, nhưng không ngờ bà thích Hứa Nghiên Bách như vậy, không hề có chút bắt bẻ nào, lại còn khuyên cô đừng cô phụ anh ấy.
Vì để mẹ an tâm, Lâm Thanh Diệu đáp: “Con biết, con chỉ là đột nhiên nhớ ra chuyện trước kia, không tiếp thu được nhiều biến cố như vậy, con cần bản thân sửa lại cho rõ đã.”
“Suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng con ngàn vạn không thể cô phụ Nghiên Bách.”
Lâm Thanh Diệu bị dáng vẻ Dương Vân khẩn trương chọc cười, cô đáp: “Được, con đã biết.”
Lâm Thanh Diệu cứ như vậy rồi ở lại nhà, Hứa Nghiên Bách cũng không quấy rầy cô, điện thoại cũng không gọi qua.
Nhưng thật ra mỗi ngày Dương Vân đều sẽ gọi điện thoại cho Hứa Nghiên Bách, có đôi khi cô thậm chí cảm thấy Hứa Nghiên Bách hình như giống con của bà hơn cô.
Lâm Thanh Diệu biết mấy năm nay, mẹ trước sau mất đi con gái cùng chồng chịu đựng không ít cực khổ, cho nên sau khi cô trở về liền đưa bà đi làm những chuyện bà muốn làm, mỗi buổi sáng đi ra ngoài rèn luyện, buổi tối đi nhảy ở quảng trường, lúc có ngày hội cũng đi chùa miếu.
Quê nhà láng giềng xung quanh biết con gái nhà họ Lâm mất tích nhiều năm đột nhiên trở về, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, có không ít người tới thăm nhà.
Lúc Lâm Thanh Diệu về nhà ngày thứ ba cũng vừa lúc có khách đến thăm nhà.
Lâm Thanh Diệu đi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh giúp mẹ, lúc trở về lúc liền thấy Tiết Tuệ đang ngồi nói chuyện cùng Dương Vân.
Tiết Tuệ là mẹ của Tưởng Thiên Du mụ mụ, tuy rằng Tưởng Thiên Du người này vừa lạnh bạc lại khốn nạn, nhưng thật ra Tiết Tuệ đối xử không tồi với Lâm Thanh Diệu, nghe mẹ nói Tiết Tuệ có rảnh cũng tới thăm bà, mỗi lần tới đều sẽ mang không ít đồ vật.
“Dì Tiết.” Lâm Thanh Diệu chào hỏi bà.
Tiết Tuệ nghe xưng hô như vậy, sắc mặt ảm đạm xuống, Dương Vân đứng lên cầm lấy chuyển phát nhanh trong tay Lâm Thanh Diệu nói: “Dì Tiết tới đây tìm con nói chút chuyện, hai người cứ nói chuyện đi, mẹ đi xem canh móng giò mẹ hầm thế nào.”
Lâm Thanh Diệu ngồi xuống trên sô pha, Tiết Tuệ kéo tay cô nói: “Lúc trước dì nghe nói con đã trở lại, vốn dĩ định đến thăm con, nhưng mà mỗi lần tới đây con đều không ở nhà, gần đây nghe nói con về nhà ở, dì liền tới đây nói chuyện với con, mấy năm nay con vẫn tốt chứ?”
“Con sống khá tốt.”
Tiết Tuệ thở dài lại nói: “Dì nhớ trước khi con rời đi chúng ta còn hẹn đi nước ngoài mua sắm, khi đó con còn gọi dì là mẹ, bây giờ……..” Vẻ mặt Tiết Tuệ tiếc hận, “Diệu Diệu, dì biết Thiên Du làm không đúng một số việc, nhưng các con đã có cảm tình với nhau nhiều năm như vậy, con có thể cho nó một cơ hội không?”
“Là Tưởng Thiên Du bảo dì tới hỏi sao?”
“Cũng không phải, dì cũng hy vọng như vậy, các con có thể hòa hảo trở lại, chỉ cần các con có thể hòa hảo, muốn dì làm cái gì cũng được.”
Lâm Thanh Diệu trầm mặc không nói chuyện, Tiết Tuệ lại nói: “Thiên Du muốn gặp con, con bằng lòng gặp nó không? Nó đang ở dưới lầu, chỉ là không dám đi lên, cho nên dì thay nó hỏi trước một chút.”
Tiểu khu nơi Lâm Thanh Diệu sống phương tiện rất đầy đủ, trong tiểu khu mở không ít cửa hàng tiện lợi quán ăn, còn có một công viên nhỏ.
Tiểu khu lại sửa chữa thêm lần nữa, khác tiểu khu cũ rất nhiều, nhưng mà cái công viên nhỏ kia vẫn còn giữ lại, vẫn có dáng vẻ trước kia.
Lần đầu tiên Lâm Thanh Diệu gặp Tưởng Thiên Du là lúc bảy tuổi, khi đó trong tiểu khu có một cậu bé cùng tuổi đến, là cháu ngoại của bà Tiết nhà thứ ba, dáng vẻ cao cao gầy gầy, vừa trắng vừa đẹp, nhưng lại không thích nói chuyện.
Cậu nhóc ấy thích ngồi trên bậc thang của công viên, nhìn đàn trẻ con bọn họ chơi đùa, cũng không tham dự.
Cậu nhóc ấy rõ ràng không gần nhân tình, nhưng cô thích chủ động đi theo chào hỏi cậu ấy, thật sự rất khó tiếp cận, cô lại là đứa nhóc không chịu thua, cậu ta càng lạnh cô càng thích dán lấy cậu ta, cô rất thích cậu ta không biết làm thế nào với cô, chậm rãi thỏa hiệp trước mặt cô.
Lúc này, cô đi đến bên ngoài công viên, từ rất xa đã nhìn thấy Tưởng Thiên Du ngồi trên bậc thang, hôm nay thời tiết rất tốt, đầu thu thời tiết mát mẻ thoải mái, bầu trời tựa như được nước rửa qua, là màu xanh lam trong vắt.
Tưởng Thiên Du giương mắt thấy được cô, anh ta chậm rãi đứng lên đi về phía cô, cậu nhóc trong trí nhớ đã trưởng thành, mặc một bộ âu phục, tràn ngập mị lực nam tính.
Anh ta đi đến gần, lại không sốt ruột nói chuyện, ánh mắt thâm thúy dừng trên mặt cô, anh ta vẫn ít nói cười như trong trí nhớ, chỉ là trong đôi mắt kia lại có quá nhiều cảm xúc, mặc dù vẻ mặt căng thẳng giấu không nổi.
Cảnh đời đổi dời, vẫn là anh với cô, nhưng chung quy là có rất nhiều thay đổi.
“Diệu Diệu.” Trong giọng nói mang theo chút khàn khàn, “Em nhớ ra tất cả rồi đúng không?”
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, “Tôi nhớ ra rồi.”
Cảm xúc nơi đáy mắt anh ta mãnh liệt hơn, cô nhìn khoé miệng anh ta nhẹ nhàng run rẩy, như là có rất nhiều điều muốn nói, rồi lại không biết nói từ đâu, cứ đối diện với nhau thật lâu, anh ta hỏi cô: “ Em hận anh sao?”
Lâm Thanh Diệu trầm mặc một lát, lắc lắc đầu, “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, anh lạnh bạc như thế, sốt ruột tuyên bố tôi tử vong, chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm tôi, cũng chẳng quan tâm đến mẹ tôi, tôi rời đi không đến nửa năm liền tìm thế thân rất giống tôi, anh khốn nạn như vậy, hẳn là tôi nên hận anh, nhưng mà rất kỳ quái, tôi cũng không thấy hận anh, chỉ là có chút chán ghét.”
Anh ta cúi đầu, gắt gao cắn chặt răng, cơ bắp nơi thái dương biến động, hình như anh ta đè cảm xúc lại, hồi lâu mới nói: “Xin lỗi Diệu Diệu.”
Lâm Thanh Diệu ngẩng đầu nhìn trời, khe khẽ thở dài còn nói thêm: “Người khác có lẽ không lý giải được anh, nhưng tôi và anh lớn lên với nhau, lại ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi càng hiểu anh hơn người khác, nhìn anh như lạnh bạc, nhưng tôi biết trong lòng anh có để ý.
Tựa như năm đó ba anh mất, anh học cấp ba giống như không chịu ảnh hưởng gì quá lớn, vẫn đi học thì đi học nên ôn tập thì ôn tập, người khác đều nghị luận sau lưng nói anh máu lạnh,nhưng tôi biết không phải anh không để ý, anh chỉ là giả vờ không để bụng, bởi vì tôi nhìn trộm anh đứng khóc bên bờ sông, tôi cũng nhìn thấy ngày đưa tang ba anh, anh véo lòng bàn tay đến chảy máu.
Đối mặt với chuyện thôi rời đi, anh lại dùng phương thức đồng dạng, nhìn như lạnh bạc, nhưng chỉ là phương thức tự lừa mình dối người giải thoát cho bản thân.
Nhưng tôi biết nội tâm của anh còn thống khổ hơn ai khác, chuyện đó tôi có thể hiểu được anh, Tưởng Thiên Du.”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Du không dám tin nhìn cô, những lời này khiến đáy lòng anh ta xúc động hiện lên quá nhiều hồi ức, anh ta nhìn cô gái trước mắt, xác thật Lâm Thanh Diệu biết anh ta hiểu anh ta, cảm xúc nơi đáy càng mãnh liệt hơn.
“Diệu Diệu…… em có thể hiểu cho anh?”
“Đúng vậy, tôi có thể hiểu được anh, bởi vì dù so với bất kì kẻ nào tôi đều hiểu anh hơn.”
“……”
“Thậm chí tôi cũng có thể hiểu chuyện anh chấp nhận cô gái khác, yêu đương với cô gái khác, rốt cuộc thì cuộc đời còn dài như vậy, tôi cũng không hy vọng anh cô độc cả đời vì tôi.
Nhưng vì sao, thời gian còn ngắn như vậy, mới nửa năm liền tìm người khác, vì sao còn phải tìm cô gái giống tôi, vì sao cô gái này lại là Vu Trinh? Anh có biết anh như vậy là không chỉ không tôn trọng tôi mà còn không tôn trọng cả cô ấy hay không, hành vi đó của anh tôi không chấp nhận nổi, cũng khiến tôi ghê tởm.”
Tuy cô nói như vậy, nhưng sắc mặt cô vẫn trước sau bình tĩnh như một, gioongs như không phải quở trách anh ta không đúng, chỉ là lạnh lùng kể lại sự thật.
“Cho nên, tôi tới là muốn nói cho anh, Tưởng Thiên Du, tôi hiểu được anh, nhưng tôi không có cách nào chấp nhận nổi, chúng ta không có khả năng.”
Tưởng Thiên Du như là chịu kích thích gì đó, anh ta đi bước lên nắm lấy bả vai cô, ngữ khí trào dâng, cả người đều vào trạng thái mất khống chế.
“Anh là bởi vì quá nhớ em, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của em, giống như em nói anh dung phương thức tự lừa mình dối người tìm kiếm giải thoát, nhưng nội tâm anh còn thống khổ hơn bất kì ai khác, nên chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của em nơi người khác anh sẽ nhịn không được tới gần hơn, Diệu Diệu, anh biết anh sai rồi, em không thể như vậy, em không thể không cần anh.”
Trước giờ cô chưa hề thấy dáng vẻ thất thố như thế của Tưởng Thiên Du, mặc kệ là thiếu niên hay là thành niên vẫn luôn thích kín đáo, có lẽ là nguyên nhân gia giáo, cảm xúc đều được anh ta quản lý rất khá, anh ta cũng không cho phép chính mình mất khống chế.
Nhưng hiện tại, gần như ăn nói khép nép cầu xin, bởi vì quá mức kích động, lực tay mạnh đến mức như muốn bóp nát cô.
Lâm Thanh Diệu lại cười cười, cô cười dưới tình huống như vậy có vẻ lãnh khốc vô tình, cô nói: “Nhưng Tưởng Thiên Du, ngay cả anh cũng không ngờ, anh sẽ động tâm với người giống tôi.”
Không biết có phải bị đâm trúng chỗ đau hay không, khuôn mặt kích động nhiều thêm vẻ xấu hổ, ngón tay nắm bả vai cô cũng dần dần thả lỏng rồi rời ra.
“Mặc kệ em tin hay không, người anh yêu nhất người trước sau chỉ có em.” Giọng anh ta khan khan đến kỳ lạ, cứ như dùng hết sức lực mới nói được ra.
“Đều đã không quan trọng nữa, anh chỉ cần biết, chúng ta không còn có khả năng.”
Lâm Thanh Diệu nói xong liền xoay người rời đi, lại nghe thấy Tưởng Thiên Du ở phía sau nói: “Anh thật sự tình nguyện để em mắng anh một trận, hoặc là đánh anh một trận, mà không phải dùng tư thái bình thản chia tay anh, em như vậy, anh càng khó chịu hơn.”
Lâm Thanh Diệu không quay đầu lại, bước chân không ngừng rời đi.
Thật ra ngay cả Lâm Thanh Diệu cũng không ngờ bản thân cô có thể bình tĩnh đối mặt với Tưởng Thiên Du như vậy, không có chất vấn, không có cuồng loạn.
Cô đoán có lẽ đoạn thời gian yêu đương với Hứa Nghiên Bách, bởi vì tình yêu mới hoà tan căm hận Tưởng Thiên Du, bằng không lúc trở về đối mặt với người đàn ông mình đã từng rất yêu lại lạnh bạc như vậy, sợ là cô cũng hỏng mất.
Hơn nữa kỳ quái chính là, trong khoảng thời gian tách ra này, cô nghĩ đến nhiều nhất cũng là Hứa Nghiên Bách.
Lúc Lâm Thanh Diệu ở dưới lầu chờ thang máy chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô quay đầu nhìn lại, thấy Tưởng Thiên Du mặt không cảm xúc đi về phía cô
Lâm Thanh Diệu còn chưa kịp dò hỏi, Tưởng Thiên Du đã không hề giải thích túm chặt tay cô, động tác anh ta quá nhanh sức lực lại lớn, Lâm Thanh Diệu chưa kịp phản kháng đã bị anh ta túm lên xe.
“Tưởng Thiên Du, anh làm gì vậy?”
Tay Lâm Thanh Diệu còn bị Tưởng Thiên Du túm trong tay, anh ta nắm rất chặt, sợ thả lỏng cô sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Trạng thái của Tưởng Thiên Du nhìn qua không tốt lắm, sắc mặt anh ta căng chặt, đáy mắt lộ ra màu đỏ tươi, nhìn như bình tĩnh, nhưng hung ác cất giấu nơi đáy mắt tùy thời sẽ bùng nổ cảm xúc.
“Em đã rời khỏi anh một lần, anh sẽ không để em rời đi.”
Lâm Thanh Diệu rất khó hiểu, cô đã nói rất rõ ràng về quan hệ giữa bọn họ, cũng coi như chính thức chia tay, cô không hiểu vì sao anh ta còn đuổi lại đây.
“Tôi cảm thấy, tôi đã nói rất rõ ràng.”
Ánh mắt Tưởng Thiên Du nhìn về phía trước, ánh mắt trầm trầm mà kiên định, trong giọng nói lộ vẻ mạnh mẽ không thể từ chối, “Trước đó em mất trí nhớ, không nhớ rõ anh, cho dù anh không cam lòng cũng không có thể ra sức, bởi vì anh biết, em không nhớ rõ anh cũng không tính là em chân chính, bây giờ, em nhớ lại, em là Lâm Thanh Diệu có chung ký ức với anh, em là vợ của anh, anh sẽ không để mất em lần nữa.”
“Anh rõ ràng biết hiện tại tất cả đều đã không thể.”
“Có gì không thể?” Anh ta quay lại đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, “Là bởi vì Vu Trinh sao? Bởi vì anh tìm Vu Trinh làm thế than sao?” Anh ta gắt gao nắm lấy tay cô, màu đỏ tươi nơi đáy mắt ngày càng đậm, anh ta cắn chặt răng kìm nén xong mới nói: “Cũng không phải tất cả đều là anh sai, nếu anh biết em còn sống, nhất định anh sẽ không luyến tiếc gì, lật tung cả thế giới để tìm được em, anh cho rằng em thật sự đã rời đi.
Nếu em còn sống, sao anh lại chấp nhận người khác, anh thừa nhận anh có động tâm với cô ta, nhưng không phải là vì gương mặt giống em sao, nếu không phải cô ta bắt chước tính cách em khắp nơi, ngay cả nói anh cũng không thèm nói thêm với cô ta một câu.
Anh đem chấp niệm đối với em, yêu thương em chuyển dời lên người cô ta, dung túng cô ta, có tình cảm với cô ta cũng chỉ vì em, nhưng trong lòng anh luôn rõ ràng, cô ta không phải em, chỉ có thể như vậy anh mới giúp bản thân tốt hơn.”
“Anh nói mấy lời đó có ích lợi gì đâu? Tôi đã nói rồi, tôi và anh sẽ không còn khả năng.”
Cô nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh ta cảm thấy tàn nhẫn, khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng, cuối cùng không có cách gì để trấn định, anh ta nắm chặt đôi tay cô, đưa tới bên miệng hôn lên, động tác run rẩy rất nhẹ, lểa vẻ hốt hoảng, giống như bị dồn đến đường cùng tìm kiếm một đường sinh cơ.
“Diệu Diệu, trở lại bên người anh được không? Anh đã từng ở bên người khác, em cũng từng ở bên người khác, vận mệnh chỉ là vui đùa cùng chúng ta, chúng ta bỏ qua quá khứ bắt đầu lại lần nữa, em tin anh, anh còn có thể khiến em yêu anh.”
Lâm Thanh Diệu nhíu mày, muốn rút tay ra, nhưng mà anh ta lại cầm rất chặt, động tác kháng cự của cô phảng phất càng thêm kích thích anh ta, tiếng anh ta khan khan, lộ vẻ hoảng loạn, “Diệu Diệu, cho anh một cơ hội nữa, cho anh một cơ hội nữa được không?”
Nước mắt lăn xuống theo gương mặt, gương mặt tuấn lãng kia lại tái nhợt không còn chút máu, cô chưa bao giờ gặp được dáng vẻ chật vật như vậy của Tưởng Thiên Du, từ nhỏ đến lớn, hình tượng của anh luôn rất ổn trọng, luôn cẩn thận không qua loa, trên người dính chút tro bụi cũng khó có thể chịu đựng, bất cứ lúc nào trên người đều có cổ khí chất thanh quý.
Anh ta sẽ không khóc sướt mướt, sẽ không ăn nói khép nép, bởi vì anh ta là Tưởng Thiên Du.
Tưởng Thiên Du sao có thể là người đàn ông hèn mọn không màng đến hình tượng trước mắt này, nước mắt tuỳ ý rơi trên mặt, dùng sức nắm lấy đôi tay cô đến mức lộ ra hoảng loạn, đáy mắt mang theo cầu xin, như là cầu xin cô thương hại mình.
“Anh biết, anh tìm Vu Trinh là anh sai rồi, người đều sẽ phạm sai lầm, em không thể bởi vì anh phạm lỗi, liền phủ định tất cả điểm tốt của anh, Diệu Diệu, chúng ta đã từng rất hạnh phúc không phải sao?”
Ừ, cô thừa nhận, anh ta có rất nhiều điểm tốt, cô biết, Tưởng Thiên Du đúng thật là yêu cô, rất yêu rất yêu cô, cô vĩnh viễn nhớ rõ thiếu niên không để người khác tới gần lại thẹn thùng khi ở trước mặt cô, vì giải đề có thể thức đêm bồi cô, cô đi thi thì luôn vĩnh viễn đi theo bên người cô làm hậu thuẫn cho cô, cô muốn gì đều cho cô, trên đường thanh xuân của anh ta có cô làm bạn, mà trên đường thanh xuân của cô cũng có anh ta làm bạn.
Bọn họ cầm tay nhau lớn lên, không chút do dự vì đối phương mà trả ía.
Cô cũng từng cho rằng, bọn họ có thể đi đến rất xa rất xa.
Chính là thế sự khó liệu, có một số việc đã xảy ra liền không thể trở về như cũ..
Lâm Thanh Diệu muốn rút tay ra, nhưng cô hơi động đậy, Tưởng Thiên Du liền vội vàng nắm chặt, nắm lấy tay cô môi hôn lên mu bàn tay cô rất lâu, sau đó lại đưa tay cô dán lên mặt.
Anh ta hoảng loạn mà không màng hình tượng, cả người lộ ra loại điên cuồng đi đến chỗ tuyệt vọng.
“Diệu Diệu, anh chưa từng cầu xin em điều gì, hiện tại anh cầu xin em, cầu xin em trở lại bên người anh, anh sẽ không gặp lại Vu Trinh, anh cũng sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt chúng ta, anh cũng không so đo quá khứ của em với Hứa Nghiên Bách, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Thì ra Tưởng Thiên Du trở nên hèn mọn là cái dạng này, Tưởng Thiên Du kiêu ngạo kia thì ra cũng có thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình đau khổ cầu xin.
“Tưởng Thiên Du, chúng ta không có cách nào trở về như cũ.”
Thân thể anh ta cứng lại, đôi mắt đầy nước mắt nhìn cô chằm chằm, cảm xúc nơi đáy mắt mãnh liệt hơn, giọng nói khàn khàn đến kỳ cục, giống như giọng nói bị bỏng vậy.
Anh ta hỏi: “Vì sao?”
“Tôi đã yêu người khác.”
Cô nhìn thấy đôi mắt của Tưởng Thiên Du giống như trong nháy mắt phai màu, lập tức vỡ vụn thê lương lụi bại, anh ta nhìn cô rất lâu, đáy mắt hiện lên chút xa lạ, như không quen biết cô, nhưng ngay sau đó, đang căng chặt như dây cung liền đứt gãy trong nháy mắt, đôi mắt đỏ ứng đến kỳ lạ, anh ta nắm bả vai cô, như lên cô rồi rống giận, “Sao em lại có thể?! Sao lại có thể?!”
Đôi mắt cuồng loạn đỏ ửng, khuôn mặt anh ta căng chặt đến kỳ cục, nhưng cả người đều run lẩy bẩy, loại tức giận nhưng không biết làm gì, có vẻ vừa nực cười vừa đáng thương.
“Xin lỗi, tôi yêu người khác, nhưng cũng không thể trách tôi hoàn toàn.
Người nên có nghĩa vụ tìm kiếm tôi lại từ bỏ, cơ hội này đương nhiên sẽ bị người khác cướp mất, lúc anh hoàn niệm tôi lại thân thiết với cô gái khác dưới danh nghĩa tôi, là người khác ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác tìm tôi như mò kim đáy biển, lúc anh lấy danh nghĩa quá thương tâm quá thống khổ, chẳng quan tâm đến mẹ tôi, là anh ấy thay tôi chăm sóc, lúc anh động tâm với người khác, là anh ấy tìm được tôi, săn sóc tôi, yêu quý tôi, khiến tôi chậm rãi động tâm với người khác, anh nói người khác thừa dịp chen vào, cái gọi là thừa dịp chen vào không phải do anh cho anh ấy cơ hội sao? Là anh cho anh ấy cơ hội để tôi yêu anh ấy.”
Tưởng Thiên Du im lặng rất lâu, sau đó đôi tay nắm vai cô dần dần bỏ xuống, anh ta gắt gao nhắm mắt lại, môi run rẩy rất nhẹ, kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ.
“Cho nên, Tưởng Thiên Du, chúng ta đã không còn khả năng nữa.”
Chúng ta đã không còn khả năng.
Anh nhớ tới mùa hè ấy, anh nhìn thấy có tên con trai khác đưa đồ cho cô, anh ta rất tức giận, cô nhận ra, liền kéo tay anh ta dỗ anh ta.
“Làm gì đâu, em không nhận được chưa?” Cô ôm lấy anh ta, cằm dựa vào trong lòng ngực anh ta ngẩng đầu cười với anh ta, “Không cần bày mặt thối với em, em chỉ thích mình anh, cả đời này chỉ thích mình anh.”
Bây giờ cô nói cho anh ta, Tưởng Thiên Du, tôi yêu người khác rồi.
Lâm Thanh Diệu nói cả đời này chỉ thích anh ta, Lâm Thanh Diệu chỉ có mình anh ta kia…..
Yêu người khác..